Q7 - Chương 9: Lòng đau như cắt

Chương 9: Lòng đau như cắt

Bóng hình Trưởng Tôn Vô Cực đã sớm biến mất khỏi tầm nhìn, nhưng Mạnh Phù Dao vẫn còn kinh ngạc đứng đó nhìn về phía hắn rời đi, không nói một lời.

Không biết vì sao, nhìn bóng lưng hắn dần dần khuất giữa trời tuyết mênh mông, lòng nàng lại trầm xuống hơn thêm, giống như có một tảng đá từng chút, từng chút đè xuống, ép đến ruột gan chảy máu, đau đớn từng cơn.

Rõ ràng cảm thấy mình lựa chọn như vậy là đúng, nhưng sâu trong nội tâm nàng lại có một dự cảm mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.

Sóng lòng trào dâng, nàng muốn xông lên giữ Trưởng Tôn Vô Cực lại, bảo hắn đừng trở về nữa. Hắn cứ thế quay lại Vô Cực quốc, làm một minh quân đứng đầu thiên hạ, không trở về sư môn thì có làm sao? Quốc thổ Thương Khung vốn độc lập, ngoài đường biển ra thì không hề giao lưu với các nước khác, các nước kia tất nhiên không thể chiêu binh đánh Thương Khung, Thương Khung càng khó vượt qua eo biển để đi trừng phạt Vô Cực quốc.

Thế nhưng đó lại là sư môn của hắn, thế nhưng hắn đã lựa chọn trở về.

Mạnh Phù Dao hiện chỉ có thể hi vọng sư phụ của Vô Cực từ bi. Lúc trước nghe khẩu khí của Thái Nghiên, sư môn có vẻ rất coi trọng Vô Cực, hắn được coi như là một kỳ tài ngút trời, trông cậy hắn sẽ đưa sư môn phát dương quang đại, thế nên sư phụ nhà ai chắc cũng sẽ không nhẫn tâm trách móc nặng nề đâu.

Nàng đang cầm bao gấm Trưởng Tôn Vô Cực đưa cho mình trong tay, cảm giác trong lòng nặng tựa ngàn quân.

Nàng mở túi gấm ra, bên trong chỉ có một vài đồ vật, một mảnh giấy, một viên dược hoàn, một thanh chuỷ thủ gấp nhỏ, chất liệu kỳ lạ chẳng phải vàng cũng không phải sắt, thậm chí còn có cả một cánh tay giả hình thù kỳ dị với kích thước khá nhỏ, có thể đeo vào khuỷu tay, còn có vài thứ vụn vặt, không biết là thứ gì.

Nàng không biết những đồ vật cổ quái này có tác dụng gì, nhưng đồ Trưởng Tôn Vô Cực đưa chắc chắn có công dụng, nàng cẩn thận cất lại, vội vàng mở mảnh giấy đã được gấp gọn kia.

Từng hàng chữ phiêu dật linh động lọt vào mắt, tựa như kỳ nhân, lại tao nhã, cất chứa trùng trùng tâm sự.

Phù Dao,

Những đồ vật trong túi gấm này nàng nhớ cất giữ bên người cho tết, viên dược hoàn nhớ lập tức dùng luôn, "Tứ đại cảnh" của Trường Thanh sắp phát động, tứ phương đại trận này biến hoá vô biên, người bị lọt vào trận tâm ý sẽ rối loạn, ta không thể cùng nàng đi tiếp chặng đường này, mỗi bước đi nàng nhớ phải cẩn thận, nếu gặp lúc khó quyết định, đừng do dự, cứ nghe theo chỉ dẫn của Nguyên Bảo.

Thêm nữa, tứ cảnh chi sinh ở điểm vô hình lưu động, thông thường người lọt vào trận khó phát hiện, bởi vậy trận mới có thể thừa cơ đả thương người, nàng nhớ chú ý xung quanh, nếu như thấy sương khói xanh đen xuất hiện, chỗ đó chính là cửa trận, màn sương góc Tây Nam chính là sinh môn, có thể từ đó mà thâm nhập, có được ưu thế rồi, một khi vào trận, mọi việc sau đó đều do nàng tự quyết, nhớ kĩ.

Phàm là người liên quan đến tứ cảnh, dù là thân phận gì cũng đều phải nhận lễ ngộ của Thần điện, phải được Điện chủ tương trợ, đây là quy định trăm năm không đổi của Thần điện này, bởi vậy chỉ cần có người tiến vào trận, Điện chủ thần thông cũng không thể ra tay được.

Nàng không cần lo lắng cho ta, gia sư từ hoà, luôn rất coi trọng ta, chỉ cần ta trở về Thần điện, nhất định mọi chuyện đều được bỏ qua.

Ta ở bên trong Thần điện, mỗi ngày đều mong nàng khỏe mạnh, chờ nàng tìm đến.

Đến khi nàng chính thức đặt chân đến Chính Điện, ta sẽ chuẩn bị rượu, thết tiệc chiêu đãi.

Bảo trọng.

Mạnh Phù Dao cẩn thận dựa theo nếp gấp cũ gấp mảnh giấy lại, nắm trong tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve từng nét chữ như muốn khắc vào lòng mình từng chữ từng lời ấy.

Hắn viết phong thư này từ khi nào? Suốt quãng đường đến trạm dịch, dưới ánh đèn mờ, bóng song cửa in xuống thư án, người đó lẳng lặng viết thư đưa cho nàng, lặng lẽ sắp xếp đoạn đường gian nan nhất cho nàng, giữa đêm tối rét lạnh hơi thở cũng hoá sương, nét mực trên nền giấy hóa thành băng, mỗi câu mỗi chữ đều nặng trịch những tâm ý nói không nên lời.

Nàng đang cầm trong tay tất cả tâm ý của hắn, thế nhưng lòng nàng lại cảm thấy như mình không gánh nổi trọng trách này. Trang giấy mỏng trong tay nhẹ tựa như không, lời trong trang giấy điềm nhiên nhẹ nhàng, song lại khiến nỗi lo trong lòng nàng càng lớn hơn thêm, cũng không biết nỗi lo này từ đâu mà đến.

Gió tuyết cuồn cuộn gào thét ùa tới, phả lên mặt, thấm vào trong đầu từng hồi mát lạnh, dường như nàng nghe thấy tiếng hắn thì thầm bên tai, "Phù Dao, những lúc mơ hồ hay đau khổ, hãy nhớ ta vẫn đang đợi nàng."

Trưởng Tôn Vô Cực đang đợi nàng.

Mạnh Phù Dao hít sâu một hơi, đứng dậy nói với đám người Vân Ngấn bên cạnh: "Đường đi tiếp theo sẽ rất khó khăn, như thế này đi, chúng ta chia ra, mỗi người một ngả."

Nàng gian nan thốt ra từng chữ, giọng điệu khô khốc, Vân Ngấn lập tức lắc đầu, rồi mở miệng, một chữ "không" còn chưa ra khỏi miệng...

Mạnh Phù Dao bỗng nhiên ra tay!

Không đợi Vân Ngấn, Diêu Tấn nói lời cự tuyệt, thậm chí không đợi bọn họ phản ứng, Mạnh Phù Dao đã ra tay như sét đánh.

Nàng không đánh Vân Ngấn, người có võ công cao nhất ở đây, mà nhanh như chớp đánh về phía Diêu Tấn!

Diêu Tấn bất ngờ không kịp đề phòng, miệng vừa mới mở ra liền vô thanh vô tức ngã xuống, Thiết Thành bên Vân Ngấn theo bản năng tới giúp, Mạnh Phù Dao thừa dịp họ phân tâm, trở tay đánh ra hai bên.

Thiết Thành kêu lên đau đớn rồi ngã gục, Vân Ngấn lập tức thối lui về sau.

Mạnh Phù Dao tức khắc thu tay lại, lật tay vỗ về phía thiên linh cái(*) của mình, nàng vỗ mạnh, chẳng lưu tình đến nỗi nghe rõ tiếng gió sắc bén nơi kẽ tay.

(*) Thiên linh cái: một vị trí quan trọng trên đỉnh đầu.

Vân Ngấn kinh hãi, vừa mới lùi bước loáng cái lại lướt qua, giơ tay lên phải giữ lại khuỷu tay của nàng.

"Thí Thiên" bên hông Mạnh Phù Dao thình lình xuất ra, nàng nhẹ làng uốn người, dùng Thí Thiên đánh về phía eo Vân Ngấn.

Vân Ngấn ngã xuống lớp tuyết dày.

Những động tác này rất bất ngờ, lại biến đổi rất nhanh, trong phút chốc Mạnh Phù Dao đã lừa đánh gục được ba người.

Nàng nhìn chăm chú về phía ba người đang nằm đó, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nàng lẳng lặng đứng giữa gió tuyết trầm mặc một hồi, sau đó kéo cả ba người đến chỗ tránh gió, lấy xiêm y dày từ trong bao mặc thêm cho họ, lại dùng cành lá tùng bách che họ lại.

Huyệt đạo sẽ tự động giải sau nửa canh giờ, ở nơi giá rét đông lạnh thế này thời gian dài sẽ có hại đối với thân thể họ.

Cửu U, Ám Cảnh, Vân Phù, Thiên Vực, nếu có người tuỳ tiện đi vào, tứ đại cảnh sẽ tự động di chuyển, như vậy, đợi cho đám người Vân Ngấn tỉnh lại, nhất định sẽ không tìm thấy cửa vào tứ đại cảnh.

Mạnh Phù Dao chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt ba người.

Một khi tiến vào tứ đại cảnh, hoặc là nàng sẽ phải táng thân nơi đó, hoặc là nàng sẽ vượt qua tiến thẳng đến Thần điện, có lẽ Điện chủ sẽ đáp ứng thỉnh cầu của nàng, đưa nàng quay trở về, như vậy trên thế giới này sẽ không còn Mạnh Phù Dao nữa, đối với những người từ đầu đến cuối một lòng theo trợ giúp nàng mà nói, chia ly này chính là tử biệt.

Xin lỗi mọi người.

Ta phải rời khỏi đây thật lâu, thật lâu, từ nay về sau... không còn gặp lại nữa.

Ánh mắt nàng chậm rãi lướt qua từng gương mặt, Phù Dao cố đè nén lệ trong mắt mình, nàng muốn nhìn rõ từng gưong mặt này, khắc sâu vào trong tâm tưởng. Để nếu chẳng may nàng chết đi rồi, kí ức về họ sẽ sưởi ấm cho nàng nơi hoàng tuyền lạnh lẽo. Nếu nàng có thể còn sống, như vậy nàng sẽ có thể hoài niệm về họ trong những tháng ngày sau này.

Nàng muốn mình nhớ mãi những người tri kỷ đã cùng nàng đồng sinh cộng tử, cùng nàng đi qua mưa nắng dãi dầu trong hành trình ba năm qua, những người đã chứng kiến nàng làm nên lịch sử của Năm châu Đại lục này. Nhớ mãi những chuyến du hành suốt thời gian ấy trên vùng đất này, nhớ mãi những cuộc gặp gõ, thấu hiểu, chia sẻ và giúp đỡ nhau, nhớ mãi những xúc cảm trong lòng, những rung động thân thiết và ấm áp.

Sau đó, vĩnh biệt.

Ba người cứ thế ngủ say, không hay biết Phù Dao sẽ bỏ họ lại mà rời đi.

Mạnh Phù Dao ngồi xổm trước mặt Diêu Tấn, nhét vào trong tay gã một con dấu khắc ấn kí "Phù Dao".

Đó là con dấu mang sản nghiệp trên danh nghĩa của Mạnh Phù Dao, sản nghiệp này, nàng để Diêu Tấn thay nàng phụ trách, đáng tiếc Mạnh Phù Dao một lòng tiến lên, đền giờ vẫn chưa kiểm tra thành quả mà mình có được.

Nàng khẽ véo cái mặt thon dài bị cửa đập bẹp của Diêu Tấn, cười nhẹ. Nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn, người này đã bị mình giày xéo một trận, sau đó cái tên nhanh nhạy như cá này còn rời khỏi nàng hai lần, cuối cùng vẫn quay trở lại bên nàng.

"Ngươi theo ta sớm nhất, giúp ta kiếm nhiều tiền nhất, thật đáng tiếc, về sau ta sẽ không... để lại hết cho ngươi đấy, đồ tham tiền, thích không?"

Thuộc hạ mà ta gặp sớm nhất, ta để lại cho ngươi toàn bộ tài sản của ta.

Nàng liền lập tức dịch chuyển người, ngồi xổm xuống trước mặt Thiết Thành, ngắm nhìn gương mặt phúc hậu, chất phác của thiếu niên này.

"Năm đó, ngươi vì ta mà quỳ trước cửa thành, phải biết nam nhi gối đáng ngàn vàng, ta biết trả lại cho ngươi gì đây - Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, nhét cái nhẫn mà Lôi Động cho mình vào tay hắn, "Ta không biết cái này có tác dụng gì, chắc là đồ sưu tầm tư nhân của Lôi lão đầu? Dù là như thế nào, Chiến Bắc Dã nhìn thấy thứ này, sẽ biết tâm ý của ta, đất phong của Đại Hãn, sau này sẽ cho ngươi."

Mạnh Phù Dao vỗ vỗ vai Thiết Thành, nàng nhớ tới năm ấy mới gặp Thiết Thành, bị cái tên này nói câu "Ta muốn cưới ngươi" mà giật mình, cuối cũng hắn lại làm hộ vệ cho nàng, kể ra, so với hắn nàng vẫn mạnh hơn, không cần hắn phải phí sức lực, nhưng dù cho nàng có nói thế nào, hắn vẫn cứ nằng nặc đòi làm hộ vệ cho nàng.

Hộ vệ trung thành nhất của ta, toàn bộ đất của ta sẽ là của ngươi.

Cuối cùng nàng di chuyển đến bên cạnh Vân Ngấn, rồi đột nhiên trầm mặc.

Đây không phải là thuộc hạ của nàng, mà là người yêu nàng.

Một chàng trai yêu nàng thầm lặng, mà không cần nàng hồi đáp.

"Xin lỗi huynh... " Mạnh Phù Dao khẽ nói, "Ta từng nghĩ rằng, phải giúp huynh giành lại được thân phận cùng vinh dự, giúp huynh giết chết hai lão già chết giẫm kia, thế nhưng ta lại quá ích kỉ chỉ lo cho chuyện của mình ta... mà những tiền tài, địa vị ấy đều không phải thứ huynh muốn... Vân Ngấn, Mạnh Phù Dao ta, cả đời này, nợ huynh..."

Nàng ngẫm nghĩ rồi cắt một ống tay áo, cắn ngón tay, viết ra nội công tâm pháp Phá Cửu Tiêu rồi nhét vào trong tay Vân Ngấn.

"Lão đạo sĩ chết bầm ấy không dạy huynh thì để Sư tỷ ta đây dạy huynh, quan tâm quái gì đến việc bí kiếp tuyệt đỉnh không được tiết lộ ra ngoài chứ, có điều học được Phá Cửu Tiêu chẳng phải là chuyện tốt lành gì, huynh cứ tự quyệt định nhé."

Nàng đứng lên, lại nhìn ba người thật lâu, cúi đầu thở dài: "Đáng tiếc, không thể tạm biệt Chiến Bắc Dã và Tông Việt... thôi vậy, đi ngược lại lại phiền toái, cứ như vậy đi."

Thụ dọn xong xuôi mọi thứ, Mạnh Phù Dao đột nhiên thấy Kim Cương đang ngủ gật trên vai mình, do dự một hồi lâu, để nó lại thì lo lắng, nhưng nếu nó gặp nạn ở tứ đại cảnh, phải làm sao mới có thể bảo vệ tốt mảnh hồn này của Vu thần chứ?

Chần chừ thật lâu, nàng đành phải học Trưởng Tôn Vô Cực, bịt chặt miệng của cái tên này đã, rồi nhét nó vào lòng Vân Ngấn, lại dùng cành lá tùng bách che chắn cẩn thận lại cho ba người.

Phù Dao lập tức đứng dậy, nhanh chóng rời đi, không quay đầu lại.

Tuyết bay khắp trời, gió lạnh gào thét, những người đang ngủ say mơ một giấc mộng cùng sinh cộng từ, còn người rời đi lựa chọn cô độc bước tiếp.

Một hàng dấu chân hằn trên lớp tuyết dày, nháy mắt lại bị bông tuyết xoá nhòa.

Tận cùng bóng tối, gió tuyết hỗn độn, ở phương hướng ngược lại với hướng Mạnh Phù Dao rời đi, đột nhiên xuất hiện một bóng người lướt nhanh đến. 

Mạnh Phù Dao đứng trên một đỉnh núi gần đó, từ trên cao nhìn xuống về phía xa, thầm nghĩ, trong bóng đêm như thế này, làm sao để tìm ra sương khói "màu xanh đen"?

Thị lực của nàng gần đây đã gần khôi phục rồi, nhưng vẫn không thể xác định được sắc màu chính xác cho lắm, có vẻ về sau không chừng sẽ trở thành một kẻ mù màu xanh đỏ, ánh mắt thế này, sao có thể phân rõ ra sương khói màu xanh đen được, quả thật là có hơi khó khăn mà.

Tuy nhiên, ánh mắt nàng lập tức phát sáng.

Ở giữa hai ngọn núi phía trước đúng lúc đó bỗng nhiên phun lên một luồng sương khói, rất dễ phân biệt trong màu tuyết trắng xám.

Mạnh Phù Dao bỗng chốc vui mừng, lập tức chạy qua, chạy tới gần đó mới phát hiện, nơi này là một sơn cốc.

Sơn cốc trông có vẻ không có gì khác thường, cũng chẳng giống như một đại trận, nhưng Mạnh Phù Dao vẫn nhớ kĩ lời Trưởng Tôn Vô Cực dặn dò, tuyệt đối không dám coi thường tứ đại cảnh.

Nàng cẩn thận đi từng bước về phía trước, giày da hươu dẫm lên trên mặt đất vang từng tiếng nhẹ, đi được vài bước nàng bỗng thấy dưới chân khác thường, tựa như bên dưới tuyết có chút gồ ghề.

Nàng dùng chân đẩy tầng tuyết mới phủ bên trên, quả nhiên phát hiện ra dấu vết lộn xộn, thoạt nhìn là dấu chân của rất nhiều người.

Nàng nhíu mày, vừa rồi trong sơn cốc này có người sao?

Vừa đi vừa đẩy lớp tuyết đọng sang một bên, nàng thấy nhiều dấu vết hơn; dấu tích vũ khí hạ xuống, quần áo phục sức rải rác, còn có cả... vết máu.

Vết máu vẫn còn mới, đỏ tươi như ngọc san hô, làm lóa mắt Mạnh Phù Dao, không biết tại sao lòng nàng bỗng nhiên nhói buốt, sắc mặt tái nhợt, hai má chợt lạnh.

Nàng kinh ngạc sờ lên mặt mình, chạm trúng phải hai hàng nước mắt.

Nàng không biết tại sao, hai hàng nước mắt đó lại bất giác chảy xuống, gió lạnh gào thét trong sơn cốc nháy mắt như hoàn toàn đã kết thành băng.

Mạnh Phù Dao giật nảy mình.

Vì sao chỉ vừa nhìn thấy một vũng máu mà nàng đã đột nhiên rơi lệ?

Máu... Đời này, nàng đã gặp rất nhiều, có máu của mình, có máu của người khác, còn kinh hãi hơn so với vệt máu này, thế nhưng tại sao khi nhìn thấy vết máu này nàng lại đột nhiên rơi lệ?

Nàng kinh ngạc vuốt lên hai hàng lệ lạnh buốt, tim đập liên hồi.

Tâm ý gắn bó... tâm ý gắn bó...

Bạch quang lóe lên trước mặt, Nguyên Bảo đại nhân dột nhiên nhảy ra khỏi tay áo nàng chạy đi.

Nàng nâng tay, động tác chậm rãi như toàn thân đều bị trói chặt, thậm chí còn nghe thấy từng tiếng khớp xương vang lên, nàng không rõ mình nâng tay lên để làm gì, dường như nàng đưa tay lên để bắt thứ gì đó, như muốn bắt lấy cái bóng mờ đang nhìn nàng cười lôi hắn ra ngoài.

Nàng nhào về phía đó.

Nhào về phía vết máu trên tuyết kia.

Nàng dán mặt mình lên vết máu kia, nàng cảm giác được ở đây vừa mới có người nằm úp mặt trên nền đất toàn tuyết và máu, đó là ai? Người đó là ai?

Nàng chôn mặt trong lớp tuyết đẫm máu, ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng mà kì lạ, hương thơm này như đến từ một thế giới khác, thánh khiết và cao quý, như hoa sen trên Cửu trùng thiên rơi lạc trong tuyết sâu. Mùi hương này đã đồng hành cùng nàng trong suốt ba năm trời phiêu bạt, rất đỗi quen thuộc, in đậm trong tâm. Thế nên dù chỉ là lãng đãng thoáng qua, rất nhỏ rất nhạt, mà nó đã lấp đầy tâm tưởng nàng như một cơn hồng thủy quét qua vậy.

Oành...

Thoáng cái, cõi lòng và linh hồn nàng như tan nát.

Những mãnh vụn như thể hàng ngàn hàng vạn bông tuyết bay trên đỉnh núi thần, trôi nổi trong trời đất, rơi xuống nơi đâu thì xương cốt lạnh băng tới đó, dừng ở nơi đâu thì nơi đó liền nứt vỡ, không thể ấm trở lại, cũng chẳng thể thu về.

Nàng cứ thế chôn mặt trên nền tuyết đẫm máu kia, không màng đến sự lạnh buốt cùng đau đớn, cứ thế dằn vặt khôn nguôi, lớp tuyết nhuộm rõ màu máu ấy bị nàng bóp thành một mảng tuyết hồng hỗn độn, rồi lại từng chút từng chút rơi trên bờ mi, trên tóc nàng. Những bông tuyết màu phấn hồng tan chảy, hòa cùng với những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt nàng.

Tới cuối cùng, lớp tuyết dày gần ba thước dần đi, khắp mặt đất là một mảng tuyết vụn hồng nhạt còn máu, là máu từ trán nàng chảy ra trộn lẫn với tuyết đầy khắp người nàng, nàng quỳ chúi đầu xuống hố tuyết như mình vừa mới đào lên, hận không thể cứ thế mà chôn sống ở đây. Nàng lặng yên ôm lấy đầu mình, co rụt người lại, tựa như muốn ngủ mãi ở đây, vĩnh viễn cũng không muốn đối mặt vói nỗi đau đớn này.

Chợt có một bóng trắng lóe lên bên cạnh nàng, một cục bông gòn trắng lăn ra, nhằm một đường mà chạy.

Mạnh Phù Dao lập tức ngẩng đầu, vội nhìn theo hướng Nguyên Bảo đại nhân chạy đi.

Nguyên Bảo đại nhân chạy được một hồi với tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay, tựa như ánh sáng đến ngay cả Phù Dao cũng không nhìn rõ, nàng muốn đuổi theo nó, thế nhưng Nguyên Bảo đang chạy bỗng nhiên dừng lại.

Nó đột ngột dừng lại giữa không trung rồi mới hạ xuống, sau đó đứng bất động trong tuyết.

Nó ngửa đầu, cố gắng ngẩng cái đầu nặng trịch của mình nhìn về nơi cao nhất trên Trường Thanh Thần điện, đôi mắt to tròn đen lúng liếng trừng ra thật to, hình ảnh trong con ngươi như hiện rõ toàn cảnh tượng mà nó nhìn thấy, hiện rõ vẻ kinh hoàng sợ hãi tột cùng của nó.

Trước đó, chủ tử đã phong bế kết nối tâm linh của nó, nhưng ngay mới vừa rồi, linh thức mở ra, nó đã cảm giác được hết thảy.

Chủ tử đang phải chịu khổ!

Nó liều mạng muốn chạy về hướng kia, lại bị mệnh lệnh trong lòng cưỡng chế bức lui.

Lùi lại!

Quay lại bên cạnh nàng!

Không thể để nàng ở lại nơi này!

Bảo vệ nàng!

Mệnh lệnh qua cảm ứng tâm linh cực kỳ suy yếu, nó khó khăn lắm mới cảm giác được, nghe thấy tiếng yếu ớt ấy càng khiến lòng nó như lửa đốt, nhưng lại không dám đi tiếp.

Cả đời trung thành với hắn, trung thành với tất cả mệnh lệnh của hắn.

Trong ý thức của nó, chưa từng vi phạm.

Nguyên Bảo đại nhân đứng giữa trời tuyết, chẳng mấy chốc thân thể bé xíu của nó đã bị tuyết bao phủ, nó vừa tiến lên hai bước, rồi lại lùi về phía sau ngay, ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt xa xăm kia, rồi lại quay đầu nhìn Mạnh Phù Dao.

Mà thời khắc này, một con thú cưng cả đời được chủ tử che chở yêu thương chỉ biết ăn no lại ngủ, chưa từng biết đến nỗi khổ nhân gian như nó, rốt cuộc lúc này đây, lần đầu tiên cũng hiểu được tư vị khó xử giày xéo tâm can.

Ở phía sau, Mạnh Phù Dao vẫn quỳ gối ngay tại chỗ, cúi đầu gần như cầu xin nó, "Nguyên Bảo, đi đi, đi mau đi..."

Nguyên Bảo đại nhân trầm mặc lâu thật lâu, đôi ngươi đen nhánh dần dần hiện lên chút ánh sáng.

Sau đó nó xoay người nhảy lên tay nàng.

Nó ôm lấy ngón tay của Mạnh Phù Dao, chậm rãi gối đầu lên, sau đó cứ thế bất động.

Mạnh Phù Dao nhìn nó như vậy, ánh mắt từ khó hiểu chuyển thành lay động, cuối cùng là xót xa, đau đớn tột cùng.

Nàng không ép buộc, cũng không thúc giục nó, mà can thận đan những ngón tay lại, nhấc Nguyên Bảo lên ngang với trán mình, dùng cái trán còn dính máu của mình nhẹ nhàng áp lên trán nó.

Phút giây này, nàng hy vọng mình mới là chủ nhân chân chính của Nguyên Bảo, có thể hiểu rõ tâm tư nó, thấy được hết thảy những gì nó thấy, để có thể biết được sau khi Vô Cực rời đi, ở trong sơn cốc kia đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng nàng không biết được chuyện gì đã xảy ra, hắn cũng không cho phép nàng hành động thiếu suy nghĩ, cho đù có rời đi, hắn cũng đã sắp xếp sẵn con đường tiếp theo cho nàng hắn không muốn nàng vì hắn mà vứt bỏ lộ trình đã tính trước.

Hắn dùng cả đời mình để vạch sẵn đường đi cho nàng chẳng màng đến tính mạng.

Mỗi một bước nàng đi, đều giẫm trên tâm ý của hắn...

Mạnh Phù Dao run rẩy không ngừng, nghe thấy tiếng gió gào thét giữa đêm khuya, nghe thấy tiếng răng mình va đập, nghe thấy tiếng tim của Nguyên Bảo đại nhân nho nhỏ từng hồi, như thể đang nức nở khóc than.

Tiếng khóc nức nở kia như thể tiếng lòng nàng, mỗi lúc một rõ ràng, khiến cho ý thức nàng càng mơ hồ hơn, suy nghĩ trong đầu nàng càng rối loạn hơn, khiến cho đầu nàng như

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện