Chương 22: Chòng ghẹo Tả tướng
Khi bọn họ đến viện Nội Trừng, trời đã ngập sắc đêm.
Viện Nội Trừng tuy là nhà lao cao cấp giam giữ hoàng thân, nhưng nhà lao thì vẫn cứ là nhà lao, vừa bước chân vào, liền cảm thấy bên trong thâm nghiêm u ám, dọc theo thông đạo kéo dài là những ngọn đèn dầu cháy ảm đạm, ánh sáng mờ mờ, phản chiếu lên những bức tường đá toàn một màu lạnh lẽo.
Cổ tay Hoàng Phủ Vô Song đep chiếc gông nặng nề, cả đời này, có lẽ đây mới là lần đầu tiên hắn trông thấy. Hoặc giả ngày trước cũng từng trông thấy, nhưng đều dùng để trừng phạt người khác. Đây là lần đầu tiên, thứ hình cụ lạnh như băng ấy đeo trên người hắn.
Hắn lúc này đã học được cách nhẫn nhịn, không hề nổi giận. Hoàng Phủ Vô Song từ nhỏ chưa phải chịu khổ sở, ngày ngày được người khác cung phụng, năm tuổi đã được phong làm Thái tử, đối với hắn mà nói, phải vào trong nhà lao này, có lẽ cũng không phải là chuyện xấu, bởi lẽ nó có thể giúp hắn trưởng thành hơn. Có điều, không biết hắn còn có thể thoát khỏi nơi này hay không nữa. Mưu đồ giết vua, tội lớn như thế, trong mắt những người xung quanh, hắn đã không còn cách gì vươn lên được.
Hoa Trước Vũ, Cát Tường và Hữu Phúc, đương nhiên không tránh khỏi cũng phải đeo gông. Nhờ phúc bọn họ, Hoa Trước Vũ cũng lần đầu được đeo thứ đồ chơi này, cảm giác lạnh như băng, nặng như chì, xuyên qua cổ tay chạy thẳng vào tim.
Vốn dĩ, ở trên thuyền, Hoa Trước Vũ từng nghĩ sẽ đưa Hoàng Phủ Vô Song trốn đi, nàng vốn dĩ đã là phạm nhân bỏ trốn, cũng chẳng để tâm tới việc phải trốn thêm lần nữa. Có điều, bỏ trốn như thế, sẽ không còn cơ hội vươn lên.
Hoa Trước Vũ nghĩ cứ đi trước một bước xem sao, muốn trốn khỏi viện Nội Trừng này, dựa vào võ công của nàng, còn cả sự tiếp ứng của An, chắc không thành vấn đề.
Hoàng Phủ Vô Song bị nhốt trong một giam phòng, Hoa Trước Vũ, Cát Tường, Hữu Phúc cũng vậy.
Trong phòng giam của Hoàng Phủ Vô Song có một chiếc bàn thấp, ghế con, còn có một chiếc giường thấp. Phòng giam của Hoa Trước Vũ không được tốt như thế, bên trong chẳng có thứ gì ngoài một đống cỏ tranh, hình như đây chính là giường và chăn của nàng thì phải. Nhưng đối diện với những thứ đó, Hoa Trước Vũ chẳng hề bận tâm, bởi lẽ nỗi khổ từng trải qua trên chiến trường còn hơn thế này nhiều.
Hoa Trước Vũ quan sát bốn phía, chỉ thấy trong phòng giam, trên tường có một ngọn đèn dầu nhỏ, dường như lúc nào cũng có thể tắt, tỏa ra ánh sáng mờ mờ. Phòng giam rất lớn, trông cực kỳ thâm nghiêm lạnh lẽo.
Đây quả là nơi tránh nóng rất tốt, cần gì phải chạy đến chỗ xa tít như hành cung Thanh Giang kia chứ! Hoa Trước Vũ nhếch khóe môi, cười tự giễu.
“Cười cái gì mà cười? Nếu không nhờ phúc của Điện hạ, một tên hoạn quan như ngươi, có thể được ở phòng giam thế này sao? Phòng giam trọng tội của bộ Hình đang đợi các ngươi đó, nếu không ngoan ngoãn ở đây, sẽ chuyển các ngươi qua đó!” Một đầu mục sau lưng trông thấy nụ cười trên môi Hoa Trước Vũ, liền lạnh lùng quát tháo.
Nụ cười trên khóe môi Hoa Trước Vũ dần ngưng lại, nàng quay đầu liếc người đó một cái, cười lạnh lùng đáp: “Ta lại không biết, hóa ra ngươi còn có quyền chuyển phòng giam cơ đấy!”
Kẻ kia không ngờ tên tiểu thái giám này dám cãi lại, trong khi Thái tử đến viện Nội Trừng còn có phần hồn bay phách lạc. Hắn trợn mắt nhìn kỹ Hoa Trước Vũ một lượt, bỗng nhiên bật cười, “Xem ra ngươi chính là tiểu thái giám Nguyên Bảo yêu nghiệt mê hoặc chủ nhân rồi. Đại danh của ngươi, chúng ta tuy ở nơi hẻo lánh như viện Nội Trừng, nhưng cũng chẳng khác nào sấm động bên tai! Nghe nói, ngươi rất thích thói đoạn tụ. Cho ngươi hay, viện Nội Trừng này là nơi giam giữ hoàng tử hoàng tôn, Điện hạ có thể ở đây, đám tiểu tử lâu la các ngươi chẳng qua chỉ ở tạm, chẳng đến mấy ngày sau, sẽ đi chầu Diêm Vương hết. Thế nào, nếu ngươi chịu hầu hạ lão tử, lão tử sẽ để ngươi sống thêm vài ngày.”
Nhà lao là thế đấy.
Hóa ra, một khi phải vào nhà lao, có thể bị bất kì ai lăng nhục. Huống nữa, nàng chỉ là một thái giám bé nhỏ, chủ nhân đến bản thân mình còn chẳng lo được, đương nhiên không thể bảo vệ cho nàng. Một tiểu thái giám chết trong nhà lao, chẳng phải chuyện gì to tát. Có điều, Hoa Trước Vũ đã bao giờ phải nghe những lời thô bỉ thế này? Nếu là ngày trước, hoàn toàn chẳng cần nàng phải ra tay, tứ đại thân vệ chắc đã xông lên từ lâu, đánh cho hắn một trận nên thân rồi ấy chứ.
Trong lòng Hoa Trước Vũ giận dữ cực điểm, thế nhưng lại chỉ có thể nhịn như nhịn cơm sống. Nàng biết, không phải hắn đang dọa nàng. Trong nhà giam hắc ám này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Mặc dù nàng không để bọn chúng lăng nhục, nhưng hiện tại, chưa đến phút cùng cực, nàng không muốn gây thêm chuyện.
Hoa Trước Vũ cười nhạt: “Đại nhân nói phải lắm, nô tài cũng muốn sống thêm vài ngày, có điều, Điện hạ phạm phải đại tội, hai ngày nữa là thẩm án rồi. Khi đó, nô tài còn phải đi làm chứng, trước lúc ấy nô tài không thể chịu tổn thương gì được!”
“Nói hay lắm!” Kẻ kia đã bị nụ cười của Hoa Trước Vũ mê hoặc tâm thần, giơ bàn tay thô ráp tới véo má nàng.
Hoa Trước Vũ nghiêng người né tránh, kẻ kia không sờ được lên mặt nàng, nhưng vẫn hít ngửi ngón tay mình một cách mãn nguyện, cười hi hi nói: “Khuôn mặt nõn nà thế kia, lão tử đến sờ còn không nỡ, ha ha, lão tử sẽ đợi, ha ha…”
Hắn cười ngông cuồng rồi quay người bỏ đi, mấy tên ngục tốt theo đằng sau cũng nhìn Hoa Trước Vũ một cách dâm đãng, tựa như không muốn bỏ đi. Hắn quay người thấy vậy liền tát vào mặt tiểu ngục tốt, quát: “Nhìn gì mà nhìn, từ nay về sau y là người của lão tử rồi! Các ngươi không được phép nhìn nữa!”
Tên tiểu ngục tốt ôm mặt đáp: “Vâng, thưa Triệu đầu mục”
Hoa Trước Vũ nheo mắt, trong đôi mắt trong trẻo lóe lên một tia nhìn sắc bén. Gã đầu mục họ Triệu kia, nàng nhớ mặt hắn rồi.
Đêm đã về khuya, ngọn đèn dầu trên tường, cuối cùng đã cháy đến giọt cuối cùng, rồi từ từ tắt lụi. Phòng giam lập tức trở nên tối om, giơ tay không thấy rõ năm ngón. Đương nhiên, chẳng ai đến thêm dầu vào đĩa đèn, Hoa Trước Vũ dịch lên trên đám cỏ khô ở góc tường, chậm rãi ngồi xếp bằng dưới đất.
Nàng ngưng thần bắt đầu vận nội công, vừa dùng sức, chiếc còng trên tay liền lỏng ra, nàng nhanh nhẹn rút tay ra ngoài, khẽ vận động cổ tay một lát. Buổi tối đeo thứ đồ chơi này thì không thể nào ngủ ngon được. Đặt còng tay bên cạnh người. nàng tựa lưng vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bôn ba hai ngày hai đếm trên thuyền, Hoa Trước Vũ quả thực đã mệt mỏi. Giấc ngủ này rất dài, khi nàng mở mắt ra, trong nhà lao tuy vẫn còn tối, nhưng có thể nhận ra đã là ban ngày, bởi vì từ ô cửa chỉ rộng những vài tấc phía trên, thấy thoáng có ánh nắng chiếu vào.
Hoa Trước Vũ sờ đến chiếc còng, chậm rãi đeo lên cổ tay. Một tràng tiếng bước chân vang lên, cửa nhà lao mở ra, gã Triệu đầu mục hôm qua cười tít mắt tiến vào, trong tay cầm một bộ áo tù. Hôm qua lúc bọn họ vào đây trời đã tối, chưa có ai phát áo tù, sáng sớm nay, tên Triệu Đầu Mục này đã đích thân mang đến cho nàng.
“Tiểu mỹ nhân, ta đến yêu thương ngươi đây. Ngươi đeo còng thế kia, không tiện thay quần áo, để ta giúp ngươi nhé!” Triệu đầu mục cười đầy vẻ dâm đãng, đôi mắt háo sắc nhìn chằm chằm vào mặt Hoa Trước Vũ, lại từ từ nhìn xuống dưới.
Hoa Trước Vũ giận sôi lên, hần như không thể kìm chế được muốn móc mắt kẻ đang đứng trước mặt ra. Vậy mà hắn vẫn không biết tốt xấu, chậm rãi tiến lên từng bước, muốn tóm lấy tà áo của nàng để thay y phục cho nàng.
Hoa Trước Vũ nghiêng mình né tránh, cười nhạt nói: “Triệu đầu mục, tự ta có thể thay quần áo được, thật không dám làm phiền.” Trong giọng nói của nàng đã ngầm mang sát khí.
Nhưng tên Triệu đầu mục kia đã bị Hoa Trước Vũ làm cho mê mẩn, hoàn toàn không nghe ra sát khí trong lời nói của nàng. Tối hôm qua dưới ánh đèn dầu mờ ảo, hắn chỉ cảm thấy Hoa Trước Vũ mê hoặc lòng người, lúc mới đến thực không phát hiện nàng lại đẹp thế này. Sáng sớm nay, hắn vốn cũng chỉ định giúp Hoa Trước Vũ thay áo tù, nhân tiện đổ thêm dầu. Nhưng hôm nay mới thấy người trước mắt lại tuyệt mĩ đến thế, hắn nhìn mà thèm nhỏ dãi.
Lòng háo sắc dâng lên, gan cũng trở nên to hơn. Vừa rồi, hắn đến đưa áo tù, cố tình không dẫn theo ngục tốt. Lúc này, hắn càng bạo gan, đóng cửa nhà lao lại, vứt bộ áo tù xuống đống cỏ bên cạnh, rồi liền bắt đầu cởi quần áo trên người mình. Tên Triệu đầu mục này động tác kể cũng thật là nhanh, một lát đã cởi xong quần áo. May mà hắn vẫn còn chút liêm sỉ, không cởi hết sạch, nếu không, Hoa Trước Vũ thực không biết nên nhìn vào đâu nữa.
Trong lòng Hoa Trước Vũ kì thực vô cùng băn khoăn, lát nữa, nàng nên hoạn hay là giết hắn luôn? Hoạn người khác, nàng sẽ không làm đâu, bẩn thỉu quá, sẽ làm bẩn đôi tay nàng. Giết hắn, nàng cũng vẫn gây ra rắc rối.
Phải làm thế nào đây?
Nàng còn đang suy nghĩ, thì Triệu đầu mục đã lao về phía nàng.
Hoa Trước Vũ nhanh nhẹn xoay mình, tránh được cú vồ như hổ đói của hắn, hắn không ngờ Hoa Trước Vũ lại có thể tránh được dễ dàng như thế, lập tức đâm phải tường. Hắn xem ra không hề tức giận, còn cười gian xảo nói: “Phải thế ta mới thích, lão tử thích cưỡi những con ngựa dữ!” Vừa nói, hắn lại xoay người vồ lấy Hoa Trước Vũ, giang rộng hai tay, tựa như chim ưng bắt gà.
Trong lòng Hoa Trước Vũ cảm thấy cùng cực bi thương, nàng cứ tưởng rằng thân phận thái giám tương đối an toàn. Không ngờ, khi đến đây vẫn không thoát được số phận bị lăng nhục.
Lần này, nàng không tránh được.
Gã họ Triệu kia đè Hoa Trước Vũ vào tường,, bàn tay giơ ra, “soạt” một tiếng đã xé rách áo trên vai nàng, lộ ra chiếc xương đòn xinh xắn. Tay kia liền gỡ đai ngọc trên eo Hoa Trước Vũ xuống.
Trong lòng Hoa Trước Vũ than thầm một tiếng, ngón tay đã rút ra khỏi còng, khép lại thành lưỡi dao, định đâm vào sau lưng hắn. Đối với loại người này, nàng quả thực không muốn làm bẩn tay mình, nhưng hắn quả thực quá đáng lắm rồi.
“Ai ở bên trong đó?” Một tiếng quát lạnh lùng vang lên ngoài cửa nhà lao, gã họ Triệu vừa nghe thấy, liền sợ đến mức thân thể lập tức cứng đờ, dường như quên cả động đậy.
Cửa nhà lao được một ngục tốt đẩy ra, Hoa Trước Vũ từ từ thu tay, lại ngấm ngầm đút vào trong cái còng, ngước mắt nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa có mấy người đang đứng, trong đó có một người là Châu Toàn, Viện quan ở viện Nội Trừng, người còn lại được mấy ngục tốt vây quanh, chính là tả tướng Cơ Phụng Ly.
Hoa Trước Vũ không ngờ, hắn cũng đã từ hành cung Thanh Giang về đến đây nhanh như vậy, xem ra hắn chính là kẻ phụ trách xử lý thẩm vấn vụ này rồi.
Hắn mặc bộ quan phục màu đỏ sẫm hoa văn đám mây, cổ áo và tay áo thêu điểm xuyết những đám mây lành, đầu đội mũ quan, khoan thai đứng đó, khí độ ung dung, tư thế chắp tay sau lưng trác việt phi phàm. Đại khái là không ngờ rằng trước mắt sẽ diễn ra cảnh tượng thế này, đôi mắt phượng của hắn tức thì nheo lại, lóe lên một tia lạnh lùng và kinh ngạc.
Trong lòng Hoa Trước Vũ khẽ than dài một tiếng, đôi mắt trong trẻo dần giăng đầy vẻ lạnh lùng.
Nhìn đi, nàng mới xúi quẩy làm sao.
Giây phút ngượng ngùng, thê thảm thế này, lại để kẻ thù là Cơ Phụng Ly trông thấy. Trông nàng bị ức hiếp, chắc là hắn vui mừng lắm đây!
Gã họ Triệu sợ cứng đờ người, vẫn giữ nguyên động tác đè Hoa Trước Vũ vào tường. Châu Toàn trông thấy thế, sợ biến sắc, lén nhìn Cơ Phụng Ly một cái rồi quát lớn: “Triệu Tứ, ngươi làm cái gì thế hả?”
Triệu Tứ trông thấy Cơ Phụng Ly, sợ đến mức hai chân run rẩy, liền quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu nói: “Tướng gia tha mạng! Tướng gia tha mạng! Tiểu nhân đến đưa áo tù cho tội phạm, ai ngờ tên yêu nghiệt này lại quyến rũ tiểu nhân. Hắn biết yêu pháp. Cũng không biết làm thế nào đã mê hoặc lòng dạ tiểu nhân, tiểu nhân không hiểu sao không kìm chế được, may mà Tướng gia kịp thời đến đây, nếu không tiểu nhân đã bị tên yêu nghiệt này vấy bẩn rồi.”
Nghe Triệu Tứ mở miệng nói càn, Hoa Trước Vũ đột nhiên phì cười một tiếng, thực không thể nào nhịn nổi! Thị phi đen trắng có phải đều do những kẻ như Triệu Tứ mà điên đảo hết không?
Trong tiếng cười của nàng chứa đầy vẻ chế giễu và bất lực sâu sắc. Cười xong, nàng mới phát hiện ra vừa nãy áo trên vai không biết đã bị rách từ lúc nào, lộ ra xương đòn gợi cảm, nàng vội che quần áo, thẳng người chậm rãi đi đến góc tường dựa lưng vào đó ngồi xuống. nàng không ra ngoài cửa xem, cũng không hề giải thích về tình hình ban nãy. Nàng nghĩ, chỉ cần là người có mắt đều sẽ biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên, Cơ Phụng Ly cho dù có mắt, chắc cũng là một chủ nhân điên đảo thị phi.
“Châu Toàn, bản tướng không muốn trông thấy gã này nữa!” Tiếng nói lạnh lùng căm ghét thốt lên thong thả như thế, không có bất kỳ sát khí hay nộ khí. Thế nhưng, Châu Toàn nghe thấy, vẫn sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
Hắn vội ra lệnh cho ngục tốt đứng sau: “Còn không mau lôi hắn ra ngoài!”
“Vâng!” Mấy tên ngục tốt đáp lời, liền tiến về phía Hoa Trước Vũ, giơ tay định lôi nàng ra.
“Ta không nói y!” Ngữ khí hững hờ, tựa như cơn gió thoảng qua.
“Hả?” Châu Toàn há hốc mồm, hồi lâu mới phản ứng kịp, quát lớn, “Các ngươi làm sao thế? Lũ ngu! Ta đang nói tới Triệu Tứ, mau lôi hắn ra ngoài!”
Mấy ngục tốt vội quay về phía Triệu Tứ, nhấc hai cánh tay hắn, lôi hắn từ trong nhà lao ra ngoài.
Triệu Tứ đã mất hết vẻ hống hách ngang ngược ban nãy, không ngừng khóc lóc kêu rên: “Tướng gia tha mạng, tướng gia tha mạng…” Thế nhưng tiếng kêu thê thảm cứ thế xa dần.
Hoa Trước Vũ từ từ mở mắt, nàng thực không ngờ, Cơ Phụng Ly lại giúp nàng xử trí Triệu Tứ.
Trước cửa nhà lao, Cơ Phụng Ly đứng lặng lẽ, khóe môi nở nụ cười nho nhã như có như không, ánh mắt khẽ lướt qua đống cỏ và quần áo ngổn ngang ban nãy Triệu Tứ cởi ra ở trong phòng giam.
“Châu Toàn, lát nữa, dẫn y qua đây!” Cơ Phụng Ly lạnh lùng nói, rồi quay người bỏ đi.
Qua cánh cửa nhà lao vẫn còn đang mở, có thể trông thấy bóng dáng hắn rời đi.
Trong hành lang dài u ám, cứ cách mười bước lại có một bó đuốc. Ánh lửa ảm đạm, tà áo khẽ bay, mang theo làn gió nhẹ, khiến ánh lửa khẽ rung rinh. Hắn ăn mặc rộng rãi như thế, bóng dáng khoan thai bước ra, tựa như ánh kiếm hoa lệ, chọc vào mắt Hoa Trước Vũ.
Nàng nhắm mắt lại, mới đè nén được nỗi hận trong lòng. Đứng dậy, chậm rãi đóng cửa nhà lao, nàng thay bộ quần áo tù dưới đất lên người. Quần áo trên người đã rách, không thay cũng không được. Có điều, bộ quần áo tù này hơi rộng, mặc lên càng thấy rõ nàng rất gầy.
Qua một chốc, liền có hai ngục tốt đến, áp giải nàng tới Hình Đường.
Trên đài thẩm vấn là Thượng Thư bộ Hình Trương Thanh, trên kỷ án một góc có hai người đang ngồi, một là Tả tướng Cơ Phụng Ly, người kia lại là Hữu tướng Nhiếp Viễn Kiều.
Hoa Trước Vũ định thần, nếu Hữu Tướng Nhiếp Viễn Kiều đến đây nghe thẩm vấn, vậy thì, phải chăng Hoàng Phủ Vô Song vẫn còn chút cơ hội?
Nhiếp Hữu tướng là huynh trưởng của Nhiếp hoàng hậu, cũng là một thế lực lớn trong triều, nhưng không biết vì sao, Nhiếp Hữu tướng và Nhiếp hoàng hậu quan hệ rất căng thẳng, dường như có chết cũng chẳng thèm gặp nhau. Vì thế, tuy ông ta là cậu của Hoàng Phủ Vô Song, nhưng ngày thường cũng không qua lại thân thiết, dường như đối với cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị, ông ta không hề có hứng thú. Thế nhưng, đến thời khắc sinh tử này, Hoa Trước Vũ tin rằng, bất luận thế nào ông ta cũng không thể không ủng hộ Hoàng Phủ Vô Song.
Trương Thanh nhìn hai vị quan lớn Tả Hữu tướng một cái, lên tiếng: “Hai vị đại nhân, chúng ta bắt đầu thôi!”
Cơ Phụng Ly ngồi sau kỷ án, hắn mặc quan phục, bớt đi vài phần phiêu dật, nhưng lại thềm vài phần trầm ổn. Hắn ung dung dựa trên ghế, thần sắc nhàn nhã, trông thấy Hoa Trước Vũ bị đẩy vào, hắn mới lạnh nhạt đưa mắt nhìn nàng.
Nhiếp Hữu tướng lạnh lùng quát, “Vậy thì bắt đầu đi!”
Trương Thanh ho một tiếng, đập bàn lạnh lùng hỏi: “Phạm nhân quỳ dưới kia, bản quan hỏi ngươi, con gấu người đó có phải do Điện hạ sai ngươi bắt mang đến không?”
“Không phải!” Hoa Trước Vũ đáp, “Trương đại nhân, chuyện gấu người, không phải do Điện hạ gây ra. Bức tranh thanh trúc tìm thấy trong Thanh Uyển của Điện hạ, các đại nhân cho rằng được đặt cạnh phấn hoa Tân Di, vì thế mới ngấm mùi hương. Nhưng nô tài cho rằng, bức tranh đó cũng có thể đã bị kẻ khác giở trò trong lúc vẽ, rắc phấn hoa vào trong mực, như thế khi vẽ tranh cũng có thể có mùi hoa Tân Di.” Hoa Trước Vũ quỳ dưới đất, chậm rãi nói từng câu từng chữ.
“Nói cũng có lý, bức tranh này có thể đã bị kẻ khác dùng mực có chứa bột hoa để vẽ, sau đó tặng cho Điện hạ, nhằm vu oan giá họa cho người.” Nhiếp Hữu tướng ngồi một bên vuốt râu nói.
“Đúng là nói rất có lý, nhưng mực vẽ cũng là do Điện hạ sai người mang tới!” Trương Thanh tức thì đối đáp với khuôn mặt vô cảm.
“Nhưng người vẽ cũng tiếp xúc với mực, cô ta cũng có thể lén rắc phấn hoa vào trong lúc vẽ.” Hoa Trước Vũ ngước mắt lại đưa lời.
Trương Thanh nheo mắt nói: “Nhưng Ôn Uyển tiểu thư vẽ tranh trước mặt đông đảo mọi người, nếu cô ta thừa cơ giở trò, hôm đó bao nhiêu người như thế, sao chẳng ai phát hiện?”
Hoa Trước Vũ tắc họng
Hôm đó, nàng đúng là vô vị thật, không chú ý tới Ôn Uyển, mà lại ngẩng đầu nhìn trời cao, vừa hay, con Hải Đông Thanh của Tiêu Dận thu hút sự chú ý của nàng, giả như Ôn Uyển giở trò nàng cũng hoàn toàn không thể phát hiện. Còn Hoàng Phủ Vô Song, hắn chú ý tới Ôn Uyển thật, nhưng chắc đã bị Ôn Uyển làm cho điên đảo thần hồn, e rằng Ôn Uyển có làm gì hắn cũng chẳng biết.
“Hôm đó nô tài có chút thất thần, không hề chú ý!” Hoa Trước Vũ chậm rãi nói, đến lúc này, nàng hối hận rồi, hôm đó sao nàng lại vô vị đến mức đi ngắm bầu trời cơ chứ!
Thế nhưng, ai có thể ngờ, lúc đó, đối thủ đã bắt đầu giăng bẫy? Chẳng qua chỉ là một bức tranh, ai biết được một bức tranh lại có thể đưa Thái tử hô phong hoán vũ như Hoàng Phủ Vô Song vào viện Nội Trừng! Cho dù muốn đề phòng, e rằng cũng chẳng đề phòng nổi.
“Không chú ý ư?” Trương Thanh vô cảm nói, ngay cả thanh âm cũng không lộ ra hỉ nộ. Ông ta lại đập bàn thật mạnh, “Phạm nhân, ngươi ngẩng đầu lên!”
Hoa Trước Vũ ngẩng đầu, theo ánh mắt của Trương Thanh nhìn lên tường.
Chỉ thấy trên bức tường ông ta chỉ, treo đầy những thứ hình cụ cổ quái, trông cực kỳ thâm nghiêm đáng sợ, thứ nào cũng đen sì, bên trong đọng những vết máu rất dày, cũng không biết những hình cụ ấy đã tưới máu của biết bao người.
Trương Thanh chỉ vào những hình cụ trên tường nói: “Những thứ trên tường, là do Hoàng thượng ngự ban, chuyên dùng cho những vương công quý tộc phạm pháp. Ngươi chỉ là một thái giám nhỏ nhoi, có thể được dùng những hình cụ ngự ban, cũng xem như có phúc lắm rồi. Người đâu, chuẩn bị đại hình!”
Mấy năm nay lăn lộn trên chiến trường, thứ gì Hoa Trước Vũ cũng từng trông thấy, chỉ có mỗi những hình cụ đáng sợ kia là chưa thấy bao giờ. Nhưng nàng đâu phải kẻ có thể bị những hình cụ ấy hăm dọa, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những hình cụ đen sì, khóe môi nàng nở một nụ cười.
“Nô tài không biết, hóa ra Thượng Thư bộ Hình thẩm án thế này đây! Nếu đã muốn đánh đập ép cung, thì cần gì phải hỏi, cứ đánh luôn đi cho xong!” Nàng lạnh lùng nói, trong đôi mắt lóe lên một tia bỡn cợt.
Sắc mặt Trương Thanh lạnh thêm vài phần, ngục tốt đứng một bên y lời bước ra, lôi hai tay Hoa Trước Vũ, sắp sửa kéo nàng về phía hình cụ.
Cơ Phụng Ly ngồi nghiêng trên ghế, đôi mắt đen như mực hờ hững lướt qua, quét lên khuôn mặt Hoa Trước Vũ như một áng mây, lại nhìn hình cụ với vẻ chẳng thèm quan tâm. Khóe môi vẫn thản nhiên giữ nụ cười như có như không.
Hoa Trước Vũ có thể tưởng tượng ra, trong mắt và trong lòng Cơ Phụng Ly đang vui sướng đến mức nào. Lần này, coi như hắn đã báo được mối thù hôm đó nàng đánh hắn, cũng báo được mối thù nàng cướp quần áo của hắn rồi.
Đúng là đắc tội ai chứ đừng đắc tội kẻ tiểu nhân!
Thứ hình cụ hình dáng kỳ quặc này, xem ra là đẻ kẹp chân, cũng không biết qua bao nhiêu năm tháng như thế, nó đã kẹp gãy bao nhiêu đôi chân, thớ gỗ đã bị máu tươi thấm vào nhiều đến mức không còn trông rõ màu sắc ban đầu nữa.
Hai ngục tốt đè sấp Hoa Trước Vũ ra đất, một trong số đó cầm hình cụ lên kẹp vào chân Hoa Trước Vũ, hai bên trái phải bắt đầu dùng sức kéo dây thừng ra.
Hoa Trước Vũ nằm bò trên mặt đất đá xanh lạnh lẽo, hàn ý lạnh như băng ngấm qua lòng bàn tay, gần như xuyên vào trong tim. Hai ngục tốt vừa dùng lực, cơn đau lập tức xông đến, Hoa Trước Vũ cắn chặt môi, hiện giờ nàng không thể phản kháng, nhưng sự dày vò thể xác này, chịu đựng một chút là sẽ qua thôi. Đám người này, vẫn chưa dám đánh chết nàng trên Hình Đường đâu.
“Thôi đi!” Giọng nói của Cơ Phụng Ly như thể truyền từ nới rất xa, nhẹ như làn gió, nhưng lại lạnh như băng. “Giải phạm nhân xuống!” Hắn vẫn ngồi dựa trên ghế, tư thế ung dung, trên khuôn mặt tuấn mỹ thoáng một vẻ lạnh lùng.
Hai ngục tốt nghe thấy thế, vội cuống cuồng tháo hình cụ ra khỏi chân Hoa Trước Vũ, lôi nàng ra ngoài.
“Bỏ ta ra! Tự ta đi được!” Hoa Trước Vũ chậm rãi nói, phủi tay một cái, hai ngục tốt kia liền loạng choạng. Nàng nhìn bọn chúng một cách khinh miệt, lết chân đau, đi nhanh ra ngoài. Vừa ra khỏi Hình Đường, nàng liền đi chậm lại, chân vẫn còn rất đau, mới chỉ kẹp có một tí, mà đã đau dữ dội thế này. Thực không biết nếu cứ kẹp tiếp, liệu nàng có chịu được không?
Nếu đám người đó dùng hình với Hoàng Phủ Vô Song, không biết liệu hắn có không chịu nổi mà nhận tội.
Về đến phòng giam, nàng trông thấy mấy ngục tốt đang dọn dẹp đống cỏ trong phòng,, lát sau, lại có ngục tốt khiêng đến một chiếc giường, còn có cả chăn và bàn ghế thấp.
Gã Châu Toàn kia không biết đầu óc chỗ nào có vấn đề, lại nâng phòng giam của nàng lên ngang với tiêu chuẩn phòng giam của Hoàng Phủ Vô Song, khiến Hoa Trước Vũ nghĩ mãi mà không hiểu nổi.
Những ngày tháng trong tù, thực sống không ra con người. An đã mua chuộc ngục tốt trong viện Nội Trừng đến liên lạc với nàng, Hoa Trước Vũ suy nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy không thể đường đột vượt ngục. Làm như thế quá nguy hiểm, viện Nội Trừng dù sao cũng ở trong hoàng cung, giới bị thâm nghiêm, muốn thoát ra cũng không phải dễ. Hơn nữa, thoát ra như thế, nàng chẳng những để lộ võ công cao cường của bản thân, mà e rằng còn làm liên lụy đến Hoàng Phủ Vô Song. Nàng là thái giám thân cận của Hoàng Phủ Vô Song, nhất cử nhất động đều sẽ liên lụy đến hắn, vụ án của hắn hiện giờ đang ở vào thời khắc quan trọng.
Đêm nay, Hoa Trước Vũ đang định nghỉ ngơi, cửa nhà lao đột nhiên mở ra, người đứng ngoài cửa, chính là Lam Băng, thuộc hạ của Cơ Phụng Ly.
Hoa Trước Vũ xưa nay không có thiện cảm với hắn, hắn là người của Cơ Phụng Ly, hơn nữa, mỗi lần trông thấy nàng, hắn đều cười đầy ẩn ý. Nửa đêm canh ba, không biết hắn đến nhà giam làm gì?
“Bảo công công ở đây có quen không?” Lam Băng tiến vào trong, cười khúc khích hỏi.
Hoa Trước Vũ vốn chẳng thèm để ý đến hắn, nghe thấy thế liền nhếch môi cười ung dung: “Đương nhiên là quen rồi, ta cảm thấy ở đây rất mát mẻ, đúng là một nơi tránh nóng rất tuyệt. Nếu Lam đại nhân ở bên ngoài nóng quá không chịu được, cũng có thể dọn vào đây ở xem sao!”
Nhà giam này, nếu là người thì đều chẳng thể nào ở quen được, xung quanh đầy mùi hôi tanh, thức ăn vừa ít vừa như cho lợn, gã Lam Băng rõ ràng là đến xem nàng như trò cười. Thế nhưng, nàng quyết không để hắn được như ý.
Lam Băng nhếch mép cười, liếc mắt nhìn quanh, khẽ gật đầu nói: “Đúng đấy, quả là rất tuyệt! Ta thực muốn dọn vào ở đây lắm! Nhưng mà, đáng tiếc ta không có cái phúc ấy.” Hắn khiêm nhường nói, cuối cùng nhún vai, “Nhưng e rằng Bảo công công cũng không thể ở lại đây nữa đâu.”
Hoa Trước Vũ giật mình, lẽ nào Lam Băng đến tiễn nàng đi Tây Thiên? Nàng chau mày, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng khó lòng phát giác.
“Lam đại nhân, chắc ngài không đến nỗi bắt ta làm quỷ đói chứ? Tướng gia hà tiện thế, đến bữa cơm cuối cùng cũng không chịu cho sao?” Hoa Trước Vũ hỏi bình thản, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén. Trong tay, đã ngầm vận nội lực, nới lỏng còng tay, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ra. Đêm nay, chắc là phải xem xem một trong hai đại danh sĩ dưới trướng Tả tướng đại nhân võ công cao cường đến mức nào rồi.
Lam Băng liếc nhìn nàng, “Bảo công công hiểu lầm rồi, lần này ta đến đây, không phải để tiễn ngươi lên đường, mà muốn đón ngươi về tướng phủ. Người đâu, mở còng cho Bảo công công!” Hắn quay người ra lệnh cho ngục tốt mang chìa khóa đến, tháo còng tay cho Hoa Trước Vũ.
Trong lòng Hoa Trước Vũ kinh ngạc, dẫn nàng về tướng phủ, Cơ Phụng Ly định làm gì? Chẳng lẽ hắn có thể tùy tiện dẫn phạm nhân trong viện Nội Trừng về tướng phủ, quyền lực của hắn đã lớn đến thế sao? Nói như vậy thì, Hoàng Phủ Vô Song làm sao trở mình được nữa!
“Lam đại nhân thực biết nói đùa, ta chỉ là một phạm nhân, sao có thể về tướng phủ? Ngài không sợ Hoàng thượng biết được rồi sẽ trách tội xuống ư?” Hoa Trước Vũ lạnh lùng nói.
“Chuyện đó không cần Bảo công công phải lo lắng, tướng gia đã có thể đến nhà lao dẫn người đi, thì tự khắc sẽ không ai trách tội. Sau này ngươi cũng không phải là Bảo công công gì nữa, mà là Bảo thị vệ trong tướng phủ.” Lam Băng cười hi hi nói.
Đến tướng phủ làm thị vệ, thực không biết Cơ Phụng Ly có ý đồ gì. Hiện giờ ở trong nhà lao, nàng đã không còn cơ hội đấu với hắn nữa. Nhưng đến bên cạnh Cơ Phụng Ly, nàng có thể điều tra căn kẽ về hắn. Không vào hang hổ sao bắt được hổ con, nàng phải thoát ra thôi.
Đi qua phòng giam của Hoàng Phủ Vô Song, nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì, lòng nàng khẽ chùng xuống. Những ngày qua, nghe An nói, Cơ Phụng Ly không hề dụng hình với Hoàng Phủ Vô Song, mà Hoàng Phủ Vô Song đương nhiên cũng không nhận tội. Thế nhưng tất cả chứng cớ đều nhằm vào hắn, cho nên hắn muốn lật án cũng không được. E rằng, cả đời này hắn sẽ phải ở trong viện Nội Trừng. Có điều, nay lão Hoàng đế bị bệnh, Khang vương nắm quyền, liệu Hoàng Phủ Vô Song có thể an nhàn sống qua ngày trong ngục hay không?
Hoa Trước Vũ trầm giọng hỏi: “Nếu ta đoán không sai, Khang vương chuẩn bị kế vị phải không? Chỉ là không biết, các ngươi định xử trí Điện hạ thế nào?”
Lam Băng chắp tay đi trước mặt nàng, nghe thấy thế liền quay đầu cười nói: “Ta đã nói mà, Bảo công công là người thông minh. Trước mắt, Khang vương chuẩn bị kế vị rồi, tướng gia là đương triều Tả tướng, chú chim khôn như Bảo công công cũng phải biết chọn cành mà đậu chứ! Còn về Điện hạ, cậu ta có làm sao không, phải xem Hoàng đế xử trí thế nào đã.”
“Lam đại nhân cho rằng ta là chim khôn sao?” Hoa Trước Vũ cười nhạt nói.
“Ta nghĩ thế nào không quan trọng, chỉ cần tướng gia cho rằng như thế thì chính là như thế.” Lam Băng bước thong thả, lạnh nhạt nói.
Hoa Trước Vũ lạnh lùng nói: “Lam đại nhân quả thích nói đùa, cho dù rời khỏi Điện hạ, rời xa hoàng cung, làm thị vệ trong tướng phủ, cũng chẳng thay đổi sự thực rằng ta là một thái giám.”
Lam Băng chau mày không nói, chắp tay sau lưng bước nhanh. Châu Toàn của viện Nội Trừng bước ra hành lễ, cung kính tiễn bọn họ ra ngoài.
Một cỗ xe ngựa sang trọng đang đỗ ngoài cửa, hai con tuấn mã đen tuyền trước xe, Đồng Thủ thân hình khôi ngô đứng bên cạnh xe ngựa.
Trong lòng Hoa Trước Vũ thoáng kinh ngạc, hai đại danh sĩ bên cạnh Cơ Phụng Ly đích thân đến đón, có phần ngoài sức tưởng tượng của nàng. Nàng theo ý Lam Băng tiến vào xe ngựa, lúc này mới phát hiện ra Cơ Phụng Ly cũng ngồi trong xe. Chẳng trách Đồng Thủ cũng ở đây, hóa ra là Tả tướng đại nhân muốn về phủ, tiện đường dẫn theo cả nàng.
Khoang xe rất rộng, bốn góc treo đèn, khiến bên trong rất sáng sủa. Cơ Phụng Ly mặc quần áo thường tựa nghiêng trên sập, thần tình cực kỳ ung dung.
Nàng không ngờ, Cơ Phụng Ly lại để nàng ngồi xe ngựa với hắn. Nàng phủi bộ quần áo tù trên người, ngửi thử một cái, hôi thối vô cùng. Tên Cơ Phụng Ly này lẽ nào không sợ nàng làm cho hắn chết ngạt? Nàng cười gian, cố tình chạm vào bên cạnh Cơ Phụng Ly một cái.
Trong tay Cơ Phụng Ly đang cầm một cuốn sách, thân hình cao lớn hơi nghiêng, khuôn mặt được ánh đèn đúc thêm một tầng ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho đầu mày cuối mắt lại càng tuấn tú phiêu dật. Hắn tùy tiện giở cuốn sách trong tay, hàng mi cúi xuống, che đi đôi mắt sâu thẳm như đầm nước của mình. Nghe thấy Hoa Trước Vũ bước vào, hắn chẳng động đậy gì, chỉ nhìn lướt qua nàng một cái, rồi lại chuyên chú vào cuốn sách. Cả con người hắn toát lên khí chất điềm nhiên mà cao nhã, tựa như một miếng cổ ngọc thượng hảo, đẹp mê người mà không chói lóa, hàm súc không dễ gì phớt lờ đi được.
Hoa Trước Vũ khẽ chau mày, ngồi lên sập đối diện hắn. Mỗi lần trông thấy Cơ Phụng Ly, nàng đều cực kỳ kiềm chế, nhưng trong lòng vẫn tức bốc khói ra bên ngoài. Có lẽ là bởi nàng ở trong quân doanh đã quen thấy những tướng sĩ thô hào, rất hiếm khi có người tao nhã nhàn hạ như Cơ Phụng Ly. Nàng thường nghĩ, người như Cơ Phụng Ly, khi giết người liệu có còn tao nhã nhàn hạ nữa không? Vừa nghĩ thế, nàng liền nhớ tới bộ dạng hắn khi ngồi trên đài giám trảm hôm đó. Lúc ấy hắn quả nhiên vẫn nho nhã ung dung, không một mảy may rung động. Hoa Trước Vũ thực rất muốn biết, trên đời này rốt cuộc có chuyện gì, có thể khiến Cơ Phụng Ly trở nên hốt hoảng?
Hắn đã không thèm để ý đến nàng, thì nàng cũng chẳng thèm nói năng gì, chỉ cau mày lạnh lùng lườm hắn. Nàng biết, người trước mắt là kẻ mà nàng khó lòng đoán được nhất, cũng là kẻ đáng sợ nhất. Đối phó với một người như thế, tốt nhất là ít nói, lấy tĩnh chế động.
Nhìn hắn hồi lâu, nàng càng cảm thấy ông trời thật không công bằng.
Khuôn mặt nghiêng nghiêng cúi đầu xem sách của Cơ Phụng Ly rất đẹp, đôi mắt khép hờ, một sợi tóc buông trước trán, trầm tĩnh mà nho nhã.
Hoa Trước Vũ nghĩ, rồi sẽ có một ngày, nếu hắn rơi vào tay nàng, nàng trước tiên sẽ rạch một đao lên mặt hắn, kẻ nhẫn tâm thì nên có khuôn mặt xấu xí mới phải.
Trong lòng Hoa Trước Vũ đang mải nghĩ, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Cơ Phụng Ly đã từ quyển sách nhìn về phía nàng. Hắn nheo mắt hứng thú nói: “Những ngày qua đi, đã để Bảo công công phải chịu khổ rồi! Nghe nói Bảo công công bị thương còn chưa khỏi, bình thuốc này, Bảo công công cầm về đắp đi!” Ống tay áo dài khẽ phất một cái, một chiếc bình sứ đã ném vào trong lòng Hoa Trước Vũ.
Hoa Trước Vũ nhìn Cơ Phụng Ly cười lạnh, “Đa tạ Tả tướng đã quan tâm, thứ thuốc quý giá thế này, sao có thể lãng phí cho một nô tài như ta được, tướng gia cứ giữ lấy đi!” Nàng cầm chiếc bình sứ, giơ tay một cái, ném vào mặt Cơ Phụng Ly, trông như không dùng lực đạo gì, nhưng kỳ thực nàng đã dồn ba phần nội lực vào đó, hận không thể đập nát nụ cười khinh bạc trên môi hắn ra.
Đáng tiếc là, không như nàng mong muốn, Cơ Phụng Ly chỉ ung dung giơ quyển sách lên che bên mặt, trông tựa như một động tác dễ dàng, đã vừa khéo chặn được chiếc bình sứ. Chiếc bình đập vào quyển sách, lại bật ra, lăn lông lốc trên thảm trải trong khoang xe.
Lúc này Cơ Phụng Ly mới đặt quyển sách trong tay xuống, ngước mắt nhìn Hoa Trước Vũ, đôi mắt phượng khẽ nheo, nói lạnh nhạt: “Bảo công công, bản tướng có thâm thù đại hận với ngươi sao?”
Hoa Trước Vũ giật mình, nghĩ bụng sao cứ ở trước mặt hắn là nàng lại thất thố như thế, lập tức bình tĩnh lại, làm vẻ căm hận nói: “Tướng gia tưởng rằng giữa chúng ta không có thâm thù đại hận ư? Ngươi dùng kế gấu người hại Điện hạ phải vào nhà lao, hại người không làm Hoàng đế được, chẳng lẽ ta không nên hận ngươi sao?” Nếu trước đó Hoa Trước Vũ còn có một chút nghi ngờ, thì hiện giờ nàng hoàn toàn dám chắc chuyện gấu người tuyệt đối là do Cơ Phụng Ly gây ra. Hắn quả nhiên ủng hộ Khang vương, giờ Khang vương sắp đăng cơ, đại quyền của toàn bộ Nam Triều đã lọt vào tay Tả tướng là hắn rồi.
Cơ Phụng Ly nhếch môi cười lạnh lùng nói: “Bảo công công kể cũng thông minh, những chuyện đó đúng là do bản tướng làm.” Hắn cũng không còn e dè gì nữa, “Có điều, ngươi tuy thông minh, nhưng khả năng nhìn người lại quá kém, Hoàng Phủ Vô Song không xứng đáng làm Hoàng đế. Ngươi si tình với chủ cũ như thế, thực là hiếm có. Hóa ra, thế gian này quả thực có kẻ đoạn tụ! Xem ra, muốn ngươi cam tâm tình nguyện đi theo bản tướng, thực không dễ chút nào.”
Hoa Trước Vũ phải nắm chặt quyền trong tay, mới kìm nén được không xông lên đánh cho hắn một trận, nàng ngước mắt lên cười yểu điệu, “Ta cũng biết Điện hạ bất tài, nhưng đúng là khó quên được tình cũ với Điện hạ, có điều, may mà ta chìm đắm chưa sâu, vẫn chưa si tình đến mức theo hắn xuống hoàng tuyền. Nay tướng gia đã có ý với ta, ta vốn là kẻ đoạn tụ, cũng chẳng ngại đoạn tụ cùng với tướng gia.”
Nói đoạn, Hoa Trước Vũ nghiêng người về phía trước, nhanh chóng lại gần Cơ Phụng Ly, đưa cái miệng lâu ngày chưa súc rửa ra, dán môi lên môi hắn.
Cứ mở miệng ra là đoạn tụ, kẻ đoạn tụ như ta cho ngươi chết khiếp một phen!
Đôi môi của Cơ Phụng Ly, mêm mại như kẹo bông, mang đến cho người ta cảm giác rất thoải mái. Có điều, nàng nghĩ đôi môi nàng, chắc là rất hôi thối.
Thân hình đột nhiên nhẹ bẫng, bay thẳng ra phía sau, Hoa Trước Vũ phải ám vận nội lực, mới giữ vững được thân hình không bay ra khỏi khoang xe, mà chỉ ngã xuống một góc trong khoang.
Hoa Trước Vũ nằm bò ở đó, không nhịn được cười phá lên.
Cơ Phụng Ly bình thản như hoa sen, vị Tả tướng dẫu có Thái Sơn áp đỉnh vẫn tao nhã nhàn hạ như không, lại đã giơ chân đạp nàng ra. Nàng nghĩ hắn thực sự bị nàng làm cho kinh hãi rồi. Quả nhiên, nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của Cơ Phụng Ly sa sầm đến cực điểm. Khóe môi khẽ co giật, hắn giơ tay áo lên lau mạnh trên môi, lại phủi những vết ngón tay bẩn đen sì trên tà áo trắng, nhìn nàng bằng ánh mắt sắc bén rồi nói, “Chỉ tiếc là, bản tướng không đoạn tụ!”
“Nhưng mà, tướng gia, chẳng phải chàng thích ta nên mới cứu ta ra khỏi nhà lao hay sao? Để tỏ lòng cảm kích tướng gia, Nguyên Bảo bằng lòng…” Hoa Trước Vũ cười thầm nói.
“Câm miệng!” Cơ Phụng Ly lạnh lùng ngắt lời Hoa Trước Vũ, “Bản tướng thấy tiếc cho ngươi là một người tài, cho nên mới dẫn ngươi ra khỏi nhà lao, sau này ngươi ngoan ngoãn ở trong phủ, đừng có bất kì lòng dạ bất chính nào!”
Hoa Trước Vũ vội gật đầu, nói: “Nếu tướng gia không phải đoạn tụ, Nguyên Bảo không dám có ý đồ gì với tướng gia nữa.”
Trước mắt chợt hoa lên, cằm đã bị nắm chặt, ngon tay thuôn dài của Cơ Phụng Ly đột nhiên giơ ra, buộc nàng phải ngước mắt nhìn hắn. Trong đôi mắt đen láy lóe lên hàn ý, “Ngươi thử nói một chữ đoạn tụ nữa xem?”
Hoa Trước Vũ không nghi ngờ, chỉ cần nàng nói thêm một chữ “đoạn tụ” nữa, Cơ Phụng Ly sẽ bóp nát cằm nàng. Nàng vội gật đầu, nói: “Tướng gia, ta không dám nữa!”
Cằm được thả ra, Cơ Phụng Ly lại ngồi lên sập, trong xe ngựa lắc lư, không khí trở nên yên tĩnh.
Hoa Trước Vũ vuốt lên chiếc cằm vẫn còn đau, nghĩ bụng sau này, xem ai còn dám nói nàng đoạn tụ nữa.
Tả tướng phủ, quả là cao sang tôn quý không bút nào tả xiết. Vào trong phủ, Hoa Trước Vũ liền theo Lam Băng đến một căn viện u tĩnh, theo lời Lam Băng, đây là Hinh Viên, nơi ở của hắn. Cơ Phụng Ly không xếp nàng đến nơi ở của thị vệ thông thường, mà ở cùng một căn viện với Lam Băng, có thể ở cùng một nơi với một trong hai đại danh sĩ dưới trướng Tả tướng, có phải nàng nên cảm thấy vinh hạnh hay không?
Hình Viên rất tĩnh lặng, là một nơi ở rất tốt. Phòng Hoa Trước Vũ tuy chỉ bố trí đơn giản, nhưng những thứ vật dụng thường ngày đều đủ cả, khác một trời một vực so với phòng giam trong viện Nội Trừng. Nếu là người khác không có thâm thù đại hận gì với Cơ Phụng Ly, có lẽ sẽ cảm kích vô cùng mà đi theo hắn. Đáng tiếc, nàng là Hoa Trước Vũ!
Trong đêm tối, nàng nằm trên giường, trước mắt hiện ra từng cảnh tượng của những năm qua, dường như, từ nhỏ nàng đã sống vất vả hơn những cô gái khác. Khi các cô nương khác vẫn còn trốn trong lòng mẹ nũng nịu, nàng đã bị người cha nghiêm nghị đưa vào núi sâu, chịu sự huấn luyện tàn khốc chẳng khác gì những đứa cô nhi. Bắn tên, cưỡi ngựa, luyện kiếm, múa đại đao, múa trường thương, nàng luyện bạt mạng hơn bất kì đứa con trai nào, chưa từng kêu khổ kêu mệt, chỉ vì muốn để cho phụ thân vui lòng. Khi những cô gái khác còn ở trong khuê phòng thêu hoa ngâm thơ, nàng đã theo phụ thân ra chiến trường, chém giết kẻ thù. Để không khiến phụ thân thất vọng, nàng nghiên cứu tập luyện chiến lược, học tập trận pháp, trợ giúp phụ thân đánh thắng hết trận này đến trận khác. Vốn cứ tưởng bình định được Tây cương, bọn họ sẽ được sống những ngày tháng tốt đẹp. Nàng cũng có thể về phủ làm một người con gái bình thường, khoác áo cưới, gả cho người mà nàng mến mộ.
Thế nhưng, tất cả những mong ước ấy đều là bong bóng dưới ánh mặt trời, tuy long lanh đẹp đẽ, nhưng lại quá mong manh, chỉ trong một đêm, tất cả đã hóa thành hư vô. Còn giờ đây, nàng nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, bị người ta cười chê là đoạn tụ. Trong đầu lại hiện lên mọi thứ khi ở trên pháp trường hôm đó, trong mắt Hoa Trước Vũ lóe lên tia sáng lạnh lùng. Rồi sẽ có một ngày, món nợ máu này, nàng sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.
Màn đêm buông xuống mỗi lúc một dày, ánh trăng lấp lánh, tỏa ra ngàn tia dát bạc.
Tả tướng phủ cũng là nơi nổi tiếng trong kinh thành, phía sau dựa vào một hòn núi nhỏ, hậu viên phong cảnh rất đẹp, từ cửa sổ phía sau của Phụng Viên nơi Cơ Phụng Ly ở, có thể trông thấy hồ nước trong lành và núi xanh ở phía xa.
Lúc này, Cơ Phụng Ly đang đứng lặng bên cửa sổ, nhìn hồ nước xanh bên ngoài. Trên mặt hồ trồng thụy liên, từng đóa từng đóa còn chưa nở hẳn, toát ra mùi hương thanh nhã.
“Tướng gia, bên đó thất thủ rồi!” Đồng Thủ bước vào, cẩn thận bẩm báo, “Ôn tiểu thư đã bị Tiêu Dận đưa ra khỏi triều ta, muốn cứu thoát e rằng rất khó.”
Cơ Phụng Ly đột nhiên quay đầu, thân hình cao lớn quay ngược với ánh sáng, trên khuôn mặt tuấn mĩ đã phủ một màn sương.
“Sao lại thất thủ?” Trong ngữ khí hững hờ mang theo sự lạnh lùng khiến người khác run sợ.
“Vốn dĩ đã sắp đắc thủ, nhưng nghe nói Thụy vương Đông Yên Đẩu Thiên Kim đột nhiên xuất hiện, bọn họ sợ để lộ thân phận, không dám tham chiến, chỉ đành buông tay!” Đồng Thủ bất lực bẩm báo, “Thế này, e là Ôn tiểu thư phải chịu thiệt rồi.”
Cơ Phụng Ly không nói gì, ánh trăng nhàn nhạt tuôn trên khuôn mặt tạo thành khoảng tối dưới làn mi của hắn, trong mắt ánh lên vẻ thâm trầm không rõ.
“Tướng gia, tên Nguyên Bảo này ngài nhất định phải giữ trong phủ sao? Không chừng y là thám tử Bắc Triều, vào đêm đi săn đó Tiêu Dận đã liều cả tính mạng để cứu y, xem ra y nhất định có dây mơ rễ má với Bắc Triều.” Đồng Thủ nghi hoặc nói.
Lam Băng đứng một bên cười đáp: “Đồng Thủ à, chính vì Tiêu Dận liều chết cứu y, nên tướng gia mới giữ y ở trong phủ. Y không phải loại thám tử thông thường, tên đoạn tụ này không chừng đã làm chuyện đoạn tụ ở cả Bắc Triều rồi. Ta đã nói mà, Bắc Triều đế vương xưa nay đều háo nam sắc.
Cơ Phụng Ly nghe thấy thế, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, hắn nhớ lại câu Hoa Trước Vũ nói trong xe ngựa: “Nay tướng gia đã có ý với ta, ta vốn là kẻ đoạn tụ, cũng chẳng ngại đoạn tụ cùng với tướng gia.” Tên đoạn tụ này chẳng những đoạn tụ, mà còn là một kẻ đoạn tụ lăng nhăng khắp chốn.
“Lam Băng, những ngày này ngươi theo dõi y thật chặt, tốt nhất đừng cho y cơ hội hành động một mình, buổi tối tốt nhất cũng phải ở cùng với y!” Đồng Thủ quay đầu nói với Lam Băng.
Lam Băng nghe thấy thế dường như kinh hãi, lập tức trợn tròn mắt, vội xua tay nói: “Muốn ta ngủ cùng một tên đoạn tụ sao, ngộ nhỡ đêm đến y đại phát thú tính, ta làm sao chịu được!”
“Ngươi sợ cái gì, cho dù y có là đoạn tụ thì cũng ở dưới, chẳng làm gì ngươi đâu.” Đồng Thủ khinh bỉ nói.
“Cái đó thì chưa chắc!” Lam Băng vẫn lắc đầu, “Sao ngươi biết ý ở dưới?”
“Trông giống thế mà!” Đồng Thủ trợn mắt nói, “Hơn nữa, y là thái giám, còn có thể ở trên sao?”
“Câm hết đi!” Cơ Phụng Ly lạnh lùng nói, “Tướng phủ canh phòng cẩn mật, y còn có thể chắp cánh mà bay sao? Không cần phải như thế! Lam Băng, buổi tối ngươi cảnh giác một chút là được.” Hắn nói bằng giọng trầm trầm lạnh nhạt, trông không rõ nét mặt, nhưng có thể cảm thấy quanh người hắn vô hình chung toát ra vẻ lạnh lùng.
Đồng Thủ và Lam Băng đồng thời im miệng, không hiểu vì sao đột nhiên tướng gia lại không vui, bọn họ nhanh chóng nhấc chân lặng lẽ lui ra ngoài.
Cơ Phụng Ly đứng lặng bên cửa sổ, gió đêm ùa vào từ cánh cửa khép hờ, một thân áo trắng tung bay trong gió, dưới màn đêm mông lung, trong mơ hồ chẳng khác gì ánh trăng.
Ngày tháng ở trong tướng phủ cũng coi như bình lặng. Cơ Phụng Ly bắt nàng đến tướng phủ, nói là nhằm vào tài hoa của nàng, nhưng kì thực mục đích là giam lỏng nàng ở đây. Hắn không hề tin tưởng nàng, cũng không sai nàng làm bất cứ việc gì, khi không có mặt Lam Băng, còn sai hai thị vệ Cơ Thủy và Cơ Nguyệt, bề ngoài thì nói là theo hầu nàng, nhưng thực chất là giám sát nàng.
Hoa Trước Vũ cũng chẳng sợ bọn chúng giám sát, bởi hiện giờ nàng bị giam trong phủ Tả tướng, vốn dĩ cũng chẳng định làm gì. Bẵng đi ít lâu không thấy Cơ Phụng Ly, nghe hai người Cơ Nguyệt và Cơ Thủy thì thầm, Hoa Trước Vũ mới hay, Hoàng Phủ Vô Song ở trong ngục, đã bị phế ngôi Thái tử từ lâu. Còn Hoàng Phủ Vô Thương đã đăng cơ làm hoàng đế từ mấy ngày trước, đổi niên hiệu là Khánh Khang, hiệu Khang đế.
Sau khi Hoàng Phủ Vô Thương đăng cơ, Cơ Phụng Ly càng bận rộn hơn, làm phò chính đại thần, hắn có rất nhiều việc phải làm. Hoàng Phủ Vô Thương thực quá ngây thơ, về khoản triều chính, cậu ta hoàn toàn chẳng hiểu gì. Trong số ba đại thần phò chính, Ôn thái phó thì khỏi phải nói, chắc chắn đi theo Cơ Phụng Ly, Nhiếp Viễn Kiều thâm sâu khó lường, khi trước lúc Hoàng Phủ Vô Song lâm nạn, ông ta cũng chẳng có động tĩnh gì, lúc này, e rằng không dám ho he. Có thể nói, đại quyền của triều đình Nam Triều đã hoàn toàn rơi vào tay Tả tướng Cơ Phụng Ly.
Tuy ở trong phủ của Cơ Phụng Ly, nhưng ngoại trừ đêm đầu tiên mới đến, Hoa Trước Vũ không hề trông thấy hắn nữa. Mỗi ngày đều không có việc gì làm, cũng mất liên lạc với An, Hoa Trước Vũ cảm thấy mình gần như chẳng khác gì một kẻ mù điếc tai. Cứ tiếp tục như thế, nàng đến tướng phủ cũng phí công, e rằng chẳng điều tra ra được chuyện gì. Bất luận thế nào, cũng phải nghĩ cách đến bên cạnh Cơ Phụng Ly làm việc.
Hôm nay, Hoa Trước Vũ lại đi loanh quanh trong phủ, đằng sau là hai cái đuôi Cơ Thủy và Cơ Nguyệt.
“Nguyên Bảo à, ta bảo ngươi này, tướng gia ngày ngày lên triều đều rất muộn mới về, hôm nay mới vừa quá ngọ, tướng gia chưa về đâu.” Cơ Thủy nói.
“Ngươi tưởng muốn gặp tướng gia dễ thế sao.” Cơ Nguyệt lạnh lùng nói.
Hoa Trước Vũ chẳng thèm để ý đến bọn chúng, men theo con đường đá xanh, chậm rãi đi ra cửa phủ. Cơ Thủy và Cơ Nguyệt vội lên phía trước ngăn nàng lại, Hoa Trước Vũ cười lạnh lùng nói: “Ta có ra khỏi phủ đâu, đứng trước cửa không được à?”
“Không được!” Hai người đồng thanh mở miệng.
Còn đang tranh cãi, một cỗ xe ngựa sang trọng men theo con đường đá xanh đi vào.
Cơ Thủy và Cơ Nguyệt vội cúi đầu đứng yêu bên đường, nhìn cỗ xe từ từ đi đến, rồi lại đi lướt qua bọn họ, Hoa Trước Vũ cũng dẹp vào một bên, đợi xe ngựa đi qua liền đi theo. Xe cứ thế đi thẳng đến nơi ở của Cơ Phụng Ly. Xe dừng lại, Cơ Phụng Ly từ trong xe bước ra.
Hoa Trước Vũ vội chạy lên, theo sau lưng hắn không nói một lời. Cơ Phụng Ly trông thấy Hoa Trước Vũ, khẽ liếc thấy Cơ Thủy và Cơ Nguyệt đang chạy theo phía sau, đôi lông mày từ từ chau lại.
“Nguyên Bảo, ngươi đến đây làm gì?” Đồng Thủ nghiêm giọng hỏi.
Hoa Trước Vũ thực sự nghi ngờ Đồng Thủ có phải là quỷ thị vệ của Diêm vương đầu thai chuyển kiếp hay không, bộ dạng vốn dĩ đã khiến người ta sợ hãi rồi, ngay cả giọng nói cũng nặng trình trịch nữa.
“Đương nhiên là đến để nghe sai bảo rồi, ta ở trong phủ, vốn là để làm việc cho tướng gia mà. Tướng gia, không biết có việc gì sai Nguyên Bảo đi làm hay không?” Hoa Trước Vũ cười thầm hòi.
Cơ Phụng Ly đứng trước xe ngựa, nhìn nàng cười mà chẳng phải cười, hững hờ nói: “Cũng được, bản tướng đang định đi xa một chuyến, hay là ngươi theo bản tướng đi.”