Chương 1111

Chương 1110 Bí mật của ánh trăng.

Editor: Khánh Trang

Tiểu Nhu nghe âm thanh như vậy, liền có chút khẩn trương ngây ngốc nhìn ra bên ngoài!

Trương Thục Dao hùng hổ đi vào phòng bệnh, độc ác liếc mắt nhìn Tiểu Nhu, mới đi đến chỗ Lãnh Mặc Hàn, nhìn về phía bộ dáng anh sắc mặt tái nhợt , nhịn không được lại tức giận oán trách cúi người xuống, vì anh kéo đệm chăn, mới nói: “Nhìn lại anh xem! Vì cứu bằng hữu, ngay cả mạng sống cũng không cần ! ! Không có việc gì thì cũng thôi đi, nếu như anh gặp chuyện không may, tôi nhất định sẽ phụ trách! Dù sao tôi sống là người của anh, chết cũng là quỷ của anh!”

Tiểu Nhu đôi mắt sáng ngời, đứng ở một bên, động cũng không dám động.

Lãnh Mặc Hàn đầu tiên là có chút cố kỵ liếc nhìn Tiểu Nhu một cái, mới bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Thục Dao, nhíu mày cười khổ nói: “Cô mỗi ngày đều nói chuyện xấu như vậy, không sợ gặp chuyện không may sao?”

“Dù sao tôi cũng sẽ là người của anh!” Trương Thục Dao bá đạo mà ngồi xuống bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, thậm chí vươn hai tay muốn ôm lấy anh nói: “Dù cho anh không tay không chân, tôi đều muốn !”

“ Miệng quạ!” Trang Hạo Nhiên trực tiếp lấy thân phận chủ nhà, nhanh chóng cất bước đi vào phòng bệnh, mang theo vài phần trách cứ nhìn về phía Trương Thục Dao, tức giận nói: “ Miệng cô nói điều tốt không được sao! Cậu ấy thiếu chút nữa mất tay trái rồi đấy!”

“Đúng rồi đó! Cậu ấy gặp chuyện không may, ai tới đánh nhau cho chúng ta! !” Tô Lạc Hoành cùng Tào Anh Kiệt, còn có Lâm Sở Nhai nhao nhao cười cợt đi tới, vừa giống như quán quân nhảy cầu muốn đánh về phía Lãnh Mặc Hàn, Lãnh Mặc Hàn chịu không nổi nhíu mày kêu lên: “Được rồi! Ai dám qua đây, tôi lấy đao đâm chết hắn! Tôi sẽ cho tên đó chết thật nhanh!”

“Cậu đã hiểu lầm, chúng tôi chỉ là muốn...sờ sờ cậu!” Tô Lạc Hoành thoáng cái kéo Trương Thục Dao lại, liều mạng chui vào bên cạnh Lãnh Mặc Hàn đang nằm trên giường, muốn xông vào trong chăn, cởi áo quần bệnh nhân của anh, muốn hôn ngực! Lãnh Mặc Hàn lại vẻ mặt ghét bỏ đẩy hắn ra, tức giận nói: “Cậu đang bị đến tháng sao?”

“Đàn ông cũng có kinh nguyệt sao?” Tô Lạc Hoành lại muốn đánh về phía Lãnh Mặc Hàn!

“Đúng!” Trương Thục Dao vừa đứng lên, mắt vừa tà tà liếc nhìn về phía Tiểu Nhu, trực tiếp tràn đầy khí thế nói: “Đàn ông chính là phải hủy hoại! Tối hôm nay tôi sẽ ngủ trong phòng Mặc Hàn! Vì tình yêu, tôi đã chuẩn bị đánh một trận chiến lâu dài rồi !”

“Cô buông tha tôi được không?” Lãnh Mặc Hàn thật là bất đắc dĩ nhìn về phía cô ta!

Trương Thục Dao nháy hai mắt, cố ý làm bộ chững chạc đàng hoàng nhìn anh nói: “Tôi như thế này đã là buông tha anh rồi, chứ theo tính cách của tôi, tôi đã có khả năng đã bỏ thuốc mê ngay trong chén của anh từ mấy năm trước rồi!”

“... ... ...” Lãnh Mặc Hàn nhất thời im lặng, lại vô ý thức nhìn về phía Tiểu Nhu bên cạnh...

Tiểu Nhu cả người nặng nề lặng yên đứng ở một góc phòng bệnh, cảm giác mình giống như người ngoài, cũng đúng thôi, tổng giám đốc và nhiều phó tổng như vậy, sự tự ti thấp kém kia tức khắc lại tuôn lên, cô nháy hai mắt nặng nề, ấp a ấp úng một hồi, mới nói: “Các vị... Tổng giám đốc và phó tổng, các người chậm rãi trò chuyện, tôi... Tôi định đi gặp chị của tôi , lúc nãy ra ngoài , cô ấy còn đang ngủ, tôi sợ anh rể một người chăm sóc không đủ...”

Cô nói cho hết lời, liền luống ca luống cuống xoay người, muốn đi ra...

“Chờ một chút!” Trang Hạo Nhiên hơi tươi cười, nhìn Tiểu Nhu, nói: “Chúng tôi lần này qua đây, thứ nhất là xem Mặc Hàn,thứ hai cũng là thăm chị gái của cô ! Lần này cô gặp chuyện không may, chị gái sinh non, chúng tôi đèu có trách nhiệm! Hoàn Cầu chúng tôi xin gửi lời cảm ơn cùng xin lỗi trân trọng nhất tới cô, chúng ta bây giờ cùng nhau đi thăm cô ấy một chút đi!”

“... ...” Tiểu Nhu đứng ở một bên, lập tức xấu hổ không biết nên nói cái gì.

“Đi thôi đi thôi...Xem tiểu bảo bối như thế nào!” Tô Lạc Hoành là người tinh ý, biết Tiểu Nhu có chút khẩn trương, hai tay liền nắm bả vai của cô, đem cô đẩy ra ngoài, chuẩn bị đi phòng khách quý sát vách nhìn Chu Tiểu Tình và bảo bối, Tiểu Nhu cũng không dám phản kháng, liền như vậy bị thúc dục đi ra ngoài, Lãnh Mặc Hàn nhất thời sốt ruột muốn gọi cô lại, lại bởi vì hôm nay ở trong xe có chút xấu hổ, liền không có ý tứ thở dài một cái, cũng muốn nhấc chăn lên, nói: “Ta... Ta cũng đi xem...”

Tô Thụy Kỳ vừa kiểm tra vết thương cho anh xong , lập tức đứng lên, uy hiếp nhìn anh!

Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía bộ dáng Tô Thụy Kỳ kia, biết tâm tình của anh rõ ràng không vui, đành phải một lần nữa đắp chăn, ngồi trở lại trên giường...

“Yên tâm! Tôi giúp anh!” Trương Thục Dao thoáng cái đỡ Lãnh Mặc Hàn lại ngồi xuống, mặt bộc lộ lấy lòng tươi cười ngọt ngào như mật .

“Ai! ! Đi đi!” Lãnh Mặc Hàn một trận buồn bực đẩy Trương Thục Dao ra, lại vô ý thức nhìn về phía bên ngoài phòng bệnh! !

***

Phòng bệnh VIP!

Bên trong truyền đến tiếng cười trêu chọc của Chu Tiểu Tình và chồng cô-Trương Hoa, bởi vậy Trần Mạn Hồng cùng Tiêu Đồng tới cuối cùng, cũng mỉm cười đứng ở ngoài phòng bệnh, cúi người nhìn về phía Chu Tiểu Tình trong lòng ôm đứa trẻ kia, mặc bộ trang phục nhỏ màu lam, bọc tã lót màu trắng, tựa ở trong lòng mẹ nó, khuôn mặt còn nhiều nếp nhăn, một đôi tay phấn hồng nho nhỏ nắm thành quả đấm, núp ở ngực, miệng trái kêu,phải gào, hình như rất đói bụng...

“Bé con có phải đói bụng rồi hay không?” Trần Mạn Hồng nhất thời hứng thú rất để ý quan sát bảo bối , nhìn nó khép chặt hai mắt, miệng không ngừng be be, thật đáng yêu! !

“Không có... Bảo bối vừa sinh ra chính là như vậy !” Chu Tiểu Tình ôm ấp con trai mình, tựa ở trong lòng chồng, mang theo vẻ mặt hạnh phúc tươi cười, mặc dù thân thể suy yếu, lại vẫn kiên trì ôm con trai như cũ nói: “Bác sĩ vừa đến nói, thời gian bảo bối vừa sinh ra, theo nước ối của cở thể mẹ , có thể một hai ngày không ăn cơm cũng không vấn đề gì !”

“Thực sự sao! Quá tuyệt vời!” Trần Mạn Hồng lại nhịn không được cười rộ lên.

“Ôi! Cô xem nó nhỏ nhắn như vậy, thực sự rất muốn bồng đó!” Tiêu Đồng đứng ở một bên, thực sự hưng phấn xoa xoa hai tay, muốn bế!

“Muốn bế sao! ?” Chu Tiểu Tình nhìn về phía Tiêu Đồng bộ dáng hưng phấn kia, liền hơi giơ con trai lên đưa về phía cô, nói: “Cô bế này ?”

“Tốt tốt!” Tiêu Đồng thoáng cái liền muốn vươn tay...

“Vẫn quên đi!” Chu Tiểu Tình nhìn về phía cô, một trận cười xin lỗi ngây ngô.

Tiêu Đồng cũng ngốc cười rộ lên, nói: “Hiểu rồi!”

“Em có định nghỉ ngơi một chút hay không? Ba mẹ mới biết tin tức, muốn chạy tới...” Trương Hoa nhìn về phía vợ, cưng chiều cười nói.

“Nói họ không cần qua đây, em nghỉ ngơi một ngày là ổn, sau đó liền trở về!” Chu Tiểu Tình sảng khoái ôm bảo bối, cười nói: “Em muốn ở nhà ở cữ! Cái gì cũng không cần mua! Nhà đều mình có!”

“Ở nơi này sao!” Trần Mạn Hồng nhìn về phía Chu Tiểu Tình mỉm cười nói.

“Không cần, chỉ cần em gái tôi không có việc gì, tôi đều nguyện ý!” Chu Tiểu Tình nói cho hết lời, lại rất thỏa mãn, tình mâu tử trào dâng nhìn về phía con trai, bộ dáng trêu chọc đáng yêu kia, khó tránh khỏi có chút đáng tiếc nói: “Nếu như bảo bối tôi còn đang nán lại trong bụng mẹ nó, không chừng sinh xong, là có thể dắt trâu đi luôn rồi!”

Phốc!

Trần Mạn Hồng và Tiêu Đồng nhịn không được cười rộ lên.

“Nói bậy! Cả đời của bảo bối sao thế được!” Trương Hoa lại đau lòng nhìn về phía vợ.

“Đúng đúng!”

Ngoài phòng bệnh truyền đến một trận âm thanh sang sảng.

Chu Tiểu Tình lập tức ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy đám người Trang Hạo Nhiên ,Tưởng Thiên Lỗi và Trần Tuấn Nam cười nói đi tới, rất tôn kính gật đầu, gửi lời hỏi thăm nói: “Chu tiểu thư khỏe! Mẹ con đều bình an sao?”

“Tốt tốt !” Vợ chồng Chu Tiểu Tình lập tức nhìn thấy toàn bộ phòng bệnh tràn vào một đám người, có chút khẩn trương hơi cười ngồi thẳng người, nhìn về phía em gái đi nhanh vào, cô liền nhanh chóng căn dặn em gái nói: “Em à! Mấy vị này là...”

Tiểu Nhu cũng có chút khẩn trương đi tới, nhìn về phía chị gái và anh rể, lại lần nữa đứng ở trong đám người, một lần nữa giới thiệu nói: “Chị ,anh rể! Vị này chính là Tổng giám đốc Trang và...Tổng giám đốc Tưởng khách sạn chúng em , mấy vị này là phó tổng tập đoàn chúng em!”

Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai, còn có Trần Tuấn Nam mọi người nhất thời, nhìn về phía Chu Tiểu Tình, đều tôn kính lễ phép gật đầu,chào hỏi.

Trương Hoa là một nghiên cứu sinh ưu tú này, vẻ mặt thành thật, nhưng vẫn là vội vàng đứng lên, đầu tiên là nhìn về phía Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi khách khí nói: “Hai vị tổng giám đốc mời ngồi! Thật là cám ơn các ngài quan tâm, bận bịu trăm việc nhưng vẫn bớt thời giờ đến thăm chúng tôi!”

“Không có gì !” Trang Hạo Nhiên lại khách khí cười, nhìn về phía vợ chồng Trương Hoa, mang theo áy náy sâu sắc nói: “Tiểu Nhu gặp chuyện không may, chúng tôi hẳn là phụ trách toàn bộ, cám ơn các vị đã thông cảm cho chúng tôi.Đã để cô bị sợ hãi rồi.”

“Đúng vậy!” Tưởng Thiên Lỗi cũng tự mình nhìn về phía Chu Tiểu Tình, cười cười thăm hỏi nói: “Chuyện này, đều là do lỗi chúng tôi sơ sẩy mà ra, tương lai chúng tôi sẽ cố gắng để bù đắp!”

Tiểu Nhu đứng ở một bên, nghe thấy lời này của hai vị tổng giám đốc, trong lòng một trận ấm áp cúi đầu, ngại ngùng cười...

“Không có gì!” Chu Tiểu Tình cũng là người vô cùng thoải mái, chỉ thấy cô chăm chú ôm bảo bối, cười rộ lên nói: “Đều đã qua, chỉ cần em gái tôi không có việc gì,đã cảm tạ trời đất rồi!”

Tổng giám đốc Tưởng mỉm cười gật đầu, Trang Hạo Nhiên rất thoải mái đi lên phía trước, mỉm cười nói: “Đến! Nhìn xem tiểu bảo bối chúng ta một chút!”

