Chương 13 - Ai cùng em ngắm pháo hoa (2)

Gần như được áp giải tới tầng làm việc của Tổng giám đốc, lúc được thả ra thì Lăng Tiểu Manh đã mặt đỏ tía tai.

Bước ra khỏi thang máy trưởng phòng Nhân sự mới chịu buông tay, nhưng vẫn đứng chặn ở phía sau, trợ lý đặc biệt của Cố Chính Vinh, Trần Vân cũng xuất hiện. Cửa phòng làm việc của Cố Chính Vinh khóa trái. Lúc gõ cửa cô nhìn trái nhìn phải, tất cả đều đang nhìn chằm chằm, thấy thế nào cũng không có đường thoát, Lăng Tiểu Manh đành cúi đầu nghe theo.

Bước vào trong cô mới phát hiện trong phòng nồng nặc mùi khói thuốc, Cố Chính Vinh ngồi trên bàn làm việc ngẩng đầu nhìn lại, cô không nhìn rõ nét mặt của anh, chỉ thấy anh trầm tư dập tắt điếu thuốc trong tay Căn phòng cách âm rất tốt, cửa đóng rồi im lặng như tờ, Cố Chính Vinh ngồi đó không động đậy, mãi lúc sau mới cất lời, "Tiểu Manh, em qua đây". Lăng Tiểu Manh vừa nhấc bước theo phản xạ, liền tỉnh ngay, lập tức dừng lại, sau khi dừng bước chỉ nói đúng một câu, "Em nghỉ việc rồi".

Gương mặt Cố Chính Vinh vẫn ở trong bóng tối, hình như anh đang cười, nhưng Lăng Tiểu Manh tự hỏi lúc này anh tuyệt đối không thể cười được, nhất định cô bị ảo giác, cô nhất quyết không để bị dụ dỗ nữa, đứng yên bên cạnh chiếc sô pha trong phòng khách, hai tay tóm lấy phía lưng ghế ngón tay siết chặt, bộ dạng rất kiên quyết.

Cố Chính Vinh không nói, mà đứng dậy bước tới, thoảng mùi hương thân thuộc, Lăng Tiểu Manh chỉ thấy da thịt mình như căng lên, tim đập nhanh hơn, ngón tay nắm chặt.

Đúng, cô đang hạ quyết tâm, nhưng sức mạnh của thói quen suốt hai năm nay quả rất lớn, đối diện với Cố Chính Vinh cô chẳng có cách nào để trấn tĩnh bản thân được.

"Tiểu Manh, anh đã đọc qua đơn từ chức." Anh bước tới ngồi xuống sô pha, rồi ra dấu bảo cô ngồi xuống, thấy cô không động đậy anh đưa tay kéo cô ngồi xuống.

Chiếc ghế rộng mênh mông, anh vừa chạm tay vào cô đã ngồi xuống ngay, dũng khí lên cao mở miệng nói: "Em nghỉ việc rồi. Còn chìa khóa xe, em đặt trên tủ giày trong nhà. Còn cả...".

"Còn cả cái gì?" Anh tiếp lời, "Còn cả việc em định sẽ không nghe điện thoại của anh, không gặp mặt anh, không ở bên anh nữa đúng không?".

Không ngờ anh lại thẳng thắn đến vậy, Lăng Tiểu Manh chẳng biết phải nói gì, mắt đăm đăm nhìn anh một lúc lâu, cô cúi nhìn rồi khẽ gật đầu.

Má lạnh toát, là tay của Cố Chính Vinh, trong chớp mắt cô giật mình hoảng hốt, nhưng sau đó thấy vai nằng nặng, hóa ra anh đã nghiêng người áp mặt vào cổ cô, hơi thở sâu mà dài, từng luồng khí phả lên mặt cô.

Lăng Tiểu Manh thấy hơi sợ, đưa tay định ôm lấy anh nhưng lại thấy không nên, tay cứng đờ rồi rụt lại.

"Anh sao vậy?"

