Chương 220: Thuận đường hành động
Phải nói rằng Hàn Lập mặc dù có thể trong chớp mắt dùng một chiêu chém giết được nam tử áo vàng do Thận Nguyên Thú biến thành nhưng thực chất là đã chuẩn bị từ sớm.
Thời điểm trúng huyễn thuật suýt chém đứt cánh tay mình, hắn đã vận dụng tối đa Luyện Thần Thuật, nhìn thấu được chân thân của y ẩn giấu bên trong Kiếm Long, còn ảo ảnh và nam tử áo vàng chẳng qua chỉ là huyễn thuật bên ngoài mà thôi.
Hắn tương kế tựu kế hợp bảy mươi hai Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lại làm một, thừa dịp đối phương đang quá đắc ý liền đột ngột xuất thủ mới có thể một kích thành công.
Hàn Lập vẫy tay một cái thu tất cả Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đang xoay quanh bay trở về trong cơ thể.
Hắn liếc nhìn thi thể nam tử áo vàng đang bay lơ lửng trên mặt hồ, bay thấp xuống, đáp nhẹ mũi chân về phía mặt hồ tạo thành từng vòng sóng nước rung động rồi đứng vững vàng trên mặt hồ.
Sau khi cúi người dùng thần thức dò xét nam tử một chút, hắn liền nhấc tay phải lên, ngón tay chụm lại giống như một lưỡi đao đâm vào bụng nam tử áo vàng, lục soát rồi moi từ trong đó ra một yêu hạch màu tím đen to bằng hạt đào.
Mất đi yêu hạch khiến thi thể nam tử áo vàng đột nhiên trương phồng lên.
Làn da của thi thể nhanh chóng hiện lên từng mảng vảy vàng, long bào màu vàng mặc ngoài cũng nhanh chóng bị rách. Thi thể y dần dần dài ra, cuối cùng biến thành một dị thú hình rồng không sừng không móng vuốt, từ từ chìm sâu xuống dưới đáy hồ.
Hàn Lập hơi chần chừ rồi niệm Tị Thủy Chú, chui vào trong hồ nước.
Tầm mắt hắn nhìn xuống đáy hồ có thể thấy được thi thể của Thận Nguyên Thú đang chìm xuống một tòa cung điện dưới nước.
Hồ Vân Già sâu chừng trăm trượng nên ánh sáng dưới đáy hồ cực kì mờ nhưng tòa cung điện kia lại là một ngoại lệ. Cả tòa trong suốt như bạch ngọc, tản ra ánh sáng lấp lánh giống như một tòa lâu đài bằng thủy tinh.
Hàn Lập đi đến gần cung điện phát hiện màn sáng trong suốt này là một loại cấm chế tị thủy, ngăn cách toàn bộ nước hồ ở bên ngoài.
Hắn cũng không tiến vào trong ngay lập tức mà đi về phía trước thi thể yêu thú, hai ngón tay chọc chọc thi thể rồi co lại, rút gân thú ra.
Hàn Lập nhớ lại người của Vô Thường Minh lúc trước có nói qua yêu thú này có thể có huyết mạch Thận Long nên mới lấy gân thú ra luyện hóa nhưng luyện hồi lâu cũng không luyện ra được một giọt nên đành bỏ qua.
Sau khi tróc từng mảng trong thi thể yêu thú có thể dùng làm vật liệu, hắn liền đi về phía cung điện, thi pháp một chút là có thể dễ dàng đi qua vòng sáng bảo hộ, đi vào cổng chính cung điện.
Chỉ thấy cung điện trước mắt có nhiều cột trụ thẳng đứng, mái hiên bay lượn chạm khắc nhiều loại đồ án chim, cá, hoa, cỏ… phía trên cực kì xinh đẹp, không giống sào huyệt yêu thú chút nào, ngược lại là giống phủ đệ Tiên gia.
Hàn Lập đưa tay đặt lên cửa điện đẩy về phía trước.
Chỉ nghe một hồi thanh âm “ xùy xuy” vang lên.
Hai cánh cửa bằng ngọc thạch màu trắng cao tới ba trượng liền từ từ mở ra.
Hàn Lập chớp mắt rồi đi vào phía bên trong.
Trong đại điện bày biện cũng không nhiều lắm, chỉ có hai hàng cột đá hình trụ đặt song song hai bên, chung quanh vật phẩm đủ loại màu sắc rực rỡ chất cao như núi.
Ánh mắt hắn nhìn qua những vật này cũng không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Những đồ vật này đều là các loại linh thạch và pháp bảo, trong đó có cả pháp bảo phẩm chất cao, cũng có một ít pháp khí bày la liệt, để lẫn với nhau, nhiều đến mức nhìn không xuể.
