Quyển 3 - Chương 102: Thành chủ có lệnh

Edit: Zi

Bá Hiêu liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh một cái, không nói gì, yên lặng đứng một bên.

Thân ảnh đỏ rực chậm rãi xoay người, liếc Hỏa Linh Nhi một cái: “Ta nói rồi, ta không giúp đỡ bất luận kẻ nào, hơn nữa người giúp ngươi cũng không phải là ta.” Cảm ơn nàng là điều thừa thãi.

Hỏa Linh Nhi hiểu rõ nhìn Quân Mộ Khuynh, hờ hững xoay người rời đi, tiểu Thiến cẩn thận nhìn Quân Mộ Khuynh, xoay người rời đi, trên mặt có chút sốt ruột.

“Tiểu thư, chúng ta…”

“Đừng nói nữa, chúng ta tự mình nghĩ biện pháp.” Chuyện của các nàng, đương nhiên muốn tự mình giải quyết, không cần để người khác giúp.

“Dạ.” tiểu Thiến thấp giọng đáp, thế nhưng cô nương kia thật sự rất lợi hại, thủ hạ của nàng đã lợi hại như vậy, ngay lúc nàng sắp bị làm nhục, trong nháy mắt liền đem hai người còn to gấp đôi so với hắn nháy mắt giết, cô nương kia nhất định sẽ phải lợi hại hơn.

Thiểm Điện chậm rãi đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh: “Chủ nhân…” hắn chỉ là thấy hai người các nàng đáng thương mà thôi, không có ý gì khác, chủ nhân sao lại nhìn hắn như vậy chứ.

“Ai ô, chủ nhân, ta sẽ xấu hổ.” Thiểm Điện đột nhiên nghĩ tới chiêu của Mạc Tương Thủ, lập tức học hỏi.

“Phốc!” Mạc Tương Thủ đang uống nước lập tức phun hết nước trong miệng ra, khuôn mặt già nua đỏ lên, không biết là vì xấu hổ hay là tức giận mà đỏ, dù sao cũng chính là đỏ.

Bá Hiêu hóa đá tại chỗ, dựa vào! Thiểm Điện tên này không thấy buồn nôn sao? Nghĩ đến thân thể to lớn của hắn, Bá Hiêu rung mình một cái, một đại ma thú cao to như vậy mà sẽ ai ô, ta xấu hổ, thật con mẹ nó không thích hợp.

Quân Mộ Khuynh đen mặt, vừa định nói gì thì thấy một đạo ánh sáng tím từ trong phòng Chi Chi bay ra ngoài, nàng lâp tức đứng lên, nhưng luồng sáng kia không dừng lại, trực tiếp bay ra ngoài.

“Đi!” Quân Mộ Khuynh lập tức theo sau, Chi Chi tấn chức xong liền chạy loạn khắp nơi, rốt cuộc là muốn đi đâu?

Bá Hiêu nhìn bóng lưng Chi Chi, kéo Quân Chiến Thiên lắc mình rời đi, Thiểm Điện cũng lộ ra vẻ lo lắng, vội vàng đuổi theo sau, chỉ có Mạc Tương Thủ ngơ ngác ở lại, thấy bảo bối đồ đệ, đồ tôn đều đi hết rồi, cũng chỉ còn cách theo sau.

“Chi Chi, ngươi đứng lại đó cho ta.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng kêu lên, ở đây có nhiều người như vậy, nói không chừng lát nữa người của Quang điện sẽ tới, nó chạy loạn như vậy, rất dễ làm người khác chú ý, Hàn Ngạo Thần có thể biết nó là dị linh thú, người khác nhất định cũng sẽ biết, ít nhất quang minh chi thần sẽ biết.

Thân ảnh màu tím kia vẫn không có dừng lại, mặc dù là chạy ra khỏi thành cũng chỉ là chạy một đường điên cuồng, không hề dừng lại.

Tia sáng màu tím xoẹt qua trước mặt, mọi người đều đứng lại, muốn nhìn một chút là cái gì, trước mặt lập tức có một cỗ khí tức ập đến, sau đó là một, hai, ba, bọn họ đi qua, chỉ thấy tàn ảnh, không thấy rõ là ai.

“Đã xảy ra chuyện gì?” người dừng lại nhao nhao nhìn về phía sau, chẳng lẽ là ai tỷ thí tốc độ sao?

Mọi người đều lắc đầu, không thấy động tĩnh gì nữa đều tiếp tục đi về phía trước, đem chuyện vừa rồi quăng ra sau đầu

Thánh Quang mang theo người của Quang Minh thánh điện xuất hiện ở cửa Phong thành, Phong Hành lập tức ngăn họ lại: “Các ngươi là ai?” Phong Hành cố ý hỏi, thành chủ đã nói, nếu thấy người của Quang điện tới, không cần khách khí, trực tiếp đuổi đi.

“Chúng ta là sứ giả của thần.” Thánh Quang cũng không tức giận, trang trọng trả lời Phong Hành.

“Cái gì mà sứ giả của thần, ta không biết, thành chủ đã nói, từ hôm nay trở đi, nếu không phải là người của Phong thành, không có mệnh lệnh của hắn, tuyệt đối không thể đi vào, dù các ngươi là sứ giả gì đó cũng không ngoại lệ.” Vất vả lắm Quang điện mới biến mất, còn muốn Đông sơn tái khởi, nằm mơ, càng không có khả năng, từ lúc Quang điện kia bị huỷ diệt, người của Phong thành chẳng còn ai tin vào cái gì thần linh nữa.

Sắc mặt Thánh Quang muốn bùng nổ, nhưng bên tai lại vang lên nhiệm vụ mà Thánh Linh giao, nụ cười lại tiếp tục treo trên mặt: “Không cho chúng ta vào cũng được, nhưng các ngươi phải giúp ta truyền một tin tức từ thần của ta cho Quân Mộ Khuynh Quân cô nương.” Thánh chủ nói nhất định phải thỉnh Quân Mộ Khuynh tới, hắn không thể thất bại, nếu không địa vị của hắn sẽ tụt dốc thảm hại.

“Quân cô nương? Từ lâu chúng ta đã không biết tin tức gì của Quân cô nương rồi, không có ý tứ, Quân cô nương đã rời khỏi đây rất lâu rồi.” Phong Hành trực tiếp từ chối, thật ra hắn cũng không biết Quân cô nương đã đi hay chưa, nhưng thành chủ đã nói vậy chắc là đã đi rồi, hơn nữa mấy ngày gần đây hắn không thấy Quân cô nương đâu cả.

Đi rồi?

Nụ cười trên mặt Thánh Quang cũng không còn nữa, Quân Mộ Khuynh đi rồi, không có ở Phong thành, vậy nàng đã đi đâu, thánh chủ đã dặn nhất định phải dẫn nàng về cho được.

“Mấy vị tốt nhất là nên rời khỏi đây đi, ở đây không có Quân cô nương, cũng không có mệnh lệnh của thành chủ, chúng ta cũng không thể để các ngươi đi vào, trừ phi các ngươi có thiệp mời của thành chủ.” Người của Quang điện ở Phong thành toàn bộ đều bị vùi trông đống phòng ốc sụp đổ, người này hắn đúng là đã thấy qua, nhưng hắn không phải là người của Phong thành, thật tiện.

Thánh Quang liếc Phong thành một cái, trên mặt lộ ra nụ cười hung ác, sớm muộn gì Phong thành cũng sẽ biến mất trên thế giới này, hắn thề.

Nhìn bóng lưng Thánh Quang rời đi, Phong Hành bĩu môi, thì thào nói: “Chuyện của mình thì cứ nói là của mình đi, còn đem thần treo ở trên miệng, thật sự là giả dối, đừng nói Quân cô nương không có ở đây, dù có ở, cũng không cho ngươi gặp.” Dứt lời, Phong Hành lập tức vào thành, đóng chặt cửa thành.

Thánh Quang xoay người liếc Phong Hành một cái, rồi nhanh chóng rời đi, cứ việc hắn rất muốn giết người này, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.

Phong thành này bốn bề là núi, dễ thủ khó công, nếu không phải vì thế, Quang minh chi thần đã sớm tới đây, chứ không phải là chờ tới giờ, nhưng hắn tin, quang minh chi thần sớm muộn sẽ có một ngày tới đây, đến lúc đó, đừng nói là một thủ vệ, ngay cả thành chủ hắn cũng sẽ không để vào mắt.

Đám người Thánh Quang náo động ở Anh một lúc, người của ngũ đại gia tộc đều tránh không gặp, cứ như là xem Quang Minh thánh điện không tồn tại vậy, điều này làm Thánh Quang vô cùng tức giận.

Quân Mộ Khuynh không biết đã đi đâu, ở đây thì người ta lại không thèm nể mặt mình, thấy mình lại vờ như không biết, hắn vào Quang Minh thánh điện lâu như vậy, đây là lần đầu bị người ta lờ đi, đều là do Quân Mộ Khuynh gây ra.

“Con chiên, đám người phàm ngu ngốc này, thần sẽ trừng phạt bọn họ.” người đi ở phía sau Thánh Quang cung kính nói, những người này dám lơ bọn họ, thần nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

“Đây đều là con dân của thần, thần yêu quý còn không hết, sao có thể trừng phạt được chứ.” Thánh Quang nhẹ giọng giải thích, kỳ thực hắn cũng hận Quang minh chi thần không kịp đến, đem những người không nghe lời này xử tử hết toàn bộ, không chừa một mống.

“Dạ.” Người nọ cúi đầu lui về phía sau, trên mặt tràn đầy thành kính, nhìn Thánh Quang tôn kính.

Người Quang Minh thánh điện đi ra khỏi nơi này, trong lòng ai cũng vô cùng khó chịu.

Ninh Ưng ngồi ở trong phòng, lạnh lùng nhìn về phía cửa, trong đầu thoáng qua thân ảnh màu đỏ kia, hắn không ngừng tự hỏi trong lòng, vì sao Quân Mộ Khuynh là họ Quân chứ không phải họ Ninh, nếu nàng là người của Ninh gia, hắn đã không khó xử đến vậy, không muốn giết, nhưng cũng không thể không giết.

Thiên phú của Quân Mộ Khuynh so với bất kỳ một thiên tài nào ở Thương Khung đại lục này đều cao hơn rất nhiều, trong vòng hai năm ngắn ngủi có thể đạt đến thành tựu như vậy, nếu như để hai năm, ba năm nữa, hay năm năm, thực lực của nàng sẽ làm cho người của ngũ đại gia tộc sợ hãi, đến lúc đó, đừng nói Ninh gia nguy hiểm, ngay cả ngũ đại gia tộc sợ cũng không thể đứng vững.

Nhưng mà thiên tài như thế, giết đi, hắn không nhẫn tâm, thiên phú của Quân Mộ Khuynh, đừng nói là người khác, ngay cả hắn cũng đều đố kỵ, mười hai cấp kỹ tôn sư, trong mắt người khác là điều vô cùng gian nan, tới người nàng, biến thành chuyện vô cung đơn giản, nếu không để ý, nàng nhất định sẽ tấn chức thành thượng tôn đấu kỹ sư.

“Phụ thân.” Thanh âm ngoài cửa vang lên, cửa phòng đang đóng bị đẩy ra.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Ninh Ưng nhìn nhi tử đi tới, sắc mặt cũng có vài phần nhu hòa.

Ninh Giác đi tới trước mặt Ninh Ưng, chắp tay lại: “Phụ thân, chuyện kia vẫn chưa điều tra ra được, không ai biết vì sao chúng lại tới, cũng không ai biết vì sao chúng lại tấn chức, càng không biết người đứng sau là ai.” Ninh Giác thành thật nói, lâu như vậy, một chút tin tức cũng không có.

“Ngươi muốn nói, là Quân Mộ Khuynh sao?” Ninh Ưng lạnh lùng hỏi, Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh, nếu như ngay cả ma thú cũng có thể hiệu lệnh, như vậy thế giới này nàng không có đối thủ.

Ninh Giác cúi đầu, hắn cũng cho là vậy, nếu không phải là Quân Mộ Khuynh, sẽ không còn cách lý giải nào hợp lý hơn, trừ Quân Mộ Khuynh có thần thú có thể triệu tập thú triều, còn ai có bản lĩnh như vậy, có thể làm cho ma thú nghe lời.

Ninh Ưng nhắm mắt lại, hắn cũng từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng thú triều ngày đó, bọn họ ở ngoài thành đích thực nhìn thấy cuối cùng đi ra là một thần thú, nhưng không phải là thần thú đêm đó bọn họ thấy, càng không phải là thần thú thấy ở Nam Ngưng học viện.

Có thể hiệu lệnh được thần thú, chỉ có thể là Thánh Thú, chuyện này, chỉ có hai cách giải thích, hoặc chính là Quân Mộ Khuynh có rất nhiều thần thú đi theo, hoặc là chính vì nàng có một Thánh Thú.

Nhưng mà Thánh Thú, thật sự không có khả năng, trên thế giới này, căn bản không có Thánh Thú, Thánh Thú chính là ước mơ của nhiều ma thú chứ đừng nói đến loài người, hắn biết, Thánh Thú càng không thể nghe theo Quân Mộ Khuynh, trên thế giới này không thể có Thánh Thú, không thể.

Đã không phải là Thánh Thú, vậy còn một cách giải thích khác, chính là Quân Mộ Khuynh có rất nhiều thần thú, nàng để cho thần thú triệu tập toàn bộ ma thú trong phong thiên bồn địa, để chúng nó tạo thành ma triều cường đại, công kích Quang điện, Quang điện với Quân Mộ Khuynh chính là kẻ thù không đội trời chung…

Nhưng mà, ma thú tấn chức thì phải giải thích như thế nào đây, thần thú có thể triệu tập ma thú lại, cũng không thể làm cho trên một trăm con ma thú tấn chức, hơn nữa là cùng một lần, không phải là một hai cấp mà là một tầng cấp, ấu thú thành huyễn thú, huyễn thú thành linh thú, cứ như vậy mà tấn chức, sẽ là do Quân Mộ Khuynh làm sao?

“Phụ thân, hài nhi cũng không dám xác định, hiện tại chỉ có Quân Mộ Khuynh là giải thích hợp lý nhất mà thôi.” Hắn thật muốn nhìn một chút Quân Mộ Khuynh rốt cuộc là người như thế nào, lúc đầu, Quân gia truyền ra tin tức, Quân Mộ Khuynh là phế vật ngu ngốc, hại cả nhà bị đuổi tới Phù Thủy trấn, ba năm sau lại truyền ra tin tức, Quân Mộ Khuynh là cấp tám kỹ linh sư, còn có thần thú kim hổ, lại ba năm sau nữa, nàng đã là mười hai cấp kỹ tôn sư, tấn chức kinh khủng như vậy, trên đời này có ai có thể làm được?

“Vừa rồi người của Quang minh thánh địa tới có nói gì không?” Ninh Ưng cũng không muốn nhắc tới Quân Mộ Khuynh nữa, hắn tin, sớm muộn sẽ có một ngày Quân Mộ Khuynh sẽ đem toàn bộ thực lực của mình bại lộ trước thiên hạ, không cần bọn họ suy đoán, cũng có thể biết được đáp án.

Ninh Giác lắc đầu, thấp giọng đáp: “Không có.” Phụ thân chính là quá sĩ diện, nếu không sao có thể hi sinh một Ninh Kiền chứ, lần này phụ thân đã bị Quân Mộ Khuynh đả kích thật nặng.

Như vậy cũng tốt, ít nhất phụ thân sẽ không giống như trước, nhiều người muốn giết Quân Mộ Khuynh như vậy, nhưng hắn lại muốn cảm ơn nàng.

“Ngươi đi ra ngoài đi, mấy tháng nữa chính là tỉ thí giữa các gia tộc, thực lực của ngươi không kém là mấy so với Quân Lạc Phàm, Quân Lạc Phàm có thể đạt được đệ nhất, sao ngươi lại không?” Ninh Ưng cũng không còn cay nghiệt như trước, nếu là trước đây, hắn nhất định là đã lệnh cho Ninh Giác nhất định phải giành được vị trí đệ nhất.

Ninh Giác rất hài lòng về sự thay đổi của phụ thân, lộ ra một nụ cười: “Phụ thân, ta nhất định sẽ nỗ lực.”

“Không phải ngươi muốn gặp Quân Mộ Khuynh sao? Nói không chừng lần này nàng cũng sẽ tới Âm Nguyệt thành.” Ninh Ưng nghĩ tới thân ảnh kia, trên mặt không tự chủ lộ ra nụ cười, tính tình của Quân Mộ Khuynh, hắn biết, nàng nhất định sẽ làm cho Quân gia hối hận, làm cho Quân gia gia chủ biết được thực lực chân chính của mình, làm cho người của Quân gia hối hận vô lực.

Ninh Giác nhíu mày, trêu chọc: “Không phải hôm qua phụ thân còn nói là không thể để cho Quân Mộ Khuynh lưu lại trên thế giới này sao?” hiện tại vẻ mặt của hắn rõ ràng là đang khen người ta.

Ninh Ưng lập tức sừng sộ, nghiêm túc nói: “Giết, đương nhiên là muốn giết, Quân Mộ Khuynh tuyệt đối không thể lưu lại trên thế giới này.” Mặc dù Ninh Ưng nói vậy, nhưng trong lòng đã bắt đầu mềm nhũn, không khỏi tự hỏi mình, hắn thật sự muốn giết Quân Mộ Khuynh sao? Một nhân tài khó gặp được như vậy.

Ninh Giác cười nhạt, hắn đương nhiên biết phụ thân hắn đang nghĩ gì, phụ thân luôn thích nhân tài, lần này cũng không ngoại lệ, Quân Mộ Khuynh có thiên phú cao như vậy, ai mà không thích, ai mà không hâm mộ, nhưng hắn lại là tổng trưởng lão Ninh gia, không thể để cho một người có khả năng uy hiếp tới gia tộc mình còn tồn tại trên đời này, hắn là đang khó xử, không biết làm thế nào.

Nhìn thấy Ninh Giác cười, Ninh Ưng lập tức quát: “Đi ra, nếu như lần tỉ thí này ngươi dám làm ta xấu mặt, ta nhất định sẽ tống cổ ngươi ra khỏi nhà.” Hắn không kiên nhẫn phất tay một cái, thật ra thì hắn biết, người hiểu rõ hắn nhất, chính là đứa con trai này.

Ninh Giác cúi người một cái, ưu nhã xoay người rời đi, mặc kệ thế nào, phụ thân cũng đã thay đổi.

So với Ninh gia, không an tĩnh nhất chính là Lôi gia, Lôi Đình tức giận đập phá đồ vật trong phòng, không ai dám lên tiếng ngăn cản.

Hiện tại ai dám vào chính là tìm cái chết, tính tình của trưởng lão mọi người đều biết rõ, lúc hắn tức giận, tốt nhất là đừng ló mặt vào, nếu không ngươi nhất định sẽ giống mấy thứ đồ bị vỡ nát đang nằm trên đất kia.

“Tức chết mất, tức chết mất, rốt cuộc là có phải do ngươi làm hay không Quân Mộ Khuynh, có phải là ngươi không?” Lôi Đình ở trong nhà rống giận, không ai dám đi vào, để mặc hắn muốn làm gì làm, đợi sau khi cơn giận qua, hắn sẽ tự động ra ngoài.

Cho dù là ai, mọi người đều không biết chuyện xảy ra ngày hôm đó là như thế nào, ngay cả cha con Phong thành chủ thấy được một màn kia cũng vô cùng nghi hoặc.

Phong Vân Đình vội vàng chạy về, liền thấy phụ thân đứng nhìn vị trí mà Quân Mộ Khuynh đứng chỉ huy đám ma thú ngày hôm đó, hắn chậm rãi đi qua, nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười.

“Vân Đình, ngươi thích Quân Mộ Khuynh sao?” Phong Xán hỏi thẳng, những hành động của con hắn mấy ngày qua đã nói lên tất cả.

“Tình đơn phương mà thôi.” Phong Vân Đình thừa nhận, ở trước mặt cha hắn, không có gì không thể thừa nhận.

“Ngươi chuẩn bị một chút, nửa tháng sau chúng ta đi Âm Nguyệt thành.” Phong Xán nói, hắn biết là tốt rồi, ít nhất đến lúc đó sẽ không quá bi thương.

Phong Vân Đình kinh ngạc hỏi: “Phụ thân, vì sao phải đi Âm Nguyệt thành, nhiều năm qua, chúng ta đều không để ý đến tranh chấp của ngũ đại gia tộc, vì sao lần này lại muốn đi?” Phong Vân Đình không hiểu.

“Bởi vì Xích Quân.” Phong Xán thì thào nói, hắn muốn đi xem song nguyên tố thiên tài kia.

Phong Vân Đình sững sờ, hắn thế nào quên mất, ba năm trước Quân Lạc Phàm cùng Xích Quân đã có một trận đánh cuộc, chính là sau trận tỉ thí của ngũ đại gia tộc vào mấy tháng sau, đệ nhất thiên tài của ngũ đại gia tộc cùng song nguyên tố thiên tài quyết đấu đã thu hút không ít người tới Âm Nguyệt thành năm nay.

Chuyện ba năm trước đây đã sớm truyền ra, người truyền bá chuyện này không ai khác chính là lão sư của Xích Quân, cũng là người làm chứng giữa hai người bọn họ, Long Thiên đại nhân.

Những người vẫn luôn muốn tìm Xích Quân lần này đều đi Âm Nguyệt thành, không vì gì cả, chính là muốn nhìn một chút chủ nhân của song nguyên tố trong truyền thuyết là như thế nào, tất cả mọi người đều muốn biết Xích Quân rốt cuộc là ai? Có thể có được song nguyên tố mà mọi người mơ ước.

“Vân Đình, ngươi nói Quân Mộ Khuynh và Xích Quân, ai lợi hại hơn?” Phong Xán đột nhiên hỏi, trong mắt cũng lóe ra tia sáng, hắn đột nhiên không muốn xem tỉ thí giữa Quân Lạc Phàm và Xích Quân, mà vô cùng muốn xem Xích Quân và Quân Mộ Khuynh đấu thôi.

Phong Vân Đình lắc đầu, hai người kia, hắn không biết nhiều, Xích Quân cũng chỉ là nghe nói qua thôi, còn Quân Mộ Khuynh, mặc dù là có quen biết nhưng hắn không biết thực lực chân chính của nàng.

“Ha ha… Ta cũng không biết.” Phong Xán cười nói.

Phong Vân Đình bất đắc dĩ nhìn cha mình, xem ra gặp Quân Mộ Khuynh, cha mình giờ lại học được cách trêu đùa người khác.

Cơ gia và Mao gia vì hai nữ nhi bị thương, lại yên lặng trở về, bọn họ không ai dám đi tìm Quân Mộ Khuynh, nực cười, các ngươi ai dám đi tìm Quân Mộ Khuynh, đến lúc đó chết lúc nào cũng không biết, hiện tại chỉ là bị thương mà thôi, nếu như Quân Mộ Khuynh nổi giận, cả nhà ngươi cũng sẽ bị san bằng.

Vì cuộc sống sau này, Cơ Trọng và Mao Tử Phát đều nén giận dẫn nữ nhi quay về, Cơ Diễm thì khôg sao, nàng chẳng qua là bị thương nhẹ một chút, nhưng mà cuộc sống sau này của Mao Quyên thì thật là không dám chắc.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện