Quyển 3 - Chương 70

Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

“…” Bá Hiêu nhìn Thiểm Điện trên mặt đất, chủ nhân không sợ con báo nhỏ này bị mình đánh chết sao? Nó rất không quen nhìn loại này, nếu như nhịn không được đem báo săn đánh chết, chủ nhân có trách tội nó hay không?

“Hoặc là đem nó dạy dỗ tốt, hoặc là đem nó giết, ngươi trực tiếp đem ma hạch cho Chi Chi là được, không cần nói với ta.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh xoay người đi về phía trước, nàng thật không rõ, tại sao mình muốn thu một con ma thú nhát chết như thế.

“Ừm.” Bá Hiêu có được lời của Quân Mộ Khuynh, cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu sống chết cũng không quản, vậy nó sẽ đối xử rất tốt với ma thú trước mặt, nhất định sẽ làm cho nó hết sức hài lòng.

Thiểm Điện chậm rãi từ dưới đất đứng lên, nhìn Quân Mộ Khuynh, “Ngươi đây là chủ nhân gì, ngay cả ma thú muốn giết ta, ngươi cũng mặc kệ, còn tán thành!” Bên người ma thú là Thánh Thú, là Thánh Thú! Nếu không phải là nó đem uy áp thu lại rất nhiều, hiện tại nó muốn đứng lên cũng không được, vậy mà nàng còn nói sống chết mặc kệ!

Quân Mộ Khuynh không quay đầu lại, nhận nàng là chủ, thì phải biết quy củ của nàng, nếu như vô dụng như vậy, thế thì cũng không cần ở bên người nàng, một chút chuyện như thế, cũng sợ hãi, vậy thì coi là thần thú gì!

“Tại sao ngươi không nói lời nào!” Thiểm Điện hét lớn, nó dù gì cũng là thần thú, như thế nào đi nữa, cũng phải cho nó chút mặt mũi!

Đột nhiên, thân ảnh màu đỏ dừng bước, “Nếu như ngươi mỗi lần đều như vậy, sao ta có thể rãnh đi quan tâm ngươi sống hay chết, ngươi phải nhớ kỹ, ở bên cạnh ta, chạy thì có thể, nhưng tuyệt đối không được lùi bước, chuyện không thể nhất, chính là quỳ!” Âm thanh vô cùng lạnh lùng truyền đến, ma thú cũng nên có kiêu ngạo của mình, nếu như nhìn thấy một người, liền quỳ xuống, xem là ma thú gì!

“Ta…” Thiểm Điện cúi đầu, nó căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy.

Sau khi lời Quân Mộ Khuynh nói ra, ngay cả Bá Hiêu cũng hơi sững sờ, loại người này, đích thực là có sức hấp dẫn khiến ma thú thần phục, hơn nữa nàng cũng có thực lực này, ma thú đi theo bên người nàng, dù cho ngay từ đầu không thần phục, nhưng sau đó, cũng sẽ thần phục, bởi vì nàng có loại hấp dẫn này, còn có thực lực này.

Thời gian Bá Hiêu đi theo bên người Quân Mộ Khuynh không phải rất dài, ngay từ đầu nó cho rằng, thần phục thì thần phục thôi, nó vẫn như cũ đợi ở chỗ thú nhân tộc, lời nói hôm nay của Quân Mộ Khuynh, mới để cho nàng biết, vì sao con thần thú kia lại nghe lời nhân loại như vậy, ngay cả thú nhân, đều muốn tôn nàng là vương.

“Ta muốn đi Anh Địa, các ngươi muốn đi, thì phải đuổi kịp.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, nàng nói lời này, không phải nói với Thiểm Điện, mà nói với Bá Hiêu, thần thú thần phục người, không phải dễ dàng, huống chi là Thánh Thú, nhưng mà nàng có tự tin, Bá Hiêu sẽ chân chính thần phục nàng.

Bá Hiêu liếc mắt nhìn Thiểm Điện đang ngây ngốc, sải bước đi theo, tâm tình không phục trong lòng đối với Quân Mộ Khuynh, cũng giảm đi không ít.

“Chi Chi…” Chi Chi lười biếng tựa ở trên vai Quân Mộ Khuynh, đối với một màn vừa rồi kia, giống như một chút cũng không để ý, càng giống như là đang xem kịch vui, cười nhạo hai ma thú.

Thiểm Điện cúi thấp đầu đi bên cạnh Quân Mộ Khuynh, lúc này nó đã biến nhỏ, nhìn qua giống một tiểu sủng vật vô hại, mà bộ dáng nó ủ rũ, như muốn tranh sủng, giống như Chi Chi làm một sủng vật vậy, một chút kiêu ngạo của thần thú cũng không có.

“Thiểm Điện, nơi này là địa phương nào?” Bá Hiêu tò mò nhìn xung quanh, bên trong nơi này rất kì quái, bốn phía cao vút, bọn họ giống như là đứng ở một trong cái bồn rửa mặt vậy.

“Phong thiên bồn địa.” Thiểm Điện ngẩng đầu nói, bọn họ vậy mà lại không biết nơi này là phong thiên bồn địa, vậy tới nơi này làm gì?

“Ở đây trừ ngươi là thần thú ra, còn có những thứ khác?” Bá Hiêu lại lần nữa hỏi nó trở thành thần thú có cái dạng này, vậy cùng ma thú bình thường không có gì khác nhau, nếu như ở đây chỉ có nó là thần thú, nó còn có cái dạng này, vậy cũng quá mất mặt.

Thiểm Điện suy tư một chút, lắc lắc đầu nói, “Ta bình thường rất ít đi ra, chỉ khi đói bụng mới đi ra một chút, nghe ma thú khác nói, ở đây thường xuyên có người đi lại, dù là có thần thú, bọn chúng cũng sẽ không ra.” Thần thú cao ngạo, nó cũng không ngoại lệ, hôm nay lại có cái dạng này, đó là vì lần đầu tiên nó nhìn thấy kim ô hỏa, còn có Thánh Thú, đương nhiên sẽ sợ, sợ hãi ma thú cao cấp, đây là bản năng của ma thú.

“Chủ nhân, ngươi vừa mới nói đi Anh Địa, chỗ đó có người vu tộc ở.” Thiểm Điện lớn tiếng nói, người vu tộc sẽ không hoan nghênh người khác đến.

“Vu tộc?” Quân Mộ Khuynh xoay người nhìn Thiểm Điện, vu tộc là tộc gì?

“Nghe nói người vu tộc, trừ đấu kỹ, triệu hoán, còn có cái khác nữa, đó chính là bói toán, còn có thể xem được quá khứ của người khác, chỉ có điều người vu tộc, bọn họ không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào địa bàn của họ.” Những thứ này đều là nó nghe ma thú khác nói, cũng không biết là thật hay giả.

“Đúng rồi, vu tộc còn có một loại người, bọn họ có thiên nhãn, ngươi muốn nhìn thấy bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì, bọn họ cũng có thể nhìn thấy, mặc kệ ở địa phương nào.” Thiểm Điện hưng phấn nói, nó cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất nó còn biết một ít chuyện chủ nhân không biết, như vậy chủ nhân cũng sẽ không vứt bỏ nó nữa?

Có thể nhìn thấy bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì! Mặc kệ ở địa phương nào!

Trên mặt Quân Mộ Khuynh khẽ sững sờ, vậy thì không phải là nàng có thể để cho người vu tộc giúp đỡ, tìm được phụ thân với nhị ca ở địa phương nào? Nếu thật là như thế, dù cho không biết bọn họ ở chỗ nào, có thể nhìn thấy bọn họ bình an vô sự, nàng cũng sẽ an tâm.

“Vậy còn không đi.” Quân Mộ Khuynh bước nhanh đi, vội vã đi về phía trước.

Bá Hiêu cùng Thiểm Điện nghi hoặc nhìn nhau một chút, lập tức đem mặt quay qua chỗ khác, vội vã đuổi theo.

Chi Chi nghi hoặc liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nhìn Bá Hiêu cùng Thiểm Điện đuổi theo ở phía sau, chính là không muốn đứng trên vai bọn họ, ở trên vai Quân Mộ Khuynh nhảy lên hai cái, tùy tiện tìm một chỗ nằm xuống, chậm rãi ngủ.

Nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh tỏ rõ tâm tình nàng lúc này cũng không tệ lắm, phải nói là rất tốt, chỉ cần tìm được người vu tộc, nàng sẽ có biện pháp để cho bọn họ giúp nàng nhìn một chút phụ thân cùng nhị ca ở địa phương nào, sống có tốt hay không, những chuyện này, đều là chuyện nàng lo lắng nhất.

