Chương 157: Trừng phạt chi hỏa (7)
Nhiều năm qua Hoàng Bắc Nguyệt vào sinh ra tử, trải qua vô số nguy hiểm, đã sớm luyện thành định lực dù thế nào mặt cũng không đổi sắc, mặc kệ hung hiểm cỡ nào, cũng có thể bảo trì ý nghĩ tỉnh táo.
Thạch môn khi đi vào đã mơ hồ trong tầm mắt, trong lòng vui vẻ, còn chưa kịp thở phào một hơi, đột nhiên phía trước hỏa diễm nhảy lên, ùn ùn kéo đến.
Sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt đại biến, lập tức khống chế Băng Linh Huyễn Điểu hướng một phương hướng khác bay đi, năng lực ứng biến của Chiến Dã cũng vô cùng nhanh mà người thường không thể so sánh bằng, cùng nàng chia một trái một phải mà chạy.
Nếu như hai người hướng cùng một phương hướng để chạy, khi Linh Tôn đuổi theo tất nhiên cả hai đều sẽ gặp nạn.
Nhưng nếu như tách ra thì sẽ có một người được an toàn!
Biết được ý nghĩ của Chiến Dã nên trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt có chút ấm áp, nếu như lúc kề vai chiến đấu có một chiến hữu như vậy, nàng nguyện ý đem phía sau lung mà giao cho đối phương!
Trong nháy mắt tách ra, kiếm của Chiến Dã đã tạo ra một trận tử diễm thật lớn, hướng đến phía tưởng lửa đang ùn ùn kéo đến kia.
Một đỏ một tím, đột nhiên va chạm cùng một chỗ, sinh ra hiệu quả thật sự quá kinh người!
Song phương giằng co nhau trong chốc lát, tử diễm đã chống giữ không được, bị tường lửa màu đỏ xuyên thủng, cùng lúc đó Chiến Dã nhanh chóng hướng về phía sau bay đi, đám Lam Biên Bức đang đâm đầu bay đến bị tử diễm đốt đến thất linh bát lạc*.
* Thất linh bát lạc: kẻ đây người đó, nằm rải rác
Sau khi qua một chiêu kinh tâm động phách, tưởng lửa mau đỏ nhanh chóng hướng lên trên, vặn vẹo xoay tròn, cuối cùng biến thành một hỏa long thật lớn, điên cuồng hét lên một tiếng, cả biển lửa luyện ngục đều bị chấn động không thôi!
Xuất hiện!
Hoàng Bắc Nguyệt hít vào một hơi, hóa ra nhìn bản thể của Linh Tôn gần như vậy thật quá lớn, loại này thật sự quá khủng bố!
Trong lòng nàng Yểm nói: “Hừ! Sững sờ cái gì? Thái tử Chiến Dã đã dẫn lực chú ý của Linh Tôn rời đi, ngươi còn không nhanh chóng mà rời đi!”
“Rời đi?” Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ rời đi, đặc biệt lại bỏ rơi người nguyện ý vì chính mình mà hi sinh!
Không biết trong lòng Chiến Dã là xuất phát từ cái gì, hiện tại hắn vẫn còn đang tưởng rằng Hí Thiên đầu phục cho phủ An Quốc công, nhưng mà mới rồi trong nháy mắt đo hắn không chút suy nghĩ liền lựa chọn bay về phương hướng khác so với mình, hơn nữa ra chiêu trước để thu hút sự chú ý của Linh Tôn!
Ân tình trượng nghĩa như vậy, sao nàng có thể bỏ chạy một mình?
“Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi đừng ngu ngốc như vậy! Ngươi muốn đi chịu chết sao?” Yểm sắc bén nói, nghe ra được là hắn đang tương đối phẫn nộ !
“Hừ, là ngươi sợ chết đi!” Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Nếu ngươi không muốn chết thì ra hỗ trợ đi!”
“Cũng không phải lần nào ta cũng có thể đi ra, lần trước đi ra đã khiến cho ta… Hoàng Bắc Nguyệt!” ,
Yểm hô to một tiếng, đã không còn kịp rồi, Hoàng Bắc Nguyệt đã khống chế Băng Linh Huyễn Điểu thay đổi phương hướng, đánh về phía Linh Tôn!
Hắn tức giận tới mức muốn đấm ngực dậm chân, nha đầu kia bình thường lãnh huyết xảo trá như vậy, tại sao hiện tại đột nhiên lại nói nghĩa khí! Thật là tức chết hắn !
“Băng thuẫn, mở!” Dưới áo choàng, thanh âm của thiếu nữ kiên định vang lên, trong hỏa diễm thiêu đốt hừng hực cùng âm thanh phẫn nộ rít gào của Linh, có vẻ lạnh lẽo động lòng người! ,
Mày Chiến Dã nhíu một cái, nhìn thấy nàng quay trở lại, đột nhiên cảm giác trong lòng có chút phức tạp.
Nàng có thể chạy một mình, một phe với An Quốc công không phải luôn hy vọng hắn chết sớm một chút sao? Tại sao nàng quay trở lại?
Nhìn thấy thân ảnh gầy yến nhưng kiên định của nàng đứng ở trên lung Băng Linh Huyễn Điểu, một khắc trong tâm tình có lo âu, lại có chút hỗn loạn vui sướng.
Kề vai chiến đấu, chiến hữu dựa vào nhau, chưa bao giờ sẽ bỏ lại đối phương!