Chương 815: Dung nham chi địa.
Sau khi cho vài con Khôi Lỗi bay tản ra, ba người Hàn Lập đang ẩn nặc phía sau cũng nín thở.
Tuy lý thuyết là vậy nhưng rút cuộc biện pháp này có hữu hiệu hay không thì cũng là chuyện chưa biết được.
Ngay cả Hàn Lập cũng không nắm chắc mười phần. Dù sao mọi thông tin hắn biết được về Thập Tuyệt độc cũng từ điển tịch mà ra, chứ bản thân chưa bao giờ thử nghiệm qua.
Nhưng một lát sau, sự nghi ngờ trong lòng ba người đã không còn một chút nào cả.
Chỉ thấy sau khi vài con cự viên vừa bay đi được hơn mười trượng thì đỉnh núi nguyên bản vẫn an tĩnh đột nhiên truyền ra vài âm thanh bén nhọn kỳ quái.
Âm thanh này vừa lọt vào tai thì Hàn Lập nhất thời cảm giác được cả người khí huyết quay cuồng, đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa từ trên không trung rơi xuống.
Hắn vô cùng kinh hãi, vội vàng vận chuyển linh khí toàn thân để ổn định thân hình rồi sau đó quay đầu, dùng linh nhãn thần thông nhìn hai người Nam Lũng Hầu đứng bên cạnh.
Bộ dáng bọn họ cũng hết sức chật vật, thân hình chấn động vài cái rồi mới khôi phục lại vẻ bình thường.
Hàn Lập nhướn mày, trong lòng âm thầm hoảng sợ.
Loại công kích bằng âm thanh quái dị này hình như không phải tác động lên thần thức mà là trực tiếp đánh tới chân nguyên nên cho dù thần thức Hàn Lập có cường đại hơn đi chăng nữa thì cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.
Tử Vân hạt có loại thiên phú cổ quái này thật sự khiến cho người khác cảm thấy ngoài ý muốn.
Xem ra thông tin trong điển tịch ghi lại quả nhiên không thể đầy đủ về mọi mặt được.
Ngay lúc Hàn Lập âm thầm suy nghĩ thì từ đỉnh núi có đến mười ba, mười bốn đạo hào quang màu tím đen bắn ra, lóe lên vài cái rồi đuổi theo đám khôi lỗi. Hàn Lập vội vàng dùng thần thức điều khiển. Đám cự viên lập tức tăng tốc hết cỡ, hóa thành những đạo bạch hồng phi độn ra xa.
Cho dù chỉ trong nháy mắt thời gian nhưng dựa vào thần thức cường đại của bản thân, Hàn Lập đại khái cũng nhìn rõ được thứ màu tím đen kia.
Ngoại trừ có cái đầu to đến mức dọa người, thân hình dài tầm hơn một trượng, cả người màu tím đen cùng một đôi cánh trong suốt thì còn lại hoàn toàn giống như bò cạp bình thường.
Bất quá con phi hạt bay phía trước có hình thể to lớn hơn xa đồng loại, dài đến hơn hai trượng, tựa hồ là thủ lĩnh của đàn độc trùng kia.
Nhìn thấy bộ dạng dữ tợn, hung ác, miệng phun hoàng vụ phì phì, Hàn Lập không khỏi nhíu mày.
Độn tốc của cự viên rõ ràng kém xa so với phi hạt nhưng khoảng cách giữa hai bên vẫn đủ để dẫn dụ đám độc trùng này ra xa.
Trong nháy mắt chúng đã hóa thành điểm đen.
Một lát sau, trên trời cao đột nhiên có thanh âm quát lớn: "Đi! Đã có khôi lỗi va chạm vào cấm chế nên bị đuổi kịp rồi.”
Vừa nói xong, linh quang quanh thân Hàn Lập chớp động, giải trừ pháp thuật ẩn nặc, dẫn đầu phá không vọt tới.
Hai người còn lại thấy vậy cũng lập tức hóa thành hai đạo hào quang, bay nhanh về phía đỉnh núi.
Ba người đều biết đám Tử Vân hạt kia có tốc độ nhanh như gió, nếu không nhân cơ hội để hành động thì có thể bọn họ sẽ gặp phiền toái lớn.
Cũng may tốc độ của cả ba không chậm, tuy Hàn Lập không có sử dụng Phong Lôi Sí nhưng chỉ bằng vào tu vi cao thâm hơn xa tu sĩ cùng cấp, trong nháy mắt hắn đã vượt qua đỉnh núi.
Lúc này hắn cảm ứng được đám cự viên Khôi Lỗi dần dần mất liên lạc. Hàn Lập trong lòng cả kinh, không dám dừng lại một chút nào, bay thẳng một mạch ra xa, cách sào huyệt của Tử Vân hạt hơn mười dặm.
Khi dừng lại ở một đỉnh núi khác, ba người mới chân chính an tâm.
"Lần này tất cả là nhờ vào Bích Cưu độc cùng khôi lỗi của Hàn huynh. Nếu không vấn đề vượt qua cửa ải kia thực sự sẽ khiến chúng ta đau đầu." Nam Lũng Hầu mặt tươi cười, liên thanh nói.
"Không có gì! Chỉ may mắn mà thôi." Hàn Lập liếc mắt nhìn Nam Lũng Hầu một cái, bất động thanh sắc nói.
Mặc dù Bích Cưu độc nguyên là bảo vật của Thương Khôn Thượng Nhân để lại nhưng Hàn Lập cũng không phí tâm giải thích gì cả, chỉ hàm hàm hồ hồ đáp cho qua chuyện.
Lão giả họ Lỗ thấy dễ dàng giải quyết việc này như vậy thì cũng mở miệng liên tục thật tâm khen ngợi.
Hàn Lập cười nói, ứng phó vài câu rồi ba người một lần nữa lên đường.
Lộ trình tiếp theo lại khôi phục sự bình yên như ban đầu. Sau khi phi hành được gần nửa ngày thì không khí bắt đầu nóng dần lên.
Cây cối trên sơn lĩnh theo hướng bọn họ đi tới dần dần trở nên thưa thớt rồi trụi lủi, không còn một bóng cây cọng cỏ, nhìn có vẻ khác thương.
Cuối cùng ngay cả đá núi cũng xuất hiện màu đỏ yêu dị. Hơn nữa trên đỉnh núi có thể mơ hồ nhìn thấy được một số khe dung nham nho nhỏ, bên trong đỏ rực, phun ra tro bui màu xám và hơi nóng có thể nướng chín người.
Trường cảnh thực sự giống với hỏa lò ở địa ngục.
Trên mặt Hàn Lập cùng Lỗ Vệ Anh lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng khi thấy thần sắc Nam Lũng Hầu vẫn không loạn thì hai người hiểu rằng lộ tuyến vẫn không nhầm nên không nói gì thêm.
Sau đó không lâu, phía trước ba người xuất hiện một tòa núi cao ước mấy ngàn trượng màu đỏ đậm, hơn phân nửa ngọn núi bị bao phủ trong đám mây lửa. So sánh với một số đỉnh núi thấp bé chung quanh thì ngọn núi kia cực kỳ hấp dẫn đối với người khác.
Nam Lũng Hầu đang dẫn đường phía trước, vừa nhìn thấy nó thì độn quang bắt đầu chậm lại.
Hai người Hàn Lập thấy vậy, sau khi nhìn nhau, tinh thần không hẹn mà cùng trở nên phấn chấn.
"Hai vị đạo hữu, ở phía dưới chân núi trước mặt có một cái động quật, đó chính là sào huyệt của Hỏa Thiềm thú nọ. Di hài của tu sĩ thượng cổ cũng nằm ở trong đó. Nghe nói linh giác súc sinh kia cũng không tệ, chúng ta trước tiên nên dừng lại thương nghị đã." Nam Lũng Hầu thở dài, xoay người lại ngưng thần nói.
"Ở dưới chân núi kia?" Hàn Lập nghe vậy, lông mày khẽ nhíu lại rồi lập tức dùng thần thức dò xét qua.
Quả nhiên có một cái động khẩu màu đỏ rất lớn, thỉnh thoảng thổi ra từng luồng gió nóng.
Vì sợ kinh động đến Hỏa Thiềm thú bên trong nên Hàn Lập thu thần thức lại, không dám mạo muội dò xét quá kỹ.
"Cần gì phải thương lượng! Lấy công pháp Băng thuộc tính của Hàn đạo hữu làm chính, hai người bọn ta làm phụ, trực tiếp tiêu diệt Hỏa Thiềm thú." Lỗ Vệ Anh không cần nghĩ ngợi nói.
"Lỗ huynh, chuyện đâu đơn giản vậy chứ. Theo Thương Khôn Thượng Nhân nói, sào huyệt Hỏa Thiềm thú cơ hồ có một nửa nằm trong dung nham. Vô luận con thú này bị trọng thương đến mức nào, chỉ cần nhảy vào trong dung nham thì lập tức có thể khôi phục lại như ban đầu. Nếu đấu với nó ở nơi đó, khẳng định rất bất lợi. Phương pháp tốt nhất là nên thiết hạ pháp trận trước tiên rồi sau đó dẫn dụ nó ra khỏi sào huyệt để tiêu diệt. Vì thế, ta đã chuẩn bị một bộ khí cụ bày trận Thủy thuộc tính." Nam Lũng Hầu nhẹ nhàng nói.
Nghe lời ấy, lão giả họ Lỗ cũng không có phản đối, Hàn Lập cũng cảm thấy chẳng có vấn đề gì. Ba người sau khi định kế xong liền bắt đầu chuẩn bị.
Ngoại trừ đại trận của Nam Lũng Hầu kia thì Hàn Lập bố trí thêm mấy loại pháp trận khác bên ngoài để phòng ngừa bất trắc.
Làm xong hết thảy mọi việc, ba người cuối cùng quyết định ẩn hình, để cho Hàn Lập dùng khôi lỗi dẫn dụ Hỏa Thiềm thú ra khỏi sào huyệt.
Sau khi vỗ vào túi linh thú bên hông, một con khôi lỗi hình bạch lang (sói trắng) còn sót lại bỗng xuất hiện.
Sau đó Hàn Lập khoanh chân ngồi bên cạnh pháp trận, thao túng con khôi lỗi thú này bay thẳng về phía sơn động nọ.