Thiểm Điện vẫn luôn hài lòng tốc độ của mình, dù cho Quân Mộ Khuynh chạy nhanh hơn nữa, nó cũng có thể dễ dàng theo ở sau lưng, Bá Hiêu đã là Thánh Thú, chút tốc độ này, tự nhiên cũng là chuyện nhỏ, ba đạo thân ảnh thoáng qua, chỉ để lại một đạo tàn ảnh vội vã rời đi.

Ngay khi một người hai thú đang gấp rút lên đường, động tĩnh phía trước, làm cho bọn họ đột nhiên dừng bước.

Quân Mộ Khuynh nhìn ma thú cùng ba người đánh nhau ở phía trước, còn có một người trọng thương nằm trên mặt đất, nâng lên bước chân đi về phía trước.

“Chủ nhân, là ma thú.” Thiểm Điện nhỏ giọng nói, để cho nhân loại biết nó là thần thú sẽ không tốt, ma thú phía trước, hẳn là mười hai cấp linh thú, chênh lệch với nó vẫn rất lớn, nghĩ tới đây, Thiểm Điện hài lòng gật gật đầu.

“Tiêu, khiến nó rời đi.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói.

“Vâng.” Bá Hiêu mặc dù không thèm xuất thủ đối phó linh thú, nhưng lời nói của Quân Mộ Khuynh, nó vẫn phải nghe, chậm rãi đi tới trước mặt ba người một thú đang đánh nhau, nó hung ác trừng mắt mười hai cấp linh thú một cái, tản phát ra một chút uy áp, thú kia nhìn cũng không dám nhìn phía sau, nhanh chân bỏ chạy.

Thân ảnh màu đỏ chậm rãi đi qua, nhìn bốn người đầy vết thương, bước nhanh đi về phía trước, còn chưa đi được hai bước, liền nghe thấy âm thanh lo lắng sau lưng.

“Bốn vị có thấy khá hơn chút nào không?” Trong âm thanh đều tràn đầy quan tâm.

“Khá hơn nhiều, đa tạ công tử ra tay.” Một trung niên nam tử trong đó chậm rãi đứng lên, hắn kinh ngạc phát hiện, vết thương của mình đã tốt lên rồi.

“Không cần khách khí.” Nam tử cười nói, nụ cười trên mặt càng hiền lành, không có chút kiêu ngạo.

“Mộ Dung Phượng Ngâm, ngươi đi nhanh như vậy làm gì, không thấy được ta vừa mới tự mình một mình xử lý sạch sẽ sao?” Thân ảnh màu xám thoáng qua, xuất hiện ở bên cạnh nam tử hiền lành kia, bất mãn lẩm bẩm.

“Càn Khôn, ta đây là đuổi tới cứu người mà thôi.” Mộ Dung Phượng Ngâm mỉm cười giải thích, mặt đỏ lên, hắn thấy có người bị thương, cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ phải nhanh một chút đi qua đây, nếu như chậm, những người này, sẽ không cứu được.

“Càn Khôn?” Ánh mắt Mộ Dung Phượng Ngâm chuyển thành dại ra, lấy tay vung vẩy ở trước mặt hắn hai cái, thấy hắn còn chưa có hoàn hồn, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, hắn mới vừa rồi nhìn thấy có một cô nương xuất thủ đuổi ma thú đi, Tiêu Càn Khôn hắn kinh ngạc như thế làm cái gì?

Thân ảnh màu xám rất nhanh thoáng qua, xuất hiện ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Cô nương, ngươi còn gấp hơn ta sao?” Không ngờ lại gặp được nàng ở chỗ này!

Ánh mắt đỏ đậm băng lãnh lạnh lùng nhìn lên, nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, “Tránh ra!”

“Cô nương, ngươi vẫn là như vậy, ngươi không nhớ sao? Ta tên là Tiêu Càn Khôn, chúng ta đã từng gặp qua.” Không nghĩ tới lại gặp được nàng ở chỗ này.

Tiêu Càn Khôn?

Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt liếc mắt nhìn người đối diện, nàng không nhớ có quen biết người này, cũng chưa từng gặp qua hắn.

“Cô nương, ngươi không phải là quên mất đi, ở Thánh Thú sơn, ta đụng vào trên cây kia…” Vẻ mặt Tiêu Càn Khôn thất vọng, hắn còn tưởng rằng người trước mặt sẽ nhận ra hắn, ai biết, nàng vậy mà lại quên hắn.

Thân ảnh của vẻ mặt dơ bẩn ở trong đầu thoáng qua, Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nàng còn không biết hắn đem mặt rửa sạch, thì sẽ có bộ dáng này.

“Tiểu Khuynh…” Bá Hiêu kêu lên, ý tứ trong đó, là muốn hỏi nàng, có muốn đem người đang ngăn trở đường đi ở trước mặt này ném đi hay không.

Mấy người mới cùng ma thú đánh nhau vội vã đi tới trước mặt Bá Hiêu, cảm kích nói, “Cảm ơn ân cứu mạng của cô nương, nếu không phải là cô nương, chúng ta bây giờ đã bị ma thú ăn.” Nói cảm ơn là một trung niên nam tử, khi bọn hắn nhìn thấy hai nữ tử trước mặt, cũng hơi sững sờ.

“Không cần cảm ơn ta, đây đều là chủ… Cô nương bảo ta làm.” Bá Hiêu cho tới bây giờ chưa có được người cảm tạ qua, hiện tại nàng được người nói cảm tạ như thế, nàng còn có chút không quen.

Quân Mộ Khuynh cười cười nói, “Là công của ngươi thì sẽ là của ngươi.” Nàng chỉ là động miệng, xuất thủ vẫn là Bá Hiêu.

“Vâng.” Bá Hiêu hơi sững sốt, một dòng nước ấm từ đáy lòng xẹt qua.

“Nam Cung Tuệ cảm ơn hai vị cô nương, còn có hai vị công tử, bốn vị không biết có thời gian hay không, để chúng ta tạ ơn bốn vị thật tốt mới phải.” Nam Cung Tuệ tôn kính hỏi, bốn người này đều là ân nhân cứu mạng của bọn họ, bọn họ đương nhiên phải cảm tạ thật tốt.

Mộ Dung Phượng Ngâm cười cười, “Không cần khách khí, chúng ta còn phải trở về Mộ Dung thành.” Với hắn mà nói, thì mấy người, chỉ là chuyện một cái nhấc tay.

“Chúng ta cũng còn có chuyện.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nói, chuyện gì nàng cũng không có làm, muốn nói cảm ơn, vậy cũng không phải là cảm ơn nàng.

Mộ Dung Phượng Ngâm, có phải là có liên hệ với cái người Mộ Dung Phượng Minh ở Mộ Dung thành hay không, hai người cũng không phải giống nhau, một người vì linh dược, có thể tùy tiện hại chết người, người này lại là cứu người, ngay cả linh đan màu tím cũng đem ra.

“Việc này… Vậy chúng ta cũng không giữ lại bốn vị.” Nam Cung Tuệ coi như là trải qua vô số người, bọn họ không có đi ra ngoài phong thiên bồn địa, cũng nghe những người khác nói về Mộ Dung thành, còn có hai vị cô nương này, các nàng vội vàng như vậy, nhất định có chuyện quan trọng gì đó, nếu như hắn giữ lại hai người các nàng, làm lỡ chuyện vậy thì không tốt.

“Đi thôi.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nói một tiếng, vội vã xoay người rời đi, Bá Hiêu đi theo ở sau lưng Quân Mộ Khuynh.

“Cáo từ.” Mộ Dung Phượng Ngâm nhẹ giọng nói một câu, xoay người rời đi.

Tiêu Càn Khôn nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, thở dài, ủ rũ đi theo phía sau Mộ Dung Phượng Ngâm, nhớ tới bộ dạng của mình lần đầu tiên gặp mặt Quân Mộ Khuynh, hắn liền hối hận, quả nhiên ấn tượng đầu tiên làm cho rất kém cỏi, không phải là chuyện tốt gì.

Quân Mộ Khuynh cùng Bá Hiêu ngồi ở trên lưng Thiểm Điện, rất nhanh đã đi thật xa, bây giờ Quân Mộ Khuynh vội vã muốn nhanh một chút tìm được người vu tộc.

“Chủ nhân, dù cho chúng ta tìm được người vu tộc, bọn họ cũng chưa chắc giúp, hơn nữa chúng ta tới Anh Địa, cũng chưa chắc có thể tìm được ngươi vu tộc.” Thiểm Điện dè dặt mở miệng, không phải nó muốn làm chủ nhân cụt hứng, chỉ có điều chuyện chính là cái dạng này, nếu như mỗi người đều có thể tìm được vu tộc, ngày sau còn không quấy rầy.

“Ta biết.” Nàng là muốn thử xem, có thể tìm được vu tộc, vậy thì có thể nhanh chút biết được tung tích của phụ thân cùng nhị ca, nếu như tìm không được, vậy thì quên đi, một ngày nào đó nàng sẽ tìm được vu tộc.

“Tiểu… Chủ nhân…”

“Ngươi kêu ta tiểu Khuynh là được rồi.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, kỳ thực chúng nó cũng có thể gọi tên mình, không cần thiết gọi chủ nhân, nàng chưa từng nghĩ để chúng nó gọi chủ nhân, vẫn xem chúng nó là đồng bọn, đồng bọn tốt nhất.

“Tiểu Khuynh, phía trước có người.” Bá Hiêu hờ hững nhìn phía trước, động tĩnh Thánh Thú nghe được, cũng khá xa.

“Bao nhiêu?” Lại có người, thảo nào Thiểm Điện nói có nhiều người ở đây.

“Rất nhiều.”

“Thiểm Điện, dừng lại.” Rất nhiều người, ở đây sao có thể xuất hiện nhiều người như vậy.

Thiểm Điện lập tức dừng lại, thân thể cũng chậm chậm nhỏ đi, đem thú áp cũng thu lại.

“Các ngươi là cái thá gì chứ, mạo hiểm hội là cái gì, các ngươi biết chúng ta là ai sao? Người của ngũ đại gia tộc các ngươi cũng dám chọc sao!” Quân Mộ Khuynh vừa mới đến gần, liền nghe được có người đang hết sức ngông cuồng nói.

Ngũ đại gia tộc, Quân Mộ Khuynh châm chọc cười, không ngờ lại ở chỗ này gặp được người của ngũ đại gia tộc, thời gian nàng ở hắc rừng rậm hơn một năm, rất lâu chưa từng thấy qua người của ngũ đại gia tộc, không ngờ, bọn họ vẫn là ngông cuồng như thế, một chút cũng không có thu lại.

“Ngũ đại gia tộc các ngươi cũng không thể không nói lý, ở đây là chỗ ở của chúng ta, coi như các ngươi muốn chỗ ở này, cũng không thể cướp!” Âm thanh kia vang như chuông lớn, đối mặt với khó dễ của ngũ đại gia tộc này, không có một chút ý tứ chùn bước.

“Không phân rõ phải trái, tiểu tử ngươi nói gì!”

“Ái chà, muốn người ngoài biết người ngũ đại gia tộc, vì chỗ ở của người khác, bắt nạt người, cũng không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng thế nào.” Thân ảnh đỏ rực chậm rãi đi tới, trên vai có một manh thú màu tím đang ngủ say, mà đứng phía sau nàng là một nữ tử mắt vàng.

Thiếu niên cầm đầu nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, đầu tiên là hơi sững sốt, rồi chậm rãi đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Ngươi là Quân Mộ Khuynh?” Trong mắt người ngoài người tóc đỏ mắt đỏ, là một chuyện kỳ quái, nhưng ngũ đại gia tộc, đã sớm biết Quân Mộ Khuynh là tóc đỏ mắt đỏ, Thương khung đại lục, sẽ không có người thứ hai có tóc đỏ mắt đỏ.

“Không sai.” Quân Mộ Khuynh cũng không tính giấu giếm, người của ngũ đại gia tộc biết nàng, nàng một chút cũng không kỳ quái.

“Ngươi chính là Quân Mộ Khuynh a, ha ha…” Nam tử kia ngửa đầu cười nói, không ngờ Quân Mộ Khuynh còn có bộ dạng này, chuyện của nàng hai năm trước, kinh động không ít người, ngay cả ngũ đại gia tộc cũng đều phái người đi tìm nàng, hiện tại xem ra, cũng không có gì ghê gớm lắm, đã nghĩ là Phù Thủy trấn truyền đến tin tức, nàng chính là một sát nữ.

Nam tử cười, người phía sau hắn cũng không dám cười, bọn họ cũng không phải người Quân gia, Quân Mộ Khuynh có thần thú, nếu như nàng cao hứng, để thần thú ăn bọn họ, bọn họ dù cho chạy, cũng chạy không lại ma thú, hơn nữa ma thú kia còn là cấp bậc thần thú.

“Ba chữ Quân Mộ Khuynh rất buồn cười sao?” Con ngươi đỏ đậm tràn đầy băng lãnh, hai tay Quân Mộ Khuynh chắp ở sau lưng, cùng khí thế bẩm sinh của nàng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

“Buồn cười thì không có, chỉ có điều, Quân Mộ Khuynh, ngươi có biết gia chủ cho chúng ta đi xung quanh tìm ngươi, ngươi lúc nào thì quay về Quân gia.” Người nọ khinh thường nhìn Quân Mộ Khuynh, truyền thuyết chính là truyền thuyết, nếu Quân Mộ Khuynh có thần thú, vậy thì cớ gì phải biến mất, sớm đã trở về Quân gia, bọn họ sợ, hắn cũng không sợ.

Quay về Quân gia, khóe miệng Quân Mộ Khuynh nỏ một nụ cười nguy hiểm, “Ngươi là người Quân gia?” Quay về Quân gia, si tâm vọng tưởng!

“Dĩ nhiên!” Người nọ rất là đắc ý đáp.

“Nếu là người Quân gia, vậy thì trở lại nói cho gia chủ Quân gia các ngươi biết, dù cho hắn quỳ xuống cầu ta, ta cũng sẽ không trở lại.” Nực cười, thật vất vả mới tách khỏi Quân gia, để cho nàng trở lại, vậy thì không có khả năng, bọn hắn dựa vào cái gì để cho nàng trở lại, thời điểm bọn họ ở Phù Thủy trấn bị bắt nạt, Quân gia quan tâm hỏi tới nửa câu không? Thời điểm thiếu chút nữa bọn họ bị ngũ đại gia tộc đánh chết, Quân gia gia chủ lại ở nơi nào.

Quân Mộ Khuynh không phải phế vật, bọn hắn nói muốn để cho bọn họ trở lại, điều này có thể sao?

“Ngươi… Quân Mộ Khuynh, ngươi đừng có không biết điều như thế!”

“Là các ngươi si tâm vọng tưởng!” Quân Mộ Khuynh xẹt qua mấy người, đi tới trước mặt nam tử mới nói lời lúc nãy, “Trời đã tối rồi, ta muốn ở chỗ này một đêm, được không?” Vốn là nàng có thể trực tiếp đi Anh Địa, hiện tại người của ngũ đại gia tộc ở đây, nàng cũng không gấp, cũng muốn nhìn một chút ngũ đại gia tộc có chuyện gì, lại tới nơi này.

“Có thể.” Ở đối thoại vừa rồi, người nọ cũng nghe ra một ít manh mối, hơn nữa Quân Mộ Khuynh cũng không có vô lễ giống những người này, bọn họ đương nhiên nguyện ý để cho nàng ở nơi này.

“Hừ!” Bá Hiêu nhẹ đảo mắt qua người của ngũ đại gia tộc một cái, đuổi theo bước chân của Quân Mộ Khuynh, chủ nhân của nó, bọn họ cũng dám vô lễ như thế.

“Chậm đã!”

“Còn có chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh xoay người chau chau đầu mày.

“Chúng ta tỷ thí một trận thì thế nào?”

“Tỷ thí thế nào?”

“Chúng ta quần đấu, ngươi cũng có thể tìm người giúp, chúng ta sẽ không bắt nạt ngươi.” Người nọ cười ha hả nói, ở đây Quân Mộ Khuynh không quen biết người nào, quần đấu, ha ha… (quần đấu: một nhóm người đấu)

“Quần đấu?”

“Quần đấu!” Người nọ kiên định trả lời, xoay người nhìn hơn trăm người phía sau, kia một người tên là tự tin.

“Được, một lúc nữa, chúng ta ở đất trống cách đó không xa so tài một chút? Nhưng mà có một điều kiện, ta thua, đêm nay ta sẽ không ở nơi này, các ngươi thua… Liền ngủ ở bên ngoài được chứ?” Quần đấu, chủ ý không tệ.

“Được!” Người nọ cười ha hả mà dẫn người hướng cách đó không xa đi đến, Quân Mộ Khuynh quả nhiên còn là một người ngu ngốc.

Người của ngũ đại gia tộc châm chọc nhìn Quân Mộ Khuynh, đều nhao nhao đi theo, một mình nàng, quần đấu hơn trăm người, thua cũng đừng khóc.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện