Chương 20: Thiên Lộ (1)
Trong nhiều truyền thuyết, khi người tốt gặp nạn, chỉ cần yên lặng cầu nguyện sẽ có thần tiên chân đạp ngũ sắc tường vân bay tới, cứu vớt hắn thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Nhưng mà trong truyền thuyết chưa bao giờ nhắc tới, khi thần tiên gặp nạn thì tìm ai cầu nguyện đây?
Sư phụ, đồ đệ tâm can bảo bối của người sắp xong đời rồi, nếu còn không đến cứu, ngay cả lần gặp cuối cùng cũng không được nữa nha.
Ta không cam lòng mà.
Nhìn Nguyệt đồng hôn mê bất tỉnh trên giường, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, Bạch Quản dựa thân bên tường, hai mắt không ngừng đảo ra ngoài, càng nhìn càng tuyệt vọng. Chu Thiều bên cạnh muốn nói lại thôi, biểu cảm còn ngốc hơn cả Thiên Bồng Nguyên Soái lúc ở cạnh Thường Nga.
Ta vốn không muốn liên lụy hắn, cũng không định dẫn hắn lên trời, mọi việc đều giấu khiến hắn luôn không hiểu rõ mọi chuyện. Hiện giờ hắn bị đẩy vào khốn cảnh cùng ta, ta không thể tiếp tục giấu diếm nữa, phải thẳng thắn nói ra chuyện của Tiêu Lãng đồng thời hỏi hắn vì sao lại trèo tường nhìn trộm.
Mặt mũi Chu Thiều trắng bệch, vội lắp bắp giải thích: "Sư phụ mỹ nhân, ta. . . lần trước ta thấy chỗ cổ người có vết hôn, nghĩ là người lén gặp tình nhân, nên trong lòng bứt rứt, muốn biết kẻ đó là ai, nhìn xem kẻ ấy có phải hạng khốn kiếp hoa tâm phong lưu đùa bỡn nữ tử, còn muốn. . ."
Câu kế tiếp bị hắn nuốt vào, không dám nói ra.
Bạch Quản liếc mắt nhìn hắn, không chút lưu tình : " Ngươi muốn giở thủ đoạn châm ngòi ly gián, phá hỏng nhân duyên của sư phụ phải không."
Sắc mặt Chu Thiều đang trắng chuyển hồng, cười ngây ngô hai tiếng mới tiếp tục ngượng ngùng nói: " Đại sư huynh nói gì thế? Ta không phải loại tiểu nhân đê tiện đó, huynh cả nghĩ rồi."
"Hành vi của hắn tuy hơi phóng túng nhưng cũng không đến mức xấu xa như vậy, Bạch quản ngươi nghĩ nhiều rồi." Sư phụ nào đồ đệ ấy, ta cảm thấy mấy đồ nhi nhà mình mặc dù đứa nào đứa nấy đều có một ít tật, nhưng đều là người tốt.
Chu Thiều kích động đến mặt đỏ tai hồng.
Ta khuyến khích hắn vài câu học tập cho tốt rồi đột nhiên lại hỏi "Ngươi bắt đầu nhìn trộm từ khi nào?"
Chu Thiều chần chờ một lát: "Khoảng hai tháng trước."
Ta tính toán một chút thấy đó đúng là lúc sau khi Tiêu Lãng xuất hiện, liền kinh hỉ truy vấn: "Ngươi có thấy trong tiểu viện của ta có gì không bình thường không?"
"Không có," Chu Thiều lắc đầu, đồng thời xắn tay áo lên để lộ hai tay đầy vết sưng đỏ cùng vết máu nhỏ, tố khổ "Không biết ai quy định trong hoa viên cần có hồ nước? Hại ta suốt ngày ngồi trong bụi cỏ bị muỗi cắn, ngứa ngáy như tra tấn. Ngứa muốn chết mà không được."
Bạch Quản mặt đen xì: "Đáng đời!"
Ta bất đắc dĩ thi triển mấy tiểu pháp thuật giúp hắn trị vết sưng đỏ rồi nói tiếp cho hắn biết thời gian Tiêu Lãng qua lại: "Ngươi thực sự chưa từng thấy người nào kỳ lạ tiến vào phòng ta sao? Ước chừng giờ Hợi."
Chu Thiều lắc lắc đầu, khẳng định "Ta thật sự không thấy người nào kỳ lạ cả."
Ta truy vấn: "Một chút kỳ quái cũng không?"
Bạch Quản nói: "Có lẽ Tiêu Lãng dùng thuật ẩn thân."
Chu Thiều do dự nói" Ta thỉnh thoảng cũng thấy mệt mỏi nên có lúc thất thần, đi vào uống trà ăn bánh. Nếu có nam nhân nào lạ vào phòng sư phụ thì ta tuyệt đối sẽ nhảy ra như vừa rồi."
Ta thấy hỏi không ra tin tức nào hữu dụng thì hơi bất đắc dĩ thở dài, thuận mồm an ủi Chu Thiều vài câu "Lúc nãy trước mặt đám Ma tướng kia, ngươi đảm lượng thật không nhỏ."
Chu Thiều khiêm tốn: "Đâu có đâu có."
Bạch Quản lạnh nhạt nói "Đủ rồi đấy, hắn chắc chắn là chưa kịp thấy mặt Ma tướng đã vội kích động chạy ra, đợi đến lúc phát hiện mọi chuyện không ổn, muốn rụt về thì đã không kịp rồi thì có."
Chu Thiều hung hăng dùng ánh mắt róc xương lóc thịt nhìn Bạch Quản, rồi xấu hổ cúi đầu."
Trong lúc mọi chuyện đều đang rối tung, thời gian từ từ trôi qua, cành lê bị trời chiều ánh ráng hồng, tiếng gõ mõ trong tiểu Phật đường bên cạnh không ngừng vang lên, người nhà Chu Thiều tới tìm thiếu gia vài lần nhưng lại bị viêm hồ trong bộ dáng phàm nhân dùng lời ngon tiếng ngọt lừa phỉnh, bọn họ chỉ cho là hắn đang ở nhà sư phụ chăm chỉ học hành đến quên ăn quên ngủ.
Ta đần mặt nhìn ráng ngũ sắc đầy trời mà lẳng lặng suy tư, chờ màn đêm buông xuống, ác ma tới cửa.
Nguyệt Đồng rốt cục cũng tỉnh, lúc nó cựa quậy thân thể lại không cẩn thận động đến miệng vết thương, đau đến nhe răng nhếch miệng song không kêu tiếng nào. Ta buông rèm đi đến trước người nó, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay đang bị thương của nó rồi gọi Chu Thiều cùng Bạch Quản tới, áy náy nói với bọn chúng: "Thực xin lỗi, vì ta vô năng nên mới hại các ngươi rơi vào cảnh này, ta căn bản không có tư cách làm sư phụ các ngươi."
Bạch Quản khuyên giải "Đừng nói vậy, việc này không thể trách người được."
Chu Thiều cũng nói: "Là do mấy tên người xấu kia quá vô liêm sỉ."
"Không cần biết lý do ra sao, làm sư phụ thì phải bảo vệ đệ tử, bởi vì. . . sư công của các ngươi chính là như vậy." ta lắc đầu, không dám nhìn vào ánh mắt bọn chúng "Ta thực hối hận, hối hận trước kia mình giả bộ con mẹ nó thanh cao, khinh thường võ công cùng pháp thuật, đem tất cả thời gian dồn vào thi từ ca phú với Đạo Đức kinh. Mọi người cười ta là con mọt sách ta cũng không giận, hiện giờ nghĩ lại mới thấy bọn họ đúng. Nếu ta lúc đầu chịu khó tập luyện võ công, hoặc giả nghe lời không một mình hạ phàm thì đâu để rơi vào cảnh như ngày hôm nay."
Chu Thiều nghiêm mặt nói: "Sư phụ mỹ nhân, câu này của người là vô cùng cực kì không đúng. Thế gian có trăm hoa, có người yêu Mẫu Đơn diễm lệ, có người thích Hàn Mai khí khái, lại có kẻ thích hoa lài thơm ngát, hoa sen thanh nhã, tóm lại là mỗi hoa đều có một vẻ riêng. Thế sự vô thường, đâu có gì là hoàn mỹ. Chẳng lẽ người có thể trách mẫu đơn tàn vào mùa đông, trách nó không chịu được giá rét hay sao??? Sao có thể mọi tội lỗi đều quy lên đầu người được."
"Nếu đã gặp vận rủi thì muốn tránh cũng không được, ngày đó sư phụ không cứu thì tên ta đã chết rồi, chẳng nhẽ đó không phải là may mắn sao?" Bạch Quản bỗng nhiên lên tiếng "Ngàn đời gian nan chỉ có chết mới có thể giải thoát, chẳng nhẽ sư phụ định. . ."
"Ta chưa đến mức vô trách nhiệm như vậy." Được đồ nhi quan tâm khiến ta xúc động rơi nước mắt, vội hỏi: "Vốn dĩ ta đã định thỏa hiệp với hắn để đổi lấy đường sống cho các ngươi, nhưng ma thì vẫn là ma, nhìn Xích Hổ hành hạ Nguyệt Đồng mà ta kinh hồn táng đảm, nếu bốn người chúng ta mà tiến nhập ma giới sợ là sống không bằng chết. Cách duy nhất bây giờ là 'di hồn'."
"Di hồn?" Ba đồ đệ đều ngây ngốc nhìn ta.
Ta lau giọt lệ cảm động bên khóe mắt, tìm kiếm trong lòng một lát rồi lấy ra một chiếc gương đồng, một cái nghiên mực, một con dấu rồi giải thích "Ta trước dùng tơ hồn kéo hồn phách các ngươi ra rồi chuyển lên những vật này, sau đó phá hủy thân thể các ngươi khiến ma tướng tưởng rằng các ngươi đã chết. Tương lai chỉ cần các ngươi hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, tĩnh tâm tu luyện mấy ngàn năm sẽ một lần nữa sống lại."
Chu Thiều cả kinh "Má ơi! Mấy ngàn năm lận! Sư phụ mỹ nhân, làm vậy không bằng giết ta luôn cho rồi!"
Bạch Quản kiên quyết: "Ta thà bị ma tướng hành chết còn hơn."
Chu Thiều phụ họa: "Ta là thiện nhân mười đời, còn không bằng chết sớm thì sớm đầu thai, đi gặp Diêm vương lấy cái số, kiếp sau vẫn là mạng phú quý."
Bạch Quản khinh bỉ: "Chủ ý của sư phụ quá xá tệ."
Ta vắt óc suy nghĩ cả trưa mà lại bị bác bỏ tàn nhẫn như vậy, rất là mất mát nha.
Ta bi phẫn hỏi: "Tiêu Lãng sắp tới rồi, các ngươi còn cách nào tốt hơn sao?"
Bạch Quản đề nghị: "Sư phụ, chúng ta cùng tự sát đi!" Thà làm ngọc nát cũng không thể để sắc lang đó lợi dụng."
Chu Thiều đồng ý: "Đúng đúng! Chúng ta không thể sinh cùng năm cùng tháng nhưng tốt xấu gì cũng được chết cùng tháng cùng năm. Đợi Tiêu Lãng đến đây lại phát hiện ra không chiếm được gì, cho hắn chết tức tưởi."
Ta giận "Các ngươi đều muốn chết vậy à? Không có đề nghị nào hữu dụng hơn sao?"
Hai người đồng thời nhìn về hướng tiền viện, đồng thời lắc đầu, đồng thời nói: "Không có."
Nguyệt Đồng sau khi tỉnh lại luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng: "Có, sinh lộ. . . còn một đường."
Dứt lời kinh động toàn trường, tất cả đồng loạt ôm ý nghĩ "một khi đã tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử" mà nhìn nó đầy chờ mong