Chương 73: Ta là người tốt [2]
Edit: Quân Mộ Hàn
Beta: Mặc Tử Liên
Một Lăng gia nho nhỏ làm sao có thể trải qua lửa giận của thiếu chủ. Trước khi người của Tam Đại Chế tài tới duy trì khẳng định đã bị tiêu diệt.
Vì vậy, đừng nhìn thiếu chủ tính ôn hòa nho nhã, đây chẳng qua là bề ngoài mà thôi, có thể trở thành thiếu chủ Đông Phương gia tộc, hắn không có năng lực sao được?
Ầm!
Thời điểm Dư lão thiếu chút nữa bị dọa thành bệnh tim, trước mặt Cố Nhược Vân bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm.
Thanh kiếm kia rất không bắt mắt, chính xác mà nói, thân kiếm cùng chuôi kiếm đều loang lổ rỉ sét, nhìn một cái chính là một đống sắt vụn. Mà chính cái sắt vụn này lại chặn kiếm Lăng Hi...
Không sai. Tại chỗ thanh kiếm sắp sửa nhuốm máu tươi của Cố Nhược Vân cứ như vậy mà bị chặn lại
“Haiz! Ta cho là một chiêu này của Lăng Hi có bao nhiêu lợi hại, không nghĩ tới, cứ như vậy dễ dàng bị chặn lại.”
“Lăng Hi này còn là võ giả gì? Ngay cả một tụ khí cấp sáu cũng không đánh lại, hay là lần nữa trở về trong bụng mẹ tái tạo lại một chút đi.”
“Ta cho rằng đây không phải là thực lực chân chính của Lăng Hi, nếu không làm sao Cố Nhược Vân có thể ngăn cản?”
Mọi người từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, sau đó không ngừng cảm thán lên tiếng. Bất kể là ai cũng không tin thực lực của Cố Nhược Vân có thể so được với Lăng Hi.
Dù sao cấp bậc kia, để cho bọn họ tin một người tụ khí cấp sáu có thể chống đỡ công kích võ giả cấp thấp, trừ khi khiến cho bọn họ tin tưởng con kiến có thể giết chết con voi.
“Ta vốn không nghĩ sẽ lấy ra nó, nhưng...” Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười, “Nhưng ngươi ép ta đem nó lấy ra, ngươi nói, ta nên thế nào đối tốt với ngươi chứ? Ồ! Đúng rồi, ngươi mới vừa rồi muốn giết ta, đúng không?”
Lăng Hi sửng sốt một chút, rất nhanh liền khôi phục tâm trạng, hắn cười lạnh một tiếng: “Cho dù ta muốn giết ngươi thì như thế nào? Cố Nhược Vân, ngươi dám giết ta sao? Coi như cho ngươi một trăm lá gan, ngươi cũng không dám động vào một cọng tóc của ta, nếu không, chính ngươi cũng không sống được.”
Dư lão bất đắc dĩ lắc đầu. Cho dù Cố Nhược Vân vốn không muốn giết Lăng Hi, hắn vừa nói lời này, không thể nghi ngờ cũng phải giết hắn.
Chẳng qua là...
Lão hơi nheo mắt lại, liếc nhìn thanh kiếm trong tay Cố Nhược Vân: “Thanh kiếm này rất đặc biệt, nhưng hình như không phải là linh khí. Không biết Đại tiểu thư lấy được ở đâu, chắc hẳn Luyện khí tông cũng nhìn thấy thanh kiếm trong tay nàng đặc biệt.”
Đối mặt với một màn này, Hồn Phi trước sau thờ ơ lạnh nhạt, nhưng khi nhìn đến kiếm trên tay Cố Nhược Vân, chân mày khẽ nhíu lại.
“Linh khí? Không! Không phải là linh khí, phải nói, đây là một thanh phế linh khí!”
Phế linh khí, tuy cũng là linh khí,nhưng không thể so sánh với linh khí chân chính. Còn không xứng vào mắt Luyện khí tông hắn.
“Phải không?” Cố Nhược Vân nhướng mày nhìn về phía Lăng Hi, trong mắt ý cười càng sâu, “Ta đây ngược lại muốn nhìn, giết ngươi rốt cuộc sẽ có hậu quả gì!”
“Vậy ngươi liền thử đi!”
Lăng Hi lạnh lùng cười một tiếng, thân mình như gió bay về phía Cố Nhược Vân, ánh sáng lưỡi kiếm vây quanh bốn phía, cực kỳ sắc bén cùng ác độc.
Nhưng, linh kiếm trong tay Cố Nhược Vân chỉ nhẹ nhàng vung lên, một luồn gió từ kiếm mạnh mẽ bỗng nhiên xông ra, ầm một tiếng, đánh Lăng Hi lui lại mấy bước.
Không sai, nàng vừa mới giơ kiếm, không có bất kì động tác dư thừa nào...
“Nói cho ta biết, đây không phải là thật, chẳng nhẽ ngày đó nàng ở bên trong Thiên Linh trận lấy được bảo bối, thật sự là thanh kiếm này?”
Thanh niên trong đám người lúc trước muốn cướp lấy bảo vật từ Cố Nhược Vân hung hăn dụi dụi con mắt. Lần trước hắn bị Cố Nhược Vân đánh bay mặt mũi, trong lòng rất không thoải mái, cho lên liền đuổi theo Lăng Hi tới nơi này để chứng kiến tình cảnh thiếu nữ bị đánh gục.
Không ngờ rằng lại thấy một màn này.