“Tôi xem trước!” Tô Lạc Hoành một bước xông tới trước, mắt lập tức mở to, nhìn về phía tiểu bảo bối nằm trong tã lót kia, mặc dù nhắm chặt hai mắt, bĩu môi, thế nhưng mũi cao cao , thật là đẹp trai a, anh lập tức lại nhìn đến Anh Kiệt nói: “Anh Kiệt! ! Mau tới! Xem xem tiểu bảo bối này!”

“Đến đến đến!Để tôi xem nào!” Tào Anh Kiệt rất hưng phấn mỉm cười đi qua, cúi người xuống, nhìn tiểu bảo bối kia, kêu một tiếng, rất vui vẻ hài lòng nhìn về phía vợ nói: “Bảo bối này thật giống anh! Mũi cao cao !”

Ba! ! Trần Mạn Hồng một cái bạt tai ném qua đây cho anh, sắc mặt cứng rắn mà nghiến răng nói: “Không biết xấu hổ! ! Đứa nhỏ cũng không phải anh sinh , đương nhiên không giống ba chính là giống mẹ, còn giống anh? Khắp thiên hạ đàn ông lỗ mũi cao , đều là dòng họ nhà anh à! !”

“Anh sai rồi, bà xã! !” Tào Anh Kiệt bưng má trái, hướng vợ cầu xin tha thứ! !

Phốc!

Mọi người một trận bật cười...

“Nhưng là thật rất muốn ôm a...” Tô Lạc Hoành nhất thời hai tay không biết để đâu , trên mặt kia bộc lộ nét hưng phấn, hận không thể lập tức đi tìm một người phụ nữ để sinh một đứa ! !

“Anh thật muốn... Liền bồng đi...” Chu Tiểu Tình nhìn Tô Lạc Hoành thực sự thích, liền ôm ấp đứa trẻ ,giơ cho anh...

“Tốt tốt tốt! ! Đến đến đến! Bảo bối! Ba... a!Không!Bác bồng!” Tô Lạc Hoành hưng phấn vươn tay như vậy, tức khắc nặng tay nặng chân muốn bồng bảo bối, giống như xem trên ti vi tựa ở trong ngực của mình như vậy!

“Ai ai ai!” Chu Tiểu Tình cùng Trương Hoa tức khắc thật khẩn trương nghiêng người , vội vã vươn tay bồng con trai của mình trở về, xin lỗi cười nói: “Không phải bồng như vậy ! !”

“Ách...” Tô Lạc Hoành lập tức có chút xin lỗi nhìn về phía bọn họ, cười rộ lên.

“Nhấy định! !” Trang Hạo Nhiên lúc này đi lên phía trước, liếc mắt trừng Tô Lạc Hoành một cái, mới tức giận nói; “Nhìn một hai các cậu , đứa nhỏ để các cậu giày vò à! Không có lấy một chút thành ý gì cả ! Để cho tôi tới! Tôi xem bảo bối có hay không bị dọa rồi !”

Anh nói cho hết lời, cũng đã xin lỗi đi về phía Tiểu Nhu, cúi người nhìn về phía đứa trẻ phấn nộn trong lòng Tiểu Nhu kia, quả nhiên rất đáng yêu, nhất là lúc khép chặt hai mắt, mặt vo thành một nắm kia, giống tiểu lão đầu, anh tức khắc ôn nhu tươi cười, cả người lộ ra một cỗ mị lực tuyệt đối cùng cảm giác an toàn đặc biệt, rất cẩn thận từng li từng tí vươn tay, nói: “Đến đến!Bác bồng! Xem nào ở khách sạn Á Châu chúng ta sinh ra tiểu bảo bối, có đẹp trai hay không này?”

Chu Tiểu Tình lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mị lực tươi cười kia, lộ ra tình yêu thương của người cha mãnh liệt , liền có chút yên tâm đem con trai đưa về phía anh ...

Trang Hạo Nhiên dường như trời sinh chính là làm bộ dáng người cha, hết sức quen thuộc vươn hai tay, cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận bảo bối này, ôm ở trong ngực của mình, trên người bảo bối này ngửi được mùi hương sữa ở trẻ nhỏ , anh một trận thỏa mãn cúi đầu, dùng sống mũi anh tuấn của mình, nhẹ lướt qua trán tiểu bảo bối, thậm chí vươn tay, nhẹ nắm quả đấm nhỏ của bảo bối này,dỗ dành nói: “Tiểu bảo bối... Bác là Hạo Nhiên bác của con , có muốn hay không mở mắt ra nhìn nhìn bác? Nếu như con nghe lời, bác thưởng con một viên dạ minh châu thật lớn, cho con sau này chơi đùa!”

Đứa nhỏ ở trong tã lót, dường như rất thích Trang Hạo Nhiên, miệng lập tức o a, quay mặt đi dựa vào hướng Trang Hạo Nhiên, hơi mở mắt...

“Ôi! Trời ạ!” Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt hưng phấn cười rộ lên , đi hướng Tưởng Thiên Lỗi, đưa bảo bối cho anh ấy, nói: “Nhìn nhìn! Bảo bối này thông minh quá! Nó vừa mở mắt ra nhìn tôi ! Nó nghe hiểu lời của tôi! Đến! !Anh cũng bồng đi!”

Tưởng Thiên Lỗi không dám bồng , sợ làm bị thương bảo bảo, chỉ phải khách khí cười cười, cũng cúi đầu nhìn về phía tiểu bảo bối kia, nói: “Ừ, rất giỏi!”

Trần Mạn Hồng lập tức trầm mặc ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên ôm BABY đi về phía Tưởng Thiên Lỗi, bộ dáng kia... Làm cô nhớ tới scandal hôm nay của hai người, lập tức nhịn không được che miệng cười rộ lên, mọi người xem hai người bọn họ, cũng không nhịn được cười... Anh rể Chu Tiểu Tình không rõ chuyện gì ngẩng đầu, nhìn về phía bọn họ kỳ quái nghĩ: Chuyện gì mà buồn cười như vậy chứ! !

Tưởng Thiên Lỗi một trận giận dữ trừng mắt nhìnTrang Hạo Nhiên!

Trang Hạo Nhiên cũng có chút xấu hổ tươi cười liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Đừng nóng giận! Sau này tôi sinh cho anh!”

Phốc! !

Trần Mạn Hồng nhịn không được che miệng cười rộ lên, Tô Lạc Hoành cùng Trần Tuấn Nam mọi người đều cười, Tiểu Nhu nghe lời này, cũng ngu ngốc cười theo, lúc này, Nhã Tuệ mới hết bận chuyện phòng yến tiệc, người mặc sơ mi màu lam nhạt cùng váy ngắn màu đen, ngoài khoác áo khoác, tay cầm túi xách hài lòng đi tới, hướng mọi người đều như vậy thoải mái mỉm cười, liền hỏi: “Chuyện gì buồn cười như vậy! Không phải là bảo bảo củ chúng ta rất đẹp trai đấy chứ!”

“Đến! Cô xem một chút?” Trang Hạo Nhiên tức khắc yêu thích không buông tay ôm bảo bối, đi về phía Nhã Tuệ rất vui vẻ cười nói: “Đứa nhỏ này rất thông minh đi?”

Nhã Tuệ cố ý nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Tổng giám đốc Trang ngài không phải chỉ thích con gái sao?”

Trang Hạo Nhiên có chút lúng túng cười, cúi xuống dùng chóp mũi nhẹ lướt qua trán BABY này, đương nhiên nói: “Cũng không phải con trai nhà tôi. Nếu là con trai nhà tôi, tôi đã cướp về rồi!”

“... ...” Nhã Tuệ lấy thân phận của chị Khả Hinh, bất đắc dĩ nhìn anh một cái, mới cười rộ lên, cũng đưa tay ra rất thành thạo nói: “Đến!Dì bồng ! Tương lai , dì Khả Hinh sinh bảo bối ,dì còn phải bận bịu nữa a! Nếu như dì Khả Hinh con hoàn hảo sinh con gái, bảo bối , dì liền ôm về nuôi! Dù sao ba nó cũng không muốn nó !”

“... ...” Trang Hạo Nhiên một trận bất đắc dĩ nhìn về phía Nhã Tuệ, có chút thẹn thùng cười rộ lên.

“Đùa giỡn cái gì! Không muốn? ! Sinh ra, chính là mấy trăm vạn chìa khóa vàng ! Cho dù làm đầu bếp, cũng là lấy kim chước tử tiên trứng chần nước sôi! !” Tô Lạc Hoành cười kêu lên.

Nhã Tuệ cũng ôn nhu cười, lúc ôm ấp tiểu bảo bối này, thoạt nhìn cực kỳ động lòng người , nhất là hai tròng mắt bộc lộ kia tình thương của mẹ ôn nhu, Lâm Sở Nhai lập tức thấy có chút ngây người...

Lúc này Trần Tuấn Nam, cũng đi tới bên người Nhã Tuệ, cùng cô nhìn về phía trẻ con kia, cười nói: “Lưu quản lý xinh đẹp như vậy, tương lai sinh bảo bối, nhất định cũng rất đẹp!”

Nhã Tuệ ôm vật nhỏ này, nghe lời này, liền một trận lúng túng cười...

Lâm Sở Nhai đứng ở một bên, sắc mặt có chút biến hóa, mất mác rõ ràng cùng không vui!

Tô Lạc Hoành đứng ở một bên, nhìn về phía biểu cảm của Lâm Sở Nhai kia, tức khắc kéo anh em, cũng nói nhỏ với nhau : “Này này ! Sở Nhai! Anh xem một chút bảo bối lanh lợi này đi! Tương lai con của anh nhất định cũng rất tuấn tú!”

Nhã Tuệ ôm ấp bảo bối này, lập tức một trận trầm mặc ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Sở Nhai...

Trần Tuấn Nam đứng ở một bên, không lên tiếng, chỉ là bộc lộ nhàn nhạt tươi cười, vươn tay cầm nhẹ bàn tay nhỏ bé của bảo bối kia.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, thấy thời gian đã đến chín giờ tối, mọi người vì không quấy rầy Chu Tiểu Tình nghỉ ngơi, liền tạm thời cáo từ, ngày khác lại đến thăm , Trương Hoa cùng Tiểu Nhu cũng khách khí vui vẻ đưa các tổng giám đốc cùng phó tổng đi ra phòng bệnh , mà Trần Tuấn Nam bởi vì ba ngày sau, trận thi đấu rượu đỏ bắt đầu , muốn bàn bạc với Nhã Tuệ, liền đưa ra đề nghị đưa cô về nhà, thuận tiện vừa lái xe vừa trò chuyện...

Nhã Tuệ nghe , liền cũng mỉm cười gật gật đầu.

Lâm Sở Nhai vừa trầm mặc đi ra bệnh viện, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tuấn Nam rất thân sĩ phong độ đỡ nhẹ Nhã Tuệ ngồi lên còn mình chạy nhanh qua chỗ, lúc Nhã Tuệ đang ngồi trong xe, gần cạnh cửa, trầm mặc nhìn Lâm Sở Nhai liếc mắt một cái...

Lâm Sở Nhai cũng nhìn về phía cô .

Trần Tuấn Nam cũng đứng ở cạnh cửa, trầm mặc xoay người, nhìn về phía Lâm Sở Nhai...

Đôi mắt Nhã Tuệ hơi mâu thuẫn lóe ra, nhưng vẫn là ngồi vào xe Trần Tuấn Nam, Trần Tuấn Nam khuôn mặt tươi cười, tức khắc nhanh chóng vì cô đóng cửa xe, mình cũng ngồi vào chỗ, chậm rãi lái xe, ra khỏi bệnh viện...

Lâm Sở Nhai nét mặt căng thẳng, hai tròng mắt lộ rõ mấy phần mất mác nhìn về phía chiếc xe kia từ từ đi xa, tâm bỗng nhiên nhéo chặt, lại nắm chặt tay không nói lời nào, Tô Lạc Hoành đành phải đi bên cạnh anh, vươn tay vỗ bờ vai của anh nói: “Được rồi! Anh em! Việc này nếu như kết cục đã định, ngày đó cũng không còn cách nào khác a? Quên đi... Chuyện tình cảm miễn cưỡng cũng không có kết quả tốt!”

Tào Anh Kiệt cũng ôm lấy vợ, trầm mặc nhìn về phía anh, Trang Hạo Nhiên nặng nề thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Sở Nhai, kỳ thực mấy người này, trừ Mặc Hàn, Lâm Sở Nhai rất tình cảm rất chu toàn, là một người đàn ông tốt...

“Tôi cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ, tôi thua! Hơn nữa còn là thua chính bản thân mình! !” Lâm Sở Nhai nói hết nỗi lòng, ngồi trên đệm, khó chịu mãnh đạp chân ga, khiến chiếc xe chạy thẳng một mạch ! !

“Ai! Cậu đi đâu đây?” Tô Lạc Hoành lo lắng kêu anh.

“Để cậu ấy đi đi...” Trang Hạo Nhiên ngăn cản, nhìn về phía xe biến mất dần, nói: “Có lẽ cậu ấy lúc này, muốn yên tĩnh một mình!”

Khí trời càng ngày càng lạnh hơn, mưa đã tạnh, một vài ngôi sao ló dạng trên bầu trời trong đêm tối, có chút lãng mạn...

Một chiếc xe đua màu bạc chạy nhanh, dừng lại ở trước cửa tiểu khu!

Trần Tuấn Nam nắm tay lái, lộ ra mấy phần ôn nhu mà ái muội quay đầu, nhìn về phía Nhã Tuệ đêm nay càng tản ra xinh đẹp ngọt ngào, nhất là lúc nghiêng mặt, khuôn mặt e thẹn, thập phần trêu ngươi, anh liền có chút kìm lòng không được vươn tay, khẽ tựa vào trên chỗ phó lái , có chút tình cảm nhìn về phía cô , thật tình nói: “Lưu quản lý! Cô cảm thấy tôi thế nào? Có phải hay không là một người cuồng công việc, có lẽ ở đối mặt tình yêu và gia đình, sẽ không có trách nhiệm?”

Nói thẳng như vậy!

Nhã Tuệ trong lòng có mấy phần khẩn trương, khuôn mặt lại có chút xấu hổ, cúi đầu thẹn thùng cười nói: “Trần phó tổng ngài là một người rất tốt... Tương lai hẳn không phải là một người không có trách nhiệm...”

“Thật vậy chăng?” Trần Tuấn Nam nhìn sâu hơn về phía Nhã Tuệ, hai tròng mắt lại lóe lên ánh sáng ôn nhu, nói: “Như vậy... Cô có hứng thú cùng tôi ngày mai ăn bữa cơm tối không? Chỉ có hai người chúng ta, không trò chuyện công việc, không nói chuyện khác, chỉ nói chuyện tương lai và gia đình...”

“... ... ...” Mặt Nhã Tuệ lập tức đỏ lên, cô nặng nề thở hổn hển một hơi, có chút miễn cưỡng cúi đầu, suy nghĩ mấy phần, mới nói: “Xin lỗi... Tôi ngày mai không có thời gian... Bởi vì muốn cùng Khả Hinh...”

“Vậy ngày mốt thì sao?” Trần Tuấn Nam hỏi lại.

“Ngày kia... Cũng không có...” Nhã Tuệ ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Tuấn Nam, trông đôi mắt tỏa ra thứ ánh sáng kiên định, có chút xin lỗi cười nói: “Trong khoảng thời gian này đều rất bận, tôi nghĩ chuyên tâm làm việc, không nghĩ chuyện gì khác... Tôi không phải là một người có cảm giác an toàn, tiếp nhận một phần cảm tình và mất đi một phần tình cảm, với tôi mà nói, đều là chuyện rất khó. Tôi hiện tại chỉ nghĩ dựa vào chính mình ,tạo ra thành tích vẻ vang. Những thứ khác, sau này hãy nói đi...”

Trần Tuấn Nam thật sâu nhìn cô một cái, mới rốt cuộc bật cười nói: “Tôi sẽ không buông tay !”

Nhã Tuệ bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn anh một cái, liền đành phải cười nói: “Thời gian không còn sớm, tôi đi về trước, hôm nay cảm ơn anh đưa tôi về , ngày mai gặp!”

Cô nói cho hết lời, liền trực tiếp muốn đẩy cửa xe đi ra ngoài...

“Chờ một chút! !” Trần Tuấn Nam nhanh chóng cởi dây an toàn, đi xuống xe, lại vòng qua thân xe, rất thân sĩ phong độ vì Nhã Tuệ mở cửa xe, thật sâu nhìn về phía cô.

Nhã Tuệ cũng ngồi ở trong xe, nhìn anh ấy một cái, liền cũng chỉ buồn cười gật gật đầu, đi ra khỏi xe, nói tiếng cảm ơn, liền một mình một người cầm túi xách, trầm mặc dọc theo hàng cây anh đào bên trong tiểu khu uyển chuyển đi vào, tấm lưng kia cũng mềm mại như thế... Trần Tuấn Nam một mình đứng ở bên cạnh cửa xe, thật sâu nhìn về phía cô, nhớ tới lúc tiệc bách hoa, cô mặc màu váy dài xanh ngọc, búi tóc cao, thực sự rất đẹp động lòng người, anh thở một hơi, đành phải xoay người ngồi vào, phóng xe, quay trở lại con đường lúc nãy...

Nhã Tuệ một mình một người, nghe âm thanh động cơ xe đua kia, đôi mắt của cô lóe ra ánh sáng tịch mịch, kìm lòng không được ngẩng đầu, nhìn về phía mặt trăng trên bầu trời, giống như bánh xe chiếu ra ánh sáng màu bạc, cô không khỏi ôn nhu cười, liền bất đắc dĩ mệt mỏi thở dài, tiếp tục cầm túi xách, mang giày cao gót kai, cất bước đi về phía trước... Lại không hiểu phát hiện, chiếc xe Lamborghini quen thuộc kia, như vậy dừng ở trước nhà trọ, cô hơi giật mình, vô ý thức nắm chặt túi xách, có chút kỳ quái hơi cất bước, đi qua bên cạnh Lamborghini kia, ngẩng đầu, cư nhiên nhìn thấy Lâm Sở Nhai mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây màu xám, tay cầm một chai whisky, ngồi ở trước bậc thang cửa nhà mình, tây trang màu xám vứt ở một bên, không đếm xỉa hình tượng chút nào giơ bình rượu, không ngừng uống, vừa uống vừa tiều tụy tựa ở cạnh cửa, hai mắt rời rạc nhìn về phía nơi nào đó...

Nhã Tuệ thật hết sức kinh ngạc tự mình đẩy rào chắn hoa viên , bên trong vườn đường nhỏ đá xanh kia, mở to mắt đến trước mặt Lâm Sở Nhai, kìm lòng không được ngồi xổm người xuống, quan tâm hơi nghiêng mặt, nhìn về phía bộ dáng anh tiều tụy giống như say rượu rồi, ôn nhu gọi: “Sở Nhai? Anh tại sao lại ở chỗ này?”

Lâm Sở Nhai tựa ở cạnh cửa, thật là tiều tụy cùng mất mác cầm bình rượu Whisky đã uống nhiều kia, hai mắt bộc lộ một điểm thâm tình, lại cảm giác say rất tốt cười rộ lên nói: “Đã về rồi?”

“... ... ...” Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn về phía anh, nhất thời nói không nên lời .

Lâm Sở Nhai có vẻ có chút đau lòng trầm mặc nhìn về phía Nhã Tuệ, đã lâu đã lâu, mới có vẻ mấy phần khổ sở cùng tiều tụy nói: “Đây có phải hay không báo ứng! ? Báo ứng anh trong quá khứ đã từng chơi đùa nhiều phụ nữ như vậy? Anh không phải cố ý!Anh thật sự rất cô đơn thôi! Anh tìm không được người yêu! Thế nhưng anh từ sau khi gặp phải em, ánh mắt không tự chủ được luôn nhìn theo em! Lúc này mới cảm thấy em có bao nhiêu quan trọng! Mất đi em, cả người anh như đổ sụp ! Anh biết anh cũng không trở về quá khứ được... Một người nếu như quay về quá khứ không được, đó là bởi vì tim của hắn đã đã đánh mất, đưa cho nửa còn lại của mình rồi!”

Hai mắt Nhã Tuệ tràn đầy nước mắt, lại vẫn như cũ ẩn nhẫn bất đắc dĩ nhìn về phía anh.

“Nhã Tuệ...” Lâm Sở Nhai nhất thời ném bình rượu kia đi, vươn hai tay, hai mắt tràn đầy lệ , thật gấp thiết bắt được tay cô nói: “Anh hôm nay chạy đến rất nhiều nơi, thế nhưng lòng không tự chủ được tới nơi này! Anh nghĩ đến em cùng Trần Tuấn Nam ở một chỗ, anh phát điên rồi! Anh căn bản là mặc kệ tương lai của chúng ta còn có thể hay không có người yêu, thế nhưng anh chính là yêu em ! Anh chính là muốn em ! Nếu như em thật tình không thích anh , vậy em đem trái tim của anh trả lại cho anh đi! Được không ?”

Nhã Tuệ nghe lời nói say ngu ngốc này, lập tức bộc lộ một điểm hờn dỗi nhìn về phía anh, bất đắc dĩ nghẹn ngào nói: “Em không có giữ trái tim của anh! Một lòng với anh không biết có bao nhiêu người! Em không có phúc phận ấy!”

Cô nói cho hết lời, liền muốn nhẫn tâm đứng lên đi vào nhà..

“Nhã Tuệ! !” Lâm Sở Nhai thoáng cái vươn tay, nắm chặt tay cô , trong lòng một trận đau đớn, cư nhiên theo cảm giác say kia, khổ sở cúi đầu nghẹn ngào khóc lên, lại ra vẻ mình không làm gì được, cúi đầu, từ trong túi tiền lấy ra chiếc nhẫn đính hôn, chậm chạp bày ra trên mặt đất, mới đau lòng khó nói: “Chiếc nhẫn này, là anh đã mất một tháng chuẩn bị! Anh nghĩ sau khi Khả Hinh thi đấu xong , em không có gánh nặng, gả cho anh ! Làm vợ của anh ! Anh mỗi ngày đều thương em, mang đến hạnh phúc cho em! Anh tất cả cái gì đều nghe theo em hết!”

Nhã Tuệ nghe những lời này, trong lòng đau xót, nước mắt chảy xuống...

Lâm Sở Nhai lại một trận cúi đầu co quắp tiều tụy khóc nức nở, hồ ngôn loạn ngữ nắm tay cô như vậy, khẩn cầu : “Nhã Tuệ! Hãy cho anh một cơ hội! ! Van xin em! Cho anh một cơ hội! Anh không thể mất đi em , anh đã chịu không nổi rồi , quá đau! Quá nhớ em ! Cho anh một cơ hội, anh van xin em , anh trong khoảng thời gian này nhớ em muốn điên rồi...”

Nhã Tuệ nghe nói đến đây, nước mắt lại nhanh chóng chảy xuống...

Đêm, gió lạnh thoảng qua, mặt trăng đều có vẻ có chút băng lãnh, muốn che giấu một phần sự thật, nó kỳ thực không muốn biết quá nhiều bí mật...

*********************************

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện