Chương 367: Bảo nhân dữ định cư

Vương Trường Thanh nghe Hàn Lập hỏi như thế, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ: “Tiên sư nói đùa, túi trữ vật chư vị tiên sư tuy có một ít, nhưng tiên sư đều vô cùng quý trọng, làm sao có thể dùng để chứa chút tục vật của phàm nhân chúng ta được. Hơn nữa, mỗi lần giao dịch, các đảo lớn đều dùng rất nhiều thuyền mới chứa nổi hàng giao dịch, túi trữ vật của các tiên sư tuy vô cùng thần diệu, nhưng cũng không chứa được bao nhiêu. Các vị tiên sư càng sẽ không làm loại việc có thân phận như khuân vác này”.

Vương Trường Thanh cẩn thận giải thích cho Hàn Lập.

Nghe xong lời này, Hàn Lập gật gật đầu không nói, mắt hơi nheo lại, chìm vào trong trầm tư.

Sau nửa ngày, hắn mới thản nhiên nói: “Việc Cố đông chủ muốn ta ra tay giúp hắn, tại hạ vô năng vi lực (không có năng lực). Bởi vì tu vi tại hạ thật sự không cao, nếu đáp ứng cũng chỉ tự chuốc lấy nhục mà thôi, hay là mời Vương tiên sinh hồi bẩm lại với Cố đông chủ, cho hắn thỉnh vị khác cao minh hơn! Mà xin quý thuyền mang ta đến khu vực Khôi Tinh Đảo, ta sẽ đưa một ít linh thạch làm thù lao”.

Hàn Lập nói rất chậm, rất rõ ràng, nhưng thanh âm càng lúc càng lạnh lùng.

Lão giả nghe xong mấy lời cự tuyệt này, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Tiếp theo, liền cầu xin Hàn Lập: “Tiên sư đại nhân, người hãy giúp gia đình Đông chủ đi! Phải biết rằng Cố đông chủ vì muốn có được sinh ý này, chỉ riêng chiếc thuyền chở người này cũng đã tiêu phí không ít. Hơn nữa vì đạt được tư cách khiêu chiến, Cố đông chủ còn phải hao phí một số lượng linh thạch lớn. Nếu không có được tư cách buôn bán giữa các đại đảo, Cố gia nhất định sẽ phá sản. Mấy người làm công chúng ta cũng sẽ mất đi việc làm, chỉ có thể ra đường kiếm sống”.

Lão giả vẻ mặt khẩn cầu nói

“Tu vi tại hạ đích xác yếu kém, hơn nữa cũng không muốn vừa đến Khôi Tinh Đảo, liền ngay lập tức dính vào chuyện thị phi!” Hàn Lập không hề biểu tình lắc lắc đầu, rõ ràng cự tuyệt.

Vương Trường Thanh thấy Hàn Lập tâm ý đã quyết, thanh âm cũng có chút nghiêm lại, liền không dám lại tiếp tục khuyên bảo, chỉ có thể nâng cao tinh thần cùng Hàn Lập tán gẫu về tập tục một ít địa phương mà Hàn Lập cần biết.

Nửa canh giờ sau, Hàn Lập thấy tinh thần lão giả có chút mệt mỏi, liền bảo lão giả về phía trước nghỉ ngơi, ngày mai lại tới dạy hắn một ít ngôn ngữ địa phương.

Vương Trường Thanh sớm cảm thấy mệt mỏi, thấy Hàn Lập nghĩ cho mình như thế, cũng không chối từ, lui ra ngoài.

Hàn Lập sau khi nhìn lão giả cung kính đia ra ngoài sau cánh cửa gỗ, không khỏi khẽ thở dài một hơi.

Trên người hắn tuy có nhiều thứ linh dược kích thích, thậm chí có linh dược có tác dụng lớn với thân thể phàm nhân, nhưng không có ý tứ lấy ra cho lão giả phục dụng.

Tại một địa phương lạ lẫm, tốt nhất là dấu diếm thật kỹ! Nếu không sẽ có thể mang đến những phiền toái không cần thiết. Thậm chí nếu có họa sát thân cũng không quá ngạc nhiên.

Sau khi nghĩ vậy, Hàn Lập khoanh chân ngồi trên giường, sau đó từ trên người lấy ra một bình “Hoàn Long Đan”, đem một viên cho vào miệng, bắt đầu luyện khí.

Hắn nhất định phải sớm khôi phục tu vi mới được. Dù sao, vô luận địa phương nào của tu tiên giới cũng là lấy thực lực để nói chuyện!

Hàn Lập đả tọa được một lát, ngoài cửa liền khẽ truyền đến tiếng bước chân.

Hàn Lập tuy không có mở cửa, nhưng thần thức lại sớm đi ra ngoài, đem cảnh vật ngoài cửa hết thảy chiếu vào trong đầu. Ngoài kia là lão giả Vương Trường Thanh đang quay trở lại, phía sau còn đi theo vị Cố đông chủ kia, mang bộ dáng tâm sự chồng chất.

