Chương 91: Chạy trốn
Chỉ còn mười lăm giây.
Nhất định phải nhanh chóng cắt đứt đường dây dẫn đến bộ đếm thời gian, bình thường dây điện có bốn màu: đỏ, xanh, vàng, trắng, lỡ như cắt sai, sẽ phát nổ ngay, nhưng trong tình huống bây giờ không có dụng cụ, cho dù có biết cũng không thể làm gì được.
Còn tám giây.
Giây tiếp theo, An Cửu giơ tay lên cao, cổ tay đập mạnh vào một góc nhọn miếng xi măng.
Máu thịt lẫn lộn, bộ đếm giờ vỡ tan tành, còng tay cũng bị phá hỏng…
Sau đó mở to mắt nhìn, đồng hồ dừng ở giây thứ ba.
Cũng may không phải là bom tinh vi không thể tháo rời, có thể phá đồng hồ đếm giờ là được. Vốn cô chỉ nghĩ mạo hiểm phá hỏng còng tay trên cổ tay cô thôi, đập đứt cô có thể chạy, nếu không cẩn thận đập trúng khiến bom nổ chỉ còn con đường chết, tỉ lệ sống chết chỉ năm mươi năm mươi thôi, nhưng lớn hơn so với một phần tư.
Cuối cùng không nghĩ tới, không những phá đứt còng tay, đồng hồ đếm giờ cũng ngừng lại.
Nhưng cái giá lớn phải trả là vết thương trên tay cô sâu tới tận xương.
An Cửu không kịp nghĩ nhiều, mở còng tay tách bom ra, ôm lấy cổ tay bị thương máu chảy đầm đìa đau đến tê tâm liệt phế bước từng bước một chạy ra hướng cửa lớn nhà xưởng.
Ngay lúc vừa mới gần chạy ra khỏi, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng “Tít..”
“Tít…”
“Tít…”
“Bùm” một tiếng vang thật lớn, đồng hồ đếm giờ vốn đã ngừng lại chạy một lần nữa, bom bị kích nổ.
***
“Evan, anh đi thật sao?” Tô Hội Lê không tin được, anh có thể cứ như vậy mà bỏ đi.
“Thật có lỗi.”
“Hôm nay anh có thể đến đây, em đã rất vui rồi, em không sao, dùng thuốc xong sẽ khỏe lại thôi.” Tô Hội Lê lộ ra nụ cười hoàn mỹ, không hề có dáng vẻ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hoàn toàn là cam tâm tình nguyện.
Cho dù mới vừa ý loạn tình mê, anh vẫn có thể dứt ra để nghe điện thoại, cho dù giọng nói của anh rõ ràng bình tĩnh nhưng vẻ mặt lo lắng khiến cho cô đau đớn…
Ở cùng với anh, cô có thể nhẫn nhịn được những gì mà người thường không thể nhẫn nhịn được, hoàn toàn không thể hiện cảm xúc của bản thân. Đã vô số lần cảm thấy mệt mỏi, thậm chỉ bởi vì nguyên nhân không thể chịu đựng nổi mà buông tha, nhưng chưa bao giờ như giây phút này nhìn thấy anh nhẹ nhàng không thể nắm bắt trong tay, chưa bao giờ cảm thấy anh mê người như giây phút này, cái loại hi vọng mong tất cả phản ứng cảm xúc của anh bởi vì mình ngày càng mãnh liệt…
Có lẽ, một người đàn ông mê người nhất là lúc anh ta không thuộc về mình.
Trên đời này người có thể khiến cho Phó Thần Thương mất đi bình tĩnh, không phải là cô sao?
Cũng may, cô đối với anh vẫn còn quan trọng như cũ.
***
Cùng lúc đó, An Cửu khó khăn bò dậy, sau lưng nóng rát đau đớn, cũng may lúc đó chạy vẫn đủ xa, cuối cùng chỉ bị sức lực của miếng nhỏ nhà xưởng sập văng tới.
An Cửu lảo đảo đứng lên, ngơ ngẩn nhìn lửa cháy hừng hực trước mắt.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, không có vui sướng.
Cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, cô dừng lại ở khoảng cách mười bước cách chỗ phát nổ, xoay người lại sau đó liền ngồi xuống, mắt không nháy nhìn phương hướng chiếc xe đang chạy tới.
Bỗng nhiên muốn biết Phó Thần Thường có thể tới hay không, khi nào tới?
