Quyển 4 - Chương 6: Những người này mắt mù rồi hay sao?

Nghĩ đến điểm này, toàn bộ ma thú, cũng bình tĩnh lại, lẳng lặng nhìn một màn trước mắt này.

Hỏa Linh Nhi với tiểu Thiến mặc dù không rõ là vì sao, nhưng cũng không có mở miệng, hết thảy các nàng đều tin cô nương.

“Này…” Thủ lĩnh bộ lạc chần chừ.

Mặc dù Tiêu Ngự Phong không phải là người cường tráng của bộ lạc bọn họ, cũng không có bản lĩnh của người bộ lạc bọn họ, nhưng chí ít hắn vẫn rất thông minh, có rất nhiều chuyện, đều là hắn nhắc nhở, mình mới nghĩ đến, nếu như giết một người như thế, hắn vẫn có chút luyến tiếc.

Thủ lĩnh bộ lạc mặc dù là tùy tiện, nhưng cũng không phải ngu ngốc, nếu không cũng sẽ không ngồi lên vị trí thủ lĩnh

Nữ tử ngăm đen kia lại không nhịn được, nàng tiến đến trước mặt thủ lĩnh, “Phụ thân, ngươi giết một người, có thể có được Xích Quân, như vậy mà ngươi còn luyến tiếc sao?” Thiên phú của Xích Quân, là chuyện thiên hạ khó cầu, hơn nữa là bọn hắn chưa từng thấy qua, nếu có thể có được Xích Quân, đừng nói giết một người.

Nghe thấy lời của nữ nhi, thủ lĩnh bộ lạc chần chừ, không sai, giết một Tiêu Ngự Phong, có được Xích Quân, Xích Quân chẳng những là song nguyên tố, hơn nữa lại rất thông minh, còn có tâm tư, nhanh hơn hẳn Tiêu Ngự Phong, thiếu một Tiêu Ngự Phong không có gì đáng ngại, trên thế giới này, chẳng qua là chết một người bình thường, nhưng Xích Quân, đó là nhân tài hiếm có, cũng không thể tổn thất như vậy, chẳng những là bộ lạc tổn thất, còn là tổn thất của hắn.

Nhìn thủ lĩnh bộ lạc đang làm quyết định, người khó chịu nhất chính là Tiêu Ngự Phong, hắn đương nhiên biết địa vị bản thân thấp, thua kém Quân Mộ Khuynh, nhưng hắn tin, mấy năm như vậy, ở trong bộ lạc, không có công lao cũng có khổ lao, bất kể như thế nào, thủ lĩnh cũng sẽ không giết hắn, dù sao hắn cũng vì hắn (chỗ này là nói thủ lĩnh bộ lạc) mà làm rất nhiều chuyện không phải sao?

Nhưng lúc hắn nhìn thấy đôi mắt băng lãnh kia, hắn chần chừ, là hắn quá mức nóng ruột, mới có thể để Quân Mộ Khuynh nhận thấy được sát ý của hắn, nhìn bộ dáng Quân Mộ Khuynh, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Đôi mắt băng lãnh lạnh lùng nhìn người trước mắt, ai cũng không có chú ý tới, sát ý ở chỗ sâu trong đôi mắt lại nồng nặc như vậy.

“Được, ta đáp ứng ngươi!” Thủ lĩnh bộ lạc đáp, chỉ cần Xích Quân có thể ở lại bộ lạc, vậy thì còn sợ cái gì.

Suy nghĩ xong nặng nhẹ, thủ lĩnh bộc lạc liền đưa ra quyết định, mặc kệ như thế nào, Xích Quân nhất định phải ở lại trong bộ lạc, một cơ hội tốt như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Tiêu Ngự Phong ở bên cạnh nghe nói như thế, trong lòng lập tức lạnh một nửa, thủ lĩnh vậy mà lại đáp ứng, mình vì bộ lạc làm nhiều chuyện như vậy, hắn cư nhiên lại đáp ứng yêu cầu của Quân Mộ Khuynh, giết mình!

“Thủ lĩnh, ngươi không thể như vậy, ta đã làm nhiều chuyện vì bộ lạc như vậy, dù cho không có công lao, thì cũng có khổ lao, ngài không thể lấy oán trả ơn.” Tiêu Ngự Phong vội vàng nói, đem “Khổ lao” của mình ở bộ lạc nói ra.

Đôi mắt đỏ đậm lộ ra một nụ cười lạnh như băng, nàng biết thủ lĩnh này sẽ đáp ứng, chỉ có điều không có công lao, cũng có khổ lao, lời này nghe qua, thật sự là không có nhiều lực sát thương, ngược lại sẽ làm người nào đó, càng muốn giết hắn hơn.

Quả nhiên, sau khi thủ lĩnh bộ lạc nghe thấy lời của Tiêu Ngự Phong, sắc mặt trở nên kém hơn, “Người tới, giết hắn!” Vốn hắn còn cho rằng Tiêu Ngự Phong có chút khác biệt, nếu như hắn chết, chính mình còn có thể lấy lễ nghi cao cấp an táng, hiện tại xem ra, căn bản cũng không cần thiết nữa!

“Quân Mộ Khuynh, vì sao ngươi muốn giết ta!” Tiêu Ngự Phong thấy cầu xin thủ lĩnh bộ lạc không được, trực tiếp thay đổi đối tượng, hắn cũng không tin, Quân Mộ Khuynh biết tâm tư của hắn, đó tuyệt đối là không có khả năng, hắn căn bản cũng không nói gì, làm thế nào Quân Mộ Khuynh biết được tâm tư của hắn.

Nghe nói như thế, Quân Mộ Khuynh khẽ cười, chậm rãi nâng bước chân, “Vì sao giết ngươi? Ta nghĩ trong lòng ngươi so với ta còn rõ ràng hơn, ngươi đã hiểu biết ta như thế, thì nên biết, bất kể là Xích Quân, hay là Quân Mộ Khuynh, sẽ không để lại một người uy hiếp đến mình còn sống trên đời này, ta nghĩ, ngay cả ngươi cũng như vậy đi?” Vì sao giết hắn, hỏi hay lắm, hắn lại còn không biết xấu hổ hỏi như vậy, nguyên nhân trong đó, không phải là hắn rất rõ ràng sao?

Tiêu Ngự Phong lảo đảo lui về phía sau một bước, kinh hoảng nhìn Quân Mộ Khuynh, sẽ không, sao nàng có thể nhìn thấu được tâm tư của hắn, điều đó không có khả năng!

Nhìn thấy biểu tình kinh hoảng của người đối diện, khóe miệng Hàn Ngạo Thần hơi giương lên, “Tiểu Khuynh Khuynh, có vài người chính là ngốc như vậy, ngươi không cần quá để ý.” Vì sao trên thế giới này người ngốc như vậy cũng có, sát ý rõ ràng như vậy, ai cũng nhìn ra, lại còn cho rằng mình che giấu rất tốt.

“Ngươi biết thì biết, không cần nói toạc ra như vậy a!” Quân Mộ Khuynh cười cười nói, có lúc Hàn Ngạo Thần cũng không nhịn được.

“Các ngươi…” Tiêu Ngự Phong chỉ vào hai người, “Quân Mộ Khuynh, ngươi thật sự không nhớ sao?”

“Cái gì?” Hắn thực sự biết mình?

“Hắc rừng rậm, công hội lính đánh thuê!” Tám chữ lạnh lùng phun ra, trong mắt Tiêu Ngự Phong tràn đầy hận ý, hắn cẩn thận làm bất cứ mọi chuyện cho Vương Gia, chính là vì phó hội trưởng công hội lính đánh thuê, kết quả, Vương Gia chết, vị trí phó hội trưởng công hội lính đánh thuê cũng không còn!

Hắc rừng rậm? Công hội lính đánh thuê?

Quân Mộ Khuynh nhíu mày, trong đầu đột nhiên thoáng qua một gương mặt quen thuộc, mà người kia cũng không phải là Tiêu Ngự Phong, mà là Vương Gia.

Quả nhiên có vấn đề!

Tất cả mọi người đều dõng tai nghe, muốn biết rốt cuộc là nội tình gì, Hỏa Liêm càng hiếu kỳ hơn, lần đó ở hắc rừng rậm, vừa vặn nó không đi, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

“Ngươi chính là cái người một lòng muốn làm rể phó hội trưởng, sau đó bị người kia sai làm trâu làm ngựa cũng không để ý a!” Đây là ấn tượng duy nhất của nàng đối với Tiêu Ngự Phong, dù sao đã không gặp lâu như vậy, nếu như không gặp được người này, nàng đã sớm quên mất.

Khóe miệng Tiêu Ngự Phong co quắp một chút, nàng cái gì cũng không nhớ, lại nhớ cái này, quả thực chính là sỉ nhục!

Hàn Ngạo Thần khẽ cười, quả nhiên, phương thức tiểu Khuynh Khuynh nhớ kỹ một người cũng đặc biệt như vậy, nhưng mà cũng nói trúng tim đen, người này quả thực chính là người kia không sai, chỉ có điều có người bị chọc trúng tim đen, hình như tâm tình không tốt lắm.

“Vì ngươi không thể làm được con rể phó hội trưởng, liền muốn giết ta?” Có bệnh, hắn không làm được con rể phó hội trưởng, thì liên quan gì đến nàng, quả thực chính là ở không đi gây chuyện!

“Quân Mộ Khuynh, ngươi nói là không có chuyện gì, ngươi có biết, ngươi để cho ma thú phá hủy công hội lính đánh thuê, hậu quả như thế nào!”

“Chứng cứ đâu?” Quân Mộ Khuynh lười biếng hỏi, ngày trước là nàng phá hủy, vậy hắn cũng phải có chứng cứ, nếu không lời ngày hôm nay nói ra, công hội lính đánh thuê bên kia không tốt nói công đạo.

“Ta không có chứng cứ!” Tiêu Ngự Phong hừ nhẹ một tiếng, nếu như có chứng cứ, Quân Mộ Khuynh sao còn có thể đứng ở chỗ này!

Mọi người khinh thường liếc mắt nhìn Tiêu Ngự Phong, không có chứng cứ ngươi ở nơi này nói cứng cái gì, vốn cho rằng người này còn có chút đầu óc, hiện tại xem ra, chính là không có đầu óc, còn là không có não, dám ở trước mặt Quân Mộ Khuynh kiêu ngạo như thế.

Bá Hiêu lạnh lùng nhìn nhân loại trước mặt, nhân loại này, rõ ràng là bị lòng tham của mình làm hỏng, vậy mà lại đem toàn bộ sai lầm, đẩy tới trên người chủ nhân, còn muốn giết chủ nhân, người như vậy chỉ có thể nói là không có đầu óc, nếu không chính là đầu óc bị hỏng rồi.

Ánh mắt xem thường đều chiếu tới, ngay cả thủ lĩnh bộ lạc kia, cũng thất vọng lắc lắc đầu, hiện tại ở trong lòng đã không còn chút tiếc hận nào, thậm chí là hận không thể ngay lập tức khiến cho người này biến mất, bởi vì hắn vừa nghĩ tới việc để một người có dã tâm như vậy ở bên người, liền cảm thấy toàn thân không thoải mái.

Quân Mộ Khuynh nhún nhún vai, trong đôi mắt có ý cười châm biếm, mang theo băng sương hàn ý ngàn năm, “Kim ô hỏa!” Kim hồng sắc quang mang chiếu sáng một mảnh xung quanh.

Mọi người còn chưa có lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy một đạo hỏa quang thoáng qua, Tiêu Ngự Phong còn chưa kịp đề phòng, đã bị ngọn lửa nóng bỏng kia bao vây.

“A!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, xông thẳng lên trời, Tiêu Ngự Phong vung cánh tay, hung ác nhìn Quân Mộ Khuynh!

Nhìn thấy kim sắc hỏa diễm, còn có thủ đoạn hung ác kia, người bộ lạc đều rùng mình một cái, không nhanh không chậm lui về phía sau một bước, biểu tình có chút kinh hoảng, bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ tới việc phá hủy công hội lính đánh thuê là chuyện gì xảy ra, kim sắc hỏa diễm kia cũng đã hừng hực cháy lên.

“Con người của ta, có một tật xấu, chính là không thích nghe thấy có người vu hãm ta.” Quân Mộ Khuynh mặt không đỏ khí không suyễn nói, biểu tình vẫn lạnh nhạt trấn tĩnh như trước, giống như nàng thật sự là người bị hại vô tội vậy. (vu hãm: vu oan, hãm hại) (Mặt không đỏ khí không suyễn: mặt không đỏ hơi thở không dồn dập)

Hỏa Liêm ở bên cạnh khóe miệng co quắp, vu tội… Lời này của chủ nhân một chút cũng không sợ hãi, thật sự là bội phục, lại học được một chiêu.

Nhìn thấy biểu tình của Hỏa Liêm, mọi người cũng hiểu rõ gật gật đầu, chuyện kia, nhất định có quan hệ với chủ nhân, nhìn bộ dáng Hỏa Liêm thì biết.

Thấy Tiêu Ngự Phong đã biến thành tro, thủ lĩnh bộ lạc đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, “Xích Quân công tử, hiện tại Tiêu Ngự Phong đã chết, ngươi có phải sẽ đi theo chúng ta về bộ lạc không?” Một chiêu vừa rồi kia, trong lòng hắn đã thật sâu chấn động.

Kim ô hỏa, đây là kim ô hỏa trong truyền thuyết a!

Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nàng muốn đi bộ lạc, nhưng mà cũng không có nói qua là không rời đi, huống hồ, nàng muốn tới nhìn một chút, đó là dạng bộ lạc gì, ở chỗ này, tại sao có thể có bộ lạc xuất hiện.

Đoàn người trùng điệp đi trở về, nhìn nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh, trong lòng mọi người đều một trận nghi hoặc, vì sao nhất định phải đi a.

Đi qua rừng rậm sương mù dày đặc, rốt cuộc một cái thạch động thiên nhiên hiện ra trước mặt, tiếp theo để cho mọi người nhảy qua, nơi này chính là chỗ ở của những người đó, điều này làm cho mọi người một trận ngượng ngùng, nhiều người như vậy ở trong động đá, đó là cảm giác gì?

“Chúng ta sẽ không ở nơi này, tùy tiện tìm một chỗ ở là được rồi.” Quân Mộ Khuynh vội vàng nói, nàng khó có thể nghĩ được, vừa rồi người kia, sao có thể ở lại đây thời gian lâu như vậy.

“Thế nhưng…”

“Không có gì thế nhưng, đây là chúng ta tự nguyện.” Quân Mặc nhàn nhạt nói, hắn cũng hết sức không tình nguyện.

“Ừm.” Bộ lạc thủ lĩnh cũng không có ngăn cản, hắn biết người ngoài không có thói quen ở chỗ bọn họ, hắn cũng không miễn cưỡng, ở nơi này, bọn họ sớm muộn rồi sẽ quen.

Sau khi mang bọn họ vào, thủ lĩnh bộ lạc cũng nhanh chóng xử lý chuyện ở bộ lạc mình, để cho tự bọn họ đi dạo chung quanh, nhưng lại không để cho bọn họ đi tới sương mù dày đặc mới rồi.

Mặc dù trong lòng mọi người đều nghi hoặc, vẫn không có hỏi, bọn họ đã không kịp chờ đợi muốn người này rời đi, sau đó hỏi chủ nhân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

“Có lời gì, chúng ta trước tìm một chỗ lại nói.” Quân Mộ Khuynh giống như biết rõ ý định trong lòng bọn họ vậy, nói xong, liền đi đến phía xa xa, nói chuyện ở trước mặt những người này, thật sự là không an toàn.

Bọn họ rốt cuộc dừng bước lại, Thiểm Điện cũng nhịn không được nữa, “Chủ nhân, tại sao ngươi lại đáp ứng người kia ở lại.” Rõ ràng bọn họ có thể rời đi, chủ nhân nói muốn ở lại, đây cũng quá kỳ quái đi, chủ nhân mà lại bị bọn họ uy hiếp, chuyện này nghe có chút không quá chân thực.

“Chẳng lẽ các ngươi không muốn biết, vì sao những con ma thú ấy, lại nghe theo mệnh lệnh của những người này sao?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, ngồi ở một bên, trên mặt mang theo tươi cười.

“Những con ma thú ấy, rất rõ ràng là bị ma thú khác sai khiến, mới có thể nghe mệnh lệnh nhân loại.” Hàn Ngạo Thần nhẹ giọng giải thích, kỳ thực ngay từ đầu hắn cũng chú ý tới, chỉ là không có nghĩ đến, tiểu Khuynh Khuynh là vì những con ma thú ấy mà lưu lại.

“Cho nên chủ nhân mới lưu lại, chính là vì ma thú?” Bá Hiêu cũng khiếp sợ, từ lúc nào, chủ nhân sẽ vì mấy con ma thú mà lưu lại.

Đôi mắt đỏ đậm lộ ra lấp lánh quang mang, “Cũng không hoàn toàn là vậy.” Ngoại trừ ma thú, nàng còn muốn biết, chính là người bộ lạc này, một năm trước, vì đi tìm tử vong đảo, nàng đặc biệt tra xét tuyến đường, lúc đó rõ ràng không có ghi chép những người này tồn tại, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một đám người, còn biết Xích Quân, không cảm thấy rất kỳ quái sao?

“Chủ nhân, chúng ta lúc nào thì rời đi?” Hỏa Liêm vội vàng hỏi.

“Làm sao vậy?”

“Ta không muốn gặp lại những người này, buồn nôn!” Không phải buồn nôn bình thường a, nhìn thấy bọn họ, buổi tối cũng không ngủ được, cũng không biết mấy nhân loại vừa rồi kia mấy năm nay sống được như thế nào.

Nôn!

Mọi người nghĩ đến vừa mấy người kia, đều buồn nôn, nhưng lại phun không ra thứ gì, nổi da gà tới đầy đất, thật là buồn nôn!

Ách…

Nhìn thấy bộ dáng bọn họ kích động, Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ, kỳ thực bọn họ nói cũng không sai, mấy người vừa rồi kia, quả thực là rất buồn nôn.

“Các ngươi cho rằng ta muốn ở lâu ở đây à, ta là hạng người như vậy sao?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, nhìn mấy người trước mặt, bọn họ biểu hiện có phần cũng quá kích động đi, nàng cũng không nói muốn lưu lại, chỉ là nhìn một chút thôi, những người đó bọn họ có thể không gặp.

“Chủ nhân, ta cảm thấy ngươi với Mặc công tử ở lại chỗ này sẽ có nguy hiểm.” Thiểm Điện nghiêm túc nói, quả thực là rất nguy hiểm, hai huynh muội kia, vậy mà lại nhìn trúng hai huynh muội này, việc này thực sự là…

“Bốn người chúng ta cũng không muốn ở lại chỗ này.” Vô Nặc mặt không thay đổi nói.

Ba người kia mạnh mẽ gật đầu, bọn họ ai cũng không muốn ở lại chỗ này, địa phương khủng bố như thế, vẫn là nhanh rời đi thôi, nhìn thấy ăn không ngon, nhìn thấy ngủ không được, ma thú so với bọn hắn còn dễ nhìn hơn!

“Các ngươi cho rằng ta rất cam tâm tình nguyện ở lại chỗ này sao?” Quân Mộ Khuynh đảo mắt.

Ai biết!

Mọi người đều đưa đến ánh mắt xem thường, quay người sang bên cạnh.

Bọn họ…

“Xích Quân công tử, thủ lĩnh nói muốn ngươi đi qua một chuyến.” Nam tử vẫn đi theo ở bên người thủ lĩnh bộ lạc, chậm rãi đi tới, yên lặng nói một tiếng, liền xoay người rời đi.

Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ, nghĩ đến lát nữa phải gặp mấy người kia, sắc mặt cũng hơi đổi, có chút chần chừ có nên đi hay không.

“Chủ nhân, thủ lĩnh kia muốn gặp ngươi.” Hỏa Liêm dè dặt nhắc nhở, trong mắt còn mang theo ý cười khó có thể che giấu được, cũng không có ghi tội hắn đi, thực sự là may mắn trong bất hạnh a!

Quay đầu nhìn Hỏa Liêm đang đắc ý, khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp, “Nếu như ngươi muốn đi, ta cũng không để ý cho ngươi đi.” Cười trên nỗi đau của người khác!

Hỏa Liêm ho nhẹ một tiếng, quay người đi đến bên cạnh, “Ta sẽ không đi!”

Hừ! Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Hỏa Liêm, xoay người rời đi, kỳ thực nàng cũng không muốn, nhưng không qua, sao biết được những người đó có mục đích gì.

Đi qua rừng cây, nhìn nhìn xung quanh, “Vì sao xung quanh các ngươi lại có sương mù vậy?” Quân Mộ Khuynh nghi hoặc hỏi, vừa rồi người kia, cũng không nói gì, chỉ nói bọn họ không nên tiếp cận sương mù dày đặc, chẳng lẽ chỗ đó có cái gì?

“Cô nương vừa tới còn không biết, sương mù này là sương mù tốt nhất bảo vệ chúng ta, chúng nó là do vu nữ chúng ta triệu hồi đến để bảo hộ bộ lạc chúng ta.” Mỗi bộ lạc sẽ có vu nữ của mình, chuyện này cô nương vậy mà lại không biết, nhưng mà nghe nói, nàng chính là Xích Quân công tử, vậy sẽ rất lợi hại.

Hóa ra là như thế này!

Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, không có hỏi gì nữa, ngày đầu tiên đến, hỏi quá nhiều, cũng không tốt, nàng cũng không biết nàng hỏi những thứ này, có thể truyền tới tai của cái người gọi là thủ lĩnh kia hay không.

Đi tới trước thạch động, Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi vào, nàng kinh ngạc phát hiện, hóa ra bên trong thạch động, giống như tòa nhà vậy, còn có những thứ tiểu thạch động khác, mọi người ở trong một tòa nhà lớn, nhưng có gian phòng khác nhau, ở đây cũng giống như vậy, mặc dù biết, Quân Mộ Khuynh nhìn thấy những người bộ lạc này, vẫn cảm thấy ở bên ngoài tương đối tốt hơn.

Đi qua một con đường đá, hai người rốt cuộc dừng lại, không thể không nói, ở đây nếu như không có người dẫn đi, quả thực là sẽ lạc đường, khắp nơi đều giống nhau, hơn nữa ở bên trong này không phân rõ được phương hướng, cũng không biết đây là nơi nào.

“Tới rồi sao?” Thấy người phía trước không đi nữa, Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi.

“Đúng vậy, là ở phía trước, là nơi chúng ta không thể đi vào, cho nên một mình cô nương đi vào đi.” Nam tử cung kính nói, nói xong cũng xoay người rời đi.

Thần thần bí bí, nàng muốn nhìn xem bên trong là cái gì, Quân Mộ Khuynh lại lần nữa cất bước, chậm rãi đi vào bên trong, lúc đi tới cửa, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh, đó là đang nói về chuyện của nàng, không thể không nói thủ lĩnh này, thật đúng là tham công.

Lại nói, hắn có bao nhiêu lợi hại, khiến Xích Quân tiến vào, mà người khác cũng rất cao hứng, bọn họ tính toán nói cho mọi người, Xích Quân nguyện ý thêm vào bộ lạc bọn họ.

Nghe đến đó, trên mặt Quân Mộ Khuynh xẹt qua một tia giễu cợt, “Ta đã sớm nói, ta không gọi là Xích Quân.” Âm thanh lạnh như băng phía sau vang lên, mọi người đều quay lại nhìn về phía sau, ngay khi thấy một thân ảnh đỏ đậm đập vào mi mắt, mọi người đều hơi sững sờ.

Người này, chính là Xích Quân, bọn họ cảm giác được khí tức băng lãnh kia, không khỏi rùng mình một cái, hồi tưởng lại lời nói vừa rồi, vậy những gì bọn họ nói, Xích Quân đều nghe hết.

“Xích Quân công tử…” Thủ lĩnh kia hình như còn chưa có cảm giác được người tới không thích hợp, trực tiếp đi về phía trước.

Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, thu lại khí thế ban đầu, không phát tác nữa, “Không biết thủ lĩnh đại nhân, ở chỗ nào thấy ta là công tử? Ta đường đường là nữ nhi, ngươi xưng hô ta là công tử là có ý gì?” Xích Quân công tử, thực sự là tức cười, Quân Mộ Khuynh, Xích Quân, vốn chính là một người, thế nhưng mọi người đều nhớ, chỉ có một cái tên Xích Quân, còn là công tử! Những người này là mắt mù hay sao?

Thủ lĩnh bộ lạc đi tới cũng hơi sững sờ, quên mất bước tới, khí thế mạnh mẽ như vậy, hắn chưa từng gặp qua, còn có đôi mắt đỏ lạnh như băng kia, rõ ràng đôi mắt là màu đỏ, lại cho cảm giác, băng lãnh vô cùng, làm cho người ta cảm giác được một cỗ hàn ý, ngấm vào đáy lòng, lạnh lẽo rét thấu xương.

Đây là tình huống gì? Vừa rồi hắn rõ ràng không có cảm giác được khí tức khủng bố như thế, hiện tại Xích Quân sao có thể thay đổi thành một người khác.

Nói thay đổi một người, cũng không phải là nói bề ngoài của nàng, mà là khí tức trên người nàng, bây giờ với vừa rồi hoàn toàn khác nhau, khí tức này ngay cả hắn cũng cảm giác được, cũng không khỏi sinh lòng hoảng hốt.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện