Chương 1085: Đẩy lui cường địch
Trong lúc nhất thời, kiếm quang và bổng ảnh xé nát hư không, trùng trùng điệp điệp đập vào nhau, ầm ầm nổ tung.
Trong khoảnh khắc, một cỗ sóng khí cực lớn, vô cùng cuồng bạo quét sạch bốn phương tám hướng, chính giữa luồng khí lưu hỗn loạn mơ hồ có thể thấy bóng dáng một con Kim Long và một con Côn Bằng cực lớn nhanh chóng lao tới, xé rách hư ảnh từng tòa sơn phong do bổng ảnh ngưng tụ thành, theo sát phía sau chúng là hư ảnh một con Cự Viên, hai tay vung lên, điên cuồng nện xuống đầu Xà Thiềm.
Chỉ thấy cự đại bổng ảnh trước tiên vỡ vụn ra, mũi kiếm tuôn ra lôi điện mãnh liệt, lập tức chém xuống.
"Không thể nào..." Trong miệng Xà Thiềm phát ra một tiếng thét kinh hãi, Lang Nha Bổng trong tay "két" lên một tiếng, nứt ra một vệt.
Cả người mụ bay ngược ra ngoài, trên người xuất hiện một vết chém kéo dài từ bả vai đến tận lồng ngực, nhìn mà kinh hãi.
Mụ chỉ cảm thấy từng sợi lôi điện màu vàng nhè nhẹ trên miệng vết thương chẳng những không biến mất, mà lại theo miệng vết thương không ngừng thâm nhập vào sâu trong phủ tạng.
Tuy Xà Thiềm có lớp da bên ngoài cứng cỏi, thân thể rất mạnh mẽ, coi như xếp hàng đầu so với nhiều tu sĩ Đại La sơ kỳ khác, nhưng phủ tạng lại có chút đặc thù, khả năng chống đỡ thương tổn cực kỳ yếu nhược. Nếu để cho những sợi lôi điện này tùy ý quấy nhiễu phá hoại, chỉ sợ ngày sau ảnh hưởng đến căn cơ tu hành.
Sau một phen cân nhắc, Xà Thiềm quyết tâm liều mạng, cả người bỗng nhiên rơi xuống vũng bùn nhão dưới mặt đất, hẳn là muốn lẩn trốn trước tiên.
Cận Lưu thấy thế, trong lòng biết không ổn, trên thân xuất hiện độn quang, đang định bay đi. Thế nhưng chỉ thấy trước người gã lóe lên hồng quang, bóng dáng Giao Tam sớm đã hiện ra rồi.
"Chạy đi đâu?" Giao Tam quát lên một tiếng.
Bên kia, Hồ Tam cũng đã chặn đường lui của gã.
Hàn Lập ngược lại không lập tức đuổi theo, trong tay vẫn cầm trường kiếm, duy trì hình tượng Cự Ma Ba Đầu Sáu Tay, lơ lửng giữa không trung, trừng mắt quét khắp mặt đất, tìm kiếm tung tích Xà Thiềm.
Đúng lúc này, dưới mặt đất bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu rên, một bóng người toàn thân bao phủ hỏa diễm màu bạc từ dưới đất xông ra, bay lên trên trời. Quần áo kẻ kia rách nát, đầu tóc tán loạn, trên người đầy vết thương, bộ dạng chật vật không chịu nổi, đúng là Xà Thiềm.
Theo sát phía sau, còn có một con Hỏa Điểu khổng lồ, toàn thân ngân diễm lượn lờ vỗ cánh bay ra, truy đuổi theo.
Hàn Lập thấy thế, cái đầu Cự Viên ở giữa nhếch miệng cười một tiếng, lướt theo Xà Thiềm đang hoảng hốt dập lửa trong không trung, một lần nữa vung kiếm chém xuống. Chỉ thấy trên màn trời, kiếm quang lại sáng lên lần nữa, ngàn vạn tia điện mãnh liệt tuôn ra, hóa thành một kiếm ảnh cực lớn xé rách màn trời, trùng trùng điệp điệp chém xuống Xà Thiềm.
Huynh muội Lam Nguyên Tử thấy cảnh này, vẻ mặt trở nên phức tạp, dù sao quan hệ giữa hai người với Xà Thiềm không tầm thường, mắt thấy tính mạng Xà Thiềm bị nguy hiểm, tự nhiên không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.
Hai người sau một hồi cân nhắc, đang muốn ra tay, đã thấy mặt Xà Thiềm lộ vẻ phẫn uất, cuồng loạn gào rít: "Mối thù hôm nay, ngày sau tất báo..."
Vừa dứt lời, chỗ mi tâm bỗng nhiên nứt toác ra một cái miệng máu, từ đó bắn ra một viên châu trắng như tuyết, lớn bằng trái long nhãn. Viên châu lao vút lên trời, thẳng vào kiếm ảnh của Hàn Lập.
"Không tốt, mụ muốn tự bạo Yêu Đan..." Lôi Ngọc Sách thấy thế, kinh sợ kêu lên một tiếng, vô thức che chắn cho Tô An Thiến bên cạnh.
"Không đúng, đây là Thiềm Nguyệt Châu!" Huynh muội Lam Nguyên Tử đã dừng bước, kinh nghi nói.
Giao Tam nghe thấy vậy, trong lòng khẽ động.
Tục truyền trong thế gian, trong yêu vật thiềm thừ có một loại đặc thù gọi là Nguyệt Cung, ngoại trừ Bản Mệnh Yêu Đan, trong cơ thể còn có một viên Thiềm Nguyệt Châu, dùng để hấp nạp Nguyệt Hoa, trợ giúp tốc độ tu luyện tăng lên gấp bội. Mức độ trọng yếu của nó cũng gần bằng Nguyên Anh và Yêu Đan.
Bản thể Xà Thiềm chính là loại này, tu luyện đến cảnh giới Đại La, Thiềm Nguyệt Châu bên trong đã tích lũy Nguyệt Hoa không biết bao nhiêu vạn năm, lực lượng ẩn chứa không thể tưởng tượng nổi, một khi bộc phát, uy lực khó đoán.
Mọi người biết được lợi hại, nhao nhao chạy trốn ra xa.
Hùng Sơn tự biết thực lực bản thân yếu nhất, sớm đã là người đầu tiên trốn đến chỗ rất xa.
Hàn Lập cũng cảm thấy không ổn, muốn thu kiếm về nhưng không còn kịp nữa.
Thiềm Nguyệt Châu bay đến trong phạm vi lôi quang kiếm ảnh, rung đột kịch liệt một lúc, tiếp theo "ầm" một tiếng, nổ tung.
Chỉ thấy trên không trung bầu trời vốn đang sáng như tuyết, bỗng nhiên ảm đạm, như đột ngột rơi vào màn đêm. Một mảnh ánh trăng trong vắt, lạnh lùng chiếu xuống, khiến cho phạm vi ngàn dặm bên trong đều dát lên một tầng ngân sương.
Trong nháy mắt, cả phiến không gian đều bị ánh trăng ngưng kết lại, tiếp theo "đùng" một tiếng, vỡ vụn ra.
Giống như gương bạc bị vỡ, trong hư không xuất hiện từng khe nứt không gian tối như mực, bên trong chúng mơ hồ có thể thấy tràn ngập ánh sáng năm màu chói mắt và từng trận không gian phong bạo, truyền ra lực lượng Không Gian Pháp Tắc vô cùng cường đại, làm cho người ta kinh hãi không thôi.
Giao Tam thấy thế, vội vàng thi triển thủ đoạn, né tránh các khe nứt bốn phía.
Không biết tại sao bốn phía xuất hiện quá nhiều khe nứt, tất cả mọi người đều là đỡ trái hở phải, vô cũng chật vật.
Tô An Thiến sau một thoáng sơ sẩy, thiếu chút nữa bị một khe nứt đột ngột hiện ra sau lưng hút vào, may mà Lôi Ngọc Sách không để ý thương thế trên người, kịp thời ra tay cứu giúp, mới kéo lại được.
Hai lần được gã xuất thủ cứu giúp, dù Tô An Thiến là khối hàn băng nghìn năm cũng sinh ra một tia ấm áp, nhìn về phía Lôi Ngọc Sách, đột nhiên có cảm giác gã không phải là người bảo thủ vô vị như trước đã từng nghĩ.
Cận Lưu bên kia không có vận khí tốt như vậy, vừa rồi y bị mọi người vây ở giữa, cho nên rút lui muộn nhất, vừa bay được hơn nghìn trượng, liền đụng phải một khe nứt cực lớn vắt ngang hư không.
Tuy rằng y cưỡng ép thân thể chuyển hướng, lướt sát qua bên cạnh khe nứt nhưng vẫn không thể trốn thoát, bị lực lượng cường đại bên trong khe nứt truyền ra hút vào thôn phệ, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể chạy thoát.
Bên trong trung tâm phiến hư không Thiềm Nguyệt Châu vừa nổ tung, khắp nơi dày đặc khe nứt, bóng dáng Xà Thiềm đã sớm biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại một mình Hàn Lập, sau lưng lơ lửng một bảo luân màu vàng, phát tán từng tấc kim quang, ngăn cản khe nứt mở rộng. Các bạn đang đọc truyện tại diễn đàn bachngocsach.com, chúc các bạn vui vẻ.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy trong tay Hàn Lập cầm một cái hồ lô xanh biếc, miệng hồ lô quay về phiến hư không phía trước. Trong miệng hồ lô hiện ra một vòng xoáy màu xanh lục không ngừng quay tròn, một chút tinh phấn màu bạc trắng rải rác trong hư không bốn phía bắt đầu tụ lại, dần dần ngưng tụ thành non nửa viên châu trắng như tuyết, đúng là Thiềm Nguyệt Châu.
Vật ấy không biết đã ngưng tụ tinh túy Nguyệt Hoa bao nhiêu vạn năm, trực giác Hàn Lập mách bảo vật này có tác dụng với mình không nhỏ, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí thu thập lại.
Sau đó, hắn đưa tay triệu hồi Tinh Viêm Hỏa Điểu, thân hình xuyên thẳng qua trùng trùng điệp điệp khe nứt không gian, bay trở về mặt đất.
Về trận đại chiến vừa rồi, những người khác đều không hẹn mà cùng giữ yên lặng không nói, không ai chủ động đề cập đến, chỉ tự mình phục dụng đan dược, sau đó nhắm mắt khoanh chân điều dưỡng hồi lâu.
"Vừa rồi xin đa tạ chư vị." Hàn Lập sau khi điều tức xong, đứng dậy hơi chắp tay với mọi người, nói ra.
Lúc trước những người này không nghe theo sự xúi giục của Xà Thiềm mà động thủ với hắn, mặc dù rất nhiều người là do bo bo giữ mình và bảo tồn thực lực, nhưng ở một mức độ nhất định, cuối cùng cũng là giúp hắn.
"Hàn đạo hữu bằng vào thực lực của chính mình ứng đối, chúng ta không có liên quan." Giờ phút này Lôi Ngọc Sách đã khôi phục được rất nhiều, đứng dậy nói ra.
"Hàn huynh một mình đối chiến tu sĩ Đại La, lần này Hùng mỗ thật sự được mở rộng tầm mắt, không thể không phục..." Hùng sơn nhìn Hàn Lập, ánh mắt phức tạp nói.
Giao Tam cau mày, dường như đang suy nghĩ cân nhắc điều gì, trầm ngâm không thôi.
"Chúng ta không nên chậm trễ nữa, tiếp tục đi thôi." Hàn Lập hơi nhíu mày nói với mọi người.
Mọi người đáp lại một tiếng, rồi tiếp tục khởi hành, lần lượt đi vào màn sáng trong cổng vòng bằng đá.
Hàn Lập bỗng thấy hoa mắt, đến khi khôi phục lại tinh thần, cả người đã xuất hiện trong một cái động quật màu xám.
Động quật nơi đây diện tích khá lớn, kéo dài về trước, trước mắt chỉ toàn một màu đen sì nhìn không tới điểm cuối, không biết dài bao nhiêu.
Phía trước thổi đến từng trận gió lạnh, ô ô rung động, nhiệt độ trong động quật khá thấp, mơ hồ có thể thấy một tầng sương lạnh màu đen trên thạch bích.
Đám người Lôi Ngọc Sách lần lượt xuất hiện phía sau, cùng nhau dò xét xung quanh mà đi.
Sau một hồi lâu quan sát, lông mày Hàn Lập đột nhiên nhíu lại. Khúc Lân tiến vào lúc trước bây giờ không thấy bóng dáng, chẳng lẽ đã rời khỏi nơi này đi về phía trước rồi?
Những người khác cũng lập tức phát hiện không thấy bóng dáng Khúc Lân, thần tình đều trầm xuống, trên thực tế trên mặt đám người Lôi Ngọc Sách, Hồ Tam, Giao Tam lại hiện lên vẻ sốt ruột.
"Đi thôi, đi về phía trước xem thử một chút, tuy nhiên nơi đây có chút cổ quái, dường như cũng không phải vùng đất yên lành, tất cả mọi người cẩn thận thêm chút nữa." Hàn Lập nói ra, sau đó dẫn đầu bước tới trước.
Lúc trước hắn đại triển thần uy nên những người khác không cảm thấy có vấn đề gì không ổn, đều đi theo phía sau.
Tầng thứ bảy này áp chế thần thức càng mạnh hơn nữa, thần thức mọi người chỉ phát tán ra hai ba mươi dặm liền không thể tiếp tục được nữa, vì vậy tất cả mọi người đều không phi độn tiến lên, mà lựa chọn đi bộ. Cũng may tu vi mọi người ở đây đều rất cao thâm, mặc dù là đi bộ, tốc độ vẫn rất nhanh.
Chỉ là động quật dưới mặt đất này không ngờ rất dài, đoàn người đi đã hơn nửa khắc, phía trước không hề có dấu hiệu nào đến điểm cuối, hơn nữa càng tiến lên, gió lạnh xung quanh càng thổi mạnh.
"Cẩn thận!" Hàn Lập đi đầu tiên bước chân ngừng lại, trầm giọng nói.
Hắn vừa dứt lời, gió lạnh phía trước chớp động hắc quang, bảy tám bóng đen từ trong bắn ra, xuất hiện trước mặt mọi người, chính là mấy con quái vật mặt người thân sói.
Những con quái vật này đều cao vài trượng, trên thân bao phủ một lớp lông dài đỏ thẫm, như áo tơi khoác lên người, giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía mọi người, tốc độ không chỉ cực nhanh, mà lực công kích cũng tương đối mạnh mẽ.
Từng đạo hắc phong từ giữa móng vuốt sắc bén của quái vật bắn ra, dễ dàng lưu lại một vệt sâu trên mặt đất và vách động, còn kèm theo vết cháy đen, giống như bị ăn mòn.
"Đây là cái gì vậy?" Đám người Lôi Ngọc Sách có chút lắp bắp, nhưng không có bối rối, lập tức vung tay lên.
Từng đạo kiếm khí, thủy lôi bắn ra như mưa đánh tới đám quái thú hình sói.
"Rống!"
Những con quái vật này dường như biết rõ lợi hại, há mồm phun một cái, phụt ra một mảnh hỏa diễm đỏ thẫm, tạo thành một biển lửa đỏ thẫm, ý đồ ngăn cản công kích của mọi người. Nhưng vài đầu quái thú ở đây làm sao có thể ngăn cản công kích của đám người Lôi Ngọc Sách, kiếm khí, thủy lôi dễ dàng xuyên thủng biển lửa đỏ thẫm, đánh cho đám quái kia nát vụn.
Sau khi đám quái thú bị giết, thi thể của bọn chúng nhanh chóng hóa thành từng trận khói đen phiêu tán đi, nhưng lưu lại từng viên châu đỏ thẫm cỡ nắm tay, tản mát ra trận trận vầng sáng êm dịu.
"Ồ, những viên châu này là?" Văn Trọng khẽ kêu một tiếng, đưa tay phát ra một cỗ kim quang chụp vào những hạt châu kia.
"... Đừng động vào những viên... Ma Châu kia!" Hàn Lập vội vàng lên tiếng ngăn cản nhưng đã muộn.
Kim quang do Văn Trọng phát ra đã chạm vào những viên châu kia.
Bùm bùm bùm!
Những viên châu kia vừa chạm phải kim quang đột ngột nổ tung, hóa thành những quang đoàn màu đỏ thẫm vô cùng chói mắt, cuồn cuộn mở rộng ra bốn phương tám hướng.