Chương 289: Oán phụ
Vẻn vẹn một câu chất vấn của Lưu Lan cốc chủ, không chỉ khiến Bàng Hồng Nguyệt kinh hô, mà còn khiến Từ Ngôn luống cuống không chút chuẩn bị. Nếu quả thật bị người ta chặt mất hai chân, có thể chưa hẳn sẽ chết, nhưng về sau muốn ra ngoài cũng chỉ còn cách bò lết đi mà thôi.
Nữ tử áo lam độc ác đủ khiến Từ Ngôn toát ra một tầng mồ hôi lạnh khắp người.
Tất nhiên hắn đã nhìn ra được một tia manh mối. Vị Lưu Lan cốc chủ cổ quái kia không chỉ ghen ghét với tất cả cặp vợ chồng trong thiên hạ, mà còn càng oán hận nam tử thiên hạ này.
Oán phụ a!
Một câu suy đoán đủ khiến Từ Ngôn không kịp hối hận. Bởi vì loại nữ nhân này căn bản sẽ không dựa theo lẽ thường, nói chặt chân, thật có thể sẽ chặt chân thật.
Từ Ngôn vội lách người tránh né, có điều tốc độ hắn có nhanh cũng không thể bằng pháp khí lăng không chém xuống. Thanh trường kiếm kia như một con độc xà, tích tắc đã lao tới, nhắm thẳng đến hai chân hắn.
Ầm…ầm ầm!
Tiếng kiếm rít quét qua gần như khiến Từ Ngôn không thể tránh né được. Thế nhưng đột nhiên phía bên cạnh hàn đầm lóe lên sáng ngời. Mặt nước nổi tầng tầng sóng gợn, thân núi bốn phía rơi vãi xuống từng mảnh đá vụn như thể bị một cơn địa chấn rung chuyển.
Trường kiếm mãnh liệt lao ra bị nữ tử áo lam đột ngột thu hồi lại. Nàng ta tạm thời buông tha Từ Ngôn mà nhìn về phía cửa vào của Lưu Lan cốc.
Đó không phải là động đất, mà là trận pháp lối vào của Lưu Lan cốc bị người xúc động.
Có người đang phá trận!
Có chút nghi hoặc, nữ tử áo lam khẽ kêu lên một tiếng. Kim Tình sóc trên đầu vai nàng ta nhanh như chớp nhảy ra ngoài, nhanh chóng di chuyển giữa đám thân cây rồi thoắt cái đã biến mất không chút dấu vết.
Thừa dịp nữ tử áo lam còn đang trầm ngâm suy tư, Bàng Hồng Nguyệt đã chạy đến bên cạnh Từ Ngôn.
"Không sao chứ?"
"Không có việc gì, thiếu chút nữa biến thành kẻ què.”
Từ Ngôn đứng dậy, nhe răng trợn mắt nhìn vị Lưu Lan cốc chủ kia chằm chằm.
Trước mặt là cao thủ Hư Đan cảnh, coi như Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt có đột phá tới Trúc Cơ cảnh cũng không dám vọng tưởng chạy thoát được. Thực ra thanh trường kiếm vừa rồi đã đủ để cắt đứt hi vọng tìm đường sống của cả Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt.
Ngự kiếm chi pháp, không phải chuyện đùa. Chỉ có cường giả đạt tới Hư Đan cảnh mới có thể ngự kiếm đối địch, lấy đầu người ngoài trăm trượng dễ như lấy đồ trong túi. Tu vi Trúc Cơ cảnh coi như chỉ là căn bản mà thôi. Bởi vì linh khí của tu hành giả Trúc Cơ cảnh quá ít, chỉ có thể chém ra kiếm khí ly thể, không cách nào có thể ngự kiếm được.
Tâm tư nhanh chóng quay ngược trở về, Từ Ngôn khổ sở suy tư lấy đối sách. Đối mặt với cục diện thế này, hắn cũng không có cách nào tốt cả.
Nếu như đối diện là người bình thường thì còn có chút hi vọng sống sót. Đằng này đối diện chính là một oán phụ hận nam nhân đến tận xương tủy, Từ Ngôn thật sự không có cách nào cả. Hắn không có cách nào, Bàng Hồng Nguyệt càng là vô kế khả thi.
Không bao lâu, có một vị nữ đệ tử Lưu Lan cốc đi nhanh đến.
Đi đến gần, nữ đệ tử kia cũng không nhìn qua Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt, chỉ khom người bẩm báo với nữ tử áo lam: "Cốc chủ, có người đang phá trận."
"Là ai?" Áo lam cốc chủ lạnh giọng hỏi.
"Một nam nhân, trên dưới ba mươi tuổi, đệ tử lại không nhận ra.” Đang nói chuyện, nữ đệ tử kia như nhớ ra gì đó, nói thêm: "Hắn mặc một thân áo bào trắng."
Rắc rắc!
Nghe được hai chữ áo bào trắng, mặt đất dưới chân nữ tử áo lam bị một cỗ linh khí mạnh mẽ chấn nứt nẻ thành nhiều đường, cát bụi tán loạn.
Một lúc lâu sau, nữ tử áo lam mới thở ra một hơi, đè nén phiền muộn trong lòng lại rồi phất tay để cho đệ tử thối lui.
Vị cốc chủ kia không để ý tới Từ Ngôn cùng Bàng Hồng Nguyệt nữa, mà nhìn chằm chằm vào cửa ra vào cốc. Tuy không nhìn thấu tấm mạng che mặt, nhưng Từ Ngôn vẫn cảm giác biểu lộ của đối phương nhất định rất đặc sắc, có phẫn nộ, cũng có tiếc nuối.
Từ linh khí bạo khởi có thể đoán được tâm tình, khiến Từ Ngôn suy đoán được người đang phá trận bên ngoài nhất định có liên quan đến vị cốc chủ này. Hơn nữa đó còn là đàn ông, có lẽ là nhân tình cũ của vị cốc chủ này cũng không chừng.
Bàng Hồng Nguyệt không có tâm tư nghĩ ngợi lung tung như Từ Ngôn. Lúc này nàng chỉ muốn làm sao đoạt lại Ngư Vĩ liên trong tay vị cốc chủ kia. Nàng định dùng thân phận Bàng gia áp bức đối phương, cũng muốn lấy Tuyết ưng trao đổi, thế nhưng nghĩ kỹ lại thì đó không phải là cách xử lý hay. Nhất thời tâm tình nàng loạn như ma.
Chít chít chít!
Con sóc mắt vàng ánh kim từ đằng xa chạy vội về. Lúc đi tinh thần nó còn đầy sáng láng, lúc trở lại hai mắt nó đã vô thần, nhìn qua có lẽ nó bị người ta đánh cho một trận rồi trở lại.
"Nguyên Anh cảnh?"
Nhìn bộ dạng chật vật của sóc mắt vàng, Lưu Lan cốc chủ khẽ giật mình. Nàng ta đưa tay khẽ ôm lấy con sóc vào lòng, nhè nhẹ vỗ về, trầm ngâm không nói.
Kim Tình sóc sắp đạt đến Yêu linh, dù đối mặt với cường giả Hư Đan cảnh cũng không thua nhanh như vậy. Nó chỉ vừa mới xuất cốc thăm dò thực hư mà thôi, thế nhưng chỉ một lát đã bị đánh cho như vậy, nói rõ tu vi người này có thể trên cả Hư Đan, đạt đến trình độ Nguyên Anh.
Lưu Lan cốc chủ suy đoán tu vi của người đến. Một câu Nguyên Anh cảnh mà nàng ta thốt ra, lại bị Từ Ngôn nghe thấy rõ ràng.
Nghe nói có cường nhân cảnh giới Nguyên Anh cảnh đánh tới tận cửa, trong lòng Từ Ngôn đầy cao hứng.
Hắn đang lo không có cơ hội thoát thân, thì thế cục lại trở nên loạn như vậy, hắn và Bàng Hồng Nguyệt có cơ hội bứt ra khỏi đây được rồi. Tốt nhất vị kia nên nhanh chóng phá trận, rồi liều chết đánh vào trong này. Nếu có thể dẫn được oán phụ kia đi thì hắn và Bàng Hồng Nguyệt sẽ có cơ hội nhanh chóng rời khỏi được nơi quỷ quái này.
Từ Ngôn không muốn Ngư Vĩ liên nữa, hơn nữa càng không thể có được. Với hắn, Lưu Lan cốc quá nguy hiểm, động một chút là muốn chặt chân người ta thì ai chịu đựng được? Dù sao đã góp nhặt được một đống đá nhỏ mang theo linh khí, cùng lắm thì dùng đá này đến phường thị tu hành giả lừa gạt mua lấy một đóa Ngư Vĩ liên.
Lúc Từ Ngôn còn đang tính toán mấy mưu ma chước quỷ, nữ tử áo lam như nhìn thấu tâm tư của hắn, bèn chỉ vào hắn hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Ta là Sở Bạch."
Từ Ngôn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp báo ra danh hào vị sư huynh tiện nghi kia. Dù sao đã khó giữ được tính mạng, Từ Ngôn lại không quen biết nhiều, đành báo ra cái danh hào lớn nhất này cho thỏa đáng. Thật ra Từ Ngôn còn định nói mình là đương kim Hoàng đế, có điều như vậy thì có đánh chết cũng chẳng ai tin cả.
Không báo danh còn tốt, một câu Sở Bạch ra khỏi miệng như chọc phải tổ ong vò vẽ. Chỉ thấy váy áo nữ tử áo lam không gió tung bay phất phới, một cỗ linh khí kinh khủng trên người Lưu Lan cốc chủ bùng phát.
“Hắn tên là Từ Ngôn.” Trực giác nữ nhân cho biết cốc chủ kia đang đầy phẫn nộ, Bàng Hồng Nguyệt vội gấp gáp nói: “Là cô gia Bàng gia ta, còn ta là Bàng Hồng Nguyệt.”
“Con rể Bàng gia?”
Bàng Hồng Nguyệt vội vàng giải thích, khiến cơn giận của vị Lưu Lan cốc chủ kia dịu lại.
Theo linh khí bốn phía bắt đầu rút đi, nộ khí của Lưu Lan cốc chủ cũng dần bị đè nén xuống lại. Ít nhất trong mắt Từ Ngôn, váy áo của đối phương đã thôi không xao động nữa.
“Từ Ngôn, ta cho ngươi một cơ hội sống sót.”
Giọng nói nữ tử áo lam trong trẻo mà lạnh lùng: “Ra ngoài cửa cốc đuổi kẻ kia đi khỏi, ta sẽ tha cho vợ chồng các ngươi rời đi.”
Có thể sống được mới lạ…Trong lòng Từ Ngôn thì thầm một câu.
Chống lại Lưu Lan cốc chủ, hắn suýt đã phải tạm biệt hai chân, ra ngoài kia đuổi vị cường nhân Nguyên Anh mà được sao?
Không bằng từ bỏ cả cặp đùi đi rồi! Chiến với Nguyên Anh? Từ Ngôn cảm giác thân thể nhỏ bé này của mình sẽ không còn sót lại chút cặn bã mất.
“Ta mới Trúc Cơ, đi đấu Nguyên Anh sao? Đó là cường nhân a!” Từ Ngôn hết sức bất mãn với yêu cầu của đối phương.
"Không đi cũng được, lưu lại hai cái đùi vậy" Cốc chủ lạnh lùng nói.
"Được rồi, ta đi thử một chút. . ." Dưới uy hiếp phải để lại hai chân, Từ Ngôn cảm giác thà mình chết thống khoái một chút còn hơn. Chẳng qua hắn sẽ không bán mạng không công thay người, nếu việc không có lợi, Từ Ngôn hắn sẽ không làm.
“Nếu ta đuổi được hắn đi, phải đưa đóa Ngư Vĩ liên kia cho ta.” Từ Ngôn nổi lên cơn vô lại, nói: “Bằng không đánh chết bản Hầu cũng không đi.”
"Ngươi là vương hầu?" Lưu Lan cốc chủ nghi ngờ hỏi.
Lưu Lan cốc quanh năm không qua lại giang hồ, đầy thần bí với người khác. Ngược lại, tin tức mà Lưu Lan cốc có được cũng ít ỏi hơn hẳn các môn phái khác. Ít nhất Lưu Lan cốc chủ lại không biết chút tình hình tin tức Tề Phổ liên minh gì cả.
"Không thể giả được, ta thật sự là Thiên Môn hầu!"
Từ Ngôn quyệt miệng, hai mắt nhìn lên trời, một bộ dáng cao ngạo không ai bì nổi. Lại nói, hắn càng như thế, nữ tử áo lam lại càng tin tưởng hắn có thể thể đuổi được kẻ đang mạnh mẽ xông vào sơn cốc nhiều thêm vài phần.
Bởi vì vị cốc chủ này thập phần rõ ràng thân phận của người bên ngoài sơn cốc. Đối phương là một vị Vương gia, nói không chừng thiếu niên là Hầu gia trước mặt này có cách đuổi vị Vương gia kia đi một cách thỏa đáng.