Cũng không quan tâm đến vết thương đang chảy máu của mình, An Cửu cố chấp ôm đầu gối ngồi ở đó.
Đợi không tới mấy phút liền có một chiếc xe màu đen nhanh chóng chạy đến, lúc dừng lại, sườn xe run lên, phát ra tiếng động chói tai.
Lúc nghe được tiếng động cơ, lưng An Cửu cứng ngắc nâng người lên, trong nháy mắt nhìn thấy chiếc xe liền nằm úp lại trên đầu gối.
Đó không phải xe của Phó Thần Thương…
Ngay sau đó, cô nhìn người mở cửa xe chạy tới, là… Phó Cảnh Hi.
Chút nữa đã quên, Vương Uy cũng gọi cho cậu.
Lửa cháy phản chiếu khuôn mặt đẹp trai của cậu, lần đầu tiên An Cửu nhìn thấy vẻ mặt bi thương và phẫn nộ trên khuôn mặt cậu.
Sau đó, cậu không do dự chạy vào trong đám cháy.
Thần kinh An Cửu đang chết lặng chợt khẽ động kịch liệt, cô muốn mở miệng để gọi cậu, lại không sao phát ra tiếng được.
“Cảnh Hi…” Cô lảo đảo chống đỡ cơ thể đứng dậy, muốn gọi cậu quay lại.
Cô cuối cùng cũng chạy đến trước cửa, vừa định lên tiếng, liền nhìn thấy Phó Cảnh Hi từ bên trong trở ra, vì thế theo bản năng bước vài bước qua một bên vách tường tránh né.
Cậu ấy không nhìn thấy cô, chạy về phía đất trống ho khan dữ dội, cả người nhìn vô cùng chật vật, trong tay cầm lấy giống như là cái áo khoác màu hồng của cô bị đốt cháy.
Phó Cảnh Hi chợt chú ý tới cái gì đó, ngồi xổm xuống ở dưới đất tìm tòi một hồi.
Là máu An Cửu không cẩn thận chảy xuống.
Phó Cảnh Hi đi theo vết máu đến vị trí cô ngồi lúc nãy, sau đó lại từ nơi đó đi đến gần nơi cô đang đứng, nhưng vì chỗ này cỏ dại mọc tươi tốt, khó tìm ra dấu vết.
An Cửu cả kinh, trước khi cậu phát hiện liền co chân chạy đi.
Vì sao lại muốn chạy đi? Vì sao muốn trốn cậu ấy?
Phó Cảnh Hi xuất hiện quá đúng lúc.
Rõ ràng rất muốn rất muốn lập tức nhào vào ngực cậu ấy…
Cảm giác mong muốn được cứu này quá quen thuộc, giống như lúc trước gặp Phó Thần Thương.
Sự quen thuộc đó, cô không muốn chạm tới nữa.
Càng tốt đẹp, sẽ càng nguy hiểm…
***
An Cửu chạy một mạch, trên đường buồn nôn nôn mửa, không cẩn thận trượt vào bên cạnh hồ nước, sau đó ngồi ngốc ở đó không chịu đứng lên, điên cuồng xoa nắn cơ thể của mình.
Thương tổn trên người vốn đã bị đau đến mất cảm giác.
Thật bẩn…
Vì sao lại bẩn như vậy…
“An Cửu!”
“Tống An Cửu!!!”
Giọng Phó Cảnh Hi từ xa lại gần.
Cơ thể An Cửu cứng ngắc không dám cử động
“An Cửu!”
Giọng của Phó Cảnh Hi chỉ còn cách có vài bước, một tia sáng lướt qua cô, sau đó ngừng ở trên mặt cậu.
Giờ phút này tóc tai cô bù xù, cả người ướt đẫm, nhìn rất giống một con ma nước, cô thật sự đã hù dọa cậu.
Phó Cảnh Hi kinh sợ, nhưng sau đó càng mừng như điên: “An Cửu!!”
“An Cửu! Đi lên! Tôi kéo cậu lên!” Phó Cảnh Hi cho rằng cô không cẩn thận rơi xuống nước.
An Cửu lại tránh ánh mắt của cậu, co người lại lùi về sau một bước.
“An Cửu?” Vẻ mặt Phó Cảnh Hi nghi ngờ.
An Cửu không nói lời nào, tiếp tục lùi về sau, cho đến khi hụt chân rơi vào trong nước.
Phó Cảnh Hi thấy thế lập tức nhảy xuống, hớt ha hớt hoảng kéo cô lên.
An Cửu giống như nhìn thấy mãng xà, kịch liệt vùng vẫy đẩy cậu ra.
“An Cửu! Là tôi!”
“Nhìn cho rõ! Là tôi!”
An Cửu càng vùng vẫy kịch liệt, cổ họng phát ra tiếng khàn khàn ác độc đả kích: “Cút!”
Phó Cảnh Hi không để ý đến cô không hiểu vì sao trở nên điên cuồng căm hận đến vậy, ôm lấy cô chặt chẽ ở trong lòng, mỗi lần bị đẩy ngã, lại càng ôm chặt hơn…
“An Cửu, không sợ, là tôi…”
“Cút ngay!”
“Đừng đến gần tôi!”
Phó Cảnh Hi càng ôm cô chặt chẽ trong lòng: “Không đi! Tôi sẽ không đi!”
“An Cửu! Xin lỗi… Thật xin lỗi... Thật xin lỗi!”
Cậu vẫn nói xin lỗi mãi, cho đến khi người trong lòng cuối cùng cũng không vùng vẫy nữa mới thoáng nới lỏng vòng ôm ra, đang muốn nói chuyện với cô, lại phát hiện tay mới buông ra, cơ thể cô như không có xương sống muốn ngã xuống đất, thì ra không biết từ lúc nào cô đã ngất đi.
Phó Cảnh Hi vội vàng ôm cô lên, đi ra khỏi hồ nước.
***
Phó Thần Thương mệt mỏi xoa mi tâm, dọc đường đi trong lòng có chút không yên.
Gọi một cuộc điện thoại cho An Cửu, thì đầu bên kia nhắc nhở đã tắt máy, sau đó gọi một lần nữa ngay từ đầu là không có ai nghe máy, cuối cùng gọi lại cũng thành trạng thái tắt máy.
Tình huống không hợp với lẽ thường tình khiến cho anh nhíu mày.
Đợi cho đến khi đến địa điểm theo như lời bọn cướp nói, chỉ nhìn thấy một đống mảnh vỡ sau khi cháy nổ.
Theo kinh nghiệm vốn có của anh, bọn cướp nhất định sẽ không động đến con tin cho đến khi đạt được mục đích, càng không thể không nói một tiếng đã giết người, nếu như đối phương là sát thủ, đã không gọi điện báo cho anh biết.
Suy đoán ban đầu, hiện tại An Cửu vẫn còn an toàn.
Nhưng cho đến khi trong lúc vô ý giẫm lên chiếc áo khoác màu hồng bị cháy cùng với vết máu trên mặt đất, lại khiến cho tâm thần anh rối loạn.
Lỡ như bên trong xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn…
Trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác bối rối khiến cho anh cảm thấy vô cùng xa lạ.
Loại cảm giác trống trơn hoảng hốt này, không phải là thất vọng sau khi tính toán sai lầm.
Cứ như thế trong nháy mắt không biết nên bắt tay xuống từ đâu.
Nhưng Phó Thần Thương vẫn là Phó Thần Thương.
Trong nửa giờ ngắn ngủi, đã bắt sáu tên bắt cóc An Cửu không thiếu một người ném vào bên cạnh.
Phó Thần Thương nhìn lướt qua, chỉ nhìn thấy sáu tên lưu manh không thấy An Cửu, sắc mặt vô cùng không tốt.
Lục Chu bất an báo cáo: “Cũng may đến kịp, thiếu chút nữa để cho bọn họ lên thuyền chạy thoát! Chẳng qua, chỉ bắt được mấy người này, không nhìn thấy chị dâu…”
Phó Thần Thương không kiên nhẫn phất tay.
Lúc Chu hiểu ý, đưa chân giẫm lên người Vương Uy: “Người bọn mày bắt cóc đâu? Vì sao lại phát sinh vụ nổ? Ai sai bọn mày làm? Còn không ngoan ngoãn khai báo!”
Vương Uy nắm chặt quyền, không rên một tiếng.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Biết Phó Thần Thương không có kiên nhẫn, Lục Chu liếc mắt chọn trúng Lão Tôn lấm la lấm lét, ra hiệu cho thuộc hạ đánh cho đến chết.
Cuối cùng người này cũng không chịu nổi la lên: “Dựa vào… Dựa vào cái gì chỉ đánh một mình tôi! Chết… Đã chết… Các anh đánh tôi cũng vô dụng! Cô nhóc đó đã chết!”