Chương 16: Lạc ấn (2) ​

Trong lúc nghĩ ngợi phân vân, hoa đèn đã nổ thêm mấy phát.

Ngoài cửa sổ bổng nhiên truyền đến tiếng kêu xé tim xé gan của Nguyệt Đồng, ngay sau đó là bầu không khí yên lặng.

Hương hoa lê nồng đậm mang theo ma khí, xuyên qua cửa sổ chậm rãi bay vào phòng.

"Hắn đến rồi?" Bạch Quản mới rồi còn nói cứng như thế, giờ này cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, nắm chặt lấy góc áo của ta, không dám buông tay.

Ánh nến chiếu rọi trên cửa sổ, hiện ra một bóng nam nhân cao lớn, hắn lẳng lặng đứng yên trong nội viện, thật lâu, thật lâu rồi thở dài, nhẹ giọng hỏi: "A Dao, nàng thật không tin là ta yêu nàng?"

===

Ta kéo Bạch Quản ra phía sau, nói qua loa: "Ta tất nhiên là tin rồi!"

Tiêu Lãng nhàn nhạt nói: "Nói dối!"

Không khí tựa như cứng lại, thở không nổi, Bạch Quản ôm ta run lên, vẫn còn to gan mạnh miệng: "Dâm tặc ngay mặt cũng không dám lộ ra mà dám lén lút đến đùa giỡn nữ nhân? Ngươi có tư cách gì mà đòi lấy sư phụ nhà ta?"

Tiêu Lãng cười hai tiếng, hỏi lại: "Ngươi dựa vào cái gì mà mở miệng?"

Bạch Quản rất dũng cảm mà đứng ra: "Ta là đồ đệ của sư phụ. Ngươi là súc sinh!"

Ta vội vàng giữ chặt tên đồ đệ ngốc không sợ chết này lại, giải thích: "Trẻ con không hiểu chuyện, đừng trách!"

Cuồng phong đẩy cửa sổ ra, cuốn tới sát khí nồng đậm, một lực mềm mại dẻo dai tập kích đến trước ngực ta, ta giống như bị dòng nước chảy cuốn lấy mà bay về phía góc tường. Trong lúc bối rối, ta túm lấy cánh tay Bạch Quản, nhưng chỉ nghe nó thét lên một tiếng trong bóng tối, sau đó là tiếng động đất rầm rầm, sau đó là im bặt hẳn.

"Bạch Quản, Nguyệt Đồng!” Ta cố gắng bò dậy khỏi góc tường, quờ quạng sàn nhà, đá cả vào chậu đồng, đổ ghế, vội vội vàng vàng muốn xông ra cửa. Đi chưa được mấy bước đã bị một cánh tay to lớn ôm chặt lấy. Sau đó ta nghe thấy tiếng cửa sổ bị gió đóng lại, không khí lại bắt đầu nặng nề, chỉ còn lại hơi thở ấm áp của nam nhân, cách lớp quần áo, xuyên thấu qua da thịt, cứ thế quanh quẩn lấy ta.

"Nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong lòng bàn tay ta. . ." Giọng nói của Tiêu Lãng lộ ra thật nhiều sủng nịch và bất đắc dĩ, hệt như đang giáo huấn đứa trẻ không nghe lời vậy: "Nàng là nữ nhân của ta, ta ghen tuông rất kinh khủng, không thể tha thứ được chuyện bên cạnh nàng có nam nhân khác!"

Ta quờ tay sờ loạn, bắt được một vật cứng rắn gì đó, cũng không biết là cái gì, đập thẳng lên đầu hắn, thét to: "Ta không có nam nhân, ngươi cút đi! Mau cút đi!"

Tiêu Lãng tiện tay ngăn lại, cực kì kiên nhẫn khuyên bảo: "Ba đồ đệ của nàng đều có lòng bất chính làm ta căm tức cực kì, nếu không trừ khử bọn chúng, làm sao để tiêu bớt sự phẫn nộ của ta?"

"Ngươi nói hươu nói vượn!" Ta mắng: "Nếu như ngươi dám đụng đến đồ đệ của ta, ta liền. . ."

Tiêu Lãng cảm thấy hứng thú: "Nàng có thể làm gì?"

Ta nói: "Ta thà bị hồn phi phách tán cũng không lấy ngươi!"

Tiêu Lãng lại hỏi: "Sư phụ nàng, nàng cũng mặc kệ à?"

Ta kiên cường nói: "Ai biết ngươi có lừa ta hay không? Sư phụ ta pháp lực vô biên, sao có thể đơn giản bị ngươi bắt được như thế?"

Tiêu Lãng tựa hồ đã tính trước mà cười rộ lên, cười đến mức ta phải chột dạ rồi mới lại hỏi: "Được đấy, nếu như sư phụ không nằm trong tay ta thì nàng cứ hồn phi phách tán, nếu sư phụ nàng thực sự nằm trong tay ta thì ta lại cho hắn với nàng cùng đi hồn phi phách tán. Ván bài này, nàng thực sự muốn đánh à?"

Tính thế nào ta cũng chịu thiệt, ta tức giận đến nước mắt lưng tròng, há miệng muốn cắn hắn. Lại bị thuận tay đẩy ngã, hắn không biết lấy đâu ra một sợi dây, trói chặt hai tay của ta ở sau lưng, sau đó lại dùng mấy cây ngân châm đâm vào vài huyệt vị trên người, một cỗ ma khí lạnh như băng, lạnh thấu xương xông vào cơ thể, đuổi hết chút tiên khí ít ỏi còn lại trong người ta chỉ trong nháy mắt, phong bế huyết mạch của ta, toàn thân xụi lơ vô lực, ngay cả yết hầu cũng đã cứng lại rồi.

"Ô. . ô. . ." Ta nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, lo lắng cho Bạch Quản với Nguyệt Đồng, trong lòng lo lắng, nhưng dốc hết toàn lực cũng nói không nên lời.

"Ta không có tàn nhẫn như trong tưởng tượng của nàng đâu, đối với nữ nhân mình yêu thích ta luôn để chừa lại một con đường mà!" Tiêu Lãng chậm rì rì nói một câu như vậy, ôn nhu kéo từng lớp quần áo của ta xuống, quần áo ngoài, quần áo trong, yếm, quần lót. . .

Ta rất nhanh chóng đã bị lột trần như nhộng, da thịt tiếp xúc với không khí lạnh lẽo như băng, khiến toàn thân không ngừng run rẩy.

Tiêu Lãng kéo tay ta lại, đầu ngón tay lướt qua phần gáy, qua xương vai, dọc một đường theo xương sống, hơi dừng lại ở mộng một cái, do dự một chút rồi cuối cùng tách hai chân của ta ra, ánh mắt dừng lại ở đùi phải, ngón tay dạo qua dạo lại như đang nghĩ ngợi điều gì.

Hắn là đồ biến thái.

Ta sợ hãi, khóc đến ướt gối đầu, cam chịu nhận mệnh.

Không ngờ, Tiêu Lãng rút ngón tay về, chậm rãi đứng dậy, lại dời ngọn đèn lại, thắp sáng lên.

Ánh sáng mờ nhạt lập tức trần ngập cả gian phòng, ta dốc sức liều mạng quay đầu muốn nhìn khuôn mặt của ác ma.

Thế nhưng một tấm áo đen nhẹ nhàng rơi xuống, che đi cặp mắt của ta.

Rõ ràng kẻ thù đang ở bên, lại không có sức để phản kháng, ngay cả muốn chết cũng không chết được.

Ta còn có thể làm gì?

Ta tuyệt vọng cách miếng vải đen mà nhìn lại, dưới ánh nến bóng người lắc lư, giống như hắn đang cười trộm sự vô dụng của ta. Quá khứ, ta thanh tâm quả dục, hết thảy tùy duyên, không có ham muốn hưởng thụ vật chất, không mang sinh tử, rất ít khi yêu cầu xa vời với thứ gì. Hôm nay, trong lòng đột ngột xuất hiện nỗi hận mà trước nay chưa từng có, ta không tiếc bất cứ giá nào chỉ mong có thể thoát khỏi nam nhân này, hoặc giết chết hắn. Đây đã trở thành dục vọng sâu nhất của ta.

Thế nhưng mà. . .

Đường sống ở đâu đây?

Hi vọng ở chỗ nào đây?

Sư phụ, ta nhìn không thấy.

Cảm giác có bút lông đang vờn trên da đùi ta, lưu lại vết mực lạnh buốt.

Tiêu Lãng hôn lên tóc ta, ở bên tai trầm thấp nỉ non: "Nàng là nữ nhân của ta, hận cũng được, yêu cũng được, nàng vĩnh viễn chỉ có thể nghĩ đến ta, không thể yêu người khác. . ."

Đau đớn nhè nhẹ truyền từ đùi lại, ta hơi run rẩy một cái.

Hắn điểm huyệt hôn mê của ta.

Thế giới lại xoay chuyển đảo lộn, lâm vào bóng đêm vô biên. . .

Ta làm một giấc mộng, trong mộng sư phụ đang bị vô số xiềng xích trói trong bể máu dưới địa ngục, một nam nhân không nhìn rõ dung mạo đang đứng bên cạnh cầm kiếm đặt trên cổ hắn, sau đó, từng đao từng đao lăng trì hắn. Ta khóc òa, lại không khóc thành tiếng được. Sư phụ nói với ta gì đó, hình như là "đừng nhìn!"

Tỉnh lại thì đã là sáng sớm, chim sẻ líu ríu không ngừng trên cây lê, không khí ẩm truyền từ ngoài cửa sổ mở toang vào, ta mơ mơ màng màng sờ bên mặt, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt giàn dụa.

Tiêu Lãng tất nhiên không còn ở đây nữa, dưới gốc đùi vẫn ẩn ẩn đau.

Ta tỉnh táo lại, không kịp nghĩ gì, tiện tay phủ thêm cái áo rồi lao ra cửa tìm đồ đệ.

Bạch Quản đang nằm ở trong sân, bên má phải của có có một vết máu thật dài, môi tái nhợt, sốt cao, không ngừng run rẩy. Ta vội vàng ôm nó vào trong phòng, đã thấy Nguyệt Đồng biến trở về nguyên hình, hơi thở mong manh ngã trên nền đất, một mũi tên dài cám xuyên qua bờ vai của nó, máu tươi loang lổ đầy mặt đất.

Ta dùng tơ hồn khóa lại hồn phách của bọn chúng, lấy hết tiên khí vất vả lắm mới khôi phục được truyền hết cho bọn chúng, sau đó xử lý miệng vết thương. May mắn ta rất thạo chuyện thuốc thang, lại có thể dùng tơ hồn vá miệng vết thương, Bạch Quản đang sốt cao nghiêm trọng nhưng lại không bị thương chỗ trí mạng, mà Nguyệt Đồng lại là yêu, trời sinh có độ hồi phục hơn con người một bậc nên cũng nhanh chóng qua khỏi.

Bận rộn đến chạng vạng tối, thương thế của hai đứa đều ổn định lại. Nguyệt Đồng tỉnh trước, ghé vào thành giỏ, trợn cặp mắt còn định đứng dậy đi vài bước, thần thái có chút mơ hồ: "Sư phụ chủ nhân, ta làm sao vậy?"

Ta hỏi hắn chuyện đêm qua.

Nguyệt Đồng trì độn nói: "Ta thấy sư huynh muốn vào ngủ cùng sư phụ nên cũng muốn đi theo. Đang lấy chăn mền thì ngửi thấy ma khi, còn chưa kịp lên tiếng đã có mũi tên dài bắn qua cửa sổ trúng vào vai ta rất đau, ta kêu một tiếng cái là không còn biết gì nữa cả."

Ta hỏi: "Ngươi có nhìn thấy người làm ngươi bị thương không?"

Nguyệt Đồng vốn định lắc đầu, lại thấy ta thất vọng, vội vã thêm vào: "Sư phụ chủ nhân, mặc dù Nguyệt Đồng vô dụng, nhưng người đừng thất vọng, lần sau ta sẽ chăm chú nhìn!"

Chân của ta lại ẩn ẩn đau, trong lòng có dự cảm không tốt.

Nguyệt Đồng dù có bị thương, nhưng so ra thì tinh thần vẫn tốt lắm. Nó thấy sắc mặt ta khó coi, liền xung phong nhận việc đi trông nom Bạch Quản, để ta nghỉ ngơi thêm một lát.

Ta vội vàng trở về phòng, do dự hồi lâu cuối cùng cũng cởi hết quần áo trên người, nhìn xuống đùi.

Tiêu Lãng nói: "Ngươi vĩnh viễn không thể yêu người khác"

Giờ khắc này, ta rốt cục hiểu hàm nghĩa trong những lời này của hắn.

Hai chữ "Tiêu Lãng" theo lối viết thảo, như độc xà cuốn lấy gốc đùi trái của ta, giống như phù chú của ác ma, mang theo ma khí, khắc vào trong linh hồn, từng mũi, từng mũi khắc lên thân thể ta, hợp với bản thể. Đây là lạc ấn của riêng hắn, lau không đi, chà không hết, trừ phi hắn chết nếu không sẽ không bao giờ biến mất. Không có ai cam tâm tình nguyện dây dưa với Tiêu Lãng, cùng không có nam nhân nào chịu được ở vị trí này trên thân thể người mình yêu có tên một ai khác.

Tham ma, để có được thứ mình muốn mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Hắn thành công rồi…

Ta dù có chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, cũng không có cách nào tới gần nam nhân khác.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện