Chương 10: Một mình rời đi
Editor: Lam Nguyệt
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Nửa đêm gặp ác mộng bừng tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đầy người.
Ti Trúc thở hổn hển che mặt, chạm vào mồ hôi lạnh ngắt như băng. Nàng nhìn xung quanh, thấy cửa sổ được điêu khắc bằng hoa văn, lụa trắng mềm mại, bàn nhỏ lịch sự tao nhã, đều bị ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng phản chiếu tạo ra ánh sáng màu bạc. Hé cửa sổ, một vầng trăng tròn phía xa cực thấp, tưởng như chỉ cần giơ tay lên là có thể hái xuống được.
Đây là phòng ngủ của nàng . . . . . . Ti Trúc cắn ngón tay, bất lực quay về giường, trong mộng cảnh tượng vô cùng chân thật, khiến nàng kinh hồn bạt vía, không thể bình tĩnh.
Thật ra nàng nhớ rõ tất cả mọi chuyện, ngàn năm trước Lạc Già thành ngập chìm trong ánh lửa, rồi máu tanh của hàng loạt dân chúng bị giết, phụ thân hấp hối quỳ dưới chân Thái Bạch, sợ hãi cùng tuyệt vọng nghe thần cao cao tại thượng dạy bảo. Kỳ thật nàng và Thanh Từ giống nhau, đều nhớ rõ ràng.
Không thể tiếp tục ngủ yên lần hai, nàng đẩy chăn ra, đi chân trần xuống giường. Tới cạnh cửa sổ, muốn để cho cái lạnh của cơn gió đầu xuân đóng băng cơ thể cùng suy nghĩ.
Tuy lòng nàng nhớ rất rõ, nhưng nàng lại lựa chọn đem những kí ức đau thương ấy khóa lại ở tận cùng bên trong, chưa bao giờ nhớ tới, thời gian thật lâu, ngàn năm cứ thế mà trôi qua, tự nhiên cũng nghĩ rằng sẽ không bao giờ xảy ra . . . . . Giờ phút này trong giấc mơ nàng nhớ lại tất cả, lập tức cảm thấy toàn thân như chìm trong nước đá. Nàng không thể không thừa nhận, mình không có bản lĩnh như Thanh Từ, nàng ấy ngàn năm như một ngày luôn đối đầu với thống khổ kịch liệt, chưa bao giờ trốn tránh. Nàng không bao giờ dám nghĩ rằng nếu đối mặt với sự thống khổ như vậy thì trái tim nàng sẽ biến thành bộ dạng gì, bởi vì nàng biết, thống khổ sau cùng chính là oán hận, hận đến thấu xương!
Nàng không dám hận, bởi vì nàng rất yêu Thái Bạch.
Bất kể như thế nào, yêu so với hận còn thoải mái hơn một chút. Nàng không có năng lực, không có bản lĩnh để trong lòng hận một người, lại càng không dám đối mặt với nỗi đau này, mỗi ngày đều phải khoét miệng vết thương chưa lành đang chảy máu đầm đìa kia ra tra tấn. Càng đau, lại càng hận mà càng hận lại càng đau. . . . Lặp lại như thế nhiều lần, cả ngày chưa đủ.
Có lẽ là vì nàng không lựa chọn hận nên mới tình nguyện yêu Thái Bạch. Yêu cũng tốt, hận cũng tốt, tóm lại vẫn không thể quên hắn.
Nàng tựa vào một bên cửa sổ, hít thật sâu một ngụm khí lạnh như băng, tâm tư đang xao động cũng hơi yên tĩnh xuống. Nghi hoặc đưa tay theo thói quen đặt lên miệng cắn, nhớ lại nàng còn mơ thấy một số hình ảnh cổ quái.
