Chương 381: Phá rồi lại lập
D ưới ánh trăng, một bóng đen to lớn như ma thần dọc theo những dãy núi nhấp nhô nơi chân trời lặng lẽ bay về phía trước. Bóng đêm yên tĩnh, tất cả cảnh vật chỉ còn lại những đường nét lưu loát đơn giản nhất, chỉ có bóng người to lớn kia là tồn tại rõ rệt nhất trong thiên địa.
Bóng đen không nhanh không chậm tiến về phía trước, nhìn như thong thả nhưng thật ra lại nhanh vô cùng. Ở phía trước, một bóng người nhỏ nhắn như nữ tử đang vội vàng chạy trốn.
Ánh mắt A Khách La xuyên thấu qua mũ giáp nhìn chằm chằm vào Phượng Phi phía trước, trong lòng hoàn toàn bình tĩnh.
“Đây là một trận chiến không hề lo lắng, một cuộc truy đuổi không cần suy nghĩ.” A Khách La trong lòng thầm nghĩ: “Khác biệt duy nhất chỉ là một chút thời gian mà thôi.”
Khi mà mọi chuyện đều đã nằm trong lòng bàn tay, dường như có rất nhiều cường giả đều thích chơi một chút trò mèo vờn chuột. Chí ít đối với A Khách La mà nói, tại nơi bình nguyên hoang vu này thưởng thức một nữ tử có thân phận cao quý chạy trốn trong đêm đen, đó thật sự là một chuyện vô cùng sảng khoái.
Mồ hôi đầm đìa từ trên trán chảy ra, còn chưa nhỏ xuống đã biến thành mồ hôi lạnh theo gió bay đi. Trong bóng đêm mờ mịt, Phượng Phi cố sức bay nhanh về phía trước, bóng tối miên man, không biết đâu là phương hướng.
Thế giới biến ảo, đảo mắt đã là mấy tỷ năm đằng đẵng, khi lần nữa thức tỉnh, tất cả những thứ đập vào trong mắt nàng đều hoàn toàn xa lạ.
“Tại nơi này, không có người mà ta nhận thức, cũng không có sự vật mà ta quen thuộc… rốt cuộc ta nên chạy về đâu đây?… Tam thúc, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện nhé!” Phượng Phi trong lòng vừa lo lắng vừa hoảng sợ, đầu óc dần dần trở nên trống rỗng.
Khi hậu thuẫn vững chắc phía sau đã không còn, lộ ra bên dưới dung mạo khuynh quốc khuynh thành vẫn là trái tim yếu đuối của một nữ nhân bình thường.
Ma ảnh phía sau như hình với bóng, mặc dù không quay đầu lại, nhưng Phượng Phi có thể cảm giác được cỗ khí tức cực độ tà ác kia vẫn luôn theo sát mình, không gần cũng không xa, giống như đang đùa giỡn con mồi.
“Bọn họ rốt cuộc là ai? Rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao lại tìm đến ta? Vì sao lại muốn giết tộc nhân của ta?” Trong lòng Phượng Phi tràn đầy nghi vấn, mặc dù trưởng lão Viêm tộc đã loáng thoáng nhắc đến ba chữ “Thiên Ma tộc”, nhưng đối với nàng mà nói đây là một chuyện rất ra xôi, trong ký ức khi còn nhỏ của nàng, Thiên Ma tộc cũng chỉ là rất xấu mà thôi, những chuyện khác nàng hoàn toàn không biết.
“Phụ thân… người nhất định phải phù hộ tam thúc thúc!” Phượng Phi đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác bên tai một luồng khí lưu âm tà phá không mà đến, vội vàng nghiêng đầu qua…
“Vút!”
A Tu La kiếm như u linh từ sâu trong bóng tối bắn ra, sát qua tóc mai bên tai của Phượng Phi, cắm vào mặt đất, chuôi kiếm hướng về không trung, lay động phát ra tiếng ông ông.
- A!