Hàn Lập bắt đầu nhíu mày.

Xem ra phiền toái đến rồi đây! Hiển nhiên vị Cố đông chủ này còn chưa từ bỏ ý định, lại đến dây dưa với mình.

Nếu còn là ở Thiên Nam, Hàn Lập đã sớm một câu lạnh như băng quát bảo đối phương dừng lại, không cho hai người này tiến vào trong phòng.

Nhưng hiện tại mới tới một nơi lạ lẫm này, không cần có vẻ xa lánh người khác như thế.

Nghĩ vậy, Hàn Lập không đợi hai người tiến lên gõ cửa, liền bình thản lên tiếng nói: “Mời hai vị vào! Trên cửa không khóa!”

Cố đông chủ và Vương Trường Thanh vừa nghe thanh âm Hàn Lập vang lên bên tai liền hoảng sợ. Nhưng lập tức ý thức được tiên sư đại nhân bên trong gọi bọn họ đi vào. Vì thế vội vàng sửa sang lại y phục, cung thanh đáp ứng một tiếng rồi đẩy cửa đi vào.

Hàn Lập lúc này đã rời khỏi giường, đang chắp tay sau lưng đứng ở trong phòng.

“Tiên sư đại nhân, Cố đông chủ muốn tự mình cùng ngài bàn chuyện kia, muốn mời tiên sư đại nhân cho đông chủ một cơ hội để ngài giúp ông ấy được không?” Vương Trường Thanh lúc trước cùng Hàn Lập tiếp xúc qua một ít, dĩ nhiên biết vị tiên sư này thật sự không phải người ngu ngốc, liền trực tiếp đem ý định đến đây nói ra.

Nghe xong lời này, Hàn Lập liếc mắt nhìn lão giả, nhoẻn miệng cười nói: “Đương nhiên có thể! Chẳng qua, ngươi tốt nhất khuyên vị Cố tiên sinh này không nên quá hy vọng!”

Hàn Lập lộ ra một bộ dáng không sao cả mà nói.

Nghe Hàn Lập nói vậy, Vương Trường Thanh lộ ra vẻ hơi xấu hổ, nhưng vẫn hướng về phía trung niên nhân giải thích chi tiết một chút.

Trung niên nhân sau khi nghe xong, thần sắc biến đổi nhưng lập tức trở nên trịnh trọng hướng về lão giả nói mấy câu, làm Vương Trường Thanh ngây ra một chút, trên mặt lộ vẻ cổ quái.

Mà Hàn Lập ở bên cạnh vẫn nhìn một cách bàng quan, trên mặt không có gì khác thường.

“Tiên sư đại nhân! Đông chủ của chúng ta nói, chỉ cần tiên sư ra tay hỗ trợ, bất luận sự thành hay không, Cố gia cũng nguyện ý đem một số lượng linh thạch lớn làm thù lao. Mà tiên sư nếu có thể giúp cho Cố gia đoạt được tư cách buôn bán giữa các đảo, Cố đông chủ thậm chí nguyện ý đem tiên sư từ đảo ngoại nhân, định cư làm đảm bảo nhân của Khôi Tinh Đảo, làm tiên sư có thể trở thành cư dân chính thức của Khôi Tinh Đảo… Quan trọng nhất là, vô luận tiên sư về sau có đảm nhiệm chức vụ hay không, Cố gia sau này trong vòng ba năm nguyện ý đem ba thành lợi nhuận của việc giao dịch phụng hiến cho tiên sư”.

Vương Trường Thanh nói xong mấy lời này thì vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt, tựa hồ không tin nổi điều Cố đông chủ đã hứa hẹn với Hàn Lập.

Hàn Lập nao nao, sờ sờ cằm, có điểm kỳ quái hỏi: “Cái gì vậy? Tại Khôi Tinh Đảo trú chân, còn muốn cái gì đảm bảo nhân? Lúc trước, hình như ta chưa được nghe tiên sinh nói qua!”

Lời này Hàn Lập tuy nói ra cực kì ôn hòa nhưng làm Vương Trường Thanh toát một thân mồ hôi lạnh, vội vàng mở miệng giải thích:

“Tiên sư hiểu lầm rồi! Ở trên Khôi Tinh Đảo bình thường có hai loại tiên sư. Một loại là tiên sư ở tạm thời, bọn họ sẽ không đảm nhiệm chức vụ gì trên đảo, bình thường chỉ ở lại mấy năm rồi sẽ tùy cảm hứng mà quyết định ở lại hay rời đi. Một loại khác là người bảo hộ cho các gia đình giàu có, liền có thể làm thủ tục ở lại đảo vĩnh viễn. Loại tiên sư này hàng năm chẳng những chỉ phải nộp rất ít tiền và linh thạch, mà cũng chỉ có bọn họ mới có tư cách đảm nhiệm chức vụ trên đảo, có thể tham gia Linh Địa tranh đoạt đại hội mười năm một lần trên đảo. Ai đoạt được sẽ chiếm được nơi có linh khí đậm đặc nhất để tu luyện. Mà bởi vì người ngoài đảo muốn tìm được người bảo hộ trên Khôi Tinh Đảo thực sự không phải chuyện đơn giản. Cho nên lão hủ nhất thời sơ sẩy, không đề cập việc này với tiên sư”.

Vương Trường Thanh sợ Hàn Lập hiểu lầm điều gì, một hơi nói ra hết thảy.

Nghe xong lời này, thần sắc Hàn Lập trở nên âm trầm. “Tất cả các tu tiên giả không định cư tại Khôi Tinh Đảo đều không thể có được nơi tu luyện sao?”

Hàn Lập có chút không quá tin nói.

“Không chỉ đảo này, tiên sư định cư trên đảo lân cận cũng có thể tham gia loại tỷ thí này. Chẳng qua, bọn họ cũng chỉ có thể đến xem tranh đoạt nơi tu luyện của bổn đảo. Mà Khôi Tinh Đảo được lấy làm chính đảo bởi vì linh mạch trên đảo chính là tốt nhất khu vực biển lân cận, linh khí nồng đậm nhất. Linh mạch của các đảo khác kém hơn rất nhiều” Lão giả giải thích cho Hàn Lập.

Nghe xong hết thảy điều này, sắc mặt Hàn Lập âm trầm bất định.

Mấy quy đinh này rõ ràng là sách lược đem các tu sĩ tu vi cao ở lại chủ đảo. Bởi vì đã là tu tiên giả, ai lại không muốn có nơi tu luyện linh khí sung túc.

Thậm chí nếu hắn muốn nuôi trồng linh thảo và tu luyện, cũng cần địa phương tu luyện linh khí càng nồng đậm càng tốt!

Hàn Lập cau mày, cúi đầu đi qua đi lại trong phòng vài bước, rồi khoanh tay nhìn nhìn trung niên nhân họ Cố đang mang vẻ mặt chờ đợi.

Nhìn thấy vẻ mặt vị Cố đông chủ này như vậy, Hàn Lập thở dài, chậm rãi nói: “Các người cho ta biết phải khiêu chiến tiên sư tu vi như thế nào, nếu nói thật sự có khả năng đối phó, ta sẽ phá lệ ra tay một lần!”

Hàn Lập lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ, bộ dáng như là nể mặt hai người mới ra tay.

Vương Trường Thanh nghe vậy mừng rỡ, vội vàng đem việc này giải thích cho trung niên nhân, làm đối phương cũng lộ ra vẻ mặt mừng như điên.

Mà Hàn Lập sau khi nói xong, trong lòng thầm nghĩ:

“Nếu trong mấy vị tiên sư kia không có tu sĩ Trúc cơ kỳ, cho dù với tu vi hiện tại của mình, ỷ vào lợi thế khôi lỗi và pháp khí, chắc không có vấn đề gì! Từ đó có thể bắt đầu tu luyện Tam chuyển trọng nguyên công kia tại Khôi Tinh Đảo. Đương nhiên, Thân Ngoại Hóa Thân và Đại Diễn Quyết cũng phải tu luyện mới được. Đây chính là lợi khí bảo mệnh về sau mà”.

Bốn ngày sau, chiếc thuyền rốt cục đã tới Khôi Tinh Đảo trong tiếng hoan hô của người trên thuyền.

Hàn Lập được Cố đông chủ và Vương Trường Thanh dẫn đi, hưng phấn trùng trùng giúp cho Hàn Lập làm một ít thủ tục trên đảo.

Dù sao một vị tu tiên giả lạ lẫm đến đảo này, nhất định phải thông tri cho cảng khẩu một tiếng, như vậy mới không bị hiểu nhầm thành một tên xâm nhập giả có ác ý.

Chẳng qua, Hàn Lập đi theo phía sau hai người, im lặng đánh giá cảng khẩu này, hết thảy làm cho hắn có một cảm giác chính là nơi đây rất lớn!

Vô luận về số lượng các con thuyền, hay là thể tích thuyền, căn bản không phải tiểu bến tàu của Thiên Nam có thể so sánh được.

Cự thuyền thần kỳ của Cố đông chủ lớn như vậy nhưng trên bến tàu này lại đậu liên tiếp sáu, bảy chiếc như thế. Còn mấy thuyền nhỏ khác thì nhiều vô kể.

Hàn Lập ước chừng, cả bến tàu cũng có thể có hai ba trăm chiếc.

Cho nên đám người đi đi lại lại trên thuyền, dưới thuyền lại càng nhiều hơn.

Làm cho Hàn Lập lần đầu tiên cảm giác được, cái gì là người đi kẻ lại như nước.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện