Chương 483: Năm năm sau (1)
Hồng Liên ngẩn ra, có chút không hiểu, Mạnh Kỳ Thiên cũng không giải thích gì thêm, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy nhìn thân ảnh thiếu niên đang đứng cô độc bên ngoài rừng rậm.
Hồng Liên đỏ mặt hỏi: “Này, ngươi nói xem, có phải là hắn đã thích ta rồi hay không?” Mạnh Kỳ Thiên quay đầu nhìn nàng: “Việc này ngươi phải đi hỏi hắn mới đúng chứ.” “Ta có thể hỏi hắn thì đã sớm đi hỏi rồi!” Hồng Liên bực bội nói: “Thích cũng không sao, dù gì Quang
Diệu Điện cũng không phải nơi đoạn tình tuyệt ái như Tu La Thành.” Mạnh Kỳ Thiên ngẩng đầu cười lớn: “Nữ nhân thật đúng là một loài động vật kỳ quái mà!” “Kỳ quái chỗ nào?” Hồng Liên bất mãn hỏi. Mạnh Kỳ Thiên nói: “Lúc trước
nhìn thái độ của ngươi đối với Mặc Liên, ta còn tưởng ngươi chán ghét
hắn, không ngờ là ngược lại.” Hồng Liên bị nói trúng chỗ đau, lập tức trừng mắt: “Ngươi đừng có xen vào chuyện của người khác nữa!” “Ta không có xen vào chuyện của
người khác nha, là làm đồng bạn với nhau, ta chỉ muốn khuyên ngươi một
câu, đa tình luôn bị vô tình chọc tức đấy.” Trên đầu Hồng Liên hiện ra hai dấu hỏi: “Nghĩa là gì?” Mạnh Kỳ Thiên lắc lắc đầu: “Không có gì. Đi thôi, Phù Quang rừng rậm buổi tối sẽ càng nguy hiểm hơn đó.” ********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều ********* Năm năm sau. Sâu bên trong Phù Quang rừng rậm có một tòa sơn cốc gần như cách trở với thế giới bên ngoài. Tại nơi
này, cây xanh rợp bóng, Mạn Đằng rậm rạp quấn lên thân cây, giống như
từng con rắn, thân thể tùy theo sự phiêu động của Phù Quang mà di động.
Phần ngọn của Mạn Đằng giống như một khuôn mặt người nho nhỏ đang ngâm
mình trong ánh sáng của Phù Quang, lộ ra vẻ hưởng thụ. Trong rừng núi sâu thẳm thỉnh
thoảng vang lên tiếng chim hót, giọng hót ưu mỹ lúc xa lúc gần đó tựa
như đang hát một bài ca dịu dàng, khiến cho Mạn Đằng màu xanh cũng say
sưa không thôi. Hoàn cảnh an bình tốt đẹp như thế chính là thời điểm thích hợp nhất cho việc nghỉ trưa. Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên, không khỏi khiến da đầu người khác tê rần! Đám Mạn Đằng màu xanh vốn đang
say ngủ đột nhiên bừng tỉnh, rối rít trườn xuống thân cây, nhanh chóng
chui vào trong đất, chỉ lộ ra phần ngọn giống như một khuôn mặt người
nho nhỏ cảnh giác nhìn xung quanh. Âm thanh chói tai kia vẫn chưa ngừng lại, lúc Đông lúc Tây, sau đó rất nhanh đã hướng bên này chạy tới! Mạn Đằng màu xanh lập tức rúc luôn cả cái đầu vào trong đất! “Không hổ là Thổ Độn Thử giỏi
chạy trốn nhất trong Phù Quang rừng rậm, Tiểu Hổ, đánh bọc sườn, tối nay ngươi có thịt ăn rồi đó!” Một âm thanh trong trẻo vang lên. Sau đó, một đạo thân ảnh màu
vàng đột nhiên nhào về phía mảnh rừng sâu mới rồi còn đang yên tĩnh, đàn Phù Quang bị dọa sợ, hoảng hốt bay lên cao, còn đám Mạn Đằng xanh trốn
dưới đất thì trực tiếp hét ầm lên! Hào quang màu vàng chói mắt
nhanh chóng tản ra, chiếu sáng bốn phía, vuốt hổ sắc bén đè lên một khối đất, bên trong lập tức lại vang lên từng tiếng thét chói tai. Một cái đầu nhọn màu xám lập tức trồi lên khỏi mặt đất, hai cái răng cửa lộ ra bên ngoài, bộ dáng trông có chút xấu xí. Tiểu Hổ khinh thường liếc nó một cái, cắn đầu nó lôi ra khỏi mặt đất, sau đó ngẩng đầu lên, bộ dáng
tranh công nhìn thiếu nữ tóc đỏ đang mặc một thân trường bào tinh xảo
màu đen ngồi trên thân cây phía bên kia. Thiếu nữ tóc đỏ giơ ngón tay cái: “Tốt lắm!” Tiểu Hổ lập tức cao hứng không
thôi, vô thức há miệng ra, con Thổ Độn Thử ranh mãnh giảo hoạt kia lập
tức nhân cơ hội chui ra khỏi miệng nó, chạy như bay vào trong rừng sâu. Tiểu Hổ muốn đuổi theo, thế nhưng đã không còn kịp rồi.