Chương 481: Hóa hình chi bảo
Hàn Lập không thể đoán được tâm tư của Huyền Cốt, ánh mắt chuyển một vòng, cuối cùng nhìn Huyết Ngọc Tri Thù cách đó không xa.
Lúc này hồng quang trên người con linh thú phát ra càng chói mắt, mặc dù thân thể nó vẫn run nhè nhè nhưng vẫn đang từng chút một coi thù ti lại.
Dây thù ti màu trắng kia đang phát ra một tầng lam quang âm u, âm hàn lấp lóe bất định, khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị.
Bất quá lam quang này dọc theo thù ti đến gần hồng quang trên người Huyết Ngọc Tri Thù thì lập tức bộc phát ra từng điểm bạch quang, bị bài xích ra bên ngoài, không cách nào tiếp cận gần được bản thể của Huyết Ngọc Tri Thù.
Hàn Lập nhíu mày một chút.
Không cần hỏi cũng có thể khẳng định quái quang này cùng với Kiều Lam Băng Diễm có quan hệ rất lớn, khó trách các lão quái vật này không ai chịu tới trợ giúp linh thú. Sợ rằng đối với lam quang này rất kiêng kị.
Vừa nghĩ đến đây hắn liền nghe được trên bầu trời nổ “Oành” một tiếng thật lớn, trong đó còn có tiếng gầm lớn cùng tiếng cười cuồng ngạo của Man Hồ Tử.
Ánh mắt của hắn lại bị hấp dẫn vào cuộc chiến.
Lúc này thân hình của Man Hồ Tử phình ra đến ba bốn trượng. Quần áo nửa thân trên không biết đã bay đằng nào, lộ ra trước ngực lân phiến dày đặc, giống như là kim giáp vậy, tinh quang bắn ra bốn phía, khiến cho mọi người không dám nhìn thẳng.
Quỷ dị hơn chính là xung quanh thân thể hắn có vài vòng ánh sáng màu bạc đang xoay quanh.
Vòng ánh sáng này như mộng như ảo, phiêu hốt bất định, nhưng khiến cho tử sắc hỏa long do Thiên La Công của Vạn Thiên Minh biến thành công kích ở đối diện không cách nào đến gần trước người nữa bước, luôn luôn chắn phía trước tử hỏa kia. Mặc dù Man Hồ Tử tự xưng Thiên Ma công đệ nhất Loạn Tinh Hải, nhưng bảo hắn dùng công pháp này ngạnh kháng chân hỏa của Vạn Thiên Minh, hắn tuyệt đối sẽ không đi làm cái sự tình ngu ngốc này.
Trên tay của Man Hồ tử xuất hiện một cái bao tay màu đen ảm đạm. Mặt trước đầy móc nhọn, hình dáng thật hung tợn đáng sợ.
Man Hồ Tử huy động cái bao tay này, cùng với tử sắc cự kiếm như hóa thành du long kia va chạm với nhau, mỗi một quyền đánh ra đều có một cái bàn tay màu vàng thật lớn từ trong quyền sáo bay ra, hung hăng đem cự kiếm đánh bay ra xa mấy trượng.
Mà Vạn Thiên Minh đang ở giữa không trung thao túng cự kiếm kia sắc mặt tức giận thúc dộng hai đầu hỏa diễm tử long bay múa đầy trời, muốn tìm ra chỗ sơ hở của vòng ánh sáng màu trắng kia mà vây khốn đại địch Man Hồ Tử này.
Thiên Ngộ Tử và Thanh Dịch cư sĩ ở bên cạnh đều là hạng người quý trọng bản thân, hai người bọn hắn cách xa nhau, một bên không ngừng thúc dục bầy Thanh Cức Điểu và pháp bảo bản thân đánh vào đối phương, phe bên kia bằng vào Ly Quy và một cái thước ngắn bạch quang lập lòe phòng ngự mưa gió không lọt vào.
Hai người không nóng không lạnh, như là đang luận bàn lẫn nhau vậy.
Mà trường tranh đấu kịch liệt nhất đúng là trận chiến giữa Cực Âm tổ sư và lão giả gầy gò kia.
Trong phạm vi tranh đấu của hai người, âm thanh quỷ khiếu phượng minh đan xen vào nhau, đồng thời bóng ảnh màu xanh cùng hắc khi không ngừng lưu chuyển, hình thành nên một dòng suối thật lớn.
Người ở bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh của Thiên Đô Thi điểm vài cái, hoặc là từ bên trong dòng suối mãnh liệt sôi trào mãnh liệt, dường như đang chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Về phần con báo biến dị ba mắt được bên ma đạo cực kỳ trọng thị kia, thì dang cùng với Hàn Giao màu trắng kia truy đuổi nhau không ngừng.
Hàn Giao rõ ràng đang rơi vào hạ phong, bị con báo ba mắt kia làm cho phải hóa thành hoàng quang bay loạn trên trời.
Bạch quang hàn khí nó phun ra va chạm vào hoàng quang, trong nháy mắt liền hóa thành một viên đá bình thường, căn bản không cánh nào đến gần con báo được.
Bất quá nó cuối cùng có thể miễn cưởng chống lại con báo ba mắt, không để nó công kích ba người chính đạo. Xem tình hình hiện tại, Hàn Giao này cũng chỉ có thể chống đỡ được chốc lát nữa mà thôi.
Nhìn đến đây, trong lòng Hàn Lập bổng nhiên xuất hiện một cảm giác cổ quái.
Thật ra những người này đang đánh nhau có vẻ vô cùng náo nhiệt, pháp bảo bay loạn, bí thuật thi triển liên tục, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy đây không phải là sinh tử chi chiến chân chính, dường như chỉ là đang luận đàm bình thường mà thôi.
Chẳng lẽ tranh đấu của Nguyên Anh Kỳ đều là như vậy?
Hàn Lập nghi hoặc trong lòng.
Đột nhiên hắn nhớ đến điều gì, lại nhìn Huyền Cốt một cái.
Khuôn mặt của Huyền Cốt lúc này lại ẩn chứa một tia cười lạnh, nhưng hắn dường như cảm ứng được Hàn Lập đang quan sát nên khuôn mặt lần nữa khôi phục lại bộ dáng bình thường như lúc trước.
Hàn Lập rùng mình, trong lòng mơ hồ cảm giác được điều gì.
Nhưng không để cho hắn tiếp tục suy nghĩ, động khẩu chứa Hư Thiên đỉnh lại phát ra một âm thanh bạo liệt, tiếp theo là tiếng cọ sát nổi lên.
Hàn Lập kinh hãi, vội vàng hướng đến động khẩu quan sát, đồng thời chuẩn bị tư thế cẩn thận đề phòng.
Chỉ thấy lam quang trên tế đàn rung động một trận, tiếp theo âm thanh long ngâm truyền ra, một đạo hỏa quang từ trong động bắn ra ngoài.
Hỏa quang này xoay nhanh quanh tế đàn, sao đó hóa thành một con hỏa diễm cự lang hai đầu đứng giữa không trung.
Toàn thân hỏa lang này đều có hỏa diễm bừng cháy, sau khi thấy mọi người liền huy động bốn chân muốn chạy đi.
Vốn chính ma hai bên đang chiến đấu kịch liệt, vừa thấy cảnh này liền ngẩn cả người ra, đồng thời ngừng tay không tiếp tục đánh nữa.
Lão giả nho sam ở gần nhất lập tức vỗ lên thiên linh cái của mình, một bàn tay to màu xanh từ trong đầu hắn bay ra, hướng hỏa lang cuốn nhanh đến.
“Nghĩ cho kỹ đi, bảo bối này là của bổn môn chủ” Vạn Thiên Minh thấy như vậy nhất thời có chút lo lắng hét lên một tiếng, thân hình lưu chuyển sau đó lại hóa ra một cái phân thân giống như đúc.
Hỏa diễm bốc cháy khắp hai Vạn Thiên Minh, hai đạo tử hồng hỏa diễm nhập lại làm một đuổi theo bàn tay to kia.
Man Hồ Tử như đã hiễu ra được điều gì, cấp tốc thi triển thần thông, độn quang bay đi.
Ánh sáng đủ loại trong nháy mắt cùng đánh tới một điểm.
Những người khác rõ ràng so với Thanh Dịch cư sĩ và Vajn Thiên Minh chậm hơn một bước.
Đặt biệt là bàn tay to bay trước kia, tốc độ độn quang nhanh vô cùng, trong nhát mắt liền đến trên đầu hỏa lang kia, hướng xuống mà chụp lấy.
Trong lúc mọi người đều cho rằng lão giả nho sam khẳng định sẽ đắc thủ, thì hai cái đầu hỏa lang đồng thời ngẩng lên, một màn hào quang hồng hoàng nhị sắc đột nhiên xuất hiện trên thân thể nó.
Bàn tay to màu xanh kia không có công kích được, “phành” một tiếng bắn ngược ra ngoài.
Lão giả nho sam đầu tiên là cả kinh, nhưng lập tức nét mặt vui mừng như điên.
Thanh quang đại thịnh, bàn tay to trong nháy mắt lại hung hăng chộp tới hỏa lang, tử hồng ở phía sau tỏng chớp mắt cũng đuổi tới
Mắt thấy bản thân chậm hơn bàn tay to màu xanh kia một chút, không kịp ngăn cản nó đắc thủ, tử hồng dứt khoát biến đổi mục tiêu, hóa thân thành một tử sắc hỏa long, hung hăng hướng đến bàn tay to kia cắn một cái.
Lão giả nho sam đang thao túng bàn tay to kia thấy cảnh này, trong lòng mở miệng mắng Vạn Thiên Minh hèn hạ.
Hắn trực tiếp sử dụng phân thần biến ảo huyễn hóa ra một bàn tay to nữa, mà lại có thể sử dụng dễ dàng, uy lực cùng không hề nhỏ. Nhưng tuyệt không dám ngạnh kháng một kích của Thiên La chân công biến hóa thành hỏa long kia.
Dù sao sau khi sử dụng như vậy sẽ khiến cho phân thần của mình tổn hao không nhẹ. Hắn tuyệt sẽ không làm cuộc mua bán lỗ vốn như vậy.
Dưới sự bất đắc dĩ, bàn tay to màu xanh kia đột nhiên nhấn mạnh một cái, cải biến phương hướng quay lại nghênh đón tử sắc hỏa long.
Thanh quang, tử diễm nổ tung ra.
Nhưng trong nháy mắt trì hoãn vừa rồi, đám người Man Hồ Tử và Thiên Ngộ Tử đã đuổi đến.
Mây người đều muốn vây bắt hỏa lang không hẹn mà cùng công kích đối thủ bên cạnh.
Lần ra tay này so với công kích vừa rồi hung mãnh và độc ác hơn rất nhiều. Các loại bí thuật đạo pháp xuất ra bất tận, nhất thời mấy người này cùng dây dưa một chỗ, không ai bận tâm đến hỏa lang ở đằng kia.
Hỏa lang này có linh tính vô cùng, tựa hồ biết được sự lợi hại của các lão quái Nguyên Anh Kỳ này, thân hình nó trầm xuống, đột nhiên hướng xuống phía dưới mà chạy đi.
Phương hướng nó bỏ chạy chính là nơi đám người Huyền Cốt, Hàn Lập đang đứng.
Hàn Lập có chút trợn mắt há mồn, lúc này trong lòng hắn có thể hiểu rõ được bảy tám phần.
Con hỏa lang hai đầu này khẳng định do bảo vật bên trong Hư Thiên đỉnh biến hóa thành. Không biết vì sao Hư Thiên đỉnh còn chưa lấy ra mà nó đã phá đỉnh chạy ra trước.
Mặc dù không biết nó là loại bảo vật có thần thông như thế nào, nhưng thấy nó có thể thông linh hóa hình, có thể phản kháng được một kích của bàn tay to màu xanh kia, cũng như có thể tự chủ hành động được, thì cũng biết nó chính là một vật cực kỳ trân quý.
Hiện tại nó đang hướng đến bọn tu sĩ Kết Đan Kỳ mà vọt tới. Hàn Lập không hề suy tư vội vàng hướng trên túi trữ vật vỗ một cái, một đạo bạch khí bỗng nhiên xuất hiện trên tay.
Hàn Lập quơ tay hướng đến bạch khí một cái, một cái hoa lam cổ sắc cổ hương xuất hiện trên tay.
Nhưng không đợi đến lúc Hàn Lập thi triển pháp thuật, bên dưới cách đó không xa lại bắn ra hai đạo hắc khí hóa thành hai con rắn lớn, trước tiên quấn quanh thân thể hỏa lang mấy vòng, đột nhiên khẩn trương co rút lại.
Trong lòng Hàn Lập mắng một tiếng, liếc mắt nhìn qua, đúng là Ô Sửu mang theo vẻ mặt đắc ý đang bắt pháp quyết, mà hắc sắc cự mãng kia hiển nhiên là do Huyền Âm đại pháp biến thành.
Trên mặt Hàn Lập xuất hiện vẻ ảo não, trong lòng không nhịn được có chút thầm nghĩ, có nên hay không ra tay đoạt lấy bảo vật này? Dù sao thì vật ấy còn chưa bị đối phương thu lấy.
Nhưng như vậy thì sẽ khiến cho Cực Âm tổ sư nổi giận, vì đoạt bảo mà lập tức ra tay đối phó với hắn, như vậy sẽ rất không ổn, khả năng đoạt được ít mà bị mất đi lại nhiều.
Các loại ý niệm nhanh chóng chuyển động trong đầu Hàn Lập, nhưng không chờ hắn xuất thủ thì Huyền Cốt ở một bên không chút khách khí đã ra tay.
Hàn quang trong mắt Huyền Cốt chợt lóe lên, không một thanh âm phóng ra một đạo lục quang. Trong nháy mắt lục quang đại thịnh, hóa thành một cái ti võng bích lục thật lớn, đem hắc sắc cự mãng và hỏa lang bao phủ vào bên trong.