Chương 15
Salinas có hai trường trung tiểu học là hai tòa nhà lớn quét vôi màu vàng với những khung cửa chính và cửa sổ tồi tàn hết chỗ chê gọi là trường East End, West End. Cal và Aron theo học trường West End. Đây là một toà nhà lớn hai tầng lầu có đủ phòng cho các cấp lớp: lớp ba lớp bốn và lớp năm nằm dưới hai tầng trệt, các lớp sáu, bảy và tám trên tầng thứ nhì. Mỗi phòng có những chiếc loại thông dụng bằng gỗ sồi, một cái bệ trên đó đặt một cái bàn thầy vuông, một chiếc đồng hồ lớn hiệu Seth Thomas và một bức tranh. Những bức tranh giúp phân biệt từng phòng.
Cal và Aron được xếp vào lớp bảy vì tuổi của chúng.
Hai chú bé chói mắt vì vẻ đồ sộ của trường West End, so với ngôi trường làng nhỏ bé chỉ có một phòng mà chúng đã theo học trước đó. Việc mỗi lớp có một giáo viên riêng cũng gây cho chúng một nỗi thán phục sâu xa đối với chúng như vậy có vẻ phí phạm quá. Nhưng cũng như tất cả mọi người khác trên đời này chúng chỉ lấy làm lạ trong ngày đầu, sau đó chúng không còn thấy ngôi trường đó có gì lạ so với bất cứ ngôi trường nào khác.
Vấn đề nên đưa tay lên hay bỏ tay xuống trong giờ học không mấy khó khăn đối với hai anh em sinh đôi. Cal để ý rất mau và giải thích với Aron rằng:
- Anh cứ làm theo số đông các học sinh khác. Nếu tụi nó biết câu trả lời thế nào thì tụi nó sẽ đưa tay lên. Nếu tụi nó không biết thì chúng thụt xuống dưới gầm bàn. Anh biết chúng ta nên làm cách nào không?
- Không? Làm cách nào?
- Này, Anh có để ý thầy cô giáo không phải lúc nào cũng gọi những đứa giơ tay lên. Cô thường chỉ vào những đứa không biết gì cả.
- Đúng vậy. - Aron nói.
- Bây giờ chúng ta nên áp dụng đường lối này. Trong tuần lễ đầu, chúng ta ráng học thật chăm nhưng đừng giơ tay gì cả. Cô sẽ chú ý chúng ta tưởng chúng ta không biết gì nhưng sự thật trái lại. Làm vậy cô sẽ yên trí là chúng ta giỏi. Đến tuần lễ thứ nhì chúng ta sẽ không cần học gì cả, nhưng mỗi lần cô hỏi gì chúng ta cứ giơ đại tay lên, thế là cô tưởng chúng ta biết thật và sẽ không gọi chúng ta. Tuần lễ thứ ba, chúng ta sẽ ngồi im. Cô giáo không biết chúng ta có hiểu câu trả lời không và sẽ để chúng ta yên.
Phương thức của Cal thành công, đúng như ý muốn nhưng cũng vô ích vì cả hai đều đọc được một cách dễ dàng.
Người nào để ý đến hai cậu bé sinh đôi đó đều nhận thấy nét khác biệt của chúng. Cal thì càng lớn tóc càng đen, da càng sậm. Hắn đầy vẻ lanh lợi, tự tin và kín đáo. Không mấy ai thích Cal lắm tuy vậy hắn vẫn chiếm địa vị thủ lãnh ngoài sân trường. Hắn khéo che giấu những đau khổ riêng, hắn được xem như lì lợm, cộc cằn.
Aron trái lại dễ được cảm tình của mọi người. Hắn có nước da trắng hồng như con gái, tóc vàng ánh, mắt xanh mở lớn. Ngoài sân trường vẻ đẹp ẻo lả của hắn lúc đầu cũng gây ít nhiều bất lợi nhưng chẳng bao lâu bọn học trò trong trường đã biết được rằng Aron cũng là một tay sẵn sàng đập lộn hăng say và hung bạo không thua ai.
Ngày đầu tới trường Aron cố lánh mặt bạn bè. Hắn lẻn qua khu nữ sinh chơi để gặp Abra. Trước một đám nữ sinh đông la ó hắn cũng không ngán. Đến khi một ông giáo lớn con tới bắt buộc hắn phải trở về phía bên nam sinh hắn mới chịu đi.
Lúc trưa hắn cũng hụt gặp Abra vì cha của cô ấy đánh xe ngựa đến đón về ăn trưa. Hắn đợi ngoài cổng trường sau giờ bãi học.
Nàng ra về giữa một bầy con gái. Nét mặt nàng thản nhiên không có vẻ gì muốn gặp Aron. Nàng là một thiếu nữ đẹp nhất trường, nhưng không biết Aron có nhận thấy điều đó không?
Đám nữ sinh cứ tiếp tục đi. Aron lẽo đẽo bước theo phía sau một cách kiên nhẫn và không chút bối rối ngay cả khi bị đám nữ sinh lấn vai đụng vào người hắn. Dần dần một số nữ sinh tách rời bọn để về nhà, chỉ còn lại ba cô đi chung với Abra khi nàng tới trước chiếc cổng trắng của sân nhà mình và rẽ vào. Mấy cô bạn của Abra nhìn Aron một cách soi mói, cười khúc khích với nhau rồi đi thẳng.
Aron ngồi xuống lề đường. Một lát sau cổng nhà Abra mở, nàng lách ra. Nàng bước ngang qua đường đến đứng trước mặt Aron hỏi:
- Anh muốn gì?
Cặp mắt Aron mở lớn nhìn lên nàng:
- Abra chưa hứa hôn với ai chứ?
- Anh hỏi gì mà buồn cười vậy?
Aron cố lấy bình tĩnh đứng lên bạo miệng nói:
- Tôi thấy cần phải hỏi trước như vậy vì biết chắc rằng còn lâu lắm chúng ta mới có thể thành hôn với nhau được.
- Ai thèm lấy anh bao giờ mà anh nói khùng vậy?
Aron không trả lời, lặng lẽ bước theo nàng.
Abra ngước mặt về phía trước, bước đi những bước mạnh mẽ. Nét mặt nàng đầy khôn ngoan và dịu hiền, nàng có vẻ đang suy nghĩ lung lắm. Aron đi theo bên cạnh nhìn chăm chăm vào mặt nàng.
Hắn lặng lẽ bước đi đến cuối đoạn đường, Abra chợt rẽ về bên phải đi thẳng vào giữa cánh đồng rạ đang trong mùa hè.
Sát bờ cánh đồng có một túp lều nhỏ để bơm nước, bên cạnh có một cây liễu sống nhờ nước thừa. Những cành liễu rũ xuống gần sát mặt đất.
Abra vén những cành lá rũ xuống như bức màn bước vào túp lều bằng lá dựa vào gốc cây liễu và nằm dưới những cành lá rũ. Ánh mặt trời chiều ửng vàng qua những chiếc lá úa. Nàng ngồi xuống nền đất hay đúng hơn nàng gieo mình xuống thật nhẹ nhàng, chiếc váy rộng của nàng làm thành một cái lượn sóng quanh nàng. Nàng chắp tay lại trong lòng như đang cầu nguyện.
Aron ngồi xuống cạnh nàng, lặp lại câu nói lúc nãy:
- Chắc còn lâu lắm chúng ta mới có thể thành hôn với nhau được.
- Không lâu đâu, - Abra nói.
Aron hỏi:
- Bộ em tưởng ba em sẽ cho phép dễ dàng sao?
Đó là điều nàng chưa nghĩ tới, nàng quay mặt lại nhìn Aron.
- Có lẽ em sẽ không hỏi ý kiến ông.
- Nhưng còn mẹ em?
- Chúng ta đừng nên làm phiền ông bà. Họ sẽ cho rằng đó là chuyện buồn cười hay bậy bạ. Chúng ta nên giữ bí mật thì hơn.
- Đồng ý. Anh sẽ giữ bí mật chuyện này. Chính anh cũng có những bí mật cần phải giữ nữa.
Abra nói:
- Được rồi. Anh nên giữ các bí mật luôn một thể.
Aron nhặt một nhánh cây nhỏ vạch một đường trên mặt đất ẩm nói:
- Abra, em có biết sinh con bằng cách nào không?
- Biết, - Abra nói, - ai bày cho anh điều đó?
- Chú Lee đã giảng cho anh biết, chắc còn lâu lắm chúng ta mới có thể có con.
Abra trề môi làm ra vẻ khôn ngoan nói:
- Lâu gì mà lâu!
Aron lấy làm ngạc nhiên hỏi:
- Chúng ta còn phải chờ đến bao giờ có được một cái nhà riêng để có thể sống với nhau. Chắc phải lâu lắm mới có được.
Abra nắm vào cánh tay Aron nói:
- Cần gì phải chờ đợi lâu, chúng ta có thể ở tạm trong một túp lều như vậy cũng được, đâu có sao. Anh sẽ là chồng và có thể gọi tôi là vợ.
Aron cố thu hết can đảm lấy hơi nói lớn:
- “Mình.”
- Nghe có vẻ ngượng nghịu quá. - Abra nhận xét. Aron chợt nói:
- Trong khi dợt thử, có lẽ chúng ta nên đóng cảnh mẹ con chơi đi.
- Dễ quá mà. - Nàng nói.
- Abra có thích không?
- Thích chứ.
Nàng giả giọng eo éo trong cổ họng gọi:
- Con ơi, hãy tới đây, gối đầu vào lòng mẹ cái coi. Nào con trai yêu của mẹ, mau lại đây, mẹ cưng.
Nàng kéo đầu Aron xuống. Không hiểu sao Aron khóc ngon lành. Trong khi hắn lặng lẽ khóc, Abra vuốt ve lên má hắn và lấy chéo váy lên chậm nước mắt cho hắn.
Mặt trời đã bò lần về phía bên kia con sông Salinas. Một chú chim bắt đầu cất tiếng hót véo von từ đám rạ của cánh đồng. Nhìn từ dưới những cành liễu cảnh vật thật đẹp.
Aron dần dần thôi khóc. Hắn ngồi dậy và tỏ vẻ giận mình nói:
- Anh rất hiếm khi khóc được. Không hiểu tại sao tự nhiên anh lại khóc. Điên thật.
Abra hỏi:
- Chắc anh nhớ mẹ anh chứ gì?
- Không. Bà ấy chết từ hồi anh còn bé xíu.
- Tên bà là gì?
- Chú Lee nói tên bà là Cathy.
Abra im lặng không nói gì. Một lát sau Aron tỏ vẻ khó chịu hỏi:
- Abra có bực mình về tôi không?
Rồi hắn cố gắng thêm:
- Hả mình?
- Không, em không bực mình đâu, em chỉ ngạc nhiên thôi.
- Ngạc nhiên chuyện gì?
Nét mặt Abra đanh lại như để chống chỏi với những dằn co trong lòng:
- Về vài chuyện. Chẳng hạn nếu không có mẹ thì người ta sẽ cảm thấy thế nào? Anh muốn có một người mẹ lắm phải không?
- Dĩ nhiên là muốn lắm chứ.
Abra nhìn về hướng mặt trời lặn rồi nhìn đi chỗ khác. Nàng không thể nhìn vào khối ánh sáng màu tím chói mắt đó. Nàng nhắc lại với Aron:
- Hồi nãy anh có hứa sẽ giữ kín chuyện bí mật giữa chúng ta phải không?
- Anh hứa mà.
- Anh có dám thề nhất định sẽ giữ bí mật không?
- Anh xin thề.
Abra dịa dàng nói:
- Aron nói cho em nghe chuyện đó đi.
- Nói chuyện gì?
- Nói cho em nghe chuyện bí mật của anh đi.
Aron lùi lại xa nàng một chút nói:
- Không, anh không nói đâu. Em lấy quyền gì mà bắt anh phải nói. Anh không muốn nói với ai cả.
Những giọt lệ nghẹn ngào, từ khóe mắt Aron chảy xuống.
Abra nắm vào cánh tay Aron. Giọng nàng tha thiết.
- Em biết anh có thể giữ kín những bí mật đó. Nhưng em muốn biết anh có điều bí ẩn nào. Em cũng định kể cho anh nghe một bí mật.
Aron chế giễu nàng:
- Đó! Ai không giữ kín nổi bí mật nào?
- Em đã đắn đo kĩ. Em muốn kể cho anh nghe chuyện này vì có lợi cho anh và sẽ làm anh bằng lòng.
- Nào, chuyện gì hãy kể nghe coi.
Abra dịu giọng kể:
- Anh còn nhớ có lần ba má em ghé vào nhà anh không?
- Nhớ chứ.
- À, em đang nằm trong xe ngủ gà ngủ gật bỗng em thức dậy nhưng ba má em không hay. Hai người nói chuyện với nhau rằng má anh chưa chết. Họ nói có chuyện gì không hay đã xảy ra giữa ba má anh rồi bà bỏ đi.
- Má anh chết rồi. Ba anh nói má đã chết. Ba anh không thể là người nói dối.
- Có lẽ ông tưởng bà đã chết thật.
- Ba anh phải biết chắc. - Aron nói bằng giọng không lấy gì làm quả quyết.
Mặt trời đã lặn, ánh ngày cũng tàn theo. Sao hôm đã ngạo nghễ trên đỉnh ngọn Toro.
Abra chợt nói:
- Tối rồi, ba má sẽ cạo đầu em mất. Anh kể mau đi. Chắc ba đã thả chó đi tìm em không chừng! Em sẽ bị ăn một trận đòn nên thân quá!
Aron nhìn nàng không tin:
- Em mà bị đòn hả? Ba má em mà đánh em à, làm gì có chuyện đó?
- Chỉ có anh nghĩ vậy thôi.
Aron hăng hái nói:
- Nếu ba má em mà đánh đập em, anh sẽ giết ông bà cho xem. Không ai được đánh vợ anh.
Abra choàng tay quanh cổ Aron nói:
- Chồng của em, yêu anh lắm.
Nói xong, nàng đứng dậy xách chéo váy lên quá đầu gối vô ý lộ cả viền ren quần lót trắng trong khi lúp xúp chạy về.
*
Aron trở lại chỗ cây liễu ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào thân cây. Đầu óc hắn âm u, ruột gan đau nhói. Hắn cố vận dụng tâm trí tưởng tượng một số hình ảnh để vơi bớt đau buồn.
Mẹ hắn vẫn còn sống. Hắn thường hình dung bà đang nằm yên dưới đất lạnh. Nhưng bây giờ không thể nghĩ như vậy nữa. Hiện nay ở một nơi nào đó bà đang đi lại, nói năng, tay chân cử động với cặp mắt mở lớn. Giữa lúc đắm hồn trong thú buồn đau hắn chợt cảm thấy dâng lên một nỗi mất mát lớn lao kinh khủng. Nếu thật mẹ hắn còn sống thì cả cha hắn lẫn chú Lee đều là những kẻ nói dối. Nếu bà còn sống thì hai thần tượng kia coi như đã sụp đổ.
Aron kẽ lắc đầu trong bóng tối, lắc đầu vì không muốn tin như vậy. Hắn cảm thấy rằng, phải có một cái gì chết hoặcẹ hắn hoặc thế giới hắn đang sống.
Giải đáp cho vấn đề đột nhiên hiện ra trước mắt hắn. Abra nhất định đã không nói dối. Nàng chỉ thuật lại những gì nàng đã nghe. Nhưng có thể cha mẹ nàng đã nghe những dư luận sai lạc không có gì đáng tin cậy. Hắn vùng đứng lên với ý nghĩ rằng mẹ hắn đã chết thật và gạt bỏ hẳn hình ảnh bà ra khỏi tâm trí.
Hắn về trễ bữa ăn tối và giải thích lý do rằng: “Con về trễ vì đến gặp Abra.”
Sau bữa ăn, ông Adam đọc tờ Index của thị trấn Salinas, cảm thấy có ai đặt tay lên vai, ông ngẩng đầu lên và hỏi:
- Gì vậy Aron?
- Chúc ba ngủ ngon. - Aron chỉ nói chừng đó.