Chương 265: Trải nghiệm cực hạn

Hàn Lập bình tĩnh nhìn linh dịch xanh nhạt trong chén ngọc trước mặt, hít một hơi thật sâu. Hô hấp của hắn vốn hơi có chút hỗn loạn, trong chốc lát liền ổn định lại.

Hắn lại nhìn qua tiểu nhân ngân diễm đang đứng ở bên, thấy trên khuôn mặt xinh xắn của nó như đang lo lắng. Cuối cùng, hắn hạ quyết tâm, đưa tay bưng chén ngọc lên trên cổ, uống hết một nửa.

Lục sắc linh dịch lúc vừa vào trong miệng có vị hơi chát lẫn với một chút mát lạnh, chảy tới cổ họng lại hóa thành một đoàn kỳ nhiệt, loáng một cái rơi xuống đan điền. Tiếp theo, linh dịch như bùng cháy, từng dòng khí nóng rực lan ra khắp cơ thể, trong nháy mắt trải rộng tất cả kinh mạch.

Giờ khắc này, Hàn Lập chỉ cảm thấy gân mạch toàn thân như đang sôi trào, từng trận lực lượng lạ lẫm đang không ngừng đánh thẳng vào gân mạch. Với sức mạnh cơ thể hiện tại của hắn mà vẫn phải chịu đau đớn vô cùng, toàn bộ cơ thể như muốn nổ tung.

Nhưng trong đầu hắn, chẳng biết tại sao lại dâng lên một mảnh lạnh buốt, khiến cho thần trí của hắn trong chốc lát trở nên vô cùng thanh minh.

Hàn Lập giật nảy mình, vội vàng ổn định lại tâm thần. Hắn thúc giục tâm niệm, hiển hiện ra một tầng ánh sáng màu xanh bao bọc ngoài thân, đồng thời từng đợt lực lượng vô hình từ khắp nơi trên cơ thể tuôn ra. Tiếng đôm đốp liên tiếp vang lên, toàn bộ người hắn đột nhiên cao lên một đoạn, tứ chi thân thể đều to thô thêm một vòng, sức mạnh thân thể như gia tăng gấp bội.

Không bao lâu sau, lông mày hắn bỗng nhăn tít lại.

Trong cơ thể của hắn, kinh mạch li ti đang vỡ ra từng chút một, nhưng rồi được một luồng sinh cơ sung mãn tràn qua nên nhanh chóng khép lại.

Quá trình xé rách rồi khép lại này diễn ra không ngừng tại vô số ngóc ngách trong cơ thể hắn, đạt đến ngàn vạn lần chỉ trong một lần hô hấp!

Mặc dù Hàn Lập hiện tại đã có thân thể mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng, lại có thêm nghị lực cực lớn mà người thường không thể sánh bằng nhưng quá trình này vẫn đem lại cho hắn cảm giác sống không bằng chết.

Nhất là, đầu óc hắn lúc này như chưa bao giờ thanh tỉnh hơn, nên sự đau đớn hắn cảm nhận được càng là tê tâm liệt phế.

Nhưng cùng lúc này, dù chỉ là tương đối, hắn cũng bắt đầu rõ ràng cảm nhận được từng cỗ lực lượng thần bí bên trong dòng nhiệt lưu đang chảy khắp tất cả xương cốt tứ chi, kỳ kinh bát mạch.

Cỗ lực lượng thần bí này chính là đang thúc đẩy nhục thể của hắn tiến hành một loại dị biến khó diễn tả, mà bản thân cơ thể hắn cũng đang sinh ra đối kháng, xung đột kịch liệt với cỗ lực lượng này.

Quá trình giằng co diễn ra trọn vẹn một canh giờ mà vẫn chưa có vẻ suy giảm, nhưng trong lòng, Hàn Lập rốt cuộc đã thở phào nhẹ nhõm.

Bởi lẽ, hiện tại hắn đã dần dần thích ứng được với trạng thái này. Lục dịch dù gây ra tổn thương lớn đối với cơ thể của hắn, nhưng thoạt nhìn cũng không nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí lẽ hắn còn có thể uống nhiều hơn.

Vừa nghĩ đến đây, Hàn Lập liền bưng chén ngọc lên, uống nốt nửa chén lục dịch còn dư lại.

Một cỗ khí tức nóng bỏng, thậm chí còn mãnh liệt hơn khi trước, điên cuồng tràn vào trong cơ thể hắn, nhanh chóng kết hợp với luồng nhiệt khí đang có sẵn trong cơ thể. Hàn Lập không khỏi khó chịu mà hừ một tiếng, thân hình khẽ rung chuyển. Ánh sáng màu xanh bên ngoài thân thể cũng rung động lập loè một hồi.

Sau hơn nửa canh giờ như thế, vẻ đau đớn trên mặt Hàn Lập mới dần dần bớt đi phân nửa. Ánh sáng màu xanh ngoài thân thể cũng đã ổn định lại.

Đúng như tính toán, hắn lại một lần nữa thông qua thân thể và ý chí mạnh mẽ mà chống đỡ được. Tuy rằng sự đau đớn trong cơ thể hắn so với trước phải chịu khủng khiếp hơn gấp mấy lần, nhưng điều hắn theo đuổi chính là trạng thái gần như cực hạn của thân thể như thế này.

Chỉ ở trạng thái này, hắn mới cực kỳ thuận lợi cảm ngộ!

Hắn lập tức không bận tâm tới tình trạng cơ thể, nhắm mắt cảm ứng cỗ lực lượng thần bí đang rạo rực bên trong.

"Thình thịch"

"Thình thịch"

"Thình thịch"

Giờ phút này, hắn có thể nghe rõ bên tai nhịp đập trái tim mình. Mỗi một nhịp đều mơ hồ hô ứng với cỗ lực lượng thần bí vốn đang tuôn chảy ở khắp các kinh mạch trong cơ thể.

Đó là một loại cảm giác vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.

Đây là chấn động của lực lượng Thời Gian, cũng là quy luật vận động của ngọn nguồn sinh mệnh...

Tựa như hắn chỉ cần duỗi khẽ ngón tay là chạm vào, nhưng cố thế nào cũng không bắt được.

Loại cảm giác này như là hắn đang dần dần tiếp cận bờ vực của Pháp tắc thời gian, nhưng Thời Gian lực lại hư vô mờ mịt khiến hắn tưởng như cỗ lực lượng thần bí này đã nằm gọn trong tay mình nhưng nháy mắt nó đã lập tức biến mất.

Tâm niệm hắn khẽ xoay chuyển một cái, một tay lấy ra một khối Tiên Nguyên Thạch giữ trong tay, đồng thời sau lưng kim quang lóe lên. Chân Ngôn Bảo Luân hiện ra, Đạo Văn Thời Gian kịch liệt chấn động, bao bọc toàn thân, đồng thời thúc giục Luyện Thần Quyết. Hắn tập trung hết sức, vứt bỏ mọi tạp niệm, cố gắng hết khả năng dung nhập chính mình vào trong đó.

Khi bị ảnh hưởng của Chân Ngôn Bảo Luân, cỗ lực lượng thần bí đang chảy xuôi khắp các kinh mạch trong cơ thể diễn ra chậm lại một chút.

Nhưng mà, cái cảm giác vô lực khống chế này vẫn không hề biến mất mảy may nào...

Thời gian từng chút trôi qua, lục dịch biến thành nhiệt khí không ngừng tiêu hao, tiếp tục thêm hai ba canh giờ, rốt cuộc dần dần biến mất vô tung. Cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế trong cơ thể hắn cũng từ từ biến mất.

Hàn Lập mở to mắt, trong mắt xen lẫn một tia hưng phấn và nghi hoặc, sắc mặt ẩn chứa nhiều suy tư. Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng lóe lên rồi nhập vào cơ thể biến mất.

Trong gần nửa canh giờ vừa qua, tuy rằng hắn chưa thật sự lĩnh ngộ được Pháp tắc Thời gian nhưng lại cảm ứng được rõ ràng chấn động của lực lượng Thời Gian.

Ngay sau đó, thân thể hắn run lên, khóe miệng chảy một vệt máu nhỏ.

Tuy rằng hắn nhờ thân thể mạnh mẽ chống đỡ, nhưng bên trong cơ thể vẫn chồng chất nội thương. Mỗi một chỗ đều có vết thương cực nhỏ trải rộng toàn thân từ gân mạch cho đến xương cốt.

Nếu đổi lại là người khác, cho dù là Chân Tiên, chỉ sợ giờ phút này thân thể sớm đã nổ tung thành từng mảnh nhỏ rồi.

May mà hắn đã tu thành Huyền Tiên Chi Thể, có năng lực khôi phục cường hãn, phối hợp cùng Chân cực chi mô nên cuối cùng không nguy hiểm đến tính mạng.

Không những thế theo tình hình này, hắn còn có thể tăng khả năng uống thêm được một ít lục dịch nữa.

Vừa rồi hắn cảm giác bản thân còn thiếu một chút nữa là có thể chạm đến lực lượng Thời Gian huyền bí. Có lẽ, chỉ khi không ngừng ép bản thân mình chạm đến cực hạn thì mới có thể đạt được thành công.

Hắn sau khi hít sâu một hơi, lấy ra một viên đan dược chữa thương ăn vào, rồi bắt đầu chậm rãi vận chuyển công pháp.

Mấy ngày sau.

Hàn Lập chậm rãi mở mắt, ngửa mặt lên trời, thở dài một cái.

Đến bây giờ, tất cả thương thế trong cơ thể hắn đều đã khôi phục.

Hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía bát ngọc bên cạnh, không chút chần chờ phất tay một cái.

Trong bát ngọc lại bay ra một dòng lục sắc linh dịch, tạo thành một đường vòng cung ở giữa không trung rồi rót vào trong miệng của hắn.

Hàn Lập kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt biến đổi một hồi.

Lần này hắn uống lượng lục sắc linh dịch so với lúc trước nhiều hơn một ít nhưng đã có kinh nghiệm lần trước, hắn đã không còn cảm giác tâm thần bất định.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, không để ý tới tình trạng trong cơ thể mà chuyên tâm tìm hiểu lực lượng Pháp tắc ẩn chứa trong lục dịch.

Âm thanh đôm đốp trong cơ thể hắn thỉnh thoảng truyền ra. Lúc này đây, làn da ở thân thể, cánh tay, bả vai nứt thành từng mảng, nhưng không có máu tươi chảy ra

Hàn Lập để mặc tình trạng của cơ thể, người không nhúc nhích.

Trong nháy mắt hơn một canh giờ trôi qua, hắn mở to mắt, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tuy rằng hơi trắng bệch, nhưng ánh mắt sáng rạng rỡ hẳn lên.

Trong hơn một canh giờ vừa rồi, hắn cảm giác tựa hồ khoảng cách lĩnh ngộ Pháp tắc thời gian lại gần hơn một ít, nhưng vẫn thiếu một chút xíu.

Quả nhiên là cầu phú quý trong hung hiểm!

Hàn Lập lấy ra một viên đan dược ăn vào, trên thân nổi lên lục quang.

Mấy ngày sau, khi thương thế hắn toàn bộ phục hồi như cũ, một tay hắn khẽ vẫy, dẫn tất cả lục sắc linh dịch còn dư lại trong bát ngọc rót vào trong miệng.

Sau đó, mỗi tay của hắn nắm một viên Tiên Nguyên Thạch, đồng thời thúc giục Chân Ngôn Bảo Luân, rồi hắn nhắm hai mắt lại.

Không biết trải qua bao lâu, hắn mở mắt ra, trong mắt loé lên vẻ hưng phấn, nhưng chợt lại bị một tia nghi hoặc thay thế.

"Vì sao mỗi lần cảm thấy khả năng khống chế lực lượng Thời Gian đã ở rất gần nhưng đều vẫn thiếu một chút?"

"Cho dù là thế nào, cách làm hiện tại rất có thể thành công. Có lẽ thử thêm một lần sẽ có thể đột phá."

Hắn lẩm bẩm tự nói, lật tay lấy ra một viên đan dược ăn vào, rồi nhắm mắt lại.

Hai mươi mấy ngày sau, Chưởng Thiên Bình ngưng tụ ra thêm một giọt lục dịch.

Hàn Lập cầm bình nhỏ, sắc mặt hơi trầm ngâm, đặt bình nhỏ lên miệng.

Giọt lục dịch lăn xuống, rơi vào trong miệng của hắn.

Mấy hơi thở về sau, cơ thể Hàn Lập vang lên thanh âm đôm đốp, làn da nhanh chóng hiện ra từng vết nứt li ti, dù có Chân cực chi mô cũng không cách nào ngăn cản được, máu tươi chảy lênh láng.

Chỉ trong chốc lát, cả người hắn đã biến thành huyết nhân.

Cơ mặt Hàn Lập giật giật, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, tựa hồ chỉ cần hơi không chú ý là bạo thể mà chết.

Lần này qua gần hai canh giờ, thân thể của hắn mới dần dần trở lại bình thường, hai hàng lông mày cũng giãn ra. Hàn Lập không để ý tới tình trạng cơ thể, đôi tay nắm lấy Tiên Nguyên Thạch, Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng nhanh chóng chuyển động, những Đạo văn Thời Gian chớp sáng mãnh liệt.

Nửa ngày sau, Hàn Lập mở to mắt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, hít sâu một hơi mới dằn cơn đau xuống được.

Liên tục nuốt hai giọt lục dịch, hắn cảm thụ lực lượng Thời Gian càng lúc càng sâu sắc hơn, chỉ là...

"Có lẽ uống thêm một giọt nữa sẽ thành công!"

Hàn Lập kích động trong lòng, thương thế trong cơ thể lại phát ra. Hắn hừ một tiếng, vội lấy ra một viên đan dược ăn vào, tập trung tinh thần vận công khôi phục.

Ánh sáng màu xanh nổi lên, lượn lờ quanh người Hàn Lập. Sắc mặt hắn dần dần khôi phục, một vài vết thương trên cơ thể nhanh chóng khép lại.

Một tháng sau, Hàn Lập cầm lấy bình nhỏ, giọt lục dịch bên trong nhẹ nhàng chuyển động.

Hắn chậm rãi thở ra, thần tình ngưng trọng, hơi ngửa đầu, một lần nữa uống lục dịch trong bình.

Âm thanh đôm đốp nặng nề trong cơ thể lần nữa phát ra, đôi tay hắn nắm chặt Tiên Nguyên Thạch khôi phục. Chân Ngôn Bảo Luân hiện ra phía sau lưng, Đạo văn Thời Gian điên cuồng chớp động...

Thời gian trôi qua từng chút một, từng cỗ lực lượng Pháp tắc thời gian tuôn ra từ bên trong Chân luân.

Chân Ngôn Bảo Luân tản mát ra kim quang chói mắt, điên cuồng chuyển động, càng lúc càng nhanh.

Hàn Lập nhắm nghiền hai mắt, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết.

Trên người hắn kim quang cuồn cuộn bắt đầu khởi động, nhìn kỹ lại thì những kim quang kia rõ ràng là do vô số văn tự màu vàng kim thật nhỏ hội tụ thành, phảng phất như hoả diễm hừng hực thiêu đốt.

Hai mươi tư vòng Đạo văn Thời Gian rung rung, hỏa diễm kim sắc càng ngày càng lớn, mơ hồ có xu hướng ngưng tụ tại một chỗ.

Vào thời khắc này, dị biến phát sinh!

Chân Ngôn Bảo Luân tản mát ra kim quang chợt chớp động, chuyển động chậm lại, mặt ngoài hiện ra một vài vết rạn, phảng phất như không chịu nổi gánh nặng. Đạo văn Thời Gian đang rung rung trên thân Chân Luân cũng đột nhiên lắng dịu trở lại.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện