Chương 454: Thập Phương Câu Diệt

Thanh kiếm trong tay Phong Tôn đột nhiên phát ra ánh sáng cường liệt hai màu đen trắng. Lấy Thời Gian chi kiếm làm ranh giới, một nửa bầu trời bên trái sâu và đen như vực, phía bên phải lại là một hải dương ánh sáng.

- Chuyện… chuyện gì vậy?

Phong Tôn mở to hai mắt, tay cầm chuôi kiếm run lên kịch liệt. Hắn cảm giác được Thời Gian chi kiếm đang cố gắng thoát khỏi sự khống chế của mình, vội vàng nắm chặt lấy, chết cũng không buông tay.

“Kéc!”

Ven rìa chiến trường, Hoàng lại phát ra một tiếng rít cực kỳ hung bạo. Tiếng rít vừa vang lên bốn phương liền chấn động, Thời Gian chi kiếm cũng bừng sáng…

Một lực lượng hủy diệt từ chuôi kiếm truyền vào trong cánh tay của Phong Tôn, khiến cho tay phải của hắn trong nháy mắt vỡ tan, hóa thành từng phiến tro bụi.

- Thời Gian chi kiếm là của ta! Của ta! Của ta! Của ta… Không ai có thể lấy được!

Phong Tôn hét lớn, khuôn mặt vì thống khổ mà kịch liệt co quắp lại. Khi cả cánh tay phải trong nháy mắt bị lực lượng hủy diệt hùng hậu của Thời Gian chi kiếm chấn vỡ, tay trái của hắn bỗng nhiên vươn ra, một lần nữa bắt lấy Thời Gian chi kiếm.

Ở bốn phương, mọi người đều tránh ra xa, đồng thời quan sát trung tâm của chiến trường. Sự cường đại của Thời Gian chi kiếm đã khiến cho bọn họ mất đi dũng khí phản kháng, còn biến động dị thường xảy ra trên người Phong Tôn lại khiến cho bọn họ sinh ra một chút mong đợi.

Không ai hiểu được trên người Phong Tôn đã xảy ra chuyện gì. Từng ánh mắt từ phương xa nhìn đến, không ngừng chuyển dời giữa Hoàng phát ra tiếng rít quỷ dị và Phong Tôn giữa không trung.

Trông thấy cánh tay trái còn lại của Phong Tôn cũng sắp bị lực lượng hắc ám và quang minh thuần túy bên trong Thời Gian chi kiếm phá thành tro bụi, đột nhiên ngay lúc này…

“Ngao!”

Một tiếng gầm tà ác và dữ tợn vang lên từ giữa ánh sáng và bóng tối của Thời Gian chi kiếm, một cánh tay u ám từ trong Thời Gian chi kiếm vươn ra, tiếp đó là một linh hồn cường đại và tà ác khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy bất an.

Khi linh hồn u ám này đột nhiên từ trong Thời Gian chi kiếm rực rỡ bò ra, trong đôi mắt của Hoàng đang đứng ven rìa chiến trường bỗng hiện lên vẻ bất ngờ và giận dữ.

“Gào!”

Hoàng ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm chói tai, áo choàng màu đen phía sau vung lên, thân thể như tên rời khỏi dây cung nhanh chóng vọt lên trời, nơi đi qua lưu lại một phiến không gian vỡ nát.

“Gào!”

Linh hồn tà ác kia trông thấy Hoàng giận dữ bay đến, bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm cực kỳ căm hận và giận dữ, đồng thời bay về phía trước, nhập vào trong cơ thể Phong Tôn vẻ mặt sợ hãi, nhưng thân thể lại không động đậy được.

“Bách!”

Phong Tôn bị hồn thể tà ác kia xâm nhập vào cơ thể, mái tóc đột nhiên dựng lên. Hắn ngẩng đầu yên lặng nhìn Hoàng đang lao đến, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ và cừu hận, sau đó ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít dài.

“Gào!”

Toàn bộ vùng đất hỗn độn đều rung chuyển. Ở phương xa, hải dương hỗn độn cũng gầm lên như muốn đáp lời. Lực lượng đầy rẫy tại hải dương hỗn độn nhanh chóng tràn vào trong cơ thể Phong Tôn, khí tức hắc ám nồng đậm như thực chất từ khiếu huyệt toàn thân hắn trào ra.

Trong con ngươi đen kịt như mực của Phong Tôn phản chiếu một chiếc mặt nạ che mặt màu bạc từ nhỏ biến thành lớn, hắn gần như không hề suy nghĩ, liền vung tay chém ra một kiếm.

“Ầm!”

Trong hư không, Hoàng không hề sợ hãi vung một quyền đánh về phía Thời Gian chi kiếm do Phong Tôn chém ra. Hai bên va chạm phát ra một tiếng nổ vang rền. Lấy hai người làm trung tâm, hư không trong phạm vi bán kính mấy ngàn trượng ầm ầm tan vỡ. Một không gian vỡ vụn to lớn hình cầu bao phủ cả Hoàng và Phong Tôn vào bên trong.

“Kéc!”

“Gào!”

Hai tiếng gầm đủ làm thiên địa biến sắc vang lên từ bên trong không gian hình cầu, hai bóng người từ trong không gian vỡ vụn kia vọt lên không, lại trong nháy mắt bắn lên cao mấy vạn trượng. Hai bên lại thi triển một đòn công kích trực tiếp không hề hoa xảo. Một vòng sóng gợn màu đen loá mắt phẳng như mặt nước tỏa ra, nơi sóng gợn lan đến, từng mảng lớn không gian vỡ vụn. Thân hình của Hoàng và Phong Tôn lại lần nữa vọt lên không, biến mất trên cao.

“Ầm ầm ầm!”

Những tiếng nổ lớn liên tiếp không ngừng vang lên từ phía trên. Trong nháy mắt, thân hình của Hoàng và Phong Tôn lại bay vào lòng đất giao chiến với nhau. Lực lượng hủy diệt hùng hậu khiến cho cả vùng đất hỗn độn không ngừng rung chuyển, từng mảng đất vỡ vụn ra, đất đá mang theo tiếng rít bắn lên cao, biến mất không thấy.

Hai bóng người cường đại đến biến thái không ngừng giao chiến kịch liệt với nhau, từ bầu trời đến mặt đất, sau đó lại từ lòng đất đến hải dương hỗn độn thần bí, tiếp đó lại từ hải dương hỗn độn đánh lên cao vạn trượng, mỗi lần công kích đều long trời lở đất. Vùng đất hỗn độn bị lực lượng cuồng bạo do hai người giao thủ phá thành mảnh nhỏ, từng khe nứt dữ tợn cắt ngang qua đại địa.

Hải dương hỗn độn sóng lớn gầm lên, từng cơn lốc màu đen chọc trời quay cuồng trên mặt biển nhấp nhô. Vô số xương khô nổi trên mặt biển bị cơn lốc cuốn lên trời cao, sau đó lại ào ào rơi xuống như mưa.

Bất kể là Hoàng hay là Phong Tôn đột nhiên trở nên cường đại quá mức tưởng tượng đều chém giết không hề e ngại. Thông thường khi hai người tách ra, đều vung tay xuất thủ một quyền hoặc chưởng hủy diệt những người bên cạnh, sau đó lại chiến đấu kịch liệt với nhau.

- A!

Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Không ai có thể đoán được hai tên cường giả này lúc nào sẽ đột nhiên xuất hiện, bất kể là ma, thiên sứ hay cường giả Thái Cổ đều bỏ chạy tứ tán.

Một trường tranh đoạt Thời Gian chi kiếm, cuối cùng lại hoàn toàn thuộc về hai kẻ hủy diệt biến thái. Hơn nữa đối với những người tiến vào vùng đất hỗn độn, cả hai kẻ này đều là địch chứ không phải bạn.

Đây là một trận chiến giữa sư tử và hổ.

Trong lúc Hoàng và Phong Tôn đang chiến đấu kịch liệt, tại ven rìa chiến trường…

Một bộ xương trắng toát mặc khải giáp đen kịt từ mặt đất chậm rãi đứng lên. Trên khung xương trắng toát kia, từng sợi gân xanh nhanh chóng hiện ra, sau đó là huyết quản, cơ nhục, da dẻ mới sinh cùng với lông tóc.

- A…

Thái Huyền gạt một chòm tóc đen vừa mới mọc trên trán, phát ra một tiếng gầm thống khổ và tràn ngập tự tin. Theo tiếng gầm kia, chân nguyên cuồn cuộn lại điên cuồng vận chuyển trong cơ thể y. Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công còn mạnh mẽ hơn so với trước vận hành trong kinh mạch, gây cho hắn một cảm giác cường đại chưa bao giờ từng có.

“Bùng!”

Mặt đất phía sau Thái Huyền rung lên một chút. Thái Huyền thần sắc khẽ động, liền xoay người lai, bàn tay khua lên đẩy từng mảng lớn bùn đất qua một bên, lộ ra đám người Độc Cô Vô Thương, Tây Môn Y Bắc, và Lôi Uyên cư sĩ đang nằm bên trong.

“Phụt!”

Đám người Độc Cô Vô Thương vừa mới ngồi dậy liền lần lượt phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Thái Huyền nhanh chóng đặt hai tay lên người Độc Cô, nội lực mới sinh cuồn cuộn truyền vào trong cơ thể.

Một kiếm của Phong Tôn lúc trước có phạm vi quá lớn, mọi người không thể tránh kịp. Thái Huyền quyết định thật nhanh, liền hét lớn một tiếng, bằng vào năng lực hồi sinh của Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công trực tiếp đón đỡ một kiếm kia. Sau đó Độc Cô Vô Thương lại dùng Vô Cực kiếm đạo hóa giải uy lực còn dư, nhờ vậy mọi người mới có thể sống sót. Chỉ có điều, cho dù như vậy thì mọi người cũng bị thương khá nặng. Một kiếm đó của Phong Tôn đã không còn thuộc phạm trù phàm tục.

Ở phía xa, Phong Vân Vô Kỵ cũng phát hiện đám người Kiếm các may mắn còn sống, trong lòng nôn nóng liền thoát khỏi Bổn Tôn, bay đến phía sau Tây Môn Y Bắc, ngồi xuống giúp y chữa thương.

“Phụt!”

Một đám bùn đất từ phía sau mọi người bắn lên, chiếc đầu trụi lủi của Huyền Tẫn từ lòng đất nhô ra, vòng tóc thưa thớt ven đầu rối tung. Vừa mới hít một ngụm không khí, lão nhân đã hét lên:

- Mẹ nó, ngạt chết ta rồi!

Huyền Tẫn đã truyền cho Phong Vân Vô Kỵ rất nhiều chân lực, phần còn lại trong cơ thể cũng chỉ kịp tạo ra Huyền Vũ lĩnh vực một lát, nhưng chỉ một lát này lại cứu được một cái mạng già của lão.

Lão nhân cũng không dám chậm trễ, liếc nhìn mọi người một cái, sau đó vội vã ngồi xếp bằng chữa thương. Huyền Vũ chân khí tại phương diện khôi phục có ưu thế rất lớn, tốc độ chữa thương cũng nhanh hơn so với mọi người.

Một lúc sau, Huyền Tẫn mở mắt ra, há mồm gào lên:

- Đây rốt cuộc là chuyện gì? Thằng nhãi Phong Tôn kia sao đột nhiên lại trở nên cường đại như thế, sức người căn bản không thể chống lại được?

Nhờ Thái Huyền dựa vào sự ảo diệu của Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công chống đỡ phần lớn công kích, cho nên thương thế của mọi người cũng không nặng như trong tưởng tượng, điều dưỡng một lúc cũng khôi phục khoảng bốn năm thành.

Lúc này, nghe được nghi vấn của Huyền Tẫn, Phong Vân Vô Kỵ buông tay ra, mở miệng nói:

- Tiền bối! Đương thời cho dù là đối mặtvới Hắc Ám Quân Chủ, dựa vào tu vi của chúng ta cũng đủ để đối kháng. Mặc dù có thể không thắng, nhưng giữ mạng cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Theo tiền bối thì rốt cuộc là lực lượng gì mới khiến chúng ta căn bản không thể nào chống lại được?

Huyền Tẫn nghe vậy trong mắt lộ ra vẻ suy tư, bỗng ngẩng đầu nhìn Hoàng và Phong Tôn giữa không trung không ngừng thay đổi nơi giao chiến, lẩm bẩm nói:

- Lẽ nào, Thời Gian chi kiếm lại ảo diệu như thế, đã đạt đến cảnh giới thần lực?

Thái Huyền nghe vậy liền nói:

- Thực lực của Phong Tôn căn bản không biến thái như thế. Tất cả những điều này hoàn toàn diễn ra sau khi hắn cầm lấy Thời Gian chi kiếm, giải thích duy nhất cũng chỉ có thể là do thanh kiếm này… Thật quá kinh khủng, không ngờ có thể làm cho thời gian nghịch lưu, năng lực cấp bậc này chúng ta căn bản không thể chống cự được!

- Thế nhưng, không đúng!… Vì sao Thời Gian chi kiếm chỉ có người sơ hữu song hồn như Phong Tôn mới có thể bình an lấy được? Kẻ mang mặt nạ màu bạc đang chiến đấu kịch liệt với Phong Tôn là ai? Sao ta căn bản không chú ý tới hắn xuất hiện ở đây lúc nào? Ồ? Vô Kỵ, cái tên lạnh như băng đứng ở kia sao hình dạng lại giống ngươi như đúc vậy?

Mọi người nghe vậy đều giật mình. Phong Vân Vô Kỵ trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Trong chuyện này quan hệ rất lớn, thứ cho vãn bối tạm thời không thể nói rõ cho tiền bối được, sau này khi thời gian đến Vô Kỵ sẽ trình bày!

Huyền Tẫn liếc mắt nhìn Bổn Tôn, lại liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ một chút, trong mắt lộ ra vẻ suy tư, sau đó làm như không kiên nhẫn phất phất tay:

- Quên đi, quên đi! Không quản nữa! Không quản nữa…

Phong Vân Vô Kỵ im lặng, trong lòng chỉ đành nói tiếng xin lỗi Huyền Tẫn, dù sao chuyện này cũng có quan hệ rất trọng đại.

- Vô Kỵ, lần này người thấy mặt ngươi và Bổn Tôn sợ rằng không ít…

Một giọng nói nhỏ như muỗi kêu vang lên bên tai Phong Vân Vô Kỵ, chính là thanh âm của Thái Huyền:

- May là hầu hết mọi người đều bị Phong Tôn giết chết, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh. Đại kế ba phân thần của ngươi, lần này đã xuất hiện một sơ hở rất lớn. Chỉ cần có một ma tộc thấy qua khuôn mặt của ngươi và Bổn Tôn trở lại Ma Giới, sợ rằng sẽ gây ra hậu quả không thể lường trước được. Ba đại phân thần, một vinh thì tất cả cùng vinh, một tổn hại thì tất cả đều hại. Lần này nếu như có thể trở lại Thái Cổ, ngươi cần cẩn thận suy nghĩ một chút đối sách!

- Ừm.

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, đồng thời truyền âm nhập mật trả lời:

- Lần này Bổn Tôn xuất hiện ở đây cũng nằm ngoài dự liệu của ta. Có điều ta đã báo cho phân thần Ma Giới biết tình huống bên này, so với chúng ta hắn càng hiểu nên làm thế nào hơn.

- Như vậy thì tốt. Có điều không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Ma tộc còn có một số cường giả, lúc này e rằng vùng đất hỗn độn đã sắp tan biến, rất nhiều cường giả yêu ma ần tàng trong bóng tối chờ đợi thời cơ. Chỉ cần thời cơ thích hợp đến, nhất định bọn chúng sẽ xuất hiện. Đến lúc đó, e rằng chúng ta rất khó giết hết bọn chúng, ngươi nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Thái Huyền nói tiếp.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện