Chương 290: Hảo hán dừng tay!
Bên ngoài Lưu Lan cốc, một bóng người áo trắng thuận tay đánh ra kiếm quyết, một thanh trường kiếm ầm ầm đánh vào cánh cửa không gian vô hình nơi cửa ra vào cốc. Mỗi một kiếm chém xuống, cánh cửa không khí nơi miệng cốc lại xuất hiện từng vòng sóng gợn.
“Tránh mặt ta mười lăm năm, Tư Mã Lưu Lan, ta xem lần này nàng còn trốn được không!"
Sâu trong ánh mắt nam tử không có oán hận, chỉ thâm sâu như biển rộng. Trong đáy mắt còn có một vẻ tang thương ẩn giấu, có lẽ, còn có một tia tiếc nuối thật kín kẽ nữa.
Nam tử mới từ Thông Thiên hà trở về, đi ngang qua Tê Phượng sơn bèn thuận tay phá vỡ đại trận đã ngăn cản y suốt mười lăm năm nay.
Y muốn gặp được người con gái ở sâu bên trong sơn cốc này. Đó là một phần chân ái của y, mặc dù phần tình cảm chân thành đó đã từng là nữ nhân của người khác, mặc dù phần tình cảm đó đã sinh cho người khác một đứa con gái, thế nhưng y không để tâm. Y chỉ hận bản thân tuổi trẻ khinh cuồng, lưu lạc trên đại địa quá lâu, đến khi trở về đã phát hiện nữ nhân mình yêu thương đã sớm được gả làm vợ người khác.
Thế thì phải làm thế nào đây?
Đem người mình yêu, từ bên cạnh người khác kéo về là được. Hay nói chính xác hơn, là đoạt về!
Nam tử tuấn dật còn có một tâm tính bá đạo hơn cả đế vương. Cho nên đến khi y ngưng anh thành công, tất sẽ phá vỡ đại trận ngăn cản bước chân y đã nhiều năm. Hơn nữa, y cũng đã có đủ khả năng phá được trận pháp này.
Cửa vào sơn cốc gợn sóng đã xuất hiện vết rách chi chít, sẽ sớm tan vỡ. Các đệ tử Lưu Lan cốc canh giữ sơn cốc đều ngưng trọng sắc mặt, kẻ nào cũng đều chuẩn bị tùy thời phải ra tay đối địch. Có điều toàn bộ đệ tử trong Lưu Lan cốc là nữ cả, không có lấy một mống nam nhân nào.
Thật ra không phải là không có nam tử, ít ra tính toán lại vẫn có một thiếu niên đang nhìn quanh nhìn quất xen lẫn bên trong đám nữ đệ tử kia.
“Hiện tại ta đi ra, sẽ không bị người ngộ sát chứ?”
Từ Ngôn hỏi một nữ đệ tử bên trái, người ta không để ý hắn.
“Có nên thông báo cho đối phương biết trước một tiếng, là ta đi ra đàm phán, không phải dốc sức liều mạng hay không?”
Từ Ngôn quay đầu hỏi nữ đệ tử bên phải, người ta hừ lạnh một tiếng.
“Chư vị tỷ tỷ giúp đỡ ta một chút, cùng hô to với ta một câu dừng tay lại. Có lẽ bên ngoài sẽ nghe thấy được. Nếu không làm sao ta có thể đi ra ngoài được a. Nào, cùng hô to lên, một…hai…ba… Dừng tay lại!”
Từ Ngôn kêu thảm lên, đồng thời cố gắng xông ra ngoài. Sau lưng hắn, lặng ngắt như tờ…
Tâm địa đám người trong Lưu Lan cốc thật quá sắt đá!
Đáy lòng Từ Ngôn thầm mắng to một tiếng, vừa lúc đó hắn đã lỡ lao ra khỏi sơn cốc rồi. Không đợi nhìn thấy kẻ địch, hắn liều mạng hô trước: “Hảo hán dừng tay, chúng ta làm chuyện gì cũng phải từ từ!"
“Ồ?” Nam tử áo trắng ngừng trường kiếm lại.
Y có chút hứng thú nhìn Từ Ngôn, rồi lẩm bẩm: “Làm sao mà Lưu Lan cốc lại thu đệ tử nam rồi hả?”
“Tại hạ cũng không phải là người của Lưu Lan cốc.” Từ Ngôn buông hai tay ôm đầu xuống, phát hiện không có gì nguy hiểm, khẽ giật mình nói: “Vị hảo hán này có thâm thù đại hận gì với Lưu Lan cốc vậy? Nếu ngươi muốn đánh giết vào bên trong, nhớ lấy bên trong có một nữ hài vô tội. Mong rằng hảo hán chớ để nàng bị thương.”
Từ Ngôn vừa nói hưu nói vượn, đồng thời vừa quan sát người đối diện.
Một nam tử tuấn lãng!
Vừa gặp mặt đối phương, Từ Ngôn đã không kìm được định tán thưởng một tiếng. Người tới mặc một thân áo trắng, khoác áo bào trắng, tay cầm trường kiếm, hàng mày thẳng, mắt như đầm sâu, dung mạo tuấn lãng trầm ổn, thế nhưng lại mang theo một khí tức đầy kiệt ngạo.
“A? Trong sơn cốc còn có người vô tội sao? Ngươi nên nói cho rõ ràng, bằng không ta mà giết vào bên trong, lúc đó gà chó không tha đâu. Ngươi…không ngăn cản ta sao?” Khóe miệng nam tử tuấn lãng khẽ cong lên, hiện ra một bộ dáng đầy tà mị vui vẻ.
“Tu vi các hạ rất cao, muốn ngăn, cũng không ngăn được.” Từ Ngôn thập phần thành khẩn, nói: "Không biết rốt cuộc các hạ có oán hận gì với Lưu Lan cốc. Ta tính ra cũng có vài phần giao tình với cốc chủ, nếu thấy tin tưởng ta, tại hạ nguyện ý đứng ra hòa giải giữa hai bên. Chỉ cần không phải thù giết cha, chuyện gì cũng có thể hảo hảo nói với nhau được mà. Ngươi thấy đúng không?”
Đối mặt với cường giả Nguyên Anh cảnh, Từ Ngôn vừa mới đạt tới cảnh giới Trúc Cơ. Tự hắn còn cảm thấy bản thân không có nửa điểm hữu dụng, động thủ là sẽ chết, cho nên chỉ có thể động mồm mép mà thôi.
“Ngươi là kẻ nào? Muốn giải phần ân oán này, trước hết hãy mau xưng tên tuổi ra đã.” Nam tử tuấn dật kia lại là một kẻ rất dễ nói chuyện. Chẳng qua ý tứ đùa giỡn trong ánh mắt không cách nào che dấu, đến Từ Ngôn cũng có thể nhìn ra rõ ràng.
Bị người xem thường không vấn đề gì cả. Tới bây giờ Từ Ngôn cũng không nghĩ tên tuổi mình có bao nhiêu sức mạnh, cho nên há miệng đáp ngay: “Tại hạ Trấn Sơn vương Đại Phổ, Sở Bạch, Sở Khiếu Thiên."
Tên của mình quá nhỏ bé a, Từ Ngôn không phải không biết đến tên tuổi lớn qua. Dù sao đến lúc này, hắn vẫn cho rằng báo ra một cái tên tuổi lớn vẫn có tác dụng hơn.
Ôm theo tâm tư nói hươu nói vượn, ngoài ra thì Từ Ngôn không còn có cách nào đối diện với đối thủ có cảnh giới như vậy cả. Thật không nghĩ tới, một tiếng Sở Bạch ra khỏi miệng, người đối diện chợt sững sờ.
"Ngươi là Sở Bạch?" Nam tử tuấn dật khiếp sợ không thôi.
Có đường thoát rồi!
Từ Ngôn thầm mừng rỡ, biểu hiện vẫn đầy tỉnh táo, nói: "Không thể giả được."
"Ngươi thật sự là Trấn Sơn vương!" Nam tử tuấn dật càng thêm kinh ngạc, nói: "Nguyên lai là Vương gia, đắc tội rồi, thứ tội thứ tội."
Nghe thấy được đối phương lấy lòng, Từ Ngôn lại cảm thấy không thích thú gì cả.
Bởi vì người ta nói lời cung kính, ánh mắt lại không chút vẻ muốn lấy lòng, mà càng ra ý tứ trêu chọc nữa. Tích tắc sau, nam tử tuấn dật đã nhanh như chớp lướt tới trước mặt Từ Ngôn, một phát tóm lấy cần cổ hắn, cười hỏi: “Tiểu tử, nếu nói ngươi là Sở Bạch, vậy ta là ai đây?"
Bàn tay bóp ở cần cổ, nhưng căn bản lại không dùng sức, có điều Từ Ngôn vẫn cảm thấy toàn thân không nhúc nhích được. Hơn nữa còn có một khí tức kinh khủng như một đám mây đen đè nặng xuống, hắn cảm thấy toàn thân run rẩy, tựa như thỏ rừng dối diện với một đầu hùng ưng oai vệ vậy.
Uy áp của tu hành giả, có lực lượng chấn nhiếp người!
Dùng cảnh giới Nguyên Anh chấn nhiếp Trúc Cơ căn bản vô cùng dễ dàng. Thế nhưng Từ Ngôn lại như nổi cơn điên, không để ý toàn thân run rẩy, liều mạng kêu rên một câu: "Sư huynh!"
Từ Ngôn là nghe nhìn tận mắt việc đối phương trêu chọc mình, có điều câu nói sau cùng của đối phương đủ để hắn kết luận ra thân phận người đến.
Từ Ngôn báo ra tên tuổi giả mạo Sở Bạch, không nghĩ trước mặt mình lại là Trấn Sơn vương chân chính!
“Sư huynh? Ai là sư huynh ngươi?” Sở Bạch hơi ngẩn ra, thu hồi uy áp, bàn tay cũng buông khỏi cổ đối phương. Loại tiểu bối Trúc Cơ cảnh như Từ Ngôn này, y còn không có hứng thú giết chết.
“Ngươi là sư huynh thật sao? Sở Bạch, Sở Khiếu Thiên!" Từ Ngôn bất chấp thân thể run rẩy, lắp bắp nói: "Là ta a sư huynh, ta là Chỉ Kiếm a!"
Sở Bạch không nhận biết được Chỉ Đao Chỉ Kiếm gì cả, chỉ nghi hoặc nhìn thiếu niên đối diện. Tuy y không biết Từ Ngôn, lại có thể phát giác tâm tình rung động của đối phương, cái cảm giác khi gặp được thân nhân này tuyệt đối không thể đơn giản giả bộ ra được.
Y bèn rung tay tế trường kiếm, oanh kích một phát thật mạnh vào trận pháp nơi cửa ra Lưu Lan cốc. Một kích này của Sở Bạch đã dọa cho toàn bộ đệ tử Lưu Lan cốc lưu lại bên ngoài nghe ngóng tình hình lùi cả về bên trong.
Tay nắm lấy Từ Ngôn, Sở Bạch tung người nhảy vài cái về phía rừng rậm phía xa.
Mang Từ Ngôn vào trong rừng rồi, Sở Bạch mới cau mày hỏi: “Ngươi biết ta?”
“Không biết!” Từ Ngôn đã khôi phục lại như thường. Hắn rất hiếm khi thất thố, thế nhưng ngay hoàn cảnh rơi vào tử địa lại gặp được sư huynh mình là điều hắn không thể tưởng tượng được. Hắn trầm giọng nói: "Sư phụ ta, là Từ Đạo Viễn."
Một câu Từ Đạo Viễn, như một tiếng sấm sét, khiến cho vị thân Vương đầy truyền kỳ của Đại Phổ hoàn toàn kinh sợ ngây người ngay tại chỗ.