Năng lượng trên thân kiếm kéo thân hình Phượng Phi từ không trung xuống dưới. Tại khoảng khắc lướt qua bên người, uy áp khổng lồ khiến cho thân thể mệt mỏi của nàng không cầm cự được rơi xuống đất.
“Bình!”
“Bình!”
“Bình!”
Tiếng bước chân nặng nề từ phía sau vang lên, trong bóng tối vô tận, A Khách La trên người mặc khải giáp lập lờ ánh xanh từng bước một tiến đến gần.
- Còn muốn chạy sao… Hiên Viên công chúa?
Giọng nói của A Khách La lạnh lẽo mà trống rỗng, mang theo vẻ trầm thấp như đêm mưa.
Phượng Phi đầu tóc tán loạn, hàm răng như ngọc cắn chặt vào môi dưới đã trở nên trắng bệch:
- Ngươi rốt cuộc là ai?… Tam thúc ta thế nào rồi?
- A Khách La…
A Khách La lãnh đạm nói, trong thanh âm mang theo tiếng kim loại rất nhỏ, bước chân cũng theo đó ngừng lại, đứng cách Phượng Phi khoảng mười trượng, lẳng lặng nhìn kẻ may mắn sống sót này.
Ngữ khí của A Khách La khiến cho Phượng Phi cảm giác được không lành:
- Tam thúc…
Phượng Phi lẩm bẩm, đột nhiên thần sắc biến đổi, vẻ mặt trở nên kiên nghị, quát lên một tiếng, tay áo bào đỏ rực rung động. Từng tiếng phượng hót vang lên, trên người Phượng Phi phát ra một tiếng rít, một ngọn lửa lớn từ trong cơ thể bắn ra, bao phủ toàn bộ thân thể nàng trong biển lửa. Theo tiếng phượng hót liên miên không dứt, từng con phượng hoàng do hỏa diễm tạo thành từ trong biển lửa phá không bay ra, phát ra những tiếng kêu bén nhọn, lướt về phía A Khách La giống như đã dung nhập vào trong bóng tối.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, trong tiếng phượng hót, A Khách La đột nhiên xuất thủ, dưới chân nhún một cái đã nhảy vọt lên trời. Hắn căn bản không cần phòng ngự, để mặc cho những con phượng hoàng do hỏa diễm ngưng tụ thành công kích vào người, tay phải duỗi ra, một cỗ ma khí phá chưởng xuất ra, hóa thành hình bàn tay, trực tiếp xuyên qua biển lửa nắm lấy cổ Phượng Phi, nhấc bổng nàng lên.
Phượng Phi được trời ưu ái, có nhiều ưu thế bẩm sinh mà người khác không thể so sánh được, nhưng dù sao nàng cũng không giống như những võ giả bình thường khắc khổ tu luyện, kinh nghiệm đối chiến càng không thể nào bằng được loại cao thủ hung hãn như A Khách La, chỉ một chiêu nàng đã bị khống chế, hô hấp khó khăn, sắc mặt đỏ bừng lên.
- Người mà bổn tọa muốn bắt, không ai có thể chạy thoát được.
A Khách La nói xong, liền tiện tay ném Phượng Phi xuống đất, đồng thời khống chế huyệt đạo toàn thân của nàng.
Hắn chậm rãi bước qua, rút A Tu La kiếm từ mặt đất lên, tiện tay chém ra một kiếm, phá ra một vết nứt không gian, sau đó xoay người lại, tay trái đưa vào hư không, rút ra một sợi xích dài.
Cổ tay rung lên, một đầu xích sắt trong tay A Khách La giống như linh xà vươn đến, quấn quanh Phượng Phi mấy vòng, trói chặt nàng lại, đầu kia của xích sắt thì nằm trong tay hắn.
“Nhiệm vụ hoàn thành.”
Nhìn thoáng qua Phượng Phi trên mặt đất đang giận dữ nhìn mình, A Khách La hờ hững nắm lấy một đầu xích sắt, dùng một phương thức gần như thô bạo kéo Phượng Phi về phía vết nứt không gian.
“Ầm ầm!”
Chân phải của A Khách La vừa mới bước vào bên bờ thông đạo không gian liền ngừng lại. Toàn bộ mặt đất dưới chân bỗng phát ra tiếng ầm ầm. Sâu trong lòng đất, một luồng thần thức sắc bén như không gì không phá được bay ra, xuyên thấu qua từng lớp đất tập trung vào hắn. Không giống như trước đây, đạo thần thức này mang đến cho hắn một loại cảm giác xa lạ và nguy hiểm.
Chính đạo thần thức này đã khiến cho bước chân sắp bước ra của A Khách La rụt trở về, cặp mắt mở lớn nhìn vào thông đạo không gian tối đen như mực trước người cũng khép lại.
Dưới sự phong tỏa của luồng thần thức cường đại kia, A Khách La căn bản không dám cử động. Trong cảm nhận của hắn, chỉ cần di động một chút không nghi ngờ sẽ là một kích long trời lở đất. Không giống như trước đây, hắn căn bản không nắm chắc có thể tiếp được một chiêu này.
Sự cường đại và trấn định của A Khách La được xây dựng dựa trên Thiên Ma chiến giáp gần như không gì có thể phá vỡ được, cho dù đối mặt với cao thủ Thần cấp sở hữu quy tắc lĩnh vực tương đồng, hắn cũng có thể nắm chắc phần thắng, thậm chí có thể giết chết đối phương, nhưng ngoại trừ bộ chiến giáp này, cùng với công pháp đặc thù của Thiên Ma tộc, hắn vẫn như trước là một người thường.
“Chuyện gì xảy ra? Nơi này sao lại có một cao thủ như vậy ẩn tàng?” A Khách La trong lòng cực kỳ bất an, mặc dù không biết phương thức công kích của đối thủ còn chưa hiện thân kia, nhưng hắn có thể khẳng định, công kích của người nọ tuyệt đối có thể thương tổn đến mình.
“Ầm ầm!”
Mặt đất rung chuyển ngày càng kịch liệt, cuối cùng bên dưới những khe nứt, đại lượng nham thạch nóng chảy bắn ra, trong lòng đất như có một vật gì to lớn từ bên trong nham thạch nóng chảy trồi lên…
“Ào!”
Thanh âm giống như bọt nước tung tóe vang lên sau lưng A Khách La trăm trượng. Hắn trong lòng vừa động, ma thức cường đại lập tức phát ra, bắn về phía “vật thể” đột nhiên xuất hiện từ lòng đất kia.
Phượng Phi bị dây xích trói chặt nằm trên mặt đất, khuôn mặt vừa vặn hướng về nơi phát ra thanh âm dị thường kia, ánh mắt thấy được rõ ràng chuyện xảy ra tại phiến đại địa này…
Bên dưới một khe nứt xuyên qua mặt đất, một gã nam tử từ trong nham thạch nóng chảy cuồn cuộn chậm rãi trồi lên. Khi hắn lộ ra khỏi mặt đất, từng lớp nham thạch nóng chảy trên người rơi xuống, bắn vào trong dòng nham thạch cuồn cuộn.
“Cộp!”
Tên nam tử kia giơ một chân ra, đạp lên mặt đất ven bờ, sau đó hoàn toàn bước ra khỏi dòng nham thạch. Nham thạch nóng chảy bao bọc toàn bộ thân thể hắn, ngoại trừ có thể ẩn ước thấy được mái tóc dài lộ ra sau đầu, những phần khác đều không nhìn thấy.
“Đinh!”
Tiếng kiếm ngân réo rắt từ trong tay phải của nam tử kia vang lên, nham thạch nóng chảy bắn ra khắp nơi, lộ ra một thanh thiết kiếm dài ba thước rất bình thường, bị nham thạch nóng chảy thiêu đốt đã có chút biến dạng.
“Đinh!”
Lại là một tiếng kiếm ngân, một cỗ kình khí vô hình từ chuôi kiếm lan ra theo thân kiếm, kình khí lướt qua, thanh trường kiếm gần như đã trở thành sắt vụn kia lại trở nên sáng chói.
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
Mỗi một bước bước ra, dưới chân đều lưu lại một dấu chân đỏ sậm mang theo khói xanh. Sau mấy trượng, xuất hiện trước mặt hai người là một nam tử có khuôn mặt lãnh tuấn. Nếu như Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy nhất định sẽ kinh hỉ không ngớt, bởi vì người này chính là Tây Môn Y Bắc ngủ say đã lâu.
- Ngươi là ai?
A Khách La trầm giọng nói, ma thức đã đem hình dạng của nam tử kia in vào trong đầu.
“Cộp!”
Nam tử kia vẫn như trước không nhanh không chậm theo một loại tiết tấu đi về hướng bên này, biểu tình giống như không hề nghe thấy.
“Ầm!”
Hai tay A Khách La rung động, ma khí cuồn cuộn phá thể xuất ra, bốc lên cao mấy chục trượng. Ma khí hùng hậu tại bên ngoài cơ thể hắn ngưng tụ thành một bóng ma khổng lồ đầu có hai sừng, bên trong loáng thoáng vang lên những tiếng gầm gừ.
Nếu là cao thủ tiềm tu sống tại Thái Cổ, nhìn thấy ma ảnh này tất nhiên có thể nhận ra đây chính là tiêu chí của Thiên Ma tộc. Ý tứ của A Khách La biểu lộ không nghi ngờ: Thiên Ma tộc làm việc, người không liên quan đừng nên xen vào.
Theo như suy nghĩ của A Khách La, có thể bỏ qua phòng ngự của Thiên Ma giáp sinh ra uy hiếp với mình, cũng chỉ có những cường giả cùng thời đại, mà nếu như là cường giả độc hành cùng thời, chỉ cần nhìn thấy ma ảnh này tự nhiên sẽ hiểu nên làm thế nào.
A Khách La vừa hành động, đối phương quả nhiên dừng lại.
Trong lúc tâm thần của hắn vừa buông lỏng, Tây Môn Y Bắc đột nhiên mở mắt ra.
“Ầm!”
Một cơn lốc thần thức như cuốn theo toàn bộ đại địa. Ngay khoảnh khắc mí mắt mở ra, A Khách La đột nhiên cảm giác được khí tức của nam tử phía sau cường đại lên gấp trăm lần, nơi mà người nọ đứng dường như biến thành một hố đen nguy hiểm, thần thức như cuồng phong bạo vũ công kích vào người hắn…
“Ầm!”
Toàn thân A Khách La chấn động, thân thể loạng choạng lui ra một bước, chân phải đạp sâu vào trong đất bùn…
Trên mặt đất, Phượng Phi kinh ngạc nhìn nam tử đột nhiên từ lòng đất hiện lên, từ góc độ của nàng có thể thấy được rõ ràng những thứ phát sinh trên người nam tử quỷ dị này…
Bên dưới mí mắt, hình ảnh phản chiếu trong hai con ngươi trái phải lại hoàn toàn khác nhau.
Vẻ mặt Tây Môn Y Bắc không chút biểu tình, trong con ngươi bên trái phản chiếu hình ảnh của một bóng ma khổng lồ, có chút giống như bóng ma phía sau A Khách La, chiếm cứ toàn bộ con ngươi.
Trong con ngươi bên phải lại hiện lên hình ảnh của một nam tử áo trắng không ngừng vung kiếm. Nam tử kia đứng trong một phiến không gian đen kịt vô tận, ngoại trừ những trường kiếm lơ lửng trong hư không thì không còn gì khác. Nam tử kia chỉ biết không ngừng vung kiếm, một kiếm lại một kiếm, liên miên không dứt…
Trong ý thức không gian, bóng đen giống như không gì không phá được của Chiến Ma cùng với bóng ma sau lưng A Khách La dần dần chồng lên nhau. Tây Môn Y Bắc rốt cuộc cũng cử động, khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía A Khách La…
-----*-----