Chương 12: Không thiếu nợ nhau
"Đây" Anh cầm chi phiếu vươn tay ra, trong đầu Hoan Nhan thoáng qua ý nghĩ một giây, muốn, rất muốn tờ chi phiếu này, nhưng mà tay của cô, lại theo bản năng đẩy ra….
Khóe môi Thân Tống Hạo mang ý cười làm biếng, ngón tay thon dài của anh buông lỏng, chi phiếu nhẹ nhàng chạm ngón tay Hoan Nhan rơi trên mặt đất, dừng ở đôi giày cao gót đẹp của cô.
"Anh!" Cô trợn mắt nhìn anh, theo bản năng vung tay ra....
Mà anh giống như tên vô lại bĩu môi một cái, không chút nhẹ tay chế trụ động tác của cô, xem thường cười một tiếng: "Thế nào? Số tiền như vậy mua một đêm của cô, Hứa tiểu thư còn không thỏa mãn? Hay là cô....".
Anh cúi đầu, môi tà tứ trực tiếp lướt qua môi rồi dừng bên tai cô: "Hứa tiểu thư cũng giống như những người đàn kia, đều muốn câu cá lớn?".
"Không biết xấu hổ!" Hoan Nhan tức giận như muốn nổ tung, cô chưa bao giờ mắng người nửa ngày chỉ nặn ra bốn chữ (Vân Vân: tiếng trung chỉ có ba chữ thôi, nhưng dịch ra thành bốn chữ), đúng như dự đoán, anh ngẩn người ra, lập tức tuôn ra một trận cười to.
Hoan Nhan gắt gao cắn môi, trừng nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt,, một lát sau, cảm giác bực mình trong lồng ngực bớt đi nhiều, cô mới dùng dáng vẻ kiêu ngạo nhất đem chi phiếu kia nhặt lên, hít một hơi thật sâu, cô cuối cùng lạnh lùng liếc anh một cái: "Thân tiên sinh, sợ là không được như ngài mong muốn, tôi về sau không muốn nghĩ đến ngài, cũng không hy vọng nhìn ngài lần nữa, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta không thiếu nợ nhau".
Cô cầm chi phiếu trong tay, xoay người sống lưng thẳng tắp từng bước đi về phía trước, nước mắt, giống như con đê bị vỡ mãnh liệt chảy xuống, cho dù là bị mẹ kế đánh chửi đến tuyệt vọng, còn cảm thấy sống thật mãn nguyện, cô cũng chưa từng khó chịu như vậy, mất mặt như vậy.
Thân Tống Hạo híp mắt nhìn cô một lát, vẫn cười một tiếng, nếu như người đàn bà này dùng lạt mềm buộc chặt, anh ngược lại cảm thấy tâm tư cô ta sâu đến đáng sợ!
_______________________________________
Không biết đi một mình bao lâu, Hoan Nhan dò khắp trên người lấy tiền xu ra đi vào nhà vệ sinh công cộng, đem quần áo trên người đổi lại, cô nhìn sười xám trong tay đến lộng lẫy, cuối cùng đem vứt đi.
Giày cao gót đổi thành giày vải, Hứa Hoan Nhan bỗng nhiên cảm thấy thực tế. Khi về đến nhà chính là buổi trưa, Hoàng Thư Quyên ở trong sân phơi nắng, xung quanh có mấy người phụ nữ hàng xóm đang cùng nhau hăng say nói chuyện.
Lúc Hoan Nhan đi tới, mọi người đồng hời mở to hai mắt nhìn cô, có người còn mở miệng nói: "Hoan Nhan nhà cô gả cho ông chủ kia, chính là một khoản của hồi môn lớn nha....".
Hoan Nhan hít sâu một hơi, cô cầm chi phiếu trong tay đưa tới, bỏ trên người Hoàng Thư Quyên: "Số tiền này cho mẹ, từ nay về sau con và mẹ không còn liên quan, mẹ nếu muốn bán người thì tìm con gái mẹ đi".
"Còn có" Hoan Nhan hướng phòng mình đến lớn tiếng nói: "Bắt đầu từ hôm nay con chuyển đi, nhưng mà mẹ yên tâm, mỗi tháng con vẫn sẽ cho mẹ một ngàn vạn, làm tiền sinh hoạt cho ba, xin mẹ đối với ông tốt hơn một chút".
Cửa phòng nặng nề đóng lại, Hoàng Thư Quyên thở hổn hển hét lớn cũng bị nhốt ở ngoài phòng, Hoan Nhan nhìn một vòng xung quanh căn phòng sơ sài, ánh mắt dừng lại trên bức ảnh trên đầu giường, phía trên có người phụ nữ mỉm cười nhìn cô, dường như muốn nói, Hoan Nhan, con cuối cùng cũng trưởng thành....
Hoan Nhan nhắm mắt lại, ngẩng mặt nhìn chiếc giường năm hai mươi mấy năm, khăn phủ gối phảng phốt mùi hương của mẹ, tay kia xiết chặt lại như muốn giữ hương vị kia.
Từ nay về sau, không còn có nhà, từ nay về sau, Hứa Hoan Nhan trên đời này lẻ loi một mình, không có ai yêu Hứa Hoan Nhan.