Chương 382: Dùng kiếm ngự nhân
“Đinh đinh đinh!”
Tay phải của Tây Môn Y Bắc khẽ hạ xuống, bàn tay buông lỏng, thanh thiết kiếm bình thường kia liền lơ lửng cách lòng bàn tay mấy tấc, phát ra một trận kiếm ngân réo rắt…
Thiên địa đều yên tĩnh. Mái tóc dài của Tây Môn Y Bắc không gió tự động phất phơ, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một loại biểu tình lạnh lùng gần như tàn khốc, cùng với khí tức hắc ám như ma thần của A Khách La hình thành một sự đối lập rõ ràng, khí tức của hai người kiềm chế lẫn nhau, không ai hơn ai…
“Người này rốt cuộc là ai? Vì sao lại xuất hiện ở đây?… Chẳng lẽ là vì phụ thân mà ra tay cứu giúp sao?” Phượng Phi trong lòng đầy nghi vấn, nhưng khi ánh mắt lướt qua hình ảnh phức tạp không ngừng diễn sinh trong đôi mắt của Tây Môn Y Bắc, trong lòng không khỏi phát lạnh. Trong thân thể này, nàng không cảm giác được sự tồn tại của linh hồn con người, giống như xuất hiện trước mắt chỉ là một cái xác không có tư tưởng mà thôi.
Ánh mắt không ngừng di chuyển giữa Tây Môn Y Bắc và A Khách La, Phượng Phi đột nhiên phát hiện, khí tức của hai người này… vô cùng giống nhau.
“Bất luận ra sao, hi vọng hắn có thể ra tay!…” Phượng Phi trong lòng thầm nghĩ, nhất thời một loại cảm giác ủy khuất dâng lên trong lòng, dựa vào thân thế của nàng, khi nào lại phải chịu qua khổ sở như thế này.
- Ta… nhất định… có thể, đánh bại ngươi…
Một giọng nói trầm thấp vô ý thức đột nhiên từ khóe miệng Tây Môn Y Bắc phát ra…
Phượng Phi và A Khách La đồng thời bị câu nói này thu hút, quay đầu nhìn về phía Tây Môn Y Bắc…
Ngay tại khoảnh khắc A Khách La xoay người lại, đầu của Tây Môn Y Bắc đột nhiên nghiêng qua một chút, giống như bị thứ gì kéo đi, sau đó thiết kiếm lơ lửng cách lòng bàn tay không đến ba tấc bắt đầu rung động kịch liệt với biên độ nhỏ, trong nháy mắt hóa thành một bóng đen hẹp dài, chung quanh hiện ra từng thanh kiếm hình nhàn nhạt nửa trong suốt…
Không ai biết, Tây Môn Y Bắc lúc này thoạt nhìn bên ngoài có vẻ lãnh khốc mà bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là sóng lớn dâng trào…
Trong ý thức không gian u ám mà sâu xa, vô biên vô tận…
Bóng ma cao to như xa như gần, tựa hồ chỉ cần một bước là có thể đến gần, lại giống như cách xa vô tận. Đối diện với bóng ma khổng lồ tựa hồ không thể chiến thắng này là một nam tử mặc y phục màu trắng, tóc bạc rũ xuống vai, yên lặng mà đứng, chính là Tây Môn Y Bắc.
Trong ý thức không gian, chính giữa Tây Môn Y Bắc và ma ảnh hợp thành một thể với bóng đêm vô tận là một khe nứt ý thức thật sâu, khe nứt to lớn này gần như chia đôi cả ý thức không gian hoàn chỉnh…
“Ta… nhất định… có thể, đánh bại… hắn…” Trong ý thức trong không gian, một Tây Môn Y Bắc khác vô thức thì thào, trên trán đầy mồ hôi. Hắn đã không còn nhớ rõ đây là lần thất bại thứ bao nhiêu, thất bại, vô tận thất bại …
Mỗi một lần thất bại, khe nứt trong trong ý thức không gian càng trở nên lớn hơn. Khi mà khe nứt xuyên qua toàn bộ ý thức không gian, cũng là lúc ý thức của Tây Môn Y Bắc vĩnh viễn trầm luân…
Khi con người đối mặt với nguy hiểm, bất kể là linh hồn hay thân thể, đều có một loại năng lực tự bảo vệ mình gần như bản năng. Trong trầm luân dài đằng đẵng, kiếm đạo riêng biệt của Tây Môn Y Bắc cũng giống như ý thức của hắn trở về trạng thái nguyên thủy nhất.