Cụ thể thế nào nàng lại không nhớ rõ, chỉ nhớ mơ hồ có hai người là Thanh Từ và Thái Bạch. Xung quanh toàn là bóng đen, cũng không biết là bóng người hay bóng cây. Bọn họ cứ giằng co như thế, nét mặt không bộc lộ biểu cảm. Trong không trung rơi xuống vô số đóa hoa huyết sắc, giống như cơn mưa máu dữ tợn, tất cả vô cùng đáng sợ và yên tĩnh. Sau đó xảy ra chuyện gì nàng không nhớ rõ, chỉ có một thứ nàng nhớ rõ nhất là trên trán Thanh Từ lộ ra hoa văn màu đen. Trước kia nàng từng nhìn thấy hoa văn này trên người Thanh Từ, giống như thái dương, cũng vô cùng đen tối đáng sợ.
Cuối giấc mơ, Thanh Từ rơi xuống, tay áo bay lên, nàng bay nhanh vào trong bóng tối vô hạn, không để lại một chút dấu vết. Sau đó, bỗng nhiên xuất hiện vô số đóa hoa màu đỏ tươi, bao trùm xung quanh. Thái Bạch đứng bên trong màu đỏ đấy, lặng lẽ rơi lệ.
Sau đó nàng bừng tỉnh, một thân mồ hôi lạnh, cũng không biết tại sao mình lại có giấc mộng kì quái như vậy. Thanh Từ . . . . . Muội thật sự không buông tha chư thần, cũng không buông tha cho cả chính muội sao? Người với thần, nghìn năm, trăm năm vĩnh viễn kính ngưỡng, chỉ cần thần phục có thể mãi mãi yên vui. Loại yên vui này tuy giả dối, nhưng ít nhất cũng không phải bằng lòng hy sinh bản thân mình để phản loạn. Bi kịch của Lạc Già thành, chẳng lẽ không đủ để chứng minh cho hậu quả của việc phàm nhân phản kháng thần sao? Tại vì sao mà vẫn một mực không chịu tỉnh ngộ? Tại vì sao ..... ? Lại giống với phụ thân, đến chết cũng không chịu cúi đầu hàng phục? Nàng không muốn một lần nữa cảm nhận sự thống khổ của một ngàn năm trước, luống cuống sợ hãi, tuyệt vọng nhìn người bị giết hại, mất đi người thân . . . . . .Nàng thật sự không muốn thấy lại nữa.
Ánh trăng trên trời mờ ảo, bên ngoài cửa sổ tuyết trắng rơi thưa thớt. Bên hồ Thiên Lục, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh màu trắng. Tóc dài uốn lượn, tay áo thắng tuyết, khẽ động như đang bay. Ti Trúc đột nhiên cả kinh, vội vàng ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy người nọ dáng người tinh tế thướt tha, búi tóc đơn giản cài cây trâm màu ngọc bích, không phải Thanh Từ thì là ai.
Đêm khuya như thế, tại sao muội ấy lại một mình xuất hiện ở bên ngoài ? Ti Trúc hít một hơi, nàng ngày càng không hiểu Thanh Từ. Rốt cuộc nàng ở trong tối làm chuyện gì, chính mình hoàn toàn không biết.
Nàng cắn răng trở lại, khoác thêm chiếc áo choàng nặng, đi giày vào, đẩy cửa xông ra ngoài, vội vàng đuổi theo thân ảnh màu trắng quỷ mị kia. Hôm nay nàng phải hỏi cho rõ ràng! Nếu Thanh Từ âm mưu làm chuyện gì nguy hiểm, bất kể như thế nào nàng đều phải ngăn cản. Tuyệt đối không để Thanh Từ trơ mắt chết trước mặt mình. Nàng tuyệt đối không thể! Tuyệt đối!
Đêm tối nặng nề, nàng hít vào không khí mát lạnh mà như muốn đóng băng. Ti Trúc bay nhanh, chạy trên lớp băng tuyết sắp tan, cực lực tìm trong màn đêm thân ảnh màu trắng.
