Chương 17 - Cái ôm của ánh trăng (2)
Biết nhau càng lâu càng thấy ngạc nhiên với Lăng Tiểu Manh, tài nấu nướng của cô ấy không chê vào đâu, thứ dở nhất cũng có thể trở nên kỳ diệu, chỉ là món cháo rau đơn giản cũng có thể cho ta dư vị thơm lành.
"Làm đại ấy mà, ăn đi." Đằng nào cô cũng không ăn được nhiều như thế, Lăng Tiểu Manh đẩy hộp cơm về phía Tề Cách Cách.
Cắn miếng đầu tiên Tề Cách Cách đã cười tít mắt, "Tiểu Manh à, có biết cảnh giới cao nhất của võ hiệp là gì không?".
Sao lại có cả võ hiệp ở đây, "Cái gì thế?".
"Đó là vô chiêu thắng hữu chiêu, cho dù là thứ gì, chỉ cần cô ra tay là có thể khiến người khác chẳng còn gì để nói." Để tăng phần hiệu quả, Tề Cách Cách còn hoa tay lên, "Có biết Hoàng Dung không? Cải xanh đậu hũ cũng có thể nấu thành đệ nhất thiên hạ, cô còn lợi hại hơn, sandwich cũng có trở thành đệ nhất hương vị, ha ha".
Cô bị chọc cho phì cười, "Cô thích là tốt rồi, ăn nhiều chút đi".
"Không được đâu, ăn nhiều sẽ mất đắng." Tề Cách Cách sờ lên eo thở dài, "Ngưỡng mộ cô thật, nhìn người chỗ nào cũng thấy chuẩn".
"Tôi thì có gì mà ngưỡng mộ." Dáng chuẩn? Lăng Tiểu Manh cúi nhìn cơ thể bằng phẳng của mình.
"Nhưng anh Tề thích mà." Tề Cách Cách thở dài, "Ngưỡng mộ chết mất thôi".
Lăng Tiểu Manh lập tức lắc đầu, "Tôi chẳng có gì với Bùi Gia Tề cả."
"Tôi biết chứ, nhưng cô nhìn những thứ trên bàn này xem."
Trên bàn là những tài liệu mới nhất về những thiết kế gia dụng của một vài triển lãm trong và ngoài nước, phòng chế tác vốn có rất nhiều, nhưng từ lúc Lăng Tiểu Manh đến đây hầu như mỗi ngày lại thấy có cái mới xuất hiện.
"Sao vậy? Những thứ này đều là của phòng chế tác mà, tôi chỉ giở đại thôi."
Lại hít một hơi dài, Tề Cách Cách ôm ngực, "Giở đại? Cô tưởng những thứ này kiếm được dễ lắm sao? Kể cả có tìm được cũng không đầy đủ và nhanh thế này đâu, anh Tề tốn bao nhiêu công đấy, chỉ là không nói mà thôi".
Lăng Tiểu Manh lặng người, rồi khẽ "ừ" một tiếng.
"Cô chỉ ừ một tiếng thôi sao?" Tề Cách Cách chịu hết nổi, "Đừng thay anh ấy lúc nào cũng cười hì là nhầm, lần này vì cô mà làm vậy, tôi còn cảm động chết đi được, cô không thích sao? Không thích thì đưa tôi là được rồi, tôi muốn lắm".
Bó tay, đó là một người đàn ông, hơn nữa lại chẳng phải vật sở hữu của cô, làm sao có thể đưa tới đưa lui? Điều quan trọng nhất là, cô chẳng cẩn biết anh ta có để tâm hay không? Chẳng biết phải trả lời thế nào, Lăng Tiểu Manh bắt đầu nhăn nhó.
"Thế thích cái gì nào?" Đầu cầu thang vọng lại tiếng con gái vừa nhanh vừa dứt khoát, họ cùng ngoái đầu lại nhìn, Tô Ngưng cùng Bùi Gia Tề người trước kẻ sau cùng bước tới, Bùi Gia Tề chân rất dài, rõ ràng đang ỏ phía sau, nháy mắt đã đứng cạnh bục chế tác, "Tiểu Manh, sao giờ này lại ăn sandwich? Cách Cách, em lại ầm ĩ gì thế?".
Nhìn thái độ và giọng điệu anh ta thay đổi hoàn toàn kia! Tề Cách Cách tức điên, đứng dậy lớn tiếng đáp, "Ầm ĩ? Là ai bảo em đến sớm giúp Tiểu Manh chuẩn bị thế hả?".
Tô Ngưng ăn mặc rất trịnh trọng, lúc này đang chau mày lại với kiểu ăn vận của Lăng Tiểu Manh, nghe vậy liền giảng hòa, "Là tôi mà, nhưng Cách Cách à, cô đến sớm vậy cũng chẳng có hiệu quả lắm".
"Sao lại không có hiệu quả, mọi thứ đã đem đến hết rồi, tôi còn chưa kịp nói với cô ấy hai câu, ai bảo hai người cũng đến sớm thế này." Bị nghi ngờ về năng lực làm việc, Tề Cách Cách liền rút đồ trong chiếc túi cô mang ra để chứng minh.
Trông thấy chiếc váy đó Lăng Tiểu Manh trố mắt, quay lại tóm lấy Tô Ngưng, "Tôi không mặc đâu".
Đã sớm biết được phản ứng của cô, Tô Ngưng kịp né sang một bên, mắt vẫn nhìn chiếc váy đó, tay Lăng Tiểu Manh đã đặt luôn lên người Bùi Gia Tề đang đứng cạnh đó, chạm vào cánh tay ấm áp và rắn chắc của anh, bên tai như có tiếng cười, "Không mặc cũng không được đâu".
Lăng Tiểu Manh mặt mũi đỏ ửng lên.
Bữa tiệc được tổ chức trên tầng ba một khách sạn, họ đến muộn, trong sảnh khi ấy đã cực kỳ náo nhiệt, Lăng Tiểu Manh đi sau Tô Ngưng và Tề Cách Cách, chỉ dám cúi đầu bước thỉnh thoảng ngoái đầu lại thì thấy mọi người cứ nhìn mình, chiếc váy dài ngang gối khiến cô thấy áp lực, dọc đường đi cứ lấy tay kéo váy xuống.
"Đừng kéo nữa, kéo nữa mà rơi xuống là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy." Tô Ngưng ngoái đầu lại nhìn, vừa buồn cười vừa bực, vội kéo cô tới nói chuyện với nhóm người quen thuộc, thần thái nhanh nhẹn, chào hỏi với người khác một cách thuần thục.
Tề Cách Cách đưa tay kéo Bùi Gia Tề đang đi đằng trước, "Đợi chút, em có chuyện muốn nói".
Thấy Tô Ngưng và Lăng Tiểu Manh đi vào đám đông, Bùi Gia Tề mỉm cười đáp, "Sao vậy?"
"Anh, anh nghĩ Tiểu Manh có thích mình không?"
Cô em đồng môn này vẫn luôn khiến người khác phải kinh ngạc, câu hỏi tuy hơi thiếu tế nhị, nhưng Bùi Gia Tề cũng không quá ngạc nhiên, "Cái này sao lại hỏi anh, phải hỏi cô ấy chứ".
Tề Cách Cách chau mày, vẻ mặt rất nghiêm túc, "Em đã hỏi rồi".
"Hả?" Bùi Gia Tề so vai, "Xem ra đáp án không tốt rồi".
"Anh, em đã nghĩ thông rồi, anh biết em luôn thích anh, đúng không?"
Thẳng thắn thật, Bùi Gia Tề bật cười, "Anh vẫn luôn lấy làm vinh hạnh".
Tề Cách Cách lườm anh, "Yên tâm đi, thích là thích, vẫn chưa đến mức yêu đến sống đi chết lại đâu, nên thấy anh thích Tiểu Manh, em cũng không đau khổ đến mức ôm ngực mà chết".
Với cô gái như thế này, có muốn ghét cũng không ghét được, Bùi Gia Tề cười ha hả, "Anh biết, nếu không sao anh dám đứng cạnh em?"
"Đắc ý vừa thôi, bây giờ có phải anh thấy rất bất lực với Tiểu Manh không? Như nhau cả thôi, cô ấy thế là làm cho em mở mày mở mặt đấy."
Bùi Gia Tể mếu máo, "Nói hay lắm, nhưng phàm việc gì mà miễn cưỡng thì cũng không được, đặc biệt là Lăng Tiểu Manh, em nhìn cô ấy xem".
Nhìn thì nhìn, Tề Cách Cách lướt mắt nhìn trong đám đông, Lăng Tiểu Manh đang bị Tô Ngưng kéo, ánh mắt thất thần, chân cứ như muốn hướng ra ngoài.
Chắc chắn cô ấy đang miễn cưỡng, Tề Cách Cách không nói được gì.
Nơi này thực sự không thích hợp với cô ấy, Lăng Tiểu Manh đang nói chuyện mà mấy lần cứ ngó trái, ngó phải tìm đường để chạy.
Lăng Tiểu Manh không quen với những buổi tiệc, vẻ mặt ngó trái ngó phải của cô rất đáng yêu. Tề Cách Cách đã bị bạn bè kéo đi, Bùi Gia Tề tới trước bàn ăn lấy rượu, đứng từ xa cố ý thưởng thức vài phút rồi mới bước tới.
Lúc cô ngoái đầu nhìn lại ánh mắt lạc lõng, nhưng sau đó biến mất rất nhanh.
"Tô Ngưng, cho tôi mượn Tiểu Manh một chút nhé", Bùi Gia Tề nói với Tô Ngưng.
Sự kiện đầu heo ngày hôm đó, cuối cùng Tô Ngưng cũng biết qua loa từ lời kể củaa Lăng Tiểu Manh, sau khi biết Bùi Gia Tề không "làm bậy", đương nhiên cô tiếp tục giúp anh như trước. Tuy lúc này Tô Ngưng đang nói rất hăng, nhưng vẫn gật đầu ngay lập tức, "Được chứ".
Đi tói một góc Lăng Tiểu Manh mới thở dài nhẹ nhõm, nhìn anh với ánh mắt đầy cảm kích, chỉ vào chai rượu Bùi Gia Tề hỏi, "Uống một chút nhé?".
Kinh nghiệm thảm hại lần trước vẫn còn nguyên, Lăng Tiểu Manh cảnh giác nhìn.
"Là sâm panh, yên tâm đi." Bùi Gia Tề tủm tỉm, có thể đừng đáng yêu thế này được không, mỗi một động tác của cô dù là nhỏ nhất cũng khiến anh mỉm cười.
Những lời của Tề Cách Cách vẫn vang vọng bên tai, giờ đây cứ nhìn thấy nụ cười của anh Lăng Tiểu Manh là thấy sợ, cô lắc đầu, "Tôi đi đổi nước cam là được rồi".
Thở dài, anh biết cô nhát gan, nhưng hai người đã quen biết nhau lâu rồi vậy mà cô vẫn nhìn anh rón ra rón rén, Bùi Gia Tể thực sự thấy bất lực.
"Để tôi đi", đón lấy chiếc ly trên tay cô, anh đi tới bàn ăn.
Dáng người Bùi Gia Tề cao ráo, lúc đi rất khoan thai, nhìn sau lưng cũng đầy sức hấp dẫn, hai cô gái lạ mặt ăn vận rất đẹp khẽ tán dương, "Nhanh tới xem mỹ nam kìa".
Đây chính là lý do tại sao lần nào cô cũng cực lực né tránh xuất hiện cùng người đàn ông này, Lăng Tiểu Manh hơi lùi vào trong góc.
Lùi được hai bước cô va phải một người, định quay đầu xin lỗi, vừa quay đẩu Lăng Tiểu Manh hoàn toàn chết lặng.
Gần đây Lăng Tiểu Manh rất hay mất ngủ, bởi cô sợ ngủ rồi thì lại mơ, giấc mơ chỉ xoay quanh một người, đó chính là người đang đứng sau cô.
Trong giấc mơ của cô lúc nào Cố Chính Vinh cũng trầm lặng, nhìn cô không nói một lời, rồi quay người bỏ đi, lần nào cô cũng cố gắng kìm chế để bản thân không ngăn anh lại, lúc tỉnh lại xương cốt đau ê ẩm, chẳng thà là cô không ngủ.
Tuy đã thấy anh rất nhiều lần trong mơ, nhưng mặt đối mặt thật sự với anh, Lăng Tiểu Manh vẫn thấy lo sợ bất an, mấy tuần rồi không gặp, hình như anh gầy đi nhiều, vẻ mặt vẫn rất nghiêm nghị, lời nói cũng luôn ngắn gọn lướt nhìn cô, rồi trở về đứng bên cạnh bạn.
Người đứng cạnh anh là Tề Lý Chính, thấy cô liền mỉm cười, "Hóa ra là Lăng tiểu thư, trước khi ra ngoài Cách Cách có nhắc đến cô đấy".
Trước mặt là Cố Chính Vinh, đầu óc Lăng Tiểu Manh lúc này tạm ngừng hoạt động, rồi ý nghĩ đầu tiên của cô là Tô Ngưng và Tề Cách Cách gạt mình, cô đã xem kỹ danh sách khách mời ngày hôm nay, trong số nhà tài trợ tuyệt đối không có công ty cũ của mình, cũng có nghĩa là Cố Chính Vinh không xuất hiện, thế nên cô mới đồng ý tới đây, không ngờ trong chóp mắt đã gặp được anh, còn anh đang đứng cùng Tề Lý Chính, Tề Lý Chính vẫn đang mỉm cười hỏi cô, đến cơ hội chạy trốn cũng không có.
Cũng không cần thiết phải chạy, Bùi Gia Tề đã bước tới, thấy Cố Chính Vinh và Tề Lý Chính cũng không dừng bước, đi thẳng tới chỗ cô đưa ly nước, "Tiểu Manh, nước cam của cô đây".
Lăng Tiểu Manh đón lấy ly nước rồi cúi đầu kề sát miệng ly.
Giọng Tề Cách Cách vang lên, "Ba à, ba ở đây ạ"
"Xin chào Tổng giám đốc Cố." Tề Cách Cách lập tức chào anh.
"Còn cả những người khác nữa?"
"Ba nói đàn anh của con á?" Tề Cách Cách lè lưỡi cười, thôi đi, anh ấy đang cố gắng theo đuổi chị Tiểu Manh, tốt nhất chúng ta nên để họ có một chút riêng tư, con không làm kỳ đà cản mũi đâu".
"Tổng giám đốc Tề, Tổng giám đốc Cố, các vị đều đang ở đây ư." Lại có tiếng chào, Tề Lý Chính mỉm cười ngoái đầu lại, ánh mắt Cố Chính Vinh rõ ràng chẳng hề có cảm xúc, nhưng Lăng Tiểu Manh lại thấy như bị dao đâm, đau tới mức không mở nổi mắt.
Thấy Tề Cách Cách và hai người họ đã đi xa, Bùi Gia Tề mới cúi đầu nói, "Tiểu Manh..."
"Xin lỗi, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí." Đại sảnh rộng lớn khiến cô có cảm giác như nghẹt thở, Lăng Tiểu Manh vội vã buông một câu rồi quay đầu ra ngoài.
Phản ứng của cô khiến anh nhớ tới cảnh cô vội vã rời khỏi bữa tiệc tại biệt thự nhà anh, vẫn vẻ hoang mang lo sợ ấy, bước chân cô vội vã, anh định đuổi theo, nhưng chẳng biết có phải do bản năng, anh bước lên trước rồi ngoái đầu nhìn lại.
Trong đám người đó chỉ có Cố Chinh Vinh đang nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Cố Chính Vinh lạnh nhạt, họ nhìn nhau như không quen biết rồi anh quay người bỏ di.
"Bùi tiên sinh, đợi đã." Phía sau có người gọi lại, là Tổng biên tập của China Visual, Bùi Gia Tề ngoái đầu thì thấy Tổng biên tập đang mỉm cười, "Vội đi đâu vậy?".
Tổng biên tập China Visual cùng vài người phụ trách bên phía tài trợ đang đi tới, đã khá quen với Bùi Gia Tề, nên cách nói chuyện của họ cũng bớt phần khách sáo, "Giờ chưa đi được đâu, mới bắt đầu, dù sao cũng phải đợi tôi nói chuyện xong đã".
Bùi Gia Tề nhìn về phía Lăng Tiểu Manh biến mất, chỉ nói đúng một câu, "Tôi đi tìm Lăng Tiểu Manh, đợi tôi vào cùng cô ấy".
Bên cạnh có người hỏi, "Lăng Tiểu Manh? Lăng Tiểu Manh của bên Tổng giám đốc Cố ư?".
Anh hơi chau mày chưa kịp đáp thì Tổng biên tập đã trả lời giúp anh, "Giờ không còn nữa rồi, giờ Tiểu Manh đã chính thức gia nhập phòng chế tác của Bùi tiên sinh, nào nào, mọi người cùng làm quen với Bùi Gia Tề, Bùi tiên sinh".
Anh không hay xuất hiện ở nơi công cộng, nên những người trong nước biết đến anh không nhiều, hai bên gật đầu chào hỏi, mấy người bên cạnh không hỏi chuyện anh mà bắt đầu nói về Cố Chính Vinh, "Nhắc đến Cố
Chính Vinh mới nhớ, sao hôm nay anh ta cũng tới nhỉ? Thời gian trước nghe nói anh ta về Thụy Điển, khu Đại Trung Hoa đã đổi người rồi".
"Không phải thật đâu, Cố Chính Vinh làm việc có ai đoán được bao giờ, nói đến đổi người, có biết tên họ Đổng đó không? Thời gian trước còn làm việc, giờ đột nhiên từ chức, chẳng biết chạy đi đâu mất, bên phía Osun đó mới gọi là đổi người".
Bên cạnh có tiếng cười, "Trong giới này khó lường, ai biết được anh ta đã động đến ai?".
"Đừng suy diễn nữa." Người đầu tiên nói chuyện Cố Chính Vinh tiếp tục hỏi, "Lần này bên phía nhà tài trợ không có công ty của Cố Chính Vinh, sao anh ta lại đến đây? Lấy thể diện hay tự tìm rắc rối?".
"Anh đang đùa đấy à? Lần này anh ta tài trợ dưới danh nghĩa cá nhân với số tiền lớn như vậy, hôm nay không tới sao được?"
Một đám người nói chuyện tận đâu đâu, Bùi Gia Tề nhìn vị Tổng biên tập China Visual vẫn còn đang đứng đó mỉm cười rồi nhướn mày hỏi, "Thật không?".
Tổng biên tập thở dài, "Người trong giới chuyện gì cũng không giấu được".
"Danh nghĩa cá nhân?"
"Là anh ấy không muốn cho người khác biết hơn nữa Tiểu Manh...", nói tới đây như thấy mình lỡ miệng, kìm lại.
Nhưng Bùi Gia Tề vẫn nói rất tự nhiên, "Không có gì, tôi cũng biết được, không có anh ta Lăng Tiểu Manh có được cơ hội tốt thế này sao?".
Ông Tổng biên tập nhìn anh thêm lần nữa nói, "Anh là người thông minh, đối với Tiểu Manh cũng rất tốt, anh ta cũng kỳ lạ, biết chuyện mà cũng không ngăn cản".
Không ngăn cản...Bùi Gia Tề nghe được mấy chữ này không nhịn được đành thở dài, rồi quay đầu nhìn theo hướng Lăng Tiểu Manh biến mất khi nãy, "Không ngăn cản? Là do anh ta thấy không cần thiết mà thôi".