Chương 30: Tạo hóa
Đông Hải mênh mông ngập tràn bi thương. Cho đến khi ý thức của Thanh Long nghênh đón sấm sét, hóa thành tro tàn, mọi người vẫn quỳ gối không đứng dậy, dùng phương thức này để tiễn biệt Thanh Long cả đời yên lặng bảo vệ Thái Cổ. Không ai biết trước khi ý thức của Thanh Long mất đi, lễ vật để lại cho Đệ Ngũ Chí Tôn có thể giúp Thái Cổ thêm được mấy phần hi vọng.
Một hồi lâu sau…
- Ai!
Bạch Hổ Chí Tôn đứng thẳng lên, quay lưng về phía mọi người, chỉ nhìn thấy bóng dáng tay áo phất phơ, yên lặng nhìn chăm chú vào Đông Hải phong ba sóng cả trước người. Giờ phút này Đông Hải vẫn cuồng bạo như trước, nhưng bên trong lại mang theo một chút đau thương sầu thảm. Tâm tình của Bạch Hổ Chí Tôn cũng nhấp nhô như sóng cả Đông Hải này.
Trên đời này, có một số người không hề e ngại phát tiết bi thương trong lòng, nhưng có người lại không thể không che giấu sự bi thương, bàng hoàng và mê hoặc đó, cho dù trong lòng bọn họ thật ra cũng mềm yếu như những người bình thường. Mà tất cả những điều này đều do trách nhiệm và gánh nặng trên vai.
Là một nhân vật có quyền lực đỉnh cao tại Thái Cổ, mỗi hành động của Chí Tôn đều sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ nhân tộc Thái Cổ. Bạch Hổ Chí Tôn không thể cho mình bao nhiêu thời gian để phát tiết bi thương.
Hít sâu một hơi, thân thể Bạch Hổ Chí Tôn vươn thẳng, khôi phục lại vẻ ung dung, trấn định và uy nghiêm mà một Chí Tôn cần có.
- Tất cả tộc nhân nghe lệnh!
Vẻ mặt Bạch Hổ Chí Tôn uy nghiêm, mắt hổ như tia chớp quét qua toàn bộ vùng đất. Trên thân thể cao và gầy có một khí tức nhiếp người không giận mà uy, vô hình trung làm cho tâm linh của mọi người ổn định lại.
Bên bờ Đông Hải, những cao thủ Thái Cổ nghe được lời nói của Bạch Hổ Chí Tôn đều tạm thời đè nén bi thương trong lòng, lần lượt ngẩng đầu lên nhìn vào Bạch Hổ Chí Tôn.
Bạch Hổ Chí Tôn lấy lại bình tĩnh, hai tay chắp sau lưng, lớn tiếng nói:
- Mọi người nghe lệnh, lập tức rời khỏi Đông Hải, trở về nơi ẩn cư tu luyện của từng người. Chuyện hôm nay xảy ra ở Đông Hải, tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai!
- Bây giờ, lau khô nước mắt của các người, đem bi thương vùi sâu vào đáy lòng. Sau khi rời khỏi Đông Hải, ta yêu cầu các người làm một việc… tuyệt đối không được lộ ra vẻ bi thương và tuyệt vọng. Cho dù trong lòng các người đau đớn thế nào, ta chỉ yêu cầu các người vẫn sinh hoạt bình thường giống như trước khi thánh thú chết đi, không được lộ ra một chút khác thường nào!
- Bất kể trong tương lai Thái Cổ có thất bại hay không, giờ phút này chúng ta vẫn còn sống… còn sống thì còn hi vọng, còn có tương lai. Bây giờ… hãy lập tức rời khỏi Đông Hải!
Giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn vang vọng có lực, kiên quyết không cho cãi lời. Chính sự kiên cường, uy nghiêm và trấn định này đã làm cho mọi người bình tĩnh lại.
Vào thời khắc đặc biệt này, Bạch Hổ Chí Tôn đã đưa ra quyết định vô cùng đơn giản. Nhưng chính mệnh lệnh đơn giản này đã khiến mọi người đang bàng hoàng và mất phương hướng ổn định lại, giống như một ngọn hải đăng trong đêm tối dẫn dắt đám người đang lạc đường.
Đúng vậy, chỉ cần chúng ta còn sống thì còn hi vọng… Mọi người chậm rãi đứng lên, mặc dù trong lòng vẫn nặng nề như trước, nhưng đã không còn bàng hoàng, chỉ yên lặng nhìn về phía ba vị Chí Tôn vái một cái. Bọn họ không nói một lời, ổn định tâm tình lại, sau đó chậm rãi đi ra bên ngoài Đông Hải. Bước chân của mỗi người đều rất chậm. Tất cả đều biết, chỉ cần bước ra khỏi Đông Hải, bọn họ sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn sống cuộc sống bình thường, không thể lộ ra bất kỳ một chút khác lạ nào, nhằm đề phòng bị bọn ma tộc phát hiện ra manh mối. Mọi người đều đi rất chậm, bước chân nặng nề nhưng vô cùng kiên định.
Lúc này Chu Tước và Huyền Vũ cũng đã khôi phục tinh thần lại. Trong số bốn Chí Tôn, Chu Tước thân là phái nữ, cơ hội xuất đầu lộ diện tại Thái Cổ vốn không nhiều lắm. Chỉ sau khi cướp lấy thân thể tử thần của không gian đại thứ nguyên, hóa thân thành Thương Khung Chí Tôn mới bắt đầu đi lại tại Thái Cổ, ban bố một số mệnh lệnh. Còn trước đó, những quyết định trọng đại và mệnh lệnh của Thái Cổ hầu hết đều do Hiên Viên và Bạch Hổ Chí Tôn ban bố. Sau khi Hiên Viên qua đời, trách nhiệm bảo vệ cả Thái Cổ, đưa ra những quyết định và mệnh lệnh quan trọng đều rơi vào Bạch Hổ Chí Tôn.
Về phần Huyền Vũ Chí Tôn… thân là người thừa kế thánh thú Huyền Vũ, tính cách trung hậu, thật thà chất phác khiến cho y rất ít khi mở miệng.
Điều duy nhất mà hai Chí Tôn Huyền Vũ và Chu Tước có thể làm là đứng thẳng lên, yên lặng đi đến sau người Bạch Hổ Chí Tôn, dùng phương thức này lặng lẽ ủng hộ y.
- Huỳnh Hoặc, Quân Thiên Thương, các trưởng lão Bắc Hải và tộc nhân đạt đến cảnh giới Thần cấp hậu kỳ, hãy theo bản tọa trở về Thánh điện, bản tọa có chuyện cần thương lượng. Cổ Vu và Thánh Giả… nếu như không ngại, ta hi vọng các người cũng sẽ đi cùng!
Bạch Hổ Chí Tôn xoay người lại, nhìn đám người Huỳnh Hoặc nói. Từ trong giọng nói của y, mọi người cảm giác được một sự kiên cường và quyết đoán, giống như chỉ trong chốc lát đã thoát khỏi đau buồn vì cái chết của Thanh Long.
Trong lòng Thánh Giả hơi dao động, không khỏi dâng lên một sự sùng kính. Pháp võ tranh đấu đã là chuyện xảy ra rất lâu. Bốn Chí Tôn và sư phụ của y là Pháp Tổ Phục Hy vốn có địa vị ngang nhau. Hôm nay Pháp Tổ qua đời, y đã trở thành người lãnh đạo cao nhất của pháp tu, nhưng luận về danh vọng hay sức ảnh hưởng vẫn không thể nào đạt đến mức độ như Chí Tôn được.
Thánh Giả hơi khom người nói:
- Thanh Long chết đi, Thái Cổ đang lúc biến động. Nếu như có việc gì cần pháp tu chúng ta ra sức, xin Chí Tôn cứ việc phân phó… Hôm nay, bất kể là pháp tu hay võ tu đều không có gì khác biệt.
- Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, chúng ta đã tránh vào vũ trụ hư không. Lần này… chúng ta sẽ không trốn tránh nữa.
Thở dài một hơi, ánh mắt Thánh Giả nhìn vào Phong Vân Vô Kỵ sắc mặt tái nhợt đã hôn mê, thấp giọng lẩm bẩm:
- Chỉ hi vọng Vô Kỵ có thể tỉnh lại nhanh một chút…
Cửu tinh liên châu, cuộc chiến thần ma. Hôm nay trên trời đã có bảy ngôi sao, thời gian đến cửu tinh liên châu không còn xa. Nếu muốn giành thắng lợi trong cuộc chiến thần ma, Thái Cổ cần phải cố gắng đoàn kết tất cả lực lượng.
Pháp võ muốn liên hợp, nhân tuyển tốt nhất đứng ở trung gian chính là Phong Vân Vô Kỵ. Về mặt võ tu, Phong Vân Vô Kỵ đã là Đệ Ngũ Chí Tôn, đứng vào hàng ngũ cao tầng của Thái Cổ. Còn về mặt pháp tu, mặc dù Phong Vân Vô Kỵ tu luyện pháp thuật không nhiều lắm, nhưng lại là Tân Tổ của pháp tu do Pháp Tổ Phục Hy tự mình chỉ định, địa vị còn cao hơn cả Thánh Giả.
Pháp Tổ Phục Hy ở trong hư không bày bố bát quái, suy diễn thành thần, khả năng này ngay cả Chí Tôn cũng không có được. Chỉ bằng điểm này, địa vị của Pháp Tổ Phục Hy đã khiến cho tất cả pháp tu sùng bái và tin tưởng một cách vô điều kiện. Mà năng lực suy diễn dự đoán của Pháp Tổ càng làm cho mọi người hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của y.
Pháp tu và võ tu, Phong Vân Vô Kỵ là cầu nối tốt nhất giữa hai thế lực này, nhưng hiện giờ hắn vẫn còn đang ngủ say.
Lo lắng nhìn Phong Vân Vô Kỵ nằm trong lòng Thánh Giả, Bạch Hổ Chí Tôn nghiêm nghị nói:
- Hiện giờ Quang Ám Chủ Thần rời đi chưa lâu, Thái Cổ gặp phải biến động lớn, tất cả đều phải tòng quyền. Chủ Thần thứ mười bốn xuất thế, thần thức của Vô Kỵ còn không hoàn chỉnh… Chúng ta mới ngủ say không lâu đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Huỳnh Hoặc và đại trưởng lão Bắc Hải hãy theo bản tọa đến Thánh sơn, bản tọa có chuyện muốn hỏi các người!
Nói xong những lời này, Bạch Hổ Chí Tôn liền vung tay áo một cái, hóa thành một vệt cầu vồng kinh thiên bay về hướng Thánh sơn đã được chuyển đến Kiếm vực. Ở phía sau, Chu Tước và Huyền Vũ liếc mắt nhìn mọi người, sau đó bay lên trời theo sát Bạch Hổ Chí Tôn. Cổ Vu và Thánh Giả nhìn nhau một cái, cũng ôm theo Phong Vân Vô Kỵ bị hôn mê bay đến Thánh sơn. Trên thực tế, trong lòng moi người đều có rất nhiều vấn đề, ví dụ như vì sao các Chí Tôn lại xuất hiện sớm hơn dự tính rất nhiều, những điều này không ai biết cả.
Chỉ chốc lát sau, Đông Hải cuối cùng đã trở nên trống rỗng. Từ ngày này trở đi, trong năm tháng dài đằng đẵng không hề có người đi đến Đông Hải. Nơi này được xem như một nghĩa địa to lớn, dùng để biểu lộ sự thương cảm đối với Thanh Long, không ai đành lòng đến quấy nhiễu nơi Thanh Long nghỉ ngơi này.
Sau khi trở lại Thánh sơn, Bạch Hổ Chí Tôn liên tiếp ban bố mấy mệnh lệnh, triệu hồi nhân viên Thánh điện lúc trước được phái đi ngăn cản Ma Giới tấn công, đồng thời khiến cho Thái Cổ ổn định lại. Không thể không nói, sự tồn tại của Chí Tôn ở Thái Cổ quả thật có ảnh hưởng rất lớn. Chỉ cần vài mệnh lệnh đơn giản, Thái Cổ dường như lại trở về thời kỳ trước khi Thanh Long chết đi. Chỉ bằng vào danh vọng và uy tín này, Kiếm Thần còn chưa thể đạt đến được.
Sau khi ban bố một loạt mệnh lệnh trấn an lòng người, Bạch Hổ Chí Tôn liền khoanh chân ngồi xuống trước cửa lớn trống trải của Thánh điện, nhắm mắt minh tư, lặng lẽ chờ mọi người trở về. Thỉnh thoảng chân mày của y hơi nhíu lại, có lúc lại nhướng lên mấy cái, lộ ra sự lo lắng chôn sâu trong lòng. Thanh Long về trời, cuối cùng để lại thánh lực hùng hậu cho Phong Vân Vô Kỵ, nhưng dù sao cũng không giống như bản thân Thanh Long. Phong Vân Vô Kỵ hình như đã tu luyện được Thần Long biến của Hiên Viên, nhưng hôm nay Thanh Long đã chết, cũng không ai biết Thần Long biến còn có thể phát huy được mấy phần uy lực.
Trừ chuyện này ra, còn có một việc khiến cho trong lòng Bạch Hổ Chí Tôn cảm thấy nặng nề. Mà những chuyện này, cũng chỉ có cao thủ Thần cấp hậu kỳ trong đại chiến thần ma tương lai mới có tư cách biết được. Đối với Bạch Hổ Chí Tôn, chuyện này cần phải nói cho những những tộc nhân trung thành này hiểu rõ, để sau này bọn họ có thể nhận biết chính xác và rõ ràng đối với toàn bộ chiến sự.
Mỗi phương pháp lướt đi giữa hư không đều không giống nhau, Sau khi những tiếng xé gió từ trên trời rơi xuống, tiếng bước chân lác đác cuối cùng dừng lại, Bạch Hổ Chí Tôn mới mở mắt ra.
- Huỳnh Hoặc, bây giờ hãy kể lại từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra tại Thái Cổ trong thời gian ta không có mặt. Quan trọng nhất là, vì sao Vô Kỵ lại trở nên như vậy?
Bạch Hổ Chí Tôn nói, đồng thời liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ ở đối diện Thánh sơn, đang được Phượng Phi vẻ mặt tiều tụy chiếu cố.
- Vâng thưa Chí Tôn!
Huỳnh Hoặc đứng trước Bạch Hổ Chí Tôn hai trượng, thi lễ một cái, sau đó kể lại từ đầu đến cuối những chuyện mà mình biết cho Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ nghe. Về phần những chuyện mà y cũng không rõ, lại do Thánh Giả và Cổ Vu bổ sung thêm.
Sau khi nghe mọi người kể lại xong, Bạch Hổ Chí Tôn nhắm mắt lại, hai dải lụa từ bên tóc mai màu trắng rũ xuống, phất phơ trong gió nhẹ. Không ai biết y đang nghĩ gì.
Một hồi lâu sau, Bạch Hổ Chí Tôn mới mở mắt ra, bùi ngùi thở dài nói:
- Đúng là ý trời. Theo như kế hoạch ban đầu của bọn ta, bên trong có Vô Kỵ điều hành, bên ngoài có Đế Thích Thiên và đám Thanh Long võ sĩ bảo vệ, Thái Cổ có thể duy trì đến ngày cửu tinh liên châu mà không xảy ra chuyện gì. Với năng lực của Vô Kỵ, cho dù là vương triều đại đế hay Hắc Ám Quân Chủ đều không thể chống lại được. Hơn nữa Vô Kỵ còn được Thanh Long chấp nhận, với sự trợ giúp này thì có thể bảo vệ Thái Cổ bình yên vô sự đến khi bọn ta xuất quan. Nhưng không ngờ Chủ Thần thứ mười bốn lại xuất thế ngang trời, làm rối loạn tất cả kế hoạch.