Chương 25
Tuyết Chi không trả lời. Mục Viễn nhìn Thượng Quan Thấu, hướng hắn chắp tay: “Không biết Thượng Quan công tử cũng ở đây.”
Thượng Quan Thấu hướng hắn đáp lễ, xong nhìn chằm chằm vào Tuyết Chi. Như là tất cả những nhu tình mật ý ở dưới nhà trọ đều không có, thần sắc phức tạp: “Thật có lỗi, lúc đầu ta đã không tin nàng.”
Tuyết Chi vẫn chưa quên chuyện đã xảy ra dưới lầu, không thèm nhìn mặt hắn: “Không có gì.”
Thượng Quan Thấu nhìn thoáng qua Mục Viễn nói: “Tại hạ có việc, xin đi trước, các người cứ tiếp tục nói.” Dừng một chút lại nói, “Chi nhi, ta sẽ về nhà một thời gian. Nếu nàng có việc gì, hãy đến Thái sư phủ ở Trường An tìm ta.”
Tuyết Chi gật đầu. Thượng Quan Thấu đã đi.
Sau đó, Tuyết Chi ngẩng đầu nhìn Mục Viễn, lại giận dỗi ngồi vào bên cạnh bàn như bình thường, khẩy khẩy tim đèn: “Huynh đến đây làm gì?”
“Trong cung xãy ra chút việc, ta đến để thông báo rằng muội không cần trở về.”
Động tác trên tay Tuyết Chi chợt dừng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Việc ta muốn nói cũng chỉ có nhiêu đây, mấy tháng sau hẵng về, lúc đó không chừng các Trưởng lão đã hết giận.” Mục Viễn lấy trong người một xấp ngân phiếu, đưa cho Tuyết Chi, “Nhiêu đây tiền hẳn là đủ để muội xài, phải giữ liên lạc với ta, có khó khăn phải nói với ta ngay, biết chưa? Viết thư cho ta không cần dùng tên thật, cũng tránh đừng nhắc đến quan hệ và thân phận của muội —-“
“Huynh nói cho muội biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không cần hỏi nhiều, không phải là chuyện lớn gì đâu, nhưng là chuyện không tốt với muội. Ta sẽ nghĩ biện pháp xử lý. Đi trước đây.” Mục Viễn đi tới cửa, lại thấp giọng nói, “Đúng rồi, tuy rằng Thượng Quan Thấu điều kiện không tồi, nhưng mà …. Thôi, chuyện này muội có chừng mực hơn so với ta.”
Tuyết Chi còn chưa kịp nói chuyện, Mục Viễn đã ra khỏi cửa.
Mà người đứng ở cửa, chính là Vũ Văn trưởng lão.
Tuyết Chi và Mục Viễn đều sợ đến lặng người.
“Không phải chuyện lớn?” Vũ Văn trưởng lão một bước liền đi vào, hai tay đặt ỡ trên quải trượng . “Liên Thần Cữu Thức” bị người khác trộm mất, còn không phải đại sự?”
Trong phòng liền một mảng yên tĩnh
Gió đầu đông thổi khung cửa sổ lắc lư qua lại, những cành khô bị lung lay, cơ hồ sắp gãy.
“Không phải đâu.” Vẻ mặt Tuyết Chi không thể tin được, “Liên Thần Cửu Thức” rõ ràng được đặt ở mật đạo sâu trong Trọng Hỏa Cung, được bố trí rất nhiều cơ quan và rất nhiều người canh phòng cẩn mật, làm sao có thể ….”
“Sao không có khả năng?” Vũ Văn trưởng lão cắt ngang lời nàng, “Chính là mấy ngày ngươi trốn ra ngoài, chúng ta đã phái rất nhiều cao thủ đi tìm ngươi. Có người thừa cơ lẻn vào, tất cả thủ vệ đều chết hết, nhưng “Liên Thần Cửu Thức” vẫn ở chỗ cũ, bất quá lúc trước bí kíp đặt ở hướng Bắc, hiện tại lại là hướng Nam, hiển nhiên đã có người động vào. Hơn nữa có thể khẳng định, người này đã đánh cắp nội dung bí kíp.
“Liên Thần Cừu Thức” không phải được khắc trên hổ phách sao? Hơn nữa không dùng nước thì không thể đọc được, người này làm sao phát hiện ra được? Hơn nữa, có nhiều thời gian như vậy, sao không trực tiếp mang khối hổ phách ấy đi?”
“Ngươi nghĩ mang một khối hổ phách lớn như vậy trên người sẽ không bị phát hiện sao? Vũ Văn trưởng lão đã thoáng ra một tia tức giận, “Trọng Tuyết Chi, ngươi làm trái với cung quy của Trọng Hỏa Cung, hình phạt là phế hết võ công, đánh gãy chân. Nhưng, Mục Viễn đã kí khế ước trọn đời ở Trọng Hỏa Cung để cầu xin cho ngươi, cộng thêm ngươi là con gái của Trọng Liên, việc này tới đây thôi.” Dứt lời xoay người chuẩn bị đi.
Tuyết Chi tiến lên từng bước: “Con sẽ quay về.”
Vũ Văn trưởng lão nghiên nửa đầu, mặt không chút thay đổi: “Tất cả quần áo của ngươi ta đã cho nha hoàn mang vào phòng ngươi.”
Nói xong Vũ Văn trường lão đi mất.
Tuyết Chi chợt lạnh sống lưng, chần chừ nói: “Mục Viễn ca, Vũ Văn trưởng lão … có ý gì?”
Mục Viễn muốn nói lại thôi, nhìn hướng khác, chậm rãi nói: “Hình phạt đã miễn, nhưng muội … không thể ở Trọng Hỏa Cung nữa.”
Hai ngày sau, Tuyết Chi lại một lần nữa trở lại Trọng Hỏa Cung. Bất quá lần này có rất nhiều đệ tử đi ngang qua nhưng không có ai chào hỏi nàng.
Sau vài ngày là Tết âm lịch, quan cảnh ở Trọng Hỏa Cung lại hoang vắng đến mức lá rụng cũng không có tiếng động.
Từ nhỏ đã nghe đến việc có không ít Thiếu cung chủ của Trọng Hỏa Cung bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng Trọng Tuyết Chi như thế nào cũng không nghĩ được, mình cũng có ngày này, nhưng nàng vẫn không tin. Nàng không trở về phòng, mà trực tiếp đến phòng của Vũ Văn trưởng lão.
Vũ Văn trưởng lão ngồi ở bên cạnh cửa sổ, nếp nhăn trên trán hằn sâu trên mặt. Sắc mặt lão lại càng nhợt nhạt, ánh mắt u ám hơn so với năm ngoái, Lúc Tuyết Chi mười tuổi, vào Trọng Hỏa Cung đã biết ông, lúc đó ông đã theo phụ tá cung chủ, mãi cho đến nàng, đã là đời thứ tư.
Tuyết Chi đi qua, quỳ trên đất.
Vũ Văn trưởng lão vẫn tựa lưng vào ghế như cũ, lật sách.
“Con xin lỗi, con sai rồi.” Đây là lần đầu tiên Tuyết Chi nhận sai một cách chân thành như thế, đầu cũng cúi rất thấp, “Xin … cho con một cơ hội nửa. Con về sau sẽ cố gắng luyện công, con sẽ … không bao giờ rời khỏi Trọng Hỏa Cung, không bao giờ … tùy tiện tiếp xúc với người khác.”
Vũ Văn trưởng lão không ngước đầu nói: “Hiện tại nói những lời này, không phải đã quá muộn rồi sao?”
“Con xin ngài.” Tuyết Chi dập đầu, vẫn không ngẩng lên, “Con từ nhỏ đã lớn lên ở đây, đây chính là nhà con. Đi khỏi đây con biết đi đâu. Xin cho con … một cơ hội nữa.”
“Con vẫn không biết được lập trường của chính mình.” Giọng của Vũ Văn trưởng lão thập phần già nua, “Trọng Hỏa Cung không phải là chỗ lánh nạn, cũng không phải là chỗ cho tiểu nha đầu con náo loạn. Kỳ thật đây cũng không phải lỗi của con. Chỉ trách, Trọng Liên mệnh không tốt, sinh hai người con đều là nữ nhân. Nữ nhân, từ nhỏ nên được yêu thương …. Tuyết Chi, trước giờ ta xem con như là cháu gái, nghiêm khắc với con lâu như vậy, cũng rất cắn rứt lương tâm. Từ nay về sau, con tự do rồi.”
“Không!” Tuyết Chi dùng sức lắc đầu, “Con sẽ luyện tốt võ công, con hiện tại sẽ luyện “Liên Thần Cửu Thức”, con không nhất định sẽ giỏi như phụ thân, nhưng nhất định con sẽ mạnh lên, xin ngài … cho con một cơ hội nữa!”
Vũ Văn trưởng lão phất tay: “Đừng nói nữa, con sắp xếp đồ, nhanh chóng đi đi.”