"Chẳng sao cả, chỉ là hơi mệt, muốn tựa một chút." Cố Chính Vinh không nhúc nhích, giọng nói cũng nhẹ, mãi mới thốt ra được mấy chữ, "Tiểu Manh, em muốn đi thật ư?" Sau khi hạ quyết tâm bỏ đi, cô đã nghĩ rất nhiều về phản ứng của Cố Chính Vinh. Nhưng cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh tượng như bây giờ.

Anh là Cố Chính Vinh, trước mặt cô luôn là người đàn ông đường hoàng ngạo nghễ, với bất cứ chuyện gì cũng điềm tĩnh xử trí, với ai cũng nói cười bình thản. Giờ lại trầm lặng tựa vào vai cô, không phải cô đang mơ chứ?

Hành động này khiến cô có ảo giác, ảo giác rằng anh đang dựa vào mình, rằng anh muốn có được sự an ủi và sức mạnh nơi cô.

Giống như có dòng nham thạch chạy qua, lồng ngực đau như phải bỏng, hóa ra trái tim run rẩy đã ào ào rỉ máu, Lăng Tiểu Manh dùng tất cả sức lực để khống chế bản thân. Bàn tay đặt bên hông nắm chặt lại, siết mạnh, đầu ngón tay tê dại.

Lăng Tiểu Manh thử mở miệng nói nhưng cổ họng đau rát, cố gắng mấy lần nhưng chẳng nói được thành lời. Trong chớp mắt một bên vai đột nhiên nặng trĩu, dường như anh đã đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên cô, người cô như run lên.

Rồi Cố Chính Vinh ngẩng đầu, cuối cùng cũng thấy rõ được nét trên khuôn mặt anh, rất bình tĩnh như thể vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì, "Anh biết rồi, sắp tới em định ở đâu?". Tối qua anh đã điện cho Tô Ngưng, chẳng lẽ anh còn không biết? Lăng Tiểu Manh tiếp tục im lặng.

Lăng Tiểu Manh lại thấy má mình lạnh toát, động tác quen thuộc, ngón tay Cố Chính Vinh vuốt nhẹ lên, "Cũng được, em đi đi, chuẩn bị triển lãm cho tốt, đợi một thời gian anh sẽ tới đón em". Câu nói này... Mỗi một từ, mỗi một chữ cô đều nghe rất rõ, thế nhưng không tài nào lý giải được. Tim vẫn đau nhói, hít một hơi để trấn tĩnh lại, Lăng Tiểu Manh trợn tròn mắt, định nói gì đó, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Phòng làm việc của Cố Chính Vinh vẫn luôn bận rộn, từ lúc cô bước vào tới giờ yên lặng chưa quá mười phút, nhưng Lăng Tiểu Manh thấy như gần chục năm, lập tức đứng dậy, chỉ tay về phía cửa, "Anh bận rồi, em phải đi đây". "Anh còn chưa nói hết." Cố Chính Vinh vẫn ngồi đó, hiếm khi độ cao đảo lộn thế này, anh ngẩng đầu nhìn, ngăn không để cô bỏ đi.

Nếu để anh nói tiếp liệu cô còn có cơ hội trốn thoát? Thiếu chút nữa là Lăng Tiểu Manh bịt tai lại.

Tiêng gõ cửa gấp gáp, điện thoại trên bàn Cố Chính Vinh reo vang, anh ngoái đầu nhìn, cuối cùng cũng đứng dậy ra nghe.

Anh vừa quay người, Lăng Tiểu Manh đã thấy áp lực giảm đi phần nào liền nhấc chân bước ra cửa.

"Đợi một chút." Cố Chính Vinh vừa cầm điện thoại vừa nói, trong lòng rối bời, cảm thây bất lực trước phản ứng của cô.

Lăng Tiểu Manh rốt cuộc vẫn là Lăng Tiểu Manh, phản ứng khi bỏ nhà ra đi cũng khác hẳn với người khác. Những cô gái khác đến một mức độ nào đó bằng bất cứ giá nào cũng sẽ bày tỏ quyết tâm của mình, mãnh liệt hơn một chút thì sẽ quăng đồ đạc vào mặt đàn ông rồi quay người bỏ đi, cô thì ngược lại, đến lúc này vẫn nhẹ nhàng, thỏ thẻ, nếu không cũng im lặng.

Im lặng là tốt, im lặng là vàng, anh phục rồi.

Nhưng cô có được một nơi yên tĩnh để chuẩn bị triển lãm cũng tốt, anh vốn đã định để cô rời bỏ vị trí hiện tại ở công ty, chỉ là chưa kịp nói rõ, tất cả đều trở nên hỗn loạn.

Cố Chính Vinh liền nhấc máy nghe điện thoại, đầu dây bên kia là giọng trợ lý Trần Vân, "Tổng giám đốc Cố, có người muốn gặp ngài". "Bảo họ đợi chút, giờ tôi không có thời gian." "Đó là... là vợ con ngài, có thật ngài muốn họ đợi không?" Cố Chính Vinh lặng người, ánh mắt lướt qua

Tiểu Manh lúc này nhân lúc anh không để ý đã mở cửa, tiếng gõ cửa im bặt, hai người đứng đối diện nhau trước cửa đều lộ vẻ kinh ngạc.

Đứng ngoài cửa chính là Nhã Tư Mẫn, thấy Lăng Tiểu Manh chần chừ một lúc, rồi cô cất tiếng hỏi, "Cô là... Tiểu Manh?". Trợ lý Trần Vân vẫn đứng ngoài cửa, tuy cực kỳ kiềm chế những vẫn thoáng vẻ hiếu kỳ.

Nhìn thấy Nhã Tư Mẫn, Lăng Tiểu Manh lập tức nhớ lại cảnh tượng tối qua ở sân bay, trong nháy mắt cô thấy quẫn bách vô cùng, nghiêng người nhẹ nhàng nói một câu "Xin lỗi", rồi nhấc chân toan bỏ đi.

Tuy trong lòng còn rất hỗn loạn, nhưng phản ứng của Nhã Tư Mẫn vẫn rất nhanh, cô túm lấy cánh tay Lăng Tiểu Manh, đổng thời cất tiếng ngăn lại, "Đợi chút, Tiểu Manh, cô đợi chút". Cố Chính Vinh đã ngắt máy bước tới, Trần Vân làm việc cùng Cố Chính Vinh đã nhiều năm, sớm được huấn luyện tác phong, hiện tại đã lui ra ngoài. Lăng Tiểu Manh chạy không kịp, bị Nhã Tư Mẫn kéo vào trong phòng, cuối cùng tất cả cùng bước vào phòng của Tổng giám đốc, cửa đóng rồi nhưng chẳng ai nói chuyện, không gian rộng lớn dần trở nên yên ắng.

Lăng Tiểu Manh thử rụt tay lại, nhưng Nhã Tư Mẫn vẫn túm rất chặt, không thể rút tay lại, trong bụng cuống lên, mặt cô bỗng đỏ ửng.

Mike đã sáu tuổi, lúc này đứng bên cạnh chứng kiến với sắc mặt kỳ lạ, nhưng thấy Cố Chính Vinh tới liền quên ngay hai người phụ nữ đang lôi lôi kéo kéo bên này, nhảy tới bên anh.

Cố Chính Vinh đưa tay ôm lấy bé Mike đang chạy tới, rồi cất tiếng hỏi Nhã Tư Mẫn, "Sao tới đột ngột vậy? Mới về đến nhà chẳng phải để hai người nghỉ ngơi cho khỏe sao? Đã xảy ra chuyện gì?"- Tận ba câu hỏi liền, Lăng Tiểu Manh nghe xong như ba cái bạt tai giáng xuống, thấy mình đứng đây thật sai lầm và nực cười, cố giằng tay mạnh thêm chút nữa. Nhã Tư Mẫn ngẩng đầu định trả lời, thấy tay hơi động cuối cùng Tiểu Manh cũng giằng ra thành công.

Lăng Tiểu Manh vừa có được tự do liền quay đầu bỏ đi, Nhã Tư Mẫn thở dài, không kéo cô ấy nữa, trong tình cảnh rối ren ấy tiếng nhạc vang lên, Lăng Tiểu Manh lặng người một lúc mới phát hiện là điện thoại của mình, cho tay vào trong túi lấy ra. Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người cô đưa máy lên nghe, đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc, hình như đang cười, "Đồng chí Tiểu Manh, vẫn đang ở công ty à?". Bùi Gia Tề?

Không thèm hỏi sao anh lại gọi điện, Lăng Tiểu Manh trả lời luôn, "Đúng, tôi đang ở công ty, nhưng sắp ra ngoài rồi". Lăng Tiểu Manh tay ôm điện thoại bắt đầu nói linh tinh, "Tổng giám đốc Cố, Cố phu nhân, tôi thực sự phải đi, còn có việc phải làm, hơn nữa bạn tôi đã đứng đợi bên ngoài". Đến lúc này rồi, cho dù có là Tổng thống Mỹ gọi điện nhầm thì cô cũng sẽ nói vậy, huống hồ là Bùi Gia Tề, việc cấp bách trước mắt là phải đi khỏi chỗ này, đi rồ hãy tính, giải thích sau cũng được.

Nhưng trong điện thoại vọng ra câu trả lời rõ ràng của Bùi Gia Tề, tiếng cười sang sảng, "Tiểu Manh, không phải cô có thiên lý nhãn thuận phong nhĩ [2] đấy chứ? Sao chuẩn vậy, vừa bói đã biết tôi ở cửa công ty rồi? Có cần tôi vào trong đón không? Tôi sẽ rất vui nếu được tiếp tục làm việc tốt mỗi ngày". "Tiểu Manh, đừng đi." Nhã Tư Mẫn cũng cuống, ngoái đầu nhìn Cố Chính Vinh, "Chính Vinh, không phải cô ấy đang hiểu lầm chứ? Để em nói được không?" Còn muốn nói gì? Cô thật sự không muốn nghe, Lăng Tiểu Manh nhất thời cuống quýt, "Không cần nói nữa. Tôi không hiểu lầm đâu, bạn tôi thực sự đang đứng ở ngoài, không tin để tôi anh ấy vào đón". Từ đầu đên cuối, Cố Chính Vinh không hề lên tiêng, lúc này cũng bắt đầu chau mày, "Tiểu Manh, em trả lời câu hỏi của anh trước đã. Người bạn nào tới đón em? Mời anh ta vào". Chịu rồi, Lăng Tiểu Manh mặt mũi sầm sì nói vào trong điện thoại: "Anh có thể vào đón tôi được không?". Tuy không ngờ cô nói vậy thật, Bùi Gia Tề vẫn trả lời rất nhanh, "Đương nhiên rồi, cô đang ở đâu?". "Tôi đang ở phòng của Tổng..." Giọng không thể bé hơn, Lăng Tiểu Manh thực không dám tưởng tượng việc gì sắp xảy đến.

Nhã Tư Mẫn vẫn muốn nói gì đó, Cố Chính Vĩnh ngoái đầu hỏi đứa bé bằng tiếng Thụy Điển, "Mark, đã xảy ra chuyện gì?". "Lúc ăn cơm mẹ nói có người nhìn chúng ta, liền đưa con tới đây", giọng đứa nhỏ giòn tan, nói tiếng Thụy Điển.

Hai người họ kẻ hỏi người đáp, Nhã Tư Mẫn cũng chẳng có thời gian, "Tiểu Manh, lần này trở là để nói cho cô biết tại sao tôi và Chính Vinh lại kết hôn, cô đừng vội đi, để tôi nói hết đã". Thời đại này còn có bà vợ tóm lấy người tình của chồng mình giải thích tại sao năm ấy họ lại kết hôn ư? Lăng Tiểu Manh choáng váng thật sự.

"Cố phu nhân, tôi đã nghỉ việc rồi, cũng sắp rời công ty việc riêng của hai người tôi không muốn nghe, tôi..." Còn chưa nói hết câu thì điện thoại trên bàn làm việc của Cố Chính Vinh lại reo lên, cả hai cùng quay sang nhìn.

Cố Chính Vinh đặt Mike xuống ra nghe, Trần Vân lại báo cáo: "Tổng giám đốc Cố, có Bùi tiên sinh, nói tới đón Lăng tiếu thư". "Thật sao? Vậy để anh ta vào." Cố Chính Vinh chau mày nếu thoáng nhìn sẽ không thể phát hiện, rồi ngoái đầu nhìn Lăng Tiểu Manh.

Nhà Tư Mẫn còn chưa phản ứng gì thì Lăng Tiểu Manh đã kinh sợ khiếp đảm.

Hai năm trời tường tận sắc mặt lời nói, cô quá hiểu mỗi một động tác dù là nhò nhất của Cố Chính Vinh muốn ám chỉ điều gì, lúc này phía sau vẻ bình tĩnh yên ả kia chẳng biết bao nhiêu sóng dữ đã bắt đầu trỗi dậy, cô không đừng được miệng lắp bắp.

Cánh cửa mở tung, một chàng trai bước vào, trước nhìn hết thảy, rồi dừng lại bên Lăng Tiểu Manh khoác tay lên vai cô, cúi đầu nhếch miệng cười, đúng là đồng chí Bùi Gia Tề khi nãy nói trong điện thoại rằng sẽ làm việc thiện mỗi ngày.

Nụ cười rạng ngời như mùa thu tỏa nắng, còn hành động thân mật của anh ta, đến cả Nhã Tư Mẫn khi nãy còn tóm lấy Lăng Tiểu Manh cuống cuồng giải thích cũng đứng nhìn trân trân, Lăng Tiểu Manh thấy anh làm vậy hoảng quá, len lén nhìn Cố Chính Vinh.

Chỉ liếc trộm thôi nhưng Lăng Tiều Manh thấy toàn thân ớn lạnh, cả người như bị bỏ trong tủ đá, lại nhìn ánh mắt Bùi Gia Tề thấy có phần không ổn.

Mỹ nam à, tôi biết anh tới giúp tôi, nhưng có cần lần nào xuất hiện cũng phải kinh động tới quỷ thần thế này không? Cô thực sự trở tay không kịp.

Không dám nhìn vẻ mặt của bất cứ ai, Lăng Tiều Manh cúi đầu, đẩy Bùi Gia Tể đi thẳng ra ngoài. Lần này không ai lên tiếng cản lại, cô đi tới cửa chính, bước chân chậm dần, bên tai là tiếng cười của Bùi Gia Tề, "Tiểu Manh, lần nào trông thấy cô cảnh tượng cũng thật đặc sắc, tôi rất bái phục". Bái phục? Kiểu bái phục này, cô không thể đỡ được.

Đứng dưới ánh nắng Lăng Tiểu Manh hoang mang, Bùi Gia Tề đã bước tới bên xe mở cửa, ngoái đầu lại nhìn cô, "Lại đây, sắp tới sẽ có nhiều việc lắm, đừng lãng phí thời gian nữa". "Nhiều việc?", Lăng Tiểu Manh hoang mang, nhưng khi cô nhìn thấy Tô Ngưng bên trong xe, sự hoang mang trở thành bình tĩnh, rồi ngoái đầu nhìn Bùi Gia Tề thật kỹ.

Ánh nắng chói chang, làn da cô trắng muốt, khi nhìn lại đầu hơi nghiêng, ánh nắng như lượn vòng quanh gương mặt cô, rõ ràng vẫn là Lăng Tiểu Manh lặng lẽ mà nhút nhát, Bùi Gia Tề lại thấy trong chớp mắt cô đã thay đổi rất nhiều, khiến anh chói mắt.

Hoặc đó chỉ là cảm giác riêng của anh, có cảm tình với một người, càng ngắm lại càng thích.

Tô Ngưng đã mở cửa, ngồi ở ghế sau nhìn Lăng Tiểu Manh nháy mắt ra hiệu, thấy cô không phản ứng liền chạy lại kéo cô vào trong xe.

Dọc đường Tô Ngưng cố gắng giải thích nhưng Lăng Tiểu Manh vẫn như người ngủ mê.

Đời người thật quá nhiều bước ngoặt, lần trước cô thấy mình như đang leo lên một ngọn dốc, không ngờ buông xuôi rồi lại gặp được Cố Chính Vinh. Còn lần này, khi bản thân sắp sa vào vũng bùn, đang hoảng loạn lùi bước, hoang mang nhìn tứ phía lại gặp được Bùi Gia Tề.

Giọng Tô Ngưng vẫn không ngừng bên tai, nhưng cảm xúc của cô đã bay tới miền xa xăm... Ánh đèn mờ ảo dưới núi, đại dương tráng lệ, ngẩng đầu là ánh trăng dát bạc, sáng trong đến diệu kỳ, Cố Chính Vinh nói: "Tiểu Manh, có muốn ở bên anh không?". Chiếc xe dừng lại, có thể trông thấy kiến trúc tuyệt đẹp của tòa nhà, Tô Ngưng trợn mắt nhìn cô, Bùi Gia Tề cũng ngoái đầu lại, mỉm cười, "Đến rồi, có muốn lên trước không?". Ánh trăng chiếu vào trong phòng ngủ, căn phòng chẳng bày biện gì nhiều, chỉ có một chiếc giường lớn mênh mông, cô lại nghe bên tai như văng vẳng giọng nói của Cố Chính Vinh: "Tiểu Manh, em có muốn ở bên anh không?". Trước mặt là Tô Ngưng và Bùi Gia Tề, cuối cùng cô cũng trả lời, giọng rất điềm tĩnh: "Được, tôi muốn". Phòng thiết kế nằm trên tầng hai, cả một khoảng không gian rộng rãi, thoáng đãng, bục chế tác rộng mênh mông, bốn bề là kính, ánh nắng chan hòa khắp nơi. Lúc ba người học đứng ở đầu cầu thang, Tô Ngưng ngạc nhiên hét lên, "Rộng thế này ư, ngưỡng mộ quá". Bùi Gia Tề mỉm cười giải thích: "Giáo sư thường bận bịu ở xưởng của ông, còn một vị cộng sự khác theo kế hoạch đã ra nước ngoài thỉnh thoảng mới về thôi, anh ấy chỉ làm chơi, nên ở đây lúc nào cũng rộng rãi". Lăng Tiểu Manh lặng lẽ nghe, rồi bước tới đứng bên cạnh bàn, nghiêng đầu nhìn Bùi Gia Tề khẽ hỏi: "Có được không?". Anh gật đầu, rồi cô kéo ghế ngồi xuống, hai tay đặt lên bàn, khẽ mỉm cười.

"Tiểu Manh, em có muốn ở bên anh không?" Ở bên nhau thì sao chứ? Dưới ánh nắng có một thứ trong trái tim cô cựa mình trỗi dậy, cô gập lại, gói ghém, ấn xuống, ấn cho tới khi bản thân chẳng còn nhìn thấy, dù có không quên được, cũng phải cố sức mà quên đi, sẽ có một ngày quên được.

Quẩn quanh mà tình cảm không còn cũng chẳng để làm gì, cái cô thật sự muốn, là ước mơ của chính mình!

_________________________________________

[1] Đây là một câu chuyện dân gian kể về chàng Tạ Đoan mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lại cần cù siêng năng nên Thiên Đế cảm động xuống giúp chàng.

[2] Mắt nhìn ngàn dặm, tai nghe trong gió

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện