Quyển 4 - Chương 5: Những người này mắt mù rồi hay sao?
Nhìn biểu tình khát máu đó, mọi người đều lui về phía sau, mà nữ tử da ngăm đen vẫn cố gắng rút đầu mình ra, đột nhiên liền rút được đầu của mình từ dưới đất ra, nhìn thấy ca ca của mình bị đánh bay, nàng phẫn nộ đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.
“Xích Quân, ngươi dám đả thương đại ca của ta!” Nữ tử da ngăm đen giận dữ hét, khuôn mặt kia vốn đã không thể gặp người, lại trở nên vặn vẹo lên, nhìn lại như vậy, thì phải nói là một người vô cùng thê thảm.
Quân Mộ Khuynh nhịn xuống cơn nôn, lạnh lùng nhìn người trước mắt, “Ngươi nên biết, Xích Quân không có gì là không dám.” Nói xong, nàng vẫn nhịn không được dời mặt đi, không nhìn người trước mặt.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác có người muốn đưa tới cửa chịu đòn, nữ tử ngăm đen trên đầu dính đầy bùn đất vẫn tiến tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Chẳng lẽ ta không dễ nhìn sao? Ngươi đây là ánh mắt gì!” Ca ca nói, nàng là đẹp nhất trong bộ lạc, nữ nhân này lại dám không nhìn nàng!
Nôn!
Mọi người một trận nôn mửa, nàng hỏi người ta, nàng không dễ nhìn sao? Dựa vào! Nàng có bộ dáng này, có thể nhìn sao? Dù cho bọn họ không phải trông mặt mà bắt hình dong, nhưng xấu nữ này vậy mà lại kiêu căng ngang ngược, nhìn thấy người đẹp mắt, trực tiếp lệnh cho thủ hạ của mình trói lại, nàng cho rằng đây là bán thịt hả.
Mọi người cùng liếc mắt nhìn Quân Mặc ở bên cạnh, bọn họ tỏ vẻ đồng tình thật sâu, vậy mà lại bị người trước mắt coi trọng, đây là một đoạn nhân sinh u ám nhất, chỉ sợ không người nào nguyện ý nghĩ tới. (nhân sinh: cuộc sống, đời người)
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Quân Mặc xoay đầu sang bên cạnh, không nhìn bất luận kẻ nào, trên mặt bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ ái ố. (hỉ nộ ái ố: là trạng thái tình cảm của con người: vui, giận, yêu, ghét)
“Ta nói, vị cô nương này, ngươi biết cái gì là đẹp mắt, cái gì là xấu sao?” Cuối cùng Thiểm Điện cũng không nhịn được, người này, đã xấu còn chưa tính, đã vậy lại còn không có tự mình hiểu lấy, dám ở trước mặt chủ nhân bọn họ hỏi, nàng không đẹp sao? Chó má, nàng biết cái gì gọi là đẹp không?
Nữ tử ngăm đen liếc mắt nhìn Thiểm Điện, đột nhiên phát hiện người này cũng rất đẹp mắt, nàng bước nhanh đi đến trước mặt Thiểm Điện, lộ ra ánh mắt khát khao, “Công tử, ta đương nhiên biết, ai ô, ngươi muốn nói người ta đẹp mắt, có thể nói thẳng.” Nói xong, nàng còn e thẹn cười. (Hoathien: ặc ặc, đã xấu không tự biết lấy mình còn tự luyến nữa chứ, ta cũng mắc ói!!)
Nhìn thấy nụ cười này, mọi người lập tức cảm giác được một mảnh trời đất mù mịt, đầu óc choáng váng, Thiểm Điện sững ngốc đứng ở tại chỗ, nhìn người trước mắt, rùng mình một cái, hắn không nên nói chuyện, ở chỗ này, hắn phải ngoan ngoãn ngậm miệng mới đúng, hiện tại thì tốt rồi, rước họa vào thân, hơn nữa phiền toái này dường như còn không nhỏ.
Đoàn người đều đi qua bên cạnh, cách xa Thiểm Điện ba bước, bọn họ đều hận không thể giống như Hàn Ngạo Thần vậy, ở trên mặt mang theo một cái mặt nạ, như vậy, nữ nhân này sẽ nhìn không thấy mình, cũng có thể an tâm yên ổn làm “Người tàng hình”.
Thiểm Điện quay đầu nhìn một đám không có nghĩa khí kia, khóe miệng không ngừng co quắp, bọn họ đây là có ý gì, tốt xấu gì cũng phải mau cứu hắn a, trời ạ! Ai tới cứu hắn với, nhìn thấy gương mặt mày, hắn sẽ nhịn không được mà ra tay, không thể cam chịu số phận!
“Chủ nhân…” Thiểm Điện lộ ra ánh mắt chờ đợi, hi vọng Quân Mộ Khuynh có thể cứu hắn, hắn cũng không muốn bị một người đột nhiên nhìn chằm chằm, cái nhìn này, có phần cũng quá kinh khủng, đây không phải là kinh khủng bình thường a.
Quân Mộ Khuynh không có xoay người, hai tay ôm lấy hai cánh tay, lạnh lùng nhìn phía trước, “Ta chẳng lẽ lại ngăn cản ngươi ra tay?” Dù sao người đã đánh một cái, có nhiều thêm, cũng không có gì ảnh hưởng.
Gì? Hắn có thể ra tay? Thiểm Điện nhìn thân ảnh phía trước, đột nhiên nở nụ cười, cười vô cùng mê người, khiến nữ tử ngăm đen thiếu chút nữa không có chìm đắm vào.
“Nếu chủ nhân đã nói như vậy, vậy thì ta cũng sẽ không khách khí!” Thiểm Điện cười ha hả nhìn người phía trước, xoa xoa hai tay, chủ nhân chỉ đem nam tử kia đánh ra ngoài mười trượng, lần này, hắn phải ném ra xa hơn, tốt nhất là vĩnh viễn không nhìn thấy!
“Ta hiện tại để ngươi biết cái gì gọi là sao bay đầy đầu!” Nắm đấm nhanh như gió bay tới, nữ tử ngăm đen còn đang mê mẩn trong mộng đẹp kia, căn bản cũng không ý thức được có nguy hiểm tới.
Mọi người ngừng thở, đang muốn nhìn một chút xem Thiểm Điện sẽ ra tay nặng hơn như thế nào, đột nhiên một âm thanh vang lên bên tai, “Dừng tay!”
Toàn bộ tâm tư của Thiểm Điện đang nghĩ phải giải quyết nữ tử ngăm đen, liền bị một cỗ lực lượng đánh bay ra ngoài, vốn hắn dùng hết toàn lực muốn đánh người khác, kết quả, bị người ta đánh.
Tùy tùng của hai huynh muội, vội vàng xoay người, nhìn thấy người tới, bọn họ rối rít quỳ xuống, biểu tình rất là khủng hoảng, ngay cả Tiêu Ngự Phong cũng vội vàng xuống khỏi ma thú, đi tới trước mặt người kia, biểu tình trên mặt có chút mất tự nhiên.
“Ngự Phong, tại sao ngươi lại để mặc nữ nhi của ta bị người khác đánh, mà làm ngơ mặc kệ?” Thủ lĩnh bộc lạc tới, thiếu chút nữa nữ nhi của hắn đã bị người ta đánh, nếu không phải hắn đúng lúc chạy tới, hiện tại nữ nhi của hắn không biết đã đi địa phương nào.
“Thủ lĩnh, vị y phục màu đỏ kia, chính là Xích Quân.” Tiêu Ngự Phong biết, thủ lĩnh bộ lạc vẫn muốn có được Xích Quân, thiên tài song nguyên tố làm người khác chú ý, ai không hi vọng có được, bây giờ bọn hắn đưa tới cửa, nơi nào có đạo lý không cần, người đi theo ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, cũng sẽ không kém chỗ nào đi.
Những người này đều là cao thủ trong cao thủ, trong bọn họ, ra tay lần đầu tiên, hắn cũng không thấy rõ là ai, con trai của thủ lĩnh đã bị đánh bay ra ngoài, lực lượng như vậy, hắn chưa từng thấy qua.
“Cái gì! Nàng chính là Xích Quân!” Thủ lĩnh hơi sững sờ, không dám tin tưởng nhìn thân ảnh phía trước, Xích Quân a, thiên tài hắn ao ước, nhất định là ông trời đã nghe thấy lời kêu gọi của hắn, mới có thể để cho Xích Quân xuất hiện ở bộ lạc của hắn, nhất định là như vậy.
“Đúng vậy.” Tiêu Ngự Phong gật đầu nói, hiện tại cách duy nhất để thủ lĩnh quên một màn vừa rồi kia, đó chính là Quân Mộ Khuynh, chỉ cần có Quân Mộ Khuynh ở đây, thủ lĩnh sẽ không làm gì với mình, bởi vì hắn khát vọng có được Xích Quân.
Hàn Ngạo Thần khẽ liếc mắt về phía Tiêu Ngự Phong một cái, người này nhìn qua, một chút cũng không đơn giản, nhã nhặn lịch sự, vừa nhìn thấy Khuynh Khuynh ra tay, hắn không có ngăn cản, nhưng thủ lĩnh tới, hắn lại lập tức tiết lộ thân phận của tiểu Khuynh Khuynh, người này rốt cuộc muốn làm cái gì lại có ý đồ gì?
Thủ lĩnh bước đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, ngạc nhiên nhìn người trước mắt, khi hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ đậm lạnh như băng kia, hơi sững sờ, sau đó lại cười càng thêm vui vẻ.
“Đúng là Xích Quân, đúng là giống y đúc như trong truyền thuyết.” Thủ lĩnh hưng phấn nói, Xích Quân tới, nhất định sẽ ở lại bộ lạc của bọn họ, nhất định sẽ.
Quân Mộ Khuynh mỉa mai nhìn người trước mặt, bộ dạng tham lam này, chính là vì có được “Xích Quân”, để “Xích Quân” giúp hắn làm việc, vì “Xích Quân” là song nguyên tố, hai chữ “Xích Quân” so với cái tên Quân Mộ Khuynh nàng càng vang dội hơn, vì sao, đó là bởi vì Xích Quân có song nguyên tố!
Thực sự là đủ châm chọc, những người này không phải là không biết, nàng rất không thích bị người khác nhìn như thế, rất không thích!
“Sai rồi, ta không gọi là Xích Quân.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng trả lời, nhìn cái đầu heo trước mắt, lập tức đen mặt, nàng đã nói con trai con gái nhìn khó coi như vậy, phụ thân sẽ tốt ở chỗ nào chứ, hiện tại vừa nhìn, thực sự là có thể hù chết người!
“Không phải, ngươi chính là Xích Quân, Xích Quân công tử, đi bộ lạc chúng ta xem một chút.” Thủ lĩnh cũng không hỏi xem người ta có đồng ý hay không, cũng không quản người bên cạnh đang đờ ra, giơ tay nghĩ muốn kéo người trước mặt đi.
Quân Mộ Khuynh vội vàng lui về phía sau một bước, không để cho cái tay nào đó đụng đến mình, “Ta nói rồi, ta không gọi là Xích Quân!” Nàng là Xích Quân không sai, nhưng nàng không phải là Xích Quân!
“Thủ lĩnh, nàng tên là Quân Mộ Khuynh, ngươi quên rồi sao?” Tiêu Ngự Phong đi tới bên người thủ lĩnh, cười ha hả nói, Xích Quân chính là Quân Mộ Khuynh, chỉ có điều mọi người đều chỉ nhớ Xích Quân có song nguyên tố, lại quên mất đạo lý Quân Mộ Khuynh là Xích Quân, như vậy thật đúng là đáng thương.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn Tiêu Ngự Phong, giống như là, ngươi lại nói thêm một câu, thì sẽ bị xé thành mảnh vụn!
Tiêu Ngự Phong vốn còn đang đắc ý, không ngờ Quân Mộ Khuynh lại lộ ra ánh mắt như thế, hồi tưởng lại chuyện ở hắc rừng rậm, hắn vội vàng ngậm miệng.
Ngay cả người của công hội lính đánh thuê cũng không sợ, lại sợ một bộ lạc, dù bộ lạc có ma thú, nhưng Quân Mộ Khuynh cũng có thần thú, chỉ cần gọi thần thú ra, như vậy cho dù bọn họ có nhiều ma thú hơn nữa, cũng không có nửa điểm tác dụng, Quân Mộ Khuynh vẫn chiếm ưu thế hơn.