Chạy đến hồ Thiên Lục, trên trời dưới đất giống như có hai ánh trăng lớn. Thân ảnh màu trắng cao lớn đứng cạnh, tựa như đang chờ nàng đi tới. Ánh trăng sáng tinh tế chiếu lên bả vai dường như chỉ cần chạm vào sẽ tan ra, nhưng lại vô cùng quật cường, thẳng thắn đứng đấy, giống như phải mang trên mình gì đó rất nặng, không thể buông. Ti Trúc đột nhiên ngừng lại, không dám đi tới. Nàng biết Thanh Từ đang đợi nàng, chính điều này làm cho nàng sợ hãi . . . . Vì cái gì ? Nàng ngửi được một mùi hương đáng sợ, mùi hương này có tên là "Ly biệt ".
Thanh Từ thản nhiên đứng bên hồ, cũng không quay đầu lại nhìn nàng. Gió đêm tiêu điều, tay áo nàng rộng thùng thỉnh phấp phới, giống như đôi cánh chim đang giang rộng, sắp bay đi. Xiêm y màu trắng làm cho ánh trăng gần như trong suốt. Ti Trúc nhìn nàng kinh ngạc, giống như sau đó, nàng sẽ hóa thành làn khói nhẹ, theo ngón tay nàng rời đi, không còn một chút dấu vết.
"Thanh Từ . . . . . ." Nàng thấp giọng mở miệng, thanh âm run rẩy, sợ hãi.
Thanh Từ chậm rãi quay lại, dịu dàng nhìn nàng. Một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, trăm ngàn lần vẫn giống nhưu bình thường, khờ dại mà đáng yêu. Ti Trúc chỉ cảm thấy thâm tâm như bị móng vuốt cào cấu, đau đến không thể hô hấp. Nước mắt như muốn phun ra, nàng cắn răng nhịn xuống, đi đến phía trước.
"Muội phải đi? Vì sao ..?"
Nàng run rẩy hỏi, thẩm nghĩ muốn mạnh mẽ ôm chặt cô gái trước mặt vào trong lồng ngực. Nàng không muốn muội ấy đi! Muội ấy là người thân duy nhất, người thân cuối cùng của nàng! Nhưng nàng không có cách nào đi tới, đôi chân giống như đóng đinh trên mặt đất, không thể động đậy. Chỉ có năm thước thôi, khoảng cách ấy dù ngắn nhưng lại khiến nàng cảng thấy vô cùng xa vời, chỉ cần rơi xuống là tan xương nát thịt, nàng không dám . . . . . . . . .
Thanh Từ ôn nhu nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói :"Ti Trúc, ta đi rồi tỷ phải bảo trọng. Cho dù có nói như thế nào, tỷ vẫn là tỷ tỷ duy nhất của ta, tỷ không nên lo lắng quá."
Ti Trúc thấy nàng quay người rời đi, tình thế cấy bách liến hét to lên!
"Đứng lại! Nếu muội đi thêm bước nữa, ta sẽ gọi Thái Bạch đại nhân! Nhạc quan không được phép tự ý rời khỏi thần giới! Muội còn muốn phản nghịch tới khi nào?! "
Thanh Từ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn nàng nói :" Ti Trúc, ta không yêu cầu tỷ phải hiểu việc làm của ta, vì cái gì mà tỷ lại nghĩ tỷ và ta giống nhau, phải nịnh bợ thần giới?"
Ti Trúc cả người đều run rẩy, trầm giọng nói :"Phàm nhân đối với thần, chẳng lẽ không nên biết kính sợ sao? Thần khác người, chỉ vì bọn họ là ánh sáng! Là thánh khiết! Chẳng lẽ muội và phụ thân đều giống nhau, sùng bái Ám Tinh mà lý luận bị bóp méo, trở thành thân bại danh liệt hay sao? Ta tuyệt đối không cho phép!"
Thanh Từ chậm rãi đi tới, nâng tay ôm chặt Ti Trúc vào trong ngực, giống như trăm ngàn động tác trước đây, để cằm của nàng ở trên vai, ôn nhu nói :"Tỷ sợ ta đi rồi, sẽ bỏ lại một mình tỷ, đúng không ?"
Ti Trúc bỗng nhiên không thể nhịn khóc được nữa, một giọt nước mắt rơi, nhuộm ượt xiêm y của Thanh Từ. Nàng bắt được tay áo Thanh Từ, dùng lực nhỏ vô cùng mỏng manh, giống như một con cún nhỏ sợ bị chủ nhân vứt bỏ cắn không tha, hèn mọn cầu xin nguyện vọng không nói nên lời.
Thanh Từ bỗng nhiên dùng sức ôm chặt nàng, dán chặt vào cổ nàng, tựa hồ như muốn tiến vào trong cơ thể nàng, nhiệt liệt đến hít thở không thông.
"Ti Trúc . . . . . . Ti Trúc . . . . . Vì sao? Tỷ không chịu hiểu cho ta? Chẳng lẽ tỷ không có ai có thể yêu, không thể một mình sống sót sao?"
Ti Trúc gắt gao nắm chặt lấy quần áo của nàng, như thế nào cũng không chịu buông tay."
"Thanh Từ, ta xin muội, đừng rời xa ta được không ? Ta . . . . . Chỉ có muội . . . . . . "
Thanh Từ thở dài một hơi, bỗng nhiên dùng sức buông nàng ra, nhìn nàng hồi lâu bỗng nhiên cười. . . .
"Ta cũng chỉ có tỷ . . . . . . Trên đời này chỉ có hai chúng ta là người thân mà thôi. Nhưng ta vẫn phải đi."
Ti Trúc nhắm mắt lại, khóc không ra tiếng, nước mắt nàng vẫn chảy xuống dưới, gió thổi qua, lạnh đến thấu xương.
"Tỷ biết không? Con người của ta, kỳ thật đã chết từ một ngàn năm trước. Buổi tối hôm hàng loạt dân trong thành bị tàn sát, ta đã nhóm lửa tự thiêu mình ở Lạc Già thành. Nếu không có lực lượng của Tâm Ma, hiện tại ta cũng không thể đứng ở trước mặt tỷ. Chỉ là đến bây giờ ta vẫn không thể hiểu được, vì sao phàm nhân không thể có được cuộc sống và tín ngưỡng tự do. Thần có thể có được hết thảy, cường đại, thánh khiết. Chỉ là ở trong mắt tỷ bọn họ có thật sự thánh khiết hay không? Trong lòng rõ ràng đã bị ô nhiễm, lại cố tình mua dây buộc mình, như thế nào cũng không chịu từ bỏ cái danh hão thánh khiết kia. Ta chỉ cảm thấy, bọn họ không có tư cách yêu cầu tỷ tin cái gì, kính sợ điều gì. Ta chỉ là một nữ tử, một nữ tử bình thường, ta không có khát vọng to lớn như họ, cũng không bao giờ muốn trở thành thần của thần giới. Nữ nhân lòng dạ hẹp hòi thật sự vô cùng đáng sợ, bọn họ hủy diệt tất cả của ta thì ta muốn hủy diệt tất cả bọn họ, như vậy ta mới có thể vui vẻ. Ở trong lòng ta, bọn họ so với phàm nhân chỉ là mạnh hơn một chút chứ không có gì khác biệt. Ta sống tới tận bây giờ, nếu không làm được một chút gì, chẳng phải không có nghĩa lý gì hay sao? Hận thù của ta, từ ngàn năm trước đã giết chết ta, tỷ có hiểu hay không ?"
Ti Trúc trầm mặc thật lâu mới thấp giọng nói: "Muội định làm gì? Hủy diệt bọn họ, thành lập một thần giới mới sao? Hay lại giống phụ thân khởi xướng tín ngưỡng Ám Tinh, trời sinh mỗi người đều thích luận điệu vớ vẩn! Bất kể thần như thế nào, trăm ngàn năm qua trong mắt phàm nhân là sự tồn tại của ánh sáng! Một mình muội lẻ loi, thật sự có nghĩ đến rằng mình làm được cái gì không? Bản năng của phàm nhân là theo đuổi ánh sáng cùng hoàn mỹ, hành vi của muội, cũng là biểu hiện của sa đọa thôi! Chúng ta đều là nữ tử bình thường, vì sao phải vì thứ tín ngưỡng hư vô này mà bỏ mặc hạnh phúc bản thân! Xạ Hương sơn có cái gì không tốt. Chỉ cần chúng ta im lặng thuận theo, một ngày nào đó có thể cùng thần ngồi ăn. Như vậy muội còn cảm thấy không công bằng hay sao ?"
Thanh Từ nhìn nàng một lúc lâu, nói nhỏ: "Nếu bọn họ quả nhiên là thánh khiết, quang minh, sẽ không dùng lực lượng cường đại để giết hại phàm nhân yếu ớt. Cường giả chân chính không cần phải dùng đến bạo lực để đạt được mục đích, cũng không thể cao cao tại thượng tự cho mình là đúng. Thần giới cùng Ám Tinh, ta chưa bao giờ muốn làm, ta chỉ muốn làm một người tự do chân chính, một phàm nhân hạnh phúc. Không có kẻ chê chúng ta hèn mọn yếu ới, không có người mỗi ngày nhắc nhở chúng ta là thứ dơ bẩn gì đấy. Người phải có tình cảm mới sống được vui vẻ, người chính là người, không phải yêu, cũng vĩnh viễn không làm thần. Cho nên công bằng hay lý luận gì gì đó, ta không quan tâm, cũng không cảm thấy tốt. Nếu nhất định phải thành thần mới có thể đúng đắn, vậy ta tình nguyện vĩnh viễn sai lầm. Tín niệm là một thứ gì đó hư vô, chính là một khi tỷ làm điều gì, nó có thể cho tỷ chạm tới sự thật. Ta đã không thể quay đầu, cũng không muốn quay đầy lại. Đấy chính là tín niệm tồn tại trong ta. Tỷ hiểu chưa?"
Nàng nhẹ nhàng thoát khỏi sự dây dưa của Ti Trúc, xoay người sang chỗ khác nói :"Thần giới đã sớm mục nát, chỉ là người luôn luôn phủ định mà thôi. Việc ta có thể làm đơn giản là cho nó nhanh chóng bại hoại hơn mà thôi. Bộ quần áo thánh khiết thần khoác lên người, ta sẽ khiến cho bọn họ cởi ra. Một ngày nào đó, tỷ sẽ biết, chỉ cần bỏ chiếc áo khoác quang minh mỏng manh ấy ra, bọn họ cũng giống như chúng ta. Chúng ta đều ngang hàng."
Nàng nâng bước bước đi, không còn một chút do dự. Ti Trúc bước nhanh đuổi theo, từ phía sau gắt gao ôm lấy nàng, khẽ gọi nói: "Đừng đi! Cho dù thần giới này không còn đáng gì cho muội lưu lại nữa, ta cũng không có biện pháp cản muội ra đi. Chỉ là Thái Bạch đại nhân, Chẳng lẽ ngài không có biện pháp cho muội lưu lại sao? Hôm nay . . . . . Ta nhìn thấy rõ ràng muội cùng ngài ấy ở bên cạnh hồ Thiên Lục. Ngài đối xử với muội ôn nhu, thân mật như vậy, muội không phải không hề cự tuyệt hay sao?! Đúng là ngài ấy đã giết hại nửa dân Lạc Già thành, chính vì trả thù nên muội đã khiến ngài ấy ái mộ phải không ? Chinh phục được ngài ấy, cũng coi như là muội thành công! Nhưng theo như lời muội nói, chúng ta đều là nữ tử bình thường, còn có cái gì thành công hơn là chinh phục được một nam nhân?! Ta không thể để muội đi! Ta không thể để muội làm tổn thương ngài ấy!"
Thanh Từ không nói gì, thở dài một tiếng. Đã rất lâu, nàng mới cầm tay Ti Trúc ôn nhu nói: "Chính là bởi vì hắn ta động tâm, nên ta mới không thể lưu lại. Vả lại đây là sau khi hắn trở về từ hạ giới, gặp một số chuyện không thể lý giải, nhất thời tò mò, mới mù quáng mà tìm nữ tử chán ghét mình nếm thử. Tình cảm của hắn vô cùng yếu ớt, chỉ cần có người cảnh tỉnh hắn, hắn lập tức sẽ thanh tỉnh. Thời điểm đó, ta thật sự không còn đường thối lui, tất nhiên bọn họ cũng sẽ tiêu diệt yêu vật như ta. Nếu lúc này ta không đi, chẳng lẽ ta phải đợi thần giới đến tiêu diệt hay sao? Ta không thể chết được, ít nhất hiện tại không thể"
"Vậy muội . . . . . . . Muốn đi đâu? Thiên hạ to lớn, muội làm sao tìm được chỗ dung thân?"
Thanh Từ mỉm cười: "Thiên hạ to lớn, làm sao không tìm được chỗ dung thân? Muội sẽ làm một chuyện cuối cùng để cho thần giới cùng chư thần không thể khinh thường phàm nhân."
Nàng sờ khuôn mặt đẫm lệ của Ti Trúc ôn nhu nói: "Ti Trúc, người ta lo lắng nhất chính là tỷ. Tỷ hãy bảo trọng, không được để Tư Nguyệt tìm ra sơ hở. Dã tâm của nàng ta rất lớn, hơn nữa lại hay ngờ vực vô căn cứ. Không có ta che chở, tỷ phải thật cẩn thận. Ta đi rồi. Trong vòng một trăm năm, tất nhiên sẽ trở về. Đến lúc đó, cũng đừng sợ ta."
Thân thể của nàng bắt đầu trở nên trong suốt, Ti Trúc chỉ cảm thấy cánh tay đang ôm chặt người kia, chậm rãi như khói tiêu tán, giống như thần hồn câu diệt, thanh âm cũng không thể phát ra được.
"Ác chi hoa đã gieo rễ và nảy mầm ở nơi này, một ngày nào đó, ngày mà ta trở lại thần giới là ngày ác chi hoa nở rộ. Ta chờ ngày đó . . . . "
Thanh âm của Thanh Từ cũng dần dần phiêu tán, chậm rãi biến mất vào trong không trung. Ti Trúc kinh ngạc nhìn trong tay trống rỗng, trong đầu cũng như tiêu tán theo mà trở nên trống rỗng.
Hồ Thiên Lục vẫn phản chiếu ánh sáng trong suốt như cũ, cuối chân trời kia một vòng trăng tròn sáng ngời, Xạ Hương sơn vẫn như thế, chỉ là không bao giờ bắt gặp bộ dáng xinh đẹp của nữ tử kia nữa . . . . . . . . . Ti Trúc trầm mặc thật lâu, rốt cục quỳ gối trên mặt đất, nước mắt rơi xuống nền tuyết, róc rách, ngưng kết thành băng.
Cùng lúc đó, phía dưới Ấn Tinh thành, Huyền Vũ tựa vào lan can bạch ngọc, ngửa đầu nhìn trời. Gió đêm thổi qua, ánh mắt hắn mị hoặc nhếch lên, trong chiếc kính bằng băng tuyết trước mặt, màu đỏ không ngừng toát ra.
Hắn hít một hơi, không nhịn được xiết chặt nắm tay..
Nàng . . . . . . . . . .Rốt cục bắt đầu rồi sao ?