Hắn nhớ lại mấy ngày trước tại Lạc Sa tông cũng không phải tông môn này phá hủy nghiêm trọng mà là do toàn bộ pháp bảo, của cải đều đã bị Thận Nguyên Thú lấy về đây.
Con thú này hiển nhiên là thích cất chứa bảo vật, đống tài vật này hơn phân nửa là do nó nhiều năm qua tàn sát hàng loạt dân trong thành và diệt nhiều tông môn để dành rồi bây giờ Hàn Lập hưởng lợi.
Hàn Lập tìm tòi trong đống đồ vật bỗng thấy đằng sau tấm long y màu vàng phía cửa điện có một hình bóng lờ mờ.
Hắn lập tức bước nhanh tới, đi vòng ra phía sau long y.
Chỉ thấy phía sau long y là một thứ giống như da rắn được lột ra, toàn thân trong suốt giống như tinh thể, lấy tay sờ cũng không có cảm giác lạnh buốt mà lại có cảm giác mềm mại như được dệt bằng tơ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là linh xác do Thận Nguyên Thú lột xác mà ra.
Hàn Lập thu thập linh xác này vào trong vòng tay trữ vật rồi lại lấy ra mấy cái nhẫn trữ đồ, bắt đầu kiểm kê toàn bộ bảo vật chất chồng như núi trong đại điện đã thuộc về mình.
Sau khi kiểm kê gần nửa ngày, bên trong những chiếc nhẫn trữ vật và vòng tay trữ vật cũng đều gần như đầy hết.
Trong đó phần lớn là linh thạch, linh thạch hạ phẩm và trung phẩm chiếm đa số, còn về linh thạch cực phẩm thì vô cùng ít nhưng cũng được tầm sáu bảy trăm miếng.
Nếu đem linh thạch còn dư đi đổi thì cũng được chừng ba bốn trăm miếng linh thạch cực phẩm.
Xem ra những tông môn xung quanh quy mô cũng không lớn, điều này cũng khó trách vì nếu có đầy đủ thực lực thì cũng không bị yêu thú này coi trời bằng vung, quấy nhiễu nhiều năm như vậy rồi.
Trừ những thứ đó ra còn hơn trăm kiện pháp bảo, mấy trăm kiện pháp khí và một ít linh tài cổ quái nhưng linh dược một cây cũng không có.
Những pháp khí kia không cần nói, còn những pháp bảo có chút phẩm giai mặc dù Hàn Lập không cần nhưng đám người Mộng Vân Quy lại vừa vặn thích hợp.
Về thanh trường kiếm màu vàng óng mà con thú này sử dụng lúc trước, sau một hồi đánh giá thì hắn phát hiện thanh kiếm này là một kiện Thông Thiên Linh Bảo thuộc tính Kim, phẩm chất cũng không kém Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lúc trước.
Bảo vật trong sào huyệt Thận Nguyên Thú không tính là nhiều nhưng đều truyền ra khí tức hết sức kì lạ. Hàn Lập tuy không nhận ra nhưng cũng biết không phải vật phàm.
Đặc biệt trong đó có mấy khối kim loại màu vàng khói to bằng đầu người rõ ràng không phải là nhân tạo, mặt ngoài còn khảm dày đặc đường vân như hoa, sờ vào không có cảm giác lạnh lẽo như kim loại thông thường mà ngược lại có chút cảm giác ấm áp.
Mấy ngày sau đó, Hàn Lập không lập tức rời đi mà thừa dịp đang không ở trong Chúc Long Đạo mà lấy Thanh Trúc Phong Vân Kiếm ra thúc giục, thi triển vài loại kiếm trận học được trong Thanh Nguyên Kiếm Quyết ra mấy lần.
Uy lực của chúng tất nhiên tăng lên một khoảng lớn, trước đây không thể so sánh nổi khiến hắn rất thỏa mãn.
Một khắc trước khi rời đảo Vân Hồ, Hàn Lập mới xác nhận nhiệm vụ chém giết Thận Nguyên Thú được giao phó trong Vô Thường Minh lúc trước khiến kẻ mang mặt nạ đầu hươu vô cùng kinh ngạc, không dám tin.
Hàn Lập đường nhiên không giải thích gì nhiều, lấy ngay yêu hạch của Thận Nguyên Thú ra cho đối phương xem xét khiến đối phương vừa mừng vừa sợ rồi vui sướng giao Tiên Nguyên Thạch cho hắn.
Hắn tiếp nhận nhiệm vụ này chủ yếu là vì thuận đường mà làm, dù sao hắn cũng không định chờ mười năm cho tới khi Thận Nguyên Thú ra ngoài. Còn mặt khác, xuất phát từ việc con thú này là họa của muôn dân trăm họ, hắn diệt trừ cũng là vì sâu trong đáy lòng hắn có một tia trắc ẩn.
...
Mấy tháng sau.
Hàn Lập một mạch quay trở về Chúc Long Đạo rồi không trì hoãn chút nào mà chạy tới Điện Huyền Thiên. Nơi này vẫn không có một bóng người ngoại trừ lão giả áo xám ngồi đang nhắm mắt tựa hồ như đang ngủ gật, nghe được tiếng bước chân mới miễn cưởng hé ra một chút.
“Ồ, là tiểu tử ngươi, sao trở về nhanh vậy? Chẳng lẽ cảm thấy nhiệm vụ quá gian nan, không thể hoàn thành, định dùng điểm công trạng để bù?” Lão giả ngồi ngay ngắn rồi ngáp một cái, lười biếng nói.
Hàn Lập cũng không nói gì, phất tay lấy ra một túi trữ vật, đặt ở trên bàn.
Lão giả hơi ngẩn ra, thần thức quét qua túi trữ vật, cơn buồn ngủ trong mắt liền tan biến.
“Hắc hắc, tiểu tử ngươi quả nhiên không phụ lòng kỳ vọng của lão phu, nhanh như vậy đã hoàn thành nhiệm vụ. Không tệ.”
“May mắn mà thôi, thời điểm tại hạ đến vừa đúng lúc Thận Nguyên Thú đi ra ngoài, vì vậy cực kì thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ này.” Hàn Lập nói giảm nói tránh.
“Tiểu tử ngươi thật đúng là may mắn, nhưng mà vận khí đôi khi cũng là một loại thực lực.” Hai mắt lão giả đánh giá Hàn Lập từ trên xuống dưới, cười mấy tiếng “hắc hắc” quái dị, cũng không biết có tin tưởng hay không.
Lão thu linh xác Thận Nguyên Thú lại, rồi lật tay lấy ra một quyển sách ngọc màu xanh và một cái bút ngọc, viết lên vài chữ, rồi lại lấy lệnh bài trưởng lão của Hàn Lập ra.
Bạch quang lóe lên, trong lệnh bài đã có thêm hai trăm điểm công trạng.
“Tốt rồi, nhiệm vụ thứ nhất của ngươi coi như đã hoàn thành, mau trở về nghỉ ngơi và hồi phục cho tốt. Nhớ kỹ ít ngày nữa tới nhận nhiệm vụ thứ hai.” Lão giả trả lệnh bài lại cho Hàn Lập, rồi nói.
“Làm phiền tiền bối, tại hạ hiện tại muốn nhận nhiệm vụ kế tiếp luôn.” Hàn Lập nói thẳng.
“Tiểu tử ngươi cũng thật chịu khó, khác hẳn mấy tên già lười biếng, ra sức từ chối kia.” Lão giả liếc nhìn Hàn Lập, gật đầu nói.
Hàn Lập nghe vậy, không khỏi vuốt vuốt mũi một cái.
Thời gian của hắn không dư dả nên muốn tranh thủ một chút thôi.
Lão giả nói rồi lật tay lấy ra quyển sách màu xanh kia, một lần nữa lật xem, sau một lát dừng lại ở một trang, chậm rãi mở miệng:
“Ở đây có một nhiệm vụ khẩn cấp, giao cho ngươi làm đi.”
“Không biết là nhiệm vụ gì?” Hàn Lập không nhanh không chậm hỏi.
“Tông môn ở Hỏa Vân Lĩnh phía Tây Nam của đại lục Cổ Vân có một mạch khoáng Hỏa Nguyên Tinh quy mô không nhỏ. Mấy ngày gần đây thợ mỏ thường xuyên mất tích khiến cho mạch khoáng không thể không tạm thời đóng cửa. Một trưởng lão Đại Thừa Kỳ đóng tại đây đã tiến vào bên trong mỏ quặng dò xét vậy mà cũng biệt tăm. Vì vậy họ đã báo cáo tông môn thỉnh cầu một vị trưởng lão nội môn đến tìm hiểu nguyên nhân, thuận tiện mang Hỏa Nguyên Tinh thu thập trong mười năm gần đây về. Nhiệm vụ này không khó lắm nhưng ban thưởng lại không ít, một trăm tám mươi điểm công trạng.” Lão giả rung đùi, đắc ý nói.
“Đã rõ, nếu như nhiệm vụ khẩn cấp thì tại hạ liền lên đường ngay.” Hàn Lập nghe vậy, gật đầu nói.
Nói rồi, hắn không nói thêm gì nữa, nhận lấy lệnh bài nhiệm vụ, không có chút trì hoãn nào, quay người đi ra bên ngoài.
“Tiểu tử có chút thú vị...” Lão giả nhìn bóng lưng Hàn Lập, nhếch miệng cười cười nói.
…