Q.1 - Chương 19: Chạy như điên ngoài đường
Sau khi Giang Yêm, Quang Tả bảy người ra đi, hai ngày sau, lại có các sủng nam đến xin quy phục nàng, tiết lộ kế hoạch của Hoàn Viễn. Bọn họ cũng mơ tưởng đến tự do và tiền đồ.
Về phần cụ thể tiến cử ai với người nào, bởi vì Sở Ngọc hoàn toàn lạ lẫm nên nàng không thể không nhờ đến Dung Chỉ, giao cho hắn toàn quyền xử lý.
Tuy rằng Sở Ngọc không hoàn toàn tin tưởng Dung Chỉ, nhưng đến với thế giới xa lạ này, nàng chỉ có thể nhờ cậy đến lực lượng của người khác nếu không muốn giống ruồi bọ hoang mang đập cánh loạn xạ.
Có nam sủng chỉ cầu được tự do, nhưng có chút không an phận. Trước khi đi còn không quên hãm hại người khác, ví như mật báo với nàng ai, người nào vào một hôm nào đó mắng nàng câu gì. Sở Ngọc nghe lời vào tai này, chui ra tai khác, cười cười gật đầu nhưng xoay người là quên sạch sẽ.
Ba nữ nhân cùng một chỗ có phải là một sân khấu hay không, nàng không biết. Nhưng đúng là ba nam nhân cùng một chỗ sẽ có kịch hay để xem, điều này đến giờ nàng mới biết. Muốn xử lý cả núi quan hệ đó sẽ hao phí cùa nàng không biết bao nhiêu tâm trí, cho nên không bằng làm ngơ tất cả, dứt khoát sòng phằng một đao chặt đứt.
Ngắn ngủi mấy ngày, người như gió thổi mây tan. Trừ những người không thể phóng thích, tổng cộng hơn hai mươi nam sủng chỉ còn lại sáu người trong phủ.
Tuy mỗi ngày được một nhóm lớn mỹ nam vây chung quanh cũng tạo cảnh đẹp ý vui, nhưng nhìn lâu cũng hoa mắt. Huống chi, đa số bọn họ chẳng hề thành tâm chân ý muốn ở chỗ này. Ở cùng một chỗ lâu ngày khó tránh khỏi sinh tai vạ. Kế hoạch của Hoàn Viễn tuy bị nàng bóp chết trong nôi, nhưng ngày sau khó tránh lại xuất hiện những chuyện tương tự. Chi bằng sớm thả bọn họ còn thể hiện được sự nhân từ, khiến cho họ thấy biết ơn.
Tuy rằng Sở Ngọc vốn muốn đẩy đi toàn bộ, nhưng cuối cùng ngoài dự liệu phải để lại sáu người.
Đầu tiên là cậu bé mười hai tuổi nàng thấy hôm yến hội, tên gọi Lưu Tang. Dù sao đó cũng chỉ là đứa bé mười hai tuổi, năng lực có hạn. Trước khi gặp Sơn Âm công chúa, cha mẹ cậu đã bị đạo tặc giết chết, nếu bây giờ cho Lưu Tang xuất phủ thì cậu bé cũng không biết đi về đâu.
Hai kẻ Liễu Sắc Mặc Hương, tuy rằng có cơ hội xuất phủ nhưng lại nhất định cự tuyệt, tỏ vẻ một mực đòi ở lại cạnh công chúa. Thậm chí khi nàng yêu cầu xuất phủ, một là khóc lóc, hai là làm loạn, ba là đòi thắt cổ tự tử. Xét về lai lịch, Liễu Sắc vốn xuất thân bần hàn, nghe nói Sơn Âm công chúa háo nam sắc bèn đánh bạo mai phục tại nơi nàng du ngoạn, sau đó được thu nhập vào phủ. Còn Mặc Hương, là do một kẻ quyền quý dâng cho Sơn Âm công chúa làm một thứ đồ chơi. Nghe nói trong nhà hắn có người phạm trọng tội, gia sản bị tịch thu toàn bộ, kẻ phạm tội đã bị giết.
Hai người khóc lóc nước mắt rơi lã chã, oán trách công chúa nỡ dứt tình, nói nếu bị đuổi đi sẽ không sống nổi, người thì đòi thắt cổ, người thì đòi nhảy xuống sông. Thật đúng là kẻ tung người hứng, bố trí rất bài bản. Sở Ngọc chẳng phải không biết bọn họ giả vờ giả vịt, trò hề này nàng đã xem trên TV không biết bao nhiêu lần. Nàng đã từng nghĩ đến việc quyết tâm đuổi bọn họ đi, nhưng chỉ sợ chẳng may hai người này muốn đóng kịch cho đạt, lại biến đùa thành thật mà rủ nhau chết thì phiền, đành phải bất đắc dĩ lưu họ lại.
Dù sao cũng bởi không nỡ nhẫn tâm.
Một người nữa tên là Hoa Thác, chính là nam sủng ốm bệnh lần đó không tới yến hội được. Khác với Hoàn Viễn giả cáo ốm, Hoa Thác ốm đau bệnh tật nằm một chỗ quanh năm. Hắn chỉ nhờ vào dược liệu quý và ngự y trong phủ công chúa mới có thể thoi thóp sống qua ngày. Bởi vậy Sở Ngọc cũng không thể đuổi hắn đi.
Mà Hoàn Viễn…Với người này, Sở Ngọc cảm thấy vô cùng khó xử. Hôm đó xem tư liệu, Sở Ngọc mới biết rõ, vốn tổ tông thế gia của Hoàn Viễn là một dòng tộc danh môn, quyền lực khuynh đảo triều đình. Vài thập niên trước, người đứng đầu trong dòng họ hắn làm phản, bị tiên đế Lưu Dụ tiêu diệt. Những thành viên trong gia tộc không tham dự mưu phản đều bị giam lỏng, vài chục năm nay bị giết gần hết, chỉ còn lưu lại Hoàn Viễn là huyết mạch duy nhất.
Hai năm trước Sơn Âm công chúa nhìn thấy Hoàn Viễn liền động tâm, tìm mọi cách đem Hoàn Viễn bí mật giấu trong phủ mình. Về phần Hoàn Viễn có bằng lòng hay không, nàng ta không cần quan tâm.
Xét những tầng quan hệ này, tiên đế của công chúa là kẻ thù diệt tộc của Hoàn Viễn, có câu nói “thù cha không đội trời chung”. Huống chi công chúa cưỡng đoạt hắn đem về phủ, thù hận càng chồng chất. Suốt thời gian qua Hoàn Viễn không tìm cách làm hại công chúa, là vì hắn nhẫn nhục chờ thời, chứ không phải hóa giải được cừu hận.
Nhưng điều hay ho ở đây là, một tội nhân như Hoàn Viễn, hắn tuy rằng oán hận Sơn Âm công chúa, nhưng lại cũng muốn dựa vào thế lực và tài năng của nàng để bảo toàn tính mạng bản thân.
Cuối cùng là Dung Chỉ.
Sở Ngọc cũng từng hỏi hắn có nghĩ đến việc xuất phủ không. Kết quả Dung Chỉ không đáp, chỉ mỉm cười cầm đàn gảy một khúc “Phượng cầu hoàng”, thanh âm ôn nhu khẩn khoản khiến Sở Ngọc tim đập rộn, gò má phát sốt. Thế nhưng nàng không biết ngượng cứ tiếp tục hỏi hắn.
(Khúc “Phượng cầu hoàng”: khúc nhạc của Tư Mã Tương Như đời Hán, nói về một chàng trai mượn lời chim phượng bày tỏ nỗi lòng với người con gái, mong ước được thành đôi)
------------------------
Công chúa sinh hoạt như thế nào?
Thân là công chúa, không cần quan tâm đến quốc kế dân sinh, không cần làm lụng vất vá, có ăn có uống, có lầu phủ, có quyền có thế, lại thêm có mỹ nam. Chẳng trách Sơn Âm công chúa nhàn rỗi quá sinh buồn chán, liền đem hết vẻ thanh xuân tươi tốt mà tiêu hao trong phòng ngủ.
Sở Ngọc đã kế thừa thân thể của công chúa Sơn Âm, đương nhiên cũng kế thừa ăn uống, gái gú, cờ bạc… Ách, gái gú thì không cần, ăn uống cũng nên hạn chế. Nàng cần lấy hiểu biết của người ở hơn một nghìn năm sau để tìm trò tiêu khiển thôi, chứ thời đại này không có máy tính, khiến nàng buồn chết mất.
Sau một thời gian nghiên cứu bút tích của công chúa Sơn Âm, Sở Ngọc phát hiện chữ viết của nàng ta thực sự rất đẹp, khó mà trong khoảng thời gian ngắn có thể bắt chước giống được. Sau nhiều lần, nàng quyết định luyện tập thể chữ lệ, luyện từ căn bản lên, như vậy sẽ không ai có thể vạch ra sự khác biệt.
Hai ba ngày viết thư pháp vốn đã lâu không luyện tập, chữ của nàng miễn cưỡng có thể đem dọa người. Sở Ngọc chán nản không muốn tập luyện nữa, liền chấp hành nhiệm vụ chủ yếu của công chúa: vui chơi.
Giải trí thế nào? Hiện tại nàng nhàm chán đến mức bắt đầu đem ngọc dạ minh châu ra ném chơi. Nàng sợ rằng cứ đà này, nàng sẽ bắt chước cổ nhân, thích nghe âm thanh xé lụa. Sở Ngọc bắt đầu để ý đến bên ngoài phủ công chúa.
(Âm thanh xé lụa: nàng Bao Tự là phi tần được sủng ái của Chu U Vương, mặt lúc nào cũng buồn rười rượi. Có hôm nghe tiếng xé lụa, nàng bỗng bật cười khanh khách. Từ đó để cho người đẹp vui, nhà vua sai lấy hết lụa trong kho ra xé cho nàng nghe)
Tòa thành nơi Sở Ngọc ở hiện tại gọi là Kiến Khang, sau khoảng năm trăm nữa sẽ được đổi tên là Kim Lăng, và cuối cùng là Nam Kinh.
Cố đô Nam Kinh ngàn năm, nơi đây hội tụ nhiều phồn hoa rực rỡ, nhưng cũng có quá nhiều tang thương khốn cùng. Sống ở thời cổ đại, nơi đây giờ là kinh đô hoa lệ, nếu không đi thưởng ngoạn một phen thì đúng là phụ ý trời.
Đã muốn du ngoạn, Sở Ngọc có nguyên tắc riêng của mình. Nếu đi cùng một nhóm thị vệ lớn, tiền hô hậu ủng dạo phố thì chẳng còn gì thú vị. Ưu điểm duy nhất chính là, nếu thấy soái ca con nhà lành thì tiện tay cưỡng đoạt. Nhưng Sở Ngọc không có ham mê này, hoàn toàn không cần!
Trong nhà mới thanh lý được một đám, nhưng vẫn còn sáu người khiến Sở Ngọc hơi đau đầu. Nàng dù sao cũng không phải Sơn Âm công chúa, không có khẩu vị lớn như vậy.
Nàng không muốn trên đường gây sự chú ý của người khác, vậy biện pháp tốt nhất là cải trang nam giới. Nàng mặc nam trang, búi gọn tóc, nhanh chóng biến thành một thiếu niên tuấn mỹ nhẹ nhàng.
Dung mạo nàng vốn thư nhã thanh tú, dù có cải nam trang cũng vẫn phong nghi xuất chúng.
Hai người theo cửa sau phủ công chúa lẻn đi, xuyên qua ngõ nhỏ hẻo lánh liền nhìn thấy một ngã tư đường tấp nập người.
Hai bên đường cửa hàng san sát, cờ bay phấp phới. Trước cửa một vài nhà trồng những hàng liễu lớn. Lúc này là mùa xuân, gió ấm thổi qua, tơ liễu trong không khí phiêu phiêu đãng đãng, bay lên người Sở Ngọc. Nàng với tay bắt lấy tơ liễu, ngắm một hồi rồi tung lên. Mặc dù tơ liễu này so với trong phủ công chúa, hay với tơ liễu một ngàn năm sau vẫn giống nhau, nhưng lúc này, lòng nàng vô cùng náo nức.
Đi một lúc, Sở Ngọc phát hiện thấy rất nhiều người dùng ánh mắt thích thú hâm mộ nhìn nàng. Ban đầu là một vài tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, nàng không để ý. Nhưng sau phát triển lên đến 80% người trên đường ùa ra xem nàng, có người còn vừa xem vừa chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
Trước giờ không gặp tình huống nào như vậy, Sở Ngọc hơi hốt hoảng. Sở Ngọc tự thấy mình cải nam trang tuy bộ dáng tuấn tú, nhưng không đến nỗi làm người ta điên đảo thần hồn. Vậy người ta chăm chú nhìn nàng là vì sao a?
Chẳng lẽ bọn họ sớm nhận ra nàng là nữ tử?
Sở Ngọc dừng bước, hướng tới một thiếu nữ thường dân ở gần mình nhất rồi hỏi: “Các người vì sao lại xem…” Nàng chưa nói dứt lời, thiếu nữ kêu lên một tiếng sợ hãi, gỡ trâm hoa lụa trên tóc ném vào người Sở Ngọc.
Sở Ngọc rùng mình, lập tức lui về phía sau: “Cô làm gì vậy?” Chẳng lẽ thấy nàng có tướng sắc lang cầm thú sao? Thế nên một tiểu cô nương vội ném mà không cho nàng đến gần? Nhưng muốn ném tự vệ, cớ sao lại ném kiểu chẳng có chút lực sát thương nào hết?
Càng huống chi, nàng đã từng soi mặt vào chậu nước, cảm thấy bề ngoài của mình trông cũng khá dễ mến a…
Sau hành động của thiếu nữ, sự việc khủng bố phát sinh, tất cả nam nữ gần đó liền cầm đủ mọi thứ, có hoa, có cành liễu, có cả dưa và trái cây, thậm chí có người còn cầm cả củ cải trắng.
Nhao nhao ném về phía Sở Ngọc.
Điên.
Trong đầu nàng xuất hiện từ này. Nàng một tay túm chặt Việt Tiệp Phi, một tay che đầu vội bỏ chạy.
Trong tình huống này mà nàng còn ở lại cho người ta đập, thì nàng là đứa ngốc.
Tuy Sở Ngọc có thể lệnh cho Việt Tiệp Phi xua đuổi đám người đó, nhưng nàng dù sao cũng không phải công chúa Sơn Âm, là thiếu nữ sống thời đại tự do bình đẳng, trong lòng hoàn toàn không có thái độ miệt thị coi dân chúng như con sâu cái kiến. Gặp tình huống này, phản ứng đầu tiên không phải là “Thay bản công chúa đánh tan bầy kiến dân”, mà là chạy.
Chạy được mấy bước, nàng ngoái lại, sắc mặt trắng bệch. Đám người vừa rồi lấy đủ thứ ném nàng, đập xong rồi còn chưa thấy đã, cứ thế nhao nhao đuổi theo nàng, vừa đuổi miệng vừa hô gọi.
Sở Ngọc chưa từng gặp cái đoạn bát nháo này bao giờ, trong lòng hỗn độn, cũng không nghe được tiếng kêu lộn xộn của bọn họ là gì, chỉ nghĩ đến chạy trốn nên lại càng lôi kéo Việt Tiệp Phi chạy càng nhanh càng tốt.
Đây thật là một bầy bạo dân! Phải chăng, phải chăng nghĩ nàng là một kẻ cầm thú, định đuổi tận giết tuyệt?
Nhưng Sở Ngọc chạy càng nhanh, những người đuổi phía sau lại càng hăng say. Ban đầu chỉ có mười mấy người, nhưng mỗi khi nàng chạy qua một con đường, lại nhiều người hơn một chút, cuối cùng thành một đội ngũ hàng trăm người.
Sở Ngọc và Việt Tiệp Phi cuống cuồng chạy phía trước, phía sau hơn một trăm người đuổi theo, thật là một quang cảnh đồ sộ!