Một kiếm của Tây Môn Y Bắc, không phải địch chết chính là ta vong. Một kiếm xuất ra, thiên địa chìm vào bóng tối, ánh kiếm như sao băng lướt qua bầu trời, khoảnh khắc đó gần như vĩnh cửu…
Một kiếm đó là một kiếm, cũng là ngàn vạn kiếm, biến phức tạp thành đơn giản, sự nguy hiểm ẩn chứa bên trong vẻ bình thường. Khi ý thức quanh quẩn giữa trầm luân và nửa thức tỉnh, kiếm đạo của Tây Môn Y Bắc đã chi phối ý thức không gian và cả bản năng của hắn.
Đại đạo mênh mông, kiếm đạo cũng như vậy. Từ khi có kiếm đến nay, phàm là người trong kiếm đạo đều là dùng nhân ngự kiếm, ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng không thoát khỏi quy luật này, như vậy nếu như dùng kiếm ngự nhân thì sao? Sẽ có kết quả gì?…
Sự xuất hiện của A Khách La đối với Tây Môn Y Bắc đang ngủ say trong lòng đất là một biến số, nếu như không có A Khách La xuất hiện, hắn vẫn sẽ chìm vào trong kiếm chiêu tự động thôi diễn không có điểm dừng, kết quả cuối cùng không ai có thể biết được.
……
Tâm của A Khách La như một vũng nước đọng, khó có thể nổi lên một chút gợn sóng, nhưng cuối cùng lại vì Tây Môn Y Bắc hoành không xuất thế mà bắt đầu biến hóa. Nguy hiểm, nguy hiểm cực độ, đây là một loại trực giác gần như dã thú, bản năng nói cho hắn biết hiện tại nên tránh xa người này, nhưng một loại bản tính cực độ cao ngạo khác lại không cho phép hắn làm ra loại chuyện sỉ nhục đến tôn nghiêm này.
“Người này rốt cuộc là ai?” A Khách La trong lòng giận dữ, phản ứng của đối phương hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Thiên Ma tộc đã từng cuốn sạch cả Thái Cổ, Thiên Ma tộc cường đại không gì sánh được lại bị khinh thường! Mặc dù trong lòng vô cùng giận dữ, nhưng hắn vẫn không dám hành động lỗ mãng. Khí tức của hai người kiềm chế lẫn nhau, đạt đến một loại cân bằng xảo diệu, ngay cả Phượng Phi nằm nghiêng trên mặt đất bị xích sắt quấn quanh mấy vòng cũng có thể cảm giác được, chỉ cần có một chút nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, giữa hai người lập tức sẽ có một trường công kích kinh thiên động địa.
Người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc này lại là Tây Môn Y Bắc.
“Bình!”
Chân phải Tây Môn Y Bắc bước ra, nặng nề đạp xuống mặt đất. Ngay khoảnh khắc bàn chân chạm đất, trong thiên địa đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, cát bay đá chạy…
“Đinh đinh đinh…”
Tiếng kiếm ngân liên miên không ngừng vang lên từ trong hư không quanh người Tây Môn Y Bắc, thanh âm vừa vội vừa nhanh, cực kỳ dày đặc. Trong tiếng kiếm ngân, hư không chung quanh đột nhiên xuất hiện từng thanh trường kiếm nửa trong suốt, vết kiếm dày đặc như cánh hoa bắn về bốn phía. Trong nháy mắt, hàng vạn vết kiết nửa trong suốt đã xuất hiện quanh người Tây Môn Y Bắc, mỗi một thanh trường kiếm sau khi xuất hiện đều diễn luyện một bộ kiếm pháp khác nhau.
Cổ tay Tây Môn Y Bắc giơ lên, tay phải nắm lấy thiết kiếm đã hóa thành bóng đen mơ hồ, mang theo từng luồng hư ảnh xẹt qua hư không. Theo quỹ tích vung kiếm, mây đen vô tận trên bầu trời bắt đầu biến ảo. Trên mặt đất, thân hình Tây Môn Y Bắc cũng hóa thành một chuỗi hư ảnh rạn nứt, sau đó hoàn toàn biến mất. Trong hư không kia, những vết kiếm nửa trong suốt vẫn như trước dùng tốc độ như tia chớp diễn luyện ngàn vạn loại kiếm chiêu khác nhau, mỗi một kiếm chiêu kết thúc, thanh trường kiếm nửa trong suốt kia liền ngừng lại một chút, phân ra thành mấy trăm tay, sau đó lại tiếp tục thôi diễn mấy trăm loại kiếm chiêu biến hóa khác hẳn so với ban đầu…
Một loạt biến hóa này được hoàn thành trong phút chốc, khiến cho người ta hoa cả mắt, có cảm giác không thể theo kịp.Đối với một người không phải trong kiếm đạo như Phượng Phi, nhìn thấy trong mắt chỉ có những vết kiếm như có như không, cùng với những thứ thoảng qua không thể nhận thức được.
- A!
Ngay khi Tây Môn Y Bắc bước ra một bước, ngang nhiên phá vỡ cân bằng, dưới khí cơ dẫn dắt, A Khách La cũng hét lớn một tiếng, trong cơ thể tỏa ra một cỗ vật chất đen kịt như mực, sền sệt như máu, từng sợi nhập vào trong bóng đen khổng lồ phía sau…
“Grào!”
Một tiếng gầm hung mãnh khát máu như dã thú chấn động hư không, bóng đen mơ hồ kia nhanh chóng trở nên ngưng thật, máu thịt hiện ra đầy đủ, chỉ có màu sắc là vẫn còn nhợt nhạt. Trong tiếng gầm gừ, bóng ma có khuôn mặt khô gầy lướt qua mặt đất tạo thành một trận gió đen. Tiếng gió thổi qua đi, thân ảnh A Khách La đã biến mất vô ảnh vô tung, trong cỗ ma khí nồng đậm kia, một điểm màu đỏ tươi không ngừng kéo dài giữa hư không, khí tức âm tà hắc ám rợp trời kín đất…
“Vù!”
Trong từng cơn gió lạnh phủ kín bầu trời, những kiếm hình như có như không đang diễn luyện từng kiếm thức khác nhau đột nhiên ngừng lại, nhanh chóng hóa thành từng bóng đen hẹp dài nhàn nhạt, như nước chảy tràn về bên dưới.
“Bồng!”
Một thanh âm như xé lụa lướt qua trong thiên địa tối tăm, trong âm phong như cuốn sạch thiên địa, một cỗ khí tức hủy diệt vô cùng hạo hàn vọt lên không. Thiên địa nổ vang, mặt đất rung chuyển. Bên trong từng khe nứt mở rộng, nham thạch nóng chảy như suối phun bắn mạnh lên trời.
Mặc dù mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng Phượng Phi và A Khách La đều cảm giác được một đạo kiếm quang khiến cho thiên địa thất sắc dùng tốc độ siêu việt cảm giác lướt qua bầu trời…
“Hắn ở nơi này!” Trong bóng ma khổng lồ kia, tay phải của A Khách La giơ lên, A Tu La ma kiếm phát ra một trận kiếm ngân khát máu, huyết quang bùng cháy trên thân kiếm. Ý niệm vừa động, bóng ma giống như thực thể quanh người đã vung song quyền đánh ra…
“Xoẹt!”
Một tiếng kêu nhỏ từ vai trái vang lên, A Khách La còn chưa kịp phản ứng, chấn động rất nhỏ này đã nhanh chóng chuyển hóa thành một cỗ lực lượng hủy diệt không thể ngăn cản được…
“Quá nhanh” Một ý niệm nhanh chóng lướt qua trong đầu A Khách La. Quanh người vang lên một tiếng khe khẽ như vải rách, bóng ma khổng lồ kia bị một vết kiếm mắt thường khó thấy từ giữa phân ra. Bên trong khe nứt, một phiến ánh sáng phủ xuống, bóng ma chia làm hai nửa nhanh chóng hóa thành một phiến sương mù bay đầy trời.
“Bình!”
Đứng trước lực lượng hạo hàn, thân thể A Khách La giống như diều đứt dây, tại không trung quay cuồng bay ra ngoài, ầm một tiếng, nặng nề đập vào trong bùn đất…
“Đinh!”
Một bóng đen từ bầu trời rơi xuống, A Khách La trong lòng vừa động, lập tức nghiêng đầu qua. A Tu La ma kiếm mang theo vị tanh từ bầu trời rơi xuống, chỉ sai lệch một chút cắm vào trong mặt đất bên cạnh đầu của A Khách La, lưỡi kiếm và mũ giáp dữ tợn khẽ ma sát phát ra một chùm tia lửa, lưu lại một vết kiếm nhợt nhạt màu trắng.
Xa xa, Tây Môn Y Bắc như u linh xuất hiện tại nơi mà A Khách La vừa đứng, dưới chân chính là Phượng Phi bị xích sắt trói chặt. Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, Tây Môn Y Bắc vẻ mặt hờ hững nhìn bóng ma khổng lồ trước mắt hóa thành tro bụi, dưới bề ngoài bình tĩnh, không ai biết được trong ý thức không gian của hắn lại đang xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lúc A Khách La bị rơi xuống đất, ma thức lập tức đảo qua toàn thân, nhưng kết quả làm hắn vô cùng bất ngờ, ma thức cho thấy, công kích của nam tử này cùng với thanh thiết kiếm làm bằng chất liệu bình thường căn bản không thể xuyên thủng Thiên Ma giáp xưng tuyệt thiên hạ của Thiên Ma tộc.
A Khách La loạng choạng đứng lên, phát ra một tiếng cười nhạt dữ tợn, trong cơ thể tỏa ra sát khí dày đặc đến tột đỉnh.
- Nếu như không thể phá vỡ khải giáp phòng hộ của ta, vậy thì người chết chính là ngươi.
A Khách La cười lạnh, bàn tay vươn về phía A Tu La ma kiếm dưới chân.
- A?
Nhưng một cái vươn tay này lại khiến cho A Khách La vốn trấn định khí tức đột nhiên trở nên hỗn loạn, giống như gặp phải chuyện gì vô cùng kinh hãi.
“Ta, tay của ta…” Tâm cảnh như nước đọng của A Khách La bắt đầu nổi sóng, nhưng bất luận hắn nỗ lực ra sao, cánh tay kia vẫn không theo ý nguyện vươn ra dù chỉ một tấc, giống như cánh tay này đã mất đi, hắn căn bản không cảm giác được sự tồn tại của cánh tay này.
“… Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì?” A Khách La toàn thân run lên, bất kể hắn dùng ma thức thăm dò ra sao, kết quả vẫn là như vậy: một kiếm kia mặc dù hung mãnh, nhưng vẫn chưa thể phá vỡ phòng ngự của Thiên Ma giáp, càng không thể cắt đứt tay của hắn.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì?
A Khách La đã không thể bảo trì bình tĩnh, lập tức gầm lên, trong tiếng gào thét mang theo một sự kinh hãi không cách nào che giấu. Một lần nữa nhìn qua, lúc này nam tử bên ngoài năm mươi trượng đã biến thành mãnh thú, một con mãnh thú quỷ dị…
-----*-----