Quyển 3 - Chương 171: Không phải còn có khuynh thành sao?

Lôi gia bọn họ, đương nhiên là sẽ không chịu sự sắp đặt bởi bất luận kẻ nào, huống chi nếu như có được chín mươi sáu con ma thú này, vậy địa vị sau này của bọn họ, liền có thể tưởng tượng.

“Lôi gia chủ ngươi đừng nói với ta là ngươi là đến ngắm phong cảnh đi? Ma Vực rừng rậm ngoại trừ ma thú, cũng không có phong cảnh nào khác, vậy thì ngươi đến làm cái gì? Không phải là đánh chủ ý tới những ma thú này chứ?” Quân Mộ Khuynh cố ý hỏi, ngắm phong cảnh, quỷ mới tin!

Sắc mặt người Lôi gia đứng ở chung quanh đều đại biến, Quân Mộ Khuynh nói không sai, bọn họ chính là đến cướp những ma thú này, chỉ là không biết nàng lại ở chỗ này, rõ ràng bọn họ nghe nói lúc những ma thú này rời đi, cũng không có Quân Mộ Khuynh, nàng lúc nào thì đi ra ngoài?

Lôi Trầm từ từ tỉnh táo lại, trên mặt cũng treo lên tươi cười, “Quân tiểu thư thế nào lại nghĩ như vậy, lần này Lôi gia thua, đương nhiên là muốn bắt đầu liều mạng rèn luyện, như vậy thì tỉ thí năm năm năm sau mới có thể thắng được.” Quân Mộ Khuynh như thế nào đi nữa, cũng không phải là một tiểu nha đầu, hai câu liền lừa gạt được.

“Ồ? Hóa ra là như thế này a, vậy là ta trách oan Lôi gia chủ, Lôi gia muốn thắng tỉ thí? Đó là nghĩ đến hạng nhất, hay là hạng ba?” Quân Mộ Khuynh ngoài cười nhưng trong không cười hỏi, thắng tỉ thí, năm năm sau vậy phải xem Lôi gia còn tồn tại hay không tồn tại trên thế giới này.

Gương mặt già nua của Lôi Trầm phồng đến đỏ bừng, hắn hiện tại thật sâu hoài nghi, Quân Mộ Khuynh thực sự chỉ là một tiểu hài tử mười ba tuổi, nếu không hai ba câu nói, là có thể khiến hắn nghẹn không nói được.

“Vị trí đứng đầu ngũ đại gia tộc, là mỗi người ngũ đại gia tộc đều mong đợi, Lôi gia đương nhiên cũng không ngoại lệ.” Lôi Trầm nhịn xuống lửa giận, đỏ mặt nói, khỏi phải nói, đây là bị chọc tức đến đỏ, tuyệt đối không phải là xấu hổ hay là loại gì khác.

“Hóa ra là như thế này, chỉ có điều ta nghĩ, Lôi gia chủ vẫn là sẽ thất bại.” Lôi gia đứng đầu ngũ đại gia tộc, việc này tuyệt đối không có khả năng, ít nhất có Quân Mộ Khuynh nàng ở đây, thì tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy phát sinh.

“Quân tiểu thư không phải lại muốn năm năm sau tặng thần khí cho một người, đặc biệt đối phó với Lôi gia chúng ta!” Lôi Trầm nắm chặt hai tay nghĩ, vừa nghĩ tới ngày đó, hắn liền tức đến không có nổi lên, đường đường là địa vị Lôi gia, lại bị một tiểu nha đầu chỉnh xuống, cái này làm sao nói, chính là mất mặt.

Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, “Không không không, năm năm sau, ta tuyệt đối sẽ không đem thần khí tặng cho người, để đối phó Lôi gia.” Bởi vì năm năm sau, trên thế giới này sẽ không còn Lôi gia xuất hiện nữa.

Hỏa Liêm ở sau lưng Quân Mộ Khuynh đã cười rút, gia chủ Lôi gia này chính là một người ngu ngốc, đến bây giờ cũng nhìn không ra ý tứ trong lời nói của chủ nhân, bị người tính toán cũng không biết, lão gia như vậy ở trước mặt chủ nhân, đó căn bản cũng không phải là đối thủ, ngay cả nó có thể cũng nói không lại, chớ nói chi là chủ nhân.

Trong lòng Bá Hiêu cũng thật nghẹn, ý tứ trong lời nói này rõ ràng như thế, gia chủ Lôi gia này vậy mà không nghe được, nên nói như thế nào, chẳng lẽ thật sự là do người quá ngốc hay sao?

Toàn bộ ma thú ở sau lưng Quân Mộ Khuynh, toát mồ hôi một hồi, hai người bọn họ lại “Trò chuyện” tiếp, trời đã tối rồi.

“Quân Mộ Khuynh, ngươi không nên khinh người quá đáng!” Người của Lôi gia rốt cục không nhịn được, bọn họ chỉ vào Quân Mộ Khuynh giận dữ hét, cái này đâu chỉ là khinh người quá đáng, quả thực chính là không đem người Lôi gia để vào mắt, đối với Lôi gia, việc làm của Quân Mộ Khuynh, cũng đủ để làm cho nàng chết hơn trăm lần!

“Khinh người quá đáng? Ta ức hiếp người nào?” Quân Mộ Khuynh lộ ra biểu cảm ngây thơ, giống như bọn họ là một người muốn đánh một người muốn bị đánh đi, cần gì kích động như vậy.

“…” Nàng cư nhiên giả bộ vô tội!

“Ha hả…” Trong tiếng cười nhẹ nhàng mang theo nhàn nhạt quyến rũ, bóng dáng đỏ rực từ đằng xa bay tới, người Lôi gia rối rít cảnh giác.

“Quân Quân, một khoảng thời gian không gặp, ngươi vẫn là như thế tức chết người không đền mạng.” Hoa Thiên Nhiêu từ trong kiệu mềm bay ra, Hoa Cốc chặt chẽ đi theo ở phía sau hắn, trên mặt cũng có một nụ cười khó có thể mờ nhạt.

Lời nói vừa rồi bọn họ cũng nghe được, nghĩ tới đây, Hoa Cốc liền một trận kính phục, không hổ là Xích Quân công tử, mấy câu đơn giản là có thể khiến người Lôi gia tức gần chết.

“Cảm ơn.” Trên mặt Quân Mộ Khuynh mang theo tươi cười nói cám ơn, cảm ơn cái gì? Đương nhiên là cảm ơn Hoa Thiên Nhiêu khen ngợi, hắn lúc này ra khỏi Âm Nguyệt thành, còn có Hoa Cốc đi theo bên cạnh, chỉ sợ là phải quay về Hỏa Dung thành, nhân yêu này gần đây là tới cũng vội mà đi cũng vội.

Hoa Thiên Nhiêu bất đắc dĩ lắc đầu, bất kể lúc nào, cũng nói không lại Quân Mộ Khuynh, hắn xem như đã biết.

“Hoa thiếu chủ đây là muốn rời đi sao?” Lôi Trầm thấy Hoa Thiên Nhiêu tới, vội vàng đem đề tài dời đi, hắn biết mình nói thêm gì nữa, người của hai bên nhất định sẽ đánh nhau, Quân Mộ Khuynh mang theo nhiều ma thú như vậy, hắn mới dẫn theo có vài người, nói như thế nào cũng là bọn hắn chịu thiệt.

Hoa Thiên Nhiêu khẽ cười, lộ ra vẻ quyến rũ không có nửa điểm che giấu, “Đương nhiên là phải rời đi, chỉ là không nghĩ tới sẽ thấy một màn như vậy.” Hắn nói một màn như vậy, đương nhiên là không nghĩ tới, sẽ thấy gia chủ Lôi gia, bị Quân Mộ Khuynh nói tới bộ dạng mặt đỏ tới mang tai.

Quân Mộ Khuynh lãnh đạm thu hồi ánh mắt, “Thối! Nhân yêu chết tiệt! Phải rời đi thì cút nhanh lên, không cần lộ ra nụ cười buồn nôn như vậy.” Nàng muốn biết lúc nào Hoa Thiên Nhiêu mới có thể không nhân yêu, nhưng mà suy nghĩ một chút cũng không có khả năng lớn nào, kiếp này Hoa Thiên Nhiêu cứ như vậy.

Lôi Trầm kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, người Lôi gia lại càng lộ ra ánh mắt kỳ quái, đều nhìn về phía trên người Quân Mộ Khuynh, nàng như vậy, sẽ không sợ Hoa Thiên Nhiêu tức giận sao? Bọn họ cũng đều biết thiếu chủ Hỏa Dung thành là một người như vậy, nhưng cũng không có ai dám nói ra, ai cũng không dám gây khó dễ với Hỏa Dung thành a!

Nhưng Quân Mộ Khuynh, bộ dạng một chút cũng không quan tâm, nàng không sợ Hoa Thiên Nhiêu tức giận sao?

“Ai ô, Quân Quân, ngươi tại sao có thể vô tình như thế, sau khi người ta quay về Hỏa Dung thành, ngươi sẽ thật buồn chán không phải sao.” Hoa Thiên Nhiêu khẽ cười, nói quyến rũ đến cực điểm.

Dựa vào! Toàn bộ người Lôi gia đều trợn mắt há mồm, đây là tình huống gì, đầu tiên Hoa Thiên Nhiêu bị Quân Mộ Khuynh gọi thành nhân yêu chết tiệt, sau đó kêu hắn cút, cuối cùng là nói nụ cười của hắn buồn nôn, ba điểm này, không phải hẳn là đã đủ khiến cho người ta tức giận sao? Nhưng nhìn bộ dạng của Hoa Thiên Nhiêu, một chút tâm tình tức giận cũng không có, hơn nữa âm thanh kia, so với vừa rồi còn làm cho người ta rùng mình hơn.

“Buồn chán, là rất buồn chán, hiện tại ta đứng ở chỗ này, xử lý nhiều chuyện như vậy, đều là phúc của Hoa đại thiếu chủ ngươi bày ra, ngươi có phải nên ở lại hay không, để ta báo đáp ngươi thật tốt a?” Quân Mộ Khuynh mỉm cười nhìn Hoa Thiên Nhiêu, nàng nhất định sẽ cảm ơn cả nhà của hắn thật tốt!

Nhìn thấy nụ cười nguy hiểm trên mặt Quân Mộ Khuynh, Hoa Thiên Nhiêu nuốt nuốt nước miếng, ngượng ngùng nói, “Hắc hắc, Quân Quân, đối thoại hôm nay dừng ở đây, ta đi trước, có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể đến Hỏa Dung thành tìm ta, ta nhất định sẽ nhiệt liệt hoan nghênh!” Nói xong, kiệu mềm màu đỏ đã bay đi thật xa.

Hoa Cốc đứng ở một bên vẫn chưa kịp phản ứng, kiệu mềm đã không biết đi địa phương nào, “Xích Quân công tử, ta cùng thiếu chủ nhà ta đi trở về trước, cáo từ!” Hoa Cốc cũng vội vàng chạy đi.

Nhìn thấy kiệu mềm đã biến mất, Hoa Cốc không khỏi thở dài, thiếu chủ vậy mà lại ném hắn ở đây, nếu như Xích Quân công tử giận cá chém thớt qua hắn, việc này nên làm cái gì bây giờ, thiếu chủ cũng quá không có lương tâm.

Nhìn thấy bóng lưng Hoa Thiên Nhiêu với Hoa Cốc rời đi, khóe miệng của Quân Mộ Khuynh, chậm rãi giơ lên, quay đầu liền nhìn thấy người Lôi gia bộ dáng như nhìn thấy quỷ, không khỏi thở dài.

“Lôi gia chủ còn muốn ở chỗ này nhìn ta đưa những ma thú đó tiến vào rừng rậm sao?” Nàng nhíu mày hỏi, nếu bọn họ tiếp tục đợi ở chỗ này, nàng không thể cam đoan, những ma thú này sẽ làm ra chuyện gì, chúng nó đã liều mạng muốn trở về, hơn nữa còn có một con ma thú đang bị lui cấp đây.

Lôi Trầm nhìn nhìn xung quanh, ở đây quả thực là không có tung tích của gấu báo, như vậy nói cách khác Ấp nhi không tới nơi này, nhưng rõ ràng vừa rồi hắn còn nhìn thấy, thế nào đi lên một tí liền không thấy người, hay là nói hắn lại dẫn linh thú đi chỗ nào tìm kiếm rồi.

Nghĩ tới đây, Lôi Trầm xoay người rời đi, “Chúng ta đi bên kia tìm xem.”

“Vâng.” Mặc dù người của Lôi gia muốn làm gì đó với Quân Mộ Khuynh, nhưng mà bọn họ cũng không có can đảm này, nếu bọn họ ra tay, gia chủ Quân gia sẽ không bỏ qua cho bọn họ, tất cả bọn họ vẫn là theo chân gia chủ rời đi thì tốt hơn.

Nhìn người Lôi gia chậm rãi rời đi, Hỏa Liêm bước nhanh đi đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Chủ nhân, bây giờ nên làm gì? Nếu không cứ như vậy nhìn con linh thú kia lui cấp sao?” Việc này dù cho là đối với ma thú hay là nhân loại mà nói, đều là chuyện khó có thể tiếp nhận, vất vả cực khổ tấn chức, mong đợi có thể trở nên cường đại, đột nhiên lại trở về yếu kém, ai cũng không cam tâm.

“Đành vậy, hiện tại cũng không có biện pháp nào tốt, cứ như vậy đi.” Nếu lúc này Doãn Lệ có thể đến thì tốt rồi, thế nhưng Doãn Lệ tới, Doãn đại ca không tới, cha của hắn cũng chưa chắc sẽ nhận ma thú mình tặng, việc này thực sự là một vấn đề đau đầu, còn có chính là… Doãn Lệ sẽ chấp nhận một con ma thú vì báo ân mà khế ước sao?

Mấy người rơi vào trầm mặc, cũng phải, bọn họ cũng không có cách nào chữa trị tốt cho ma thú, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó từ từ lui cấp.

Hắc Dực chậm rãi đi ra đến, biểu tình có chút hưng phấn, “Chủ nhân, không biết vì sao gấu báo vốn đã bắt đầu giáng cấp, mắt thấy đã thối lui đến linh thú cấp sáu, thế nhưng qua một hồi lâu, tình trạng lui cấp hình như đã ổn định lại.” Đây là một tình huống tốt.

“Ổn định?” Quân Mộ Khuynh nhìn nhìn gấu báo trong bầy ma thú, “Để chúng mang theo nó cùng tiến vào Ma Vực rừng rậm.” Ma thú phong nguyên tố chỗ nào cũng có thể tìm được.

“Chủ nhân, ngươi không phải là muốn tặng nó cho người khác sao?” Hỏa Liêm thoáng cái không biết chủ nhân đang suy nghĩ gì.

“Ai nói ta thay đổi chủ ý, ta chỉ nói tiến vào Ma Vực rừng rậm, cũng không nói thay đổi chủ ý.” Quân Mộ Khuynh đảo mắt, trừng Hỏa Liêm một cái, tại sao lúc nào cũng có chuyện của nó, lúc này không phải là Chi Chi nên ở bên cạnh hắn sao? Đã đi nơi nào?

“Hỏa Liêm màu sắc tự vệ thành mèo, không phải là vì trốn Chi Chi đi?” Bá Hiêu chậm rãi đi tới, hờ hững cười một tiếng.

Bộ dáng của Hỏa Liêm, giống như là bị người ta nói trúng tim đen vội vàng nói, “Ai nói, mới không phải, ta chỉ là rất lâu không có biến thành như vậy nên vô cùng nhớ thôi.” Cho dù vậy, hắn cũng sẽ không thừa nhận.

“Không phải là vì Chi Chi sao, ngô, vậy ta có phải nên kêu Chi Chi…”

“Chủ nhân, ta bây giờ liền rời đi, bây giờ liền rời đi!” Bộ dạng vẻ mặt Hỏa Liêm khóc không ra nước mắt, hiện tại tử huyệt của nó đã bị chủ nhân nắm ở trong tay, cái này chỉ sợ là xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

Nhìn bóng lưng Hỏa Liêm rời đi, trên mặt Quân Mộ Khuynh lộ ra tươi cười, người này thật sự là sợ Chi Chi a, mặc dù Chi Chi là thánh linh thú, cũng không có đáng sợ như vậy đi? Có gian tình!

“Hắc Dực, ngươi mang theo chúng nó tiến vào Ma Vực rừng rậm, ta ở chỗ này chờ ngươi.” Doãn đại ca còn đang chờ ma thú của nàng, dù cho đã tìm được, nhưng lại không thể đưa cho hắn, cho dù gấu báo đã ngừng lui cấp, cũng không biết tình huống sau đó sẽ như thế nào, đợi đến khi tấn chức thành thần thú rồi nói tiếp.

“Rõ.” Hắc Dực gật gật đầu, vỗ cánh bay đến hướng rừng rậm, nó đi được vài bước, nhưng ma thú phía sau vẫn không có dịch chuyển bước chân, nó quay đầu nhìn lại, toàn thân cứng đờ.

Hơn chín mươi con ma thú đều quỳ xuống hướng về phía Quân Mộ Khuynh, biểu tình thành kính, khỏi cần chúng nó nói rõ nguyên nhân, Quân Mộ Khuynh cũng đã hiểu được, những ma thú này là thần phục nàng.

Hắc Dực sợ đến nỗi cánh cũng ngừng vỗ, trực tiếp từ trên trời ngã xuống, ba một tiếng, té xuống đất.

Bá Hiêu cũng không nghĩ tới những ma thú này sẽ quỳ xuống, những ma thú này bị nhân loại giam lại, rất căm thù đối với nhân loại, so với bọn hắn đều muốn sâu đậm hơn, mà chúng nó lại thần phục dưới chân chủ nhân, biểu tình kia vô cùng thành khẩn.

“Các ngươi muốn thần phục ta?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, những ma thú này, nàng cũng chưa từng nghĩ để chúng nó thần phục.

Ma thú dẫn đầu gật gật đầu, ánh mắt lộ ra chờ đợi, chúng nó muốn tự do, thế nhưng cũng muốn đi theo ở bên cạnh người trước mắt, nhân loại này, chúng nó biết, không giống như những nhân loại khác.

“Vậy cũng không phải là không thể, chỉ có điều các ngươi thần phục, cũng vẫn phải trở lại rừng rậm.” Nhìn một mảnh đông nghịt, Quân Mộ Khuynh rất ngượng ngùng, chúng nó cái dạng này đi theo ở bên người nàng, vậy còn không phải là hù chết người, một mảnh trùng trùng điệp điệp như thế đi ra ngoài, muốn khiêm tốn cũng khó khăn.

Ma thú dẫn đầu suy nghĩ một chút, chần chừ gật đầu, đi theo bên cạnh nhân loại này chính là Thần thú Thánh thú, không phải có thể màu sắc tự vệ nhỏ đi, đó là có thể màu sắc tự vệ thành người, chúng nó theo đi, quả thực là không tiện.

“Đã như vậy, các ngươi vẫn là theo chân Hắc Dực trở lại trong hắc rừng rậm, đợi đến khi các ngươi cùng trở nên mạnh mẽ, tự nhiên hàng ngũ của các ngươi cũng có thể lớn mạnh.” Quân Mộ Khuynh cười, ở Ma Vực rừng rậm có một đám ma thú, đó tuyệt đối so với những địa phương khác cường đại hơn.

Hắc rừng rậm, anh địa, Ma Vực rừng rậm, bước tiếp theo nên đi địa phương nào?

Lúc đầu con linh thú kia còn chưa kịp phản ứng, lúc chúng nó hiểu ý tứ trong lời nói của Quân Mộ Khuynh, trước mắt đều sáng ngời, không sai, chúng nó có thể không ngừng trở nên cường đại, đến lúc đó có thể đứng bên cạnh nàng rồi.

“Còn con gấu báo kia, sau khi tấn chức thành thần thú, nếu như nó nguyện ý cùng nhân loại khế ước, ngươi để nó tới tìm ta, nếu như không muốn, để nó ở lại trong rừng rậm.” Nàng làm như vậy, cũng không phải là mềm lòng, nhiều thêm một con ma thú, dù sao so với thiếu một con vẫn tốt hơn.

Linh thú gật đầu, lúc này mới mang theo ma thú đi nhanh về hướng Ma Vực rừng rậm, Hắc Dực bò dậy, lắc đầu một cái, vỗ cánh bay đi phía trước, chủ nhân chính là tốt nhất.

“Chủ nhân, chúng ta có thể tìm con thần thú phong nguyên tố, nhưng con này…”

“Không nhất định phải khế ước, con này cứ như vậy đi, nếu như ta vẫn không tìm được con thích hợp, đến lúc đó cứ dựa theo kế hoạch ban đầu, nếu như tìm được, nó muốn trở thành khế ước thú, để nó khế ước đấu kỹ sư phong nguyên tố là được rồi.” Trong những người nàng quen biết, còn có ai là triệu hoán sư phong nguyên tố? Có sao?

“Vâng.” Bá Hiêu gật đầu, trong lòng rất vui vẻ với quyết định của chủ nhân.

“Ai!” Cảm giác được động tĩnh chung quanh, bỗng nhiên quay đầu, một thân ảnh kim sắc trên không trung xẹt qua một độ cung.

Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn phương hướng Bá Hiêu rời đi, hai tay chắp ở sau lưng, không có dự định ra tay, không bao lâu sau, xa xa liền bay đến một thân ảnh, thẳng tắp té ở trước mặt nàng.

“Ngươi là ai?” Khóe miệng Quân Mộ Khuynh mang theo nụ cười nhàn nhạt, chỉ có người quen biết với nàng mới biết, nụ cười này đại biểu cho cái gì.

“Quân Mộ Khuynh!” Người nọ từ trong mê man tỉnh táo lại, liền nhìn thấy đôi mắt đỏ đậm kia, hắn vội vàng lui về phía sau một bước.

“Người Lôi gia?” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, độ cong khóe miệng càng ngày càng sâu.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Người Lôi gia kia chậm rãi lui về phía sau, hắn là muốn nhìn trộm xem cuối cùng thì ma thú sẽ được xử trí như thế nào, thế nhưng khi nhìn đến một màn vừa rồi kia, hắn bị dọa đến quên mất ẩn nấp, mới để cho Quân Mộ Khuynh thừa dịp phát hiện.

Kim sắc hỏa diễm ở trong tay nhảy lên, “Ngươi biết không? Người của Lôi gia đáng chết, có một số thời điểm biết quá nhiều chuyện, cũng không phải là một chuyện tốt.” Khóe miệng đỏ thắm kia lộ ra một nụ cười khát máu, nàng chính là như vậy, một khắc trước, nàng có thể cười với vẻ mặt vô hại, một khắc sau, là có thể biến thành ác ma khát máu.

Mà điểm quan trọng hơn, đây là người Lôi gia, đối với người Lôi gia, nàng đương nhiên sẽ không nương tay.

“Không nên giết ta, ta bảo đảm ta không đem lời nói vừa rồi nói ra.” Người kia kinh hoảng nói, mặc kệ thế nào, rời khỏi chỗ này trước rồi hãy nói, chỉ cần Quân Mộ Khuynh bỏ qua cho hắn, hắn có thể lập tức đi tìm gia chủ, đem chuyện vừa rồi mới nhìn thấy toàn bộ nói cho gia chủ, nói Quân Mộ Khuynh để cho chín mươi sáu con ma thú ở Quân gia thần phục, còn có Lôi Ấp thiếu gia cũng đã bị nàng giết chết.

Một đạo kim sắc hỏa diễm bay tới, trong nháy mắt người vừa rồi còn sợ hãi trên mặt đất, bị bọc ở trong kim sắc hỏa diễm, trong nháy mắt biến mất, ngay cả tro tàn cũng không có để lại.

“Trở về.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, phi thân rời đi, Bá Hiêu vội vàng đuổi theo, đi theo ở phía sau nàng.

Trở lại Âm Nguyệt thành, sau khi ma thú rời khỏi, nguy hiểm đã rời đi, mọi người cũng ào ào đi trên đường, đương nhiên trong đó đề tài nhiều nhất chính là ba chữ Quân Mộ Khuynh.

Thoáng cái, tin tức Quân Mộ Khuynh với Xích Quân lưu truyền ở trong thành, điều này làm cho người nào đó rất là bất đắc dĩ.

“Chủ nhân, xem ra sau này ngươi ra ngoài, ngay cả tên Xích Quân cũng không thể dùng.” Bá Hiêu cười nói.

“Xích Quân không thể dùng, không phải còn có Khuynh Thành sao?” Quân Mộ Khuynh lười biếng nói, nàng hiện tại cũng có thể luyện chế thần khí, đợi ngày nào đó có đủ vật liệu luyện chế huyễn thần khí, liền luyện chế cho mình một cái, đến lúc đó ai còn biết nàng là Quân Mộ Khuynh, Xích Quân, hay là Khuynh Thành.

Khóe miệng Bá Hiêu co quắp một chút, nàng thế nào đã quên mất chuyện này, có chuyện gì có thể làm khó được chủ nhân, thân phận Xích Quân bại lộ, đây không phải là còn có Khuynh Thành sao?

Vấn đề có thể làm cho người đau đầu, với Quân Mộ Khuynh ở đây, lại dễ dàng giải quyết, chỉ đơn giản như vậy.

“A ô!” Âm thanh kinh thiên động địa ở phía xa vang lên, dưới chân hai người lảo đảo một cái, thiếu chút nữa liền té xuống, may mắn các nàng ổn định thân thể.

Lại là chuyện gì đây!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện