Q.4 - Chương 1836
Phỉ Thúy biến sắc, "Tiểu thư như vậy không tốt đâu."
"Ngươi là tiểu thư hay ta là tiểu thư, bảo ngươi đi thì cứ đi đi." Thẩm Tinh Tinh tát nàng một cái."
Phỉ Thúy đành phải gật đầu, "Em đi."
Bên ngoài trời vẫn đang mua, tuy không phải rất lớn, nhưng đường lầy lội rất khó đi, muốn tới Tô Châu cũng không dễ dàng.
Nếu không bọn họ cũng sẽ không dừng thuyền vào nghỉ tạm.
Nhưng chủ tử không thông cảm, nha hoàn có thể nói được gì? Nếu không làm thì sẽ là không trung thành rồi.
Phỉ Thúy cắn răng đi xuống, vừa ra ngoài liền bị Ngụy An Lương ngăn lại, "Phỉ Thúy cô nương muốn đi ra ngoài?"
Phỉ Thúy gật đầu, "Tiểu thư có chuyện sai bảo cần phải đi."
Nhìn trời vẫn đang mưa như trước, Ngụy An Lương nói: "Vẫn là không nên đi, có chuyện gì thì sai bọn Lưu Đại đi."
Hắn vẫy tay gọi mấy tên sai vặt tới, "Các ngươi nghe theo sự phân phó của Phỉ Thúy cô nương."
Lưu Đại tuy đã sứt đầu mẻ trán, hiện giờ vẫn còn ở hậu viện vì chỗ ngủ mà cãi nhau.
Không dám tới đông sương phòng, bang chủ ở đó, hậu viện cũng không quản.
Lưu Đại cúi gằm mặt, vừa rồi thiếu chút nữa bị ném chết rồi.
Phỉ Thúy cười cười, vội nói: "Ngụy bang chủ, không cần phiền toái như vậy, để nô tỳ đi là được rồi."
Lúc này Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn từ phía tây phòng đi tới, nhìn bọn họ một cái, Tô Mạt cười cười: "Phỉ Thúy cô nương, trời mưa to như vậy, nếu là tiểu thư nhà cô sai bảo đi tìm người tới giúp, vậy thì cô cứ đi từ từ, chúng ta cũng không chạy mất, hơn nữa trời quanh hơn cũng sẽ xuôi nam, nói không chừng còn cùng một đường với các ngươi đó."
Nàng cố ý nói to lên để Thẩm Tinh Tinh ở trên lầu nghe tiếng, mà Thẩm Tinh Tinh cũng không phụ kỳ vọng của nàng, cười lạnh nói: "Ai biết được ngươi có phải đang dùng kế hoãn binh hay không? Ngoài miệng thì nói như vậy, quay đầu lại chạy mất không thấy bóng dáng."
Nếu không sao đến bây giờ vẫn không chịu nói cho nàng biết bọn họ tên gì? Họ gì?
Vô cùng rõ ràng là muốn tìm cơ hội đào tẩu. Nhất định là sợ nàng, nàng nhất định không cho họ cơ hội.
Tô Mạt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, cây ngọc lan bị mưa cọ rửa thành một màu xanh biếc, mà Thẩm Tinh Tinh so với những bông hoa lấp ló sau lá xanh còn đáng xem hơn nhiều, dù là cái tính cách kia gần như khiến người khác chịu không nổi.
Thấy Tô Mạt không nói gì, Thẩm Tinh Tinh hừ nói: "Này, ngươi có dám hứa không, hứa không trốn đi, nếu nói không đúng thì là nói dối."
Tô Mạt nhịn không được nở nụ cười, vị Thẩm tiểu thư này tuy điêu ngoa, nhưng cũng rất đơn thuần.