Chương 178: Bàng phủ
Đêm đã khuya, Bàng phủ đã giăng đèn kết hoa. Dù ngày mai mới cử hành hôn lễ của đại tiểu thư, nhưng không khí đêm nay trong Bàng phủ đã rất náo nhiệt.
Là một trong bốn đại gia tộc Tiền Tông, lại có mấy trăm năm truyền thừa, nội tình thâm hậu, gọi Bàng gia là gia tộc quyền thế một phương cũng tuyệt không quá.
Sản nghiệp bốn nhà Bàng Lê Hứa Vạn đều trải khắp Đại Phổ, tam bách lục thập hành (*), hầu như có nửa số nghề đều có bóng dáng bốn đạị gia tộc. Chỉ là Bàng gia có chút đặc biệt, ban đầu gia tộc này không dùng kinh thương để hưng thịnh, mà là lập nghiệp bằng nghề tiêu cục.
(*) 360 đường, giống như cách nói bách nghệ = trăm nghề ở VN
Tiêu sư nhiều đời, mới là khắc họa chân thật về họ.
Tổ nghiệp là tiêu sư, thế nhưng Bàng gia hiện tại không chỉ lấy áp tải mà sống. Sinh ý giờ đã trải khắp kinh đô, khiến cho gia tộc này căn bản không cần áp tải để sinh nhai.
Bốn đạị gia tộc Tiền Tông đều rất có tiền. Nếu nói tài sản của bọn họ đạt tới mức nào, cứ tùy tiện chọn một nhà ra so, đều nhiều hơn gấp mười lần gia sản của Mai gia Tề quốc.
Chi nhánh Bàng gia vốn rất nhiều, người hầu tỳ nữ còn nhiều hơn, trên con đường lót đá xanh bóng người qua lại như thoi đưa, tiếng cười không dứt. Những hạ nhân bình thường này không biết chân tướng mục đích của việc quan hệ thông gia giữa hai nước hai nước lần này, bọn họ chỉ biết là qua đêm nay, là ngày kết hôn của đại tiểu thư rồi.
Gia chủ hiện tại của Bàng gia tên là Bàng Vạn Lý, lão có hai trai một gái. Với tư cách là đại tiểu thư Bàng gia, từ nhỏ đã được xem là hòn ngọc quý trên tay, thực tế Bàng Hồng Nguyệt có thiên phú cực cao; hôm nay mười bảy tuổi, mới tuổi trăng rằm mà nàng đã phá vỡ ngũ mạch. Tất cả mọi người đều tin rằng không tới vài năm nữa, đại tiểu thư có thể đạt tới cảnh giới Tông Sư chân chính, trở thành làm người tu hành được người ta ngưỡng mộ.
Xe ngựa đến ngoài cửa, Từ Ngôn thế mới biết Bàng gia rốt cuộc cao quý nhường nào. Sau bức tường vây cao lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy mái cong đình đài, lầu các tầng tầng lớp lớp. Từng dải đèn lồng như bầu trời đầy sao, xua tan màn đêm đen, chiếu sáng cả tòa phủ đệ.
Một tòa trạch viện thật lớn!
Ngoài sự sợ hãi thán phục, Từ Ngôn cũng bắt đầu so sánh Bàng phủ với sơn trang Quỷ Vương môn một phen, phát hiện hai bên cũng không kém nhau bao nhiêu.
"Ngôn tiểu tặc kia!"
Đang lúc thưởng ngắm cảnh đêm nơi Bàng phủ, bỗng ở cửa chính có một người tóc tai bù xù, y quan không chỉnh tề đia ra, lộ vẻ là một tay ăn chơi trác táng. Cầm trong tay bầu rượu, y vừa đi vừa uống, vừa uống lại vừa mắng.
"Dám lấy muội tử Bàng Thiếu Thành ta, tiểu tử kia nhất định chán sống rồi. Chờ hắn đến tận cửa, ta dùng một kiếm chém hắn thành hai đoạn!"
Ngữ điệu mắng nhiếc còn mang theo thanh âm trầm bổng du dương, tựa như hát hí khúc vậy. Người này kẹp hai ngón tay tức giận chỉ lên đèn hoa trên đỉnh đầu, nghiêng nghiêng ngả ngả quát:
"Cắt đứt uyên ương, treo đèn hoa mai, một khúc xuân tới sớm, canh hai không còn người, đến đến đến, cùng nhị gia uống một chén... Ách! Đến rồi? Ha ha, vừa vặn, cầm bảo nhận của ta đến đây!"
Đánh nấc một cái, cỗ mùi rượu ngút trời xông ra. Người này chắc là mới vừa vào cửa, lạc đường nên quay lại cửa ra vào.
Phát hiện không ai cầm kiếm tới đây, con sâu rượu có chút tức giận, y đưa một ngón tay lên thành đạn chỉ* phóng lên cây đèn lồng treo ngay cửa. Chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, cây đèn lớn làm bằng thuộc da trực tiếp bị cắt đứt từ dưới lên.
(*) Đạn Chỉ Thuật chăng :giatminh:
Đèn lồng cực kỳ chắc chắn, chém hai đao cũng chưa chắc đứt đoạn, vậy mà rõ ràng bị một đạn chỉ phá hủy, lực đạo như thế rõ ràng chỉ có chân khí ngũ mạch Tiên Thiên có thể phá rạch bia đá mới làm được!
"Nhìn cái gì? Chưa thấy qua nhị gia ta uống rượu sao!?"
Sâu rượu quay đầu lại phát hiện có một thiếu niên đứng bên cạnh, y không nói gì mà lập tức vòng tay ôm cổ Từ Ngôn, nói:
"Tiểu tử, có đảm lượng theo nhị gia đến thẳng Quỷ Vương môn hay không? Bóp chết nguyên đám nhóc con kia!"
"Được!"
Từ Ngôn cười ngây ngô đồng ý.
Tên sâu rượu này tự báo gia môn, tên Bàng Thiếu Thành, đúng là nhị thiếu gia Bàng gia, thứ tử Bàng Vạn Lý, cũng là nhị ca của Bàng Hồng Nguyệt.
"Rất can đảm!"
Bàng Thiếu Thành giơ lên ngón cái, bổ sung:
"Chúng ta giết sạch đám Thái Bảo cùng với lão tặc Trác Thiên Ưng. Như vậy thì, muội muội của ta cũng không cần chịu tội nữa. Ngươi nói có đúng hay không!?"
"Đúng đúng!"
Từ Ngôn dùng sức gật đầu, bộ dáng rất là kích động.
"Thiếu Thành!"
Từ trong nội viện chạy ra, Bàng Thiếu Vĩ vừa đỡ nhị đệ đang lung lay sắp ngã vừa sai hạ nhân mang nhị thiếu gia trở vào. Muội muội của y rất hiểu chuyện, nhưng nhị đệ là một tên ăn chơi chuyên gây chuyện thị phi, chẳng những yêu rượu như mạng, còn ưa thích tìm hoa vấn liễu. Nếu không phải y đã phá vỡ ngũ mạch, chỉ sợ sớm đã bị Bàng Vạn Lý đánh gãy chân rồi.
"Tiểu huynh đệ, ngày mai! Ngày mai chúng ta liền giết tới Quỷ Vương Môn, làm thịt đám Thái Bảo kia! Ngươi đừng quên đấy!"
Được người đỡ đi, Bàng Thiếu Thành còn la to, bộ dáng như đã tìm được tri kỷ vậy, làm đại ca y tức giận đến xanh cả mặt.
Cùng Thái Bảo người ta hẹn ngày mai đi giết Thái Bảo, ngươi điên tìm người khác nhậu nhẹt cũng được đi, đằng này… Phần mặt mũi mũi này, Bàng gia mất hết rồi!
"Đó là nhị đệ Thiếu Thành của ta, từ nhỏ đã khiến người ta lo lắng, Hầu gia chớ trách!"
Bàng Thiếu Vĩ ôm quyền cười khổ tạ lỗi.
"Tính tình nhị gia thẳng thắn, Từ Ngôn nào dám dám trách tội!"
Từ Ngôn vừa cười vừa nói, giống như vừa rồi không nghe thấy gì.
Dẫn Từ Ngôn tiến vào Bàng phủ, ở đây sớm đã dọn dẹp phòng ở chuẩn bị sạch sẽ thỏa đáng cho hắn. Từ Ngôn tạm thời ở chỗ này, đợi sau đám cưới ngày mai, hắn sẽ ở chỗ tiểu viện của tiểu thư.
Kẻ ở rể, tất nhiên phải ở cùng một phòng với đại tiểu thư Bàng gia rồi.
Còn ba người Mập Cửu được sắp xếp ở phòng khách. Mập Cửu ở riêng một gian, Thanh Vũ và Ô bà bà thì chung một chỗ.
Đã đến Bàng phủ, coi như đã đến đích, nằm trên giường chợp mắt, sau đó nghe tiếng náo nhiệt vang vọng, hắn cười khổ một tiếng.
Tuy đạo sĩ có thể cưới vợ, nhưng mà chưa nghe nói qua có vị Đạo gia nào đi ở rể. Sự tình mới lạ này, ngay cả Từ Ngôn cũng cảm thấy buồn cười.
Ngày mai đại hôn, Từ Ngôn biết rõ chỉ làm cho có lệ, lúc này mới suy đoán về người vợ tương lai là người ra sao. Dựa theo lời giới thiệu đại khái của Bàng Thiếu Vĩ, hơn nữa từ việc đám thích khách liều mạng ám sát, hắn có thể kết luận Bàng Hồng Nguyệt nhất định rất xinh đẹp, nếu không cái tên khốn Hứa Kính Chi kia cũng sẽ không phái một đám tử sĩ tới. Lúc trước có chính phái lẻn vào thành Phong Đô, hôm nay nghĩ lại chắc cũng là thủ bút của Hứa Kính Chi. Chỉ có điều, lúc ấy chính phái chỉ giết chết hai Thái Bảo, khiến Từ Ngôn thất vọng lắm. Mãi sau bắt được cái tên Hứa Ngọc Lâm, hắn mới dẫn tai họa tới Ngọc Lâm sơn.
Xinh đẹp như hoa, kiên cường, hòn ngọc quý trên tay, a, hơn nữa người lại xinh đẹp, đây là bộ dáng thê tử trong trí tưởng tượng của hắn. Hình ảnh trong đầu quá mức mơ hồ, chỉ có một khuôn mặt trắng bệch, không thấy sức sống, tựa như là quỷ nữ.
Giật nảy lên rùng mình một cái, hắn vội vàng xua đi ảo giác trong đầu.
Gặp quỷ nhiều lần, tưởng tượng ra người con gái cũng là một trương mặt quỷ, Từ Ngôn cũng đành bất đắc dĩ đến cực điểm, thở dài, trở mình thiếp đi. Nghĩ ngợi lung tung, không bằng từ trong giấc mộng chờ đợi cuộc hôn sự nhất định sẽ không có tình cảm này.
"Tại sao lại là hắn!?"
Đứng trên một ban công nhỏ, khuôn mặt Bàng Hồng Nguyệt có chút trắng bệch. Theo hôn kỳ càng gần, sắc mặt nàng cũng càng ngày càng trắng.
"Tiểu thư, người nhận ra cô gia?"
Nha hoàn thiếp thân Minh Châu ở một bên nhỏ giọng hỏi.
"Ai nhận ra cái loại du côn đó chứ!"
Bàng Hồng Nguyệt thầm cắn răng ngà, nàng đã nghe tin tức đại ca mang về. Quỷ Vương môn lần này phái tới kẻ ở rể không phải Trác Thiếu Vũ, mà là một Thái bảo tên Từ Ngôn; hơn nữa trừ cái tên Từ Ngôn này, những Thái Bảo còn lại đều chết hết.
Vốn tưởng rằng người tới là một cao thủ Quỷ Vương môn, nhưng sau khi âm thầm nhìn hắn, Bàng Hồng Nguyệt chỉ cảm thấy lửa giận ngút trời.
Đó là một tên khốn so với đám Thái Bảo còn đáng giận hơn, chẳng những ngửi trộm mùi thơm cơ thể nàng, còn là một tay ăn chơi trà trộn chốn thanh lâu. Điều ghê tởm nhất là, lần thứ hai hai người gặp mặt chẳng những đấu võ mồm một hồi, đối phương còn ác tâm niệm bài vè bêu rếu mình, đến bây giờ nàng còn nhớ rõ màn gặp nhau ở thanh lâu một năm trước.
“Trời sinh một thân lãng tử, cả ngày lang bạt thanh lâu, đêm thì ôm ấp người ngọc, ngày thì khoác lụa nửa người….”
Không nhớ còn đỡ, vừa nghĩ tới bộ dáng đắc ý lúc ấy của đối phương, Bàng Hồng Nguyệt cảm thấy hàm răng đều ngứa, âm thầm nảy sinh tâm ác độc.
Thân lãng tử đúng không? Ở thanh lâu đúng không? Nếu như đã vào Bàng gia, Bàng Hồng Nguyệt ta sớm muộn gì cũng sẽ đưa ngươi tiến cung làm thái giám!