Không nói, rất tốt, những người này đều rất thích miễn cưỡng người khác phải không?
“Ta nói rồi ta không gọi là Xích Quân, hơn nữa, ta sẽ không đi bộ lạc cùng ngươi, nếu như muốn đánh nhau, vậy thì cứ thử xem!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, dám uy hiếp người của nàng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua, bao gồm cả thủ lĩnh bộ lạc gì đó, việc này đều giống nhau.
“Liên minh bộ lạc chúng ta rất hoan nghênh Xích Quân công tử, ngươi vì sao không muốn tham gia liên minh chúng ta.” Thủ lĩnh nghi hoặc nhìn Quân Mộ Khuynh, thêm vào liên minh bọn họ là chuyện có bao nhiêu người mơ ước, hắn đây là đang cho Xích Quân cơ hội, vì sao nàng còn muốn từ chối.
“Hoan nghênh chó má, tránh ra!” Nhẫn nại của nàng đã đến cực hạn, lại còn không tránh ra, không biết nàng sẽ làm chuyện gì nữa.
“Nếu Xích Quân công tử không chịu theo chúng ta trở về, người tới, đem trói bọn họ lại!” Thủ lĩnh nhìn Quân Mộ Khuynh liếc mắt một cái, quay người đi đến bên cạnh, người trước mắt nhất định sẽ phải thêm vào bộ lạc bọn họ, hơn nữa còn là gia nhập vào vô điều kiện, Tiêu Ngực Phong trước mắt không phải là một ví dụ tốt nhất sao. (HoaThien: ta nói, cha nào thì con nấy mà, cha như thế hèn chi con không khá lên được chút nào, cái này là muốn tìm đánh đây mà, haiz!!)
Quân Mặc vừa định đi lên nói, liền nhìn thấy Hàn Ngạo Thần đã bước đi ra, “Thủ lĩnh, nếu Xích Quân không muốn đi, ngươi cũng không có cách nào miễn cưỡng, nếu như đánh nhau, ai thua ai thắng còn không biết đâu.” Hắn cũng không biết bản thân luôn luôn trấn tĩnh, hôm nay vì sao lại kích động như thế.
“Không muốn? Hừ! Ta mặc kệ các ngươi có nguyện ý hay không, chỉ muốn để các ngươi đi bộ lạc!” Liên minh bộ lạc, lời của hắn là lớn nhất, ai dãm cãi lời.
Liên minh thủ lĩnh, đã quen ra lệnh, càng thích ép buộc, chỉ cần là hắn thích, hắn đồng ý, một câu nói, thủ hạ có thể giúp hắn làm được, thậm chí là làm tốt, hiện tại đột nhiên có người cãi lời hắn, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là trói cũng phải đem người trước mắt trói về.
“Quá không biết xấu hổ.” Vô Phi thì thào nói, coi là thứ gì, ngươi nói trói lại, vậy thì các ngươi tới đây, thật cho rằng mình giỏi lắm!
“Ngươi nói cái gì!” Thủ lĩnh bộ lạc nghe thấy lời của Vô Phi, quay đầu hung hăng trừng mắt nàng một cái, mà lúc này mục tiêu của toàn bộ tùy tùng, cũng chuyển hướng hết về phía Vô phi.
Vô Phi kinh hoảng lui về phía sau một bước, người này tại sao có thể có vẻ mặt như thế, thật sự là ghê tởm!
Mà nử tử ngăm đen vẫn còn đang mãnh liệt nhìn người chung quanh, đột nhiên hoàn hồn, cũng trừng mắt liếc Vô Phi một cái, ánh mắt vốn còn đang mê mẩn, đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt kia, như là muốn giết Vô Phi vậy.
“Ngươi dám nói cha ta vô sỉ!” Cha của nàng là thủ lĩnh bộ lạc, là thủ lĩnh liên minh, người này dám vô lễ như thế.
“Chậm đã.” Đột nhiên Quân mộ Khuynh vẫn không có lên tiếng biếng nhác kêu một tiếng.
“Xích Quân công tử là đáp ứng đi bộ lạc chúng ta?” Thủ lĩnh quay đầu cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn biết Xích Quân công tử nhất định sẽ đi.
“Đi, đương nhiên đi.” Một tia giảo hoạt từ trong mắt Quân Mộ Khuynh thoáng qua, có thù oán không báo, yên ổn không phải là tính cách của nàng, chỉ có điều bây giờ còn không phải lúc.
Nghe thấy tin tức này, mọi người hơi sững sờ, nữ tử ngăm đen không rõ vì sao Quân Mộ Khuynh lại đáp ứng nhanh như vậy, mà những người khác, thì không rõ vì sao Quân Mộ Khuynh lại đáp ứng, rõ ràng hiện tại bọn họ có thể đánh nhau, trực tiếp rời khỏi địa phương quỷ quái này, cần gì phải nói nhiều với người trước mặt này như vậy, còn đi bộ lạc gì đó.
“Nếu Xích Quân công tử muốn đi, vậy thì mời đi.” Thủ lĩnh mỉm cười nói một chút, mà tươi cười kia nhìn thế nào cũng ớn lạnh, còn khiến cho người ta buồn nôn.
Nghe thấy Xích Quân muốn đi liên minh bộ lạc, Tiêu Ngự Phong cũng giật mình, trong nhận thức của hắn, việc Xích Quân công tử không muốn làm, dù là ai cũng không ngăn cản được, nhưng bây giờ nàng vậy mà lại đáp ứng đi bộ lạc, hơn nữa còn đáp ứng sảng khoái như vậy, chẳng lẽ trong đó còn có nội tình gì hay sao?
Tiêu Ngự Phong nhìn Quân Mộ Khuynh, một màn ở hắc rừng rậm kia lại hiện ra trong đầu, nhưng Tiêu Ngự Phong vẫn không rõ vì sao Quân Mộ Khuynh lại đột nhiên đáp ứng, vốn hắn nghĩ, nếu như Xích Quân không đi, thủ lĩnh bộ lạc nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, hiện tại nàng đáp ứng, cũng không dễ đối phó như vậy.
Không sai, tin tức Xích Quân chính là Quân Mộ Khuynh truyền đến, hắn lúc đó chỉ cảm thấy trước mặt một mảnh tối đen, Xích Quân phá hủy tất cả của hắn, lúc trước chỉ cần Phó hội trưởng Vương, đem nữ nhi gả cho hắn, hắn đã có thể ngồi lên vị trí Phó hội trưởng, thế nhưng tất cả việc này, đều bị Xích Quân phá hư, mặc dù lúc đó hắn không biết tại sao ma thú lại xuất hiện ở công hội lính đánh thuê, khi hắn biết Long Vũ dong binh đoàn cũng bị phá hủy, hắn liền hiểu toàn bộ, đó là Xích Quân làm.
Nghĩ tới đây, hắn liền hận không thể giết chết Xích Quân, chỉ là vẫn mãi không có cơ hội, hơn nữa chờ ở trong liên minh này, căn bản cũng không có cơ hội ra ngoài, hắn cho rằng cả đời này cũng không có cơ hội báo thù, hiện tại xem ra, Xích Quân đã tự mình đưa tới cửa, đó chính là cơ hội mà ông trời cho hắn.
Quân Mộ Khuynh cảm giác được một ánh mắt khác thường dừng ở trên người mình, nàng quay đầu nhìn lại, lại không phát hiện cái gì, trái lại Tiêu Ngự Phong kia, vẫn mỉm cười nhìn nàng, cái bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười, làm cho nàng rất không thoải mái!
“Muốn ta đi bộ lạc cũng có thể! Ta có một điều kiện.” Đột nhiên người đáp ứng đi bộ lạc, lại thay đổi chủ ý, điều này làm cho tất cả mọi người đều nghi hoặc, Xích Quân rốt cuộc muốn làm cái gì.
Hàn Ngạo Thần đứng ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, trong lòng cũng có mấy phần hiểu rõ, cũng không giống những người khác, trong mắt mang theo nghi hoặc.
Hỏa Liêm lẳng lặng đứng ở một bên, cũng hiếu kỳ chủ nhân là đang muốn cái điều kiện gì, là không muốn thấy hai người quái dị trước mắt, hay là giết hai người quái dị trước mắt, để lại hai người này, nhìn thực sự là trong lòng không thoải mái.
“Điều kiện gì?” Thủ lĩnh bộ lạc nheo mắt lại, lẳng lặng quan sát Quân Mộ Khuynh, nàng có thể có điều kiện gì, những thứ ấy chỉ là chuyện nhỏ.
“Thủ lĩnh gấp gáp như vậy làm cái gì? Con trai con gái của ngươi, hôm nay ta đương nhiên sẽ không động đến nữa, chỉ có điều có vài người, ta không thích nhìn thấy mà thôi.” Đôi mắt đỏ đậm nhìn về phía Tiêu Ngự Phong đang đứng, lộ ra một tia khát máu.
Hôm nay sẽ không động đến nữa, nhưng sau đó có động hay không, nàng cũng không biết, nói không chừng lúc nào nàng không nhịn được ra tay, vậy cũng không chắc.
Nghe thấy lời của Quân Mộ Khuynh, người biết rõ nàng đều toát mồ hôi, bọn họ cũng đều biết đó là có ý gì, đáng thương cho thủ lĩnh bộ lạc này đến bây giờ còn không biết là cái gì, lời nói kia đã nói rõ cho hắn biết, hôm nay sẽ không động đến con trai con gái ngươi, nhưng nàng không có bảo đảm cuộc sống sau này, ngươi vẫn là cẩn thận một chút đi!
Nói đến hắc, trong bọn họ, không có người nào hắc hơn so với Quân Mộ Khuynh, hử! Không đúng, hẳn là còn có một, đó chính là người bên cạnh nàng, cũng chính là Hàn Ngạo Thần.
Tiêu Ngự Phong hơi sững sờ, điều kiện của Quân Mộ Khuynh chẳng lẽ là mình? Hay là nói nàng đã nhìn ra mục đích của mình?
“Là ai? Ta nhất định giết giúp ngươi!” Thủ lĩnh bộ lạc không chút nghĩ ngợi đáp lời, bộ lạc liên minh, thì hắn lớn nhất, hắn muốn giết ai, chỉ là một câu nói mà thôi, hiện tại quan trọng nhất là, muốn Xích Quân ở lại, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Giết? Cái này đúng là biện pháp tốt!
Quân Mộ Khuynh cười gật đầu, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi vươn ra, chỉ vào người trước mặt, “Ta, không muốn thấy người này nữa.” Phương hướng kia, chính là Tiêu Ngự Phong.
Mặc dù nàng không nhớ có ân oán gì với người trước mắt này, thế nhưng, trong đôi mắt kia, đều tràn đầy tính toán, mục tiêu của hắn đúng là nàng, giữ lại một người như vậy trên đời này, sao nàng có thể yên tâm, nói không chừng lúc nào bị người trước mắt này ám toán cũng không chắc được.
Mọi người đều đưa đến ánh mắt hồ nghi, tại sao lại muốn giết người này? Bọn họ chẳng qua là lần đầu tiên gặp, mặc dù nhìn qua, cảm giác không phải rất tốt, thế nhưng không oán không cừu, liền giết một người, việc này cũng có chút không thể nào nói nổi đi?
Thiểm Điện liếc mắt nhìn Hỏa Liêm, im lặng hỏi, ngươi quen biết hắn sao?
Hỏa Liêm lắc đầu, đi theo ở bên người chủ nhân lâu như vậy, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thấy qua người này càng không nghe chủ nhân nói qua, lại càng không biết là chuyện gì xảy ra.
Thiểm Điện với Hắc Dực đều liếc mắt xem thường nhìn Hỏa Liêm, trong mấy người bọn hắn đi theo ở bên người chủ nhân sớm nhất chính là hắn, hắn vậy mà không biết là chuyện gì xảy ra.
Phải biết, chủ nhân bọn họ cho tới bây giờ cũng không có chỉ vào một người nói muốn giết, hoặc là có thù oán cá nhân với chủ nhân, hoặc là một người đáng chết, mặc dù chủ nhân không phải là người tốt lành gì, nhưng cũng không phải sát nhân điên cuồng a.
Cho nên, nàng nhất định có đạo lý của nàng.