Q.4 - Chương 2053: Tranh đấu gay gắt

Hoàng Phủ Cẩn thuần túy là tốt bụng, dù sao Vân Thiếu Khanh cứu bọn họ, hắn không muốn người ta từ Nam Trạch thật xa chạy tới Đại Chu, kết quả là bị một tiểu cô nương làm bị sặc.

Dù sao nữ nhân như Thẩm Tinh Tinh hắn gặp nhiều, Tô Mạt không sợ, nam nhân đáng sợ.

Nói thí dụ như Ngụy An Lương, đây chính là nhân vật hung ác, bụng dạ cực sâu, nhưng đối mặt thời điểm Thẩm Tinh Tinh nổi đóa, hắn từ trước đến giờ là nói năng thận trọng, tuyệt đối sẽ không nói hơn một câu.

Tại sao ư, hảo nam không cùng nữ đấu.

Ngươi lợi hại hơn nữa, đấu thắng ám muội, thua, ngươi mất mặt.

Hơn nữa, trước mắt là ai, là Mạt Nhi của hắn.

Mạt Nhi, là từ sáu tuổi là có thể đấu thiên đấu địa đấu mẹ cả di nương quốc công tổ mẫu huynh đệ tỷ muội rồi.

Những nữ nhân kia như cá diếc sang sông (*người mù quáng chạy theo mốt), vô luận là điêu ngoa mềm nhũn, thông minh, âm nhu. . . . . .

Đủ loại, luôn có một, cũng không có kẻ nào là có thể chiếm được thứ tốt từ Tô Mạt.

Người nàng kết thân, đối đãi bằng hữu, có thể rất tốt rất tốt, phẫu tiểu tạc khiêu (có lẽ là đối xử có lễ, ta ko hiểu huhu) , đối với kẻ địch, cũng có thể không chút lưu tình.

Nghĩ tới đây, hắn như có như không liếc Nhạc Phong Nhi một cái, nàng đang hơi nhếch môi, khẩn trương nhìn Thẩm Tinh Tinh, gương mặt mong đợi, môi mím chặt đã tiết lộ bí mật của nàng.

Cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn đang nhìn nàng, Nhạc Phong Nhi cùng hắn liếc nhau thật nhanh một cái, cho hắn một ánh mắt mập mờ ngầm hiểu lẫn nhau.

Hoàng Phủ Cẩn thiếu chút nữa nghẹn, mà Thẩm Tinh Tinh lại cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn đang nhìn nàng, quay đầu liếc nhìn hắn: “Hoàng Phủ Cẩn, Tô Mạt không hiểu chuyện như vậy, sao chàng cứ mặc kệ nàng?”

Họa thủy này làm sao lại dẫn tới nơi hắn?

Khóe môi môi mỉm cười, nhìn về phía Tô Mạt, hai người thần giao cách cảm trao đổi một cái ánh mắt, trong ánh mắt của hắn nàng hiểu có chế nhạo, trong ánh mắt của nàng có tự nhiên cảnh cáo hắn cùng làm nũng.

Nữ hài tử đoan trang cao quý, mắt ngọc mày ngài, da thịt như ngọc, nam nhân tuấn dật tự nhiên, làm cho người ta nhìn qua nhìn lại, thế nào đều giống như tình cảm hài hòa.

Trong tay Vân Thiếu Khanh nắm chén sứ trắng, tầm mắt ngưng ở gò má của Tô Mạt vô cùng mịn màng, có một cái chớp mắt như vậy, thế nhưng nhìn ngây dại, nếu như không phải là Thẩm Tinh Tinh rất chướng mắt đứng ở bên cạnh, hắn sợ mình sẽ luống cuống, vội cúi đầu ăn canh, thiếu chút nữa bị sặc.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái, rất hữu hảo nhắc nhở: “Vân huynh, lúc ăn cơm phải chuyên tâm.”

Vân Thiếu Khanh giống như là bị người phát hiện tâm sự, không nhịn được đầu ngón tay khẽ run, nói cám ơn, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Cũng không dám nhìn Tô Mạt một cái.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện