Chương 100: Võ giả cấp thấp [2]
Edit: Hằng Dudu
Beta: Mặc Tử Liên
Trái tim Cố Nhược Vân trong nháy mắt liền ngừng đập. Nàng kinh ngạc nhìn linh khí trong tay mình, thật lâu không hồi phục lại tinh thần.
Lời này của Tử Tà có nghĩa là, chỉ cần về sau mình nguyện ý, muốn bao nhiêu linh khí sẽ có bấy nhiêu? Phải biết rằng, dù là ở đại lục Đông Huyền, linh khí cũng tồn tại cực kì hiếm hoi, huống chi đại lục Tây Linh với mọi phương diện đều không bằng đại lục Đông Huyền?
Cho dù là bên trong Luyện Khí tông cũng chỉ có tông chủ mới có một linh khí cấp thấp, vậy mà đã được xem là một bảo bối trân quý.
Nếu mình chế tạo được nhiều linh khí, điều này có ý nghĩa gì? Có nghĩa là không bao lâu sau, nàng sẽ sở hữu một trong những đội quân cường đại nhất!
"Nha đầu, thời gian không nhiều lắm," Tử Tà xoa đầu Cố Nhược Vân, mắt tím xẹt qua một tia sầu lo , "Ngươi cần phải mau trưởng thành, chỉ khi ngươi trưởng thành nhanh hơn, thực lực của ta cũng khôi phục càng nhanh."
"Tử Tà......" Cố Nhược Vân ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ của Tử Tà, nàng cắn môi, hỏi: "Kẻ thù của ngươi rốt cuộc là ai? Mà địch nhân sau này ta phải đối mặt, là người nào?"
Tử Tà cúi đầu, mỉm cười nhìn thiếu nữ trước mặt: "Nha đầu, hiện tại có một số việc ta không có cách nào nói cho ngươi. Hiện giờ ta chỉ có thể cho ngươi một hứa hẹn, chờ ngươi chở về đại lục Đông Huyền, sau khi báo thù cho mẫu thân và đệ đệ kiếp trước của ngươi, ta sẽ nói cho ngươi toàn bộ mọi chuyện."
Nghe vậy, Cố Nhược Vân giật mình: "Được, ta sẽ sớm báo thù! Đến lúc đó ngươi phải nói cho ta toàn bộ việc mà ngươi biết, bao gồm cả thân phận của Thiên Bắc Dạ."
"Một lời đã định"
Ý cười trên mặt Tử Tà càng đậm, bên trong đôi mắt tím bất chi bất giác hàm chứa đầy sủng nịnh.
..........
Cố Nhược Vân vừa rời khỏi thượng cổ thầntháp, liền cảm nhận được một cỗ hơi thở ấm ấp từ phía trước truyền đến. Ngay tức khắc, trong lòng nàng liền gióng lên một hồi chuông cảnh báo, đột nhiên mở mắt, nhìn cũng không nhìn một quyền đánh tới.
Bốp
Một quyền trúng giữa mắt, đối phương ủy ủy khuất khuất ngồi xổm trong một góc, hai tròng mắt ngập hơi nước tràn ngập lên án, giống như Cố Nhược Vân đã làm chuyện ác tày trời đối với hắn.
Nhưng mà với dung nhan tuyệt thế kia, nhìn như thế cũng thấy đẹp mắt, bốn chữ khuynh quốc khuynh thành không đủ để hình dung vẻ đẹp kinh thế kia. Đương nhiên, trước hết phải bỏ qua vòng thâm ở mắt trái.
"Tiểu Dạ?"
Cố Nhược Vân chớp mắt: "Mắt của ngươi sao vậy?"
Mắt y làm sao? Còn không phải là kiệt tác của nàng sao?
Thiên Bắc Dạ mím môi đỏ, ủy khuất như cô vợ nhỏ:"Ta tới kêu nàng rời giường, nhưng mà....."
Nghe nói vậy, Cố Nhược Vân bỗng nhiên nhớ tới hành động vừa rồi của mình, có chút ngượng ngừng sờ mũi: "Xin lỗi, ta không biết là ngươi, đúng rồi, vừa rồi sao ngươi không tránh?"
"Tránh?" Thiên Bắc Dạ cau mày: "Ta không biết tránh thế nào?"
"Ách....."
"Ta chỉ biết phản kháng."
Nói đến đây, Thiên Bắc Dạ ngẩng đầu nhìn Cố Nhược Vân.
Có lẽ trong đầu hắn không có hai chữ né tránh, cho nên, hắn không làm được hành động này. Với hắn mà nói, ai dám đả thương hắn, hắn sẽ giết người đó, sao có thể trốn tránh?
"Vậy vì sao không phản kháng?"
Cố Nhược Vân có chút không rõ hỏi. Dựa theo thực lực của Thiên Bắc Dạ có thể giết Lăng Nghị mà nói, nếu y không muốn, mình căn bản không thể gây thương tổn cho hắn.
Thiên Bắc Dạ nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Ta không thể phản kháng, thời điểm ta phản kháng không thể khống chế được lực lượng của mình, sẽ đả thương nàng."
Vì thế, hắn cam tâm ăn một quyền này?
Cố Nhược Vân kinh ngạc há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt