Q.1 - Chương 47: Không thấy người xưa cười

Sở Ngọc bước từng bước chậm rãi ra khỏi hoàng cung, xe của Hà Tập vẫn còn ở ngoài đợi nàng. Việt Tiệp Phi dựa người vào thành xe, miệng nhấm một chiếc lá, mắt khép hờ buồn ngủ.

Sở Ngọc đi đến khiến hắn tỉnh hẳn, lên xe về phủ. Dọc đường trở về nàng và Hà Tập vẫn im lặng như trước.

Vào phủ, đến chỗ ngăn cách giữa Đông Thượng các và Tây Thượng các, nàng và Hà Tập tách ra, cúi chào thi lễ. Cả hai đều có mục đích riêng cần đạt được, tương kính như tân.

(Tương kính như tân: ý nói về hai vợ chồng tôn trọng nhau như khách quý)

Sở Ngọc trở về phòng, vô thức cầm cây trâm, vừa cúi xuống, trong đầu chợt hiện ra đôi mắt tối đen sâu thẳm của Dung Chỉ. Nàng bĩu môi, lại thu hồi cây trâm cho vào tay áo. Phải bỏ một thói quen khiến nàng hơi khó chịu, trong lòng cảm thấy xáo động bất an.

Định thần một lúc, Sở Ngọc gọi Ấu Lam, sai người mang hương trầm vào trong phòng, lại đốt như trước kia.

Đóng cửa sổ, mùi hương thanh nhã sảng khoái tràn ngập khắp căn phòng làm cho thần kinh thư thái. Nhưng Sở Ngọc không tài nào ngủ được. Nàng đến bên bàn, cầm giấy bút, mở rộng tấm giấy trắng trước mặt. Đôi mắt trầm tư, tay cầm bút dừng giữa không trung, lại không hạ xuống.

Sau khi xảy ra chuyện của Dung Chỉ, nguy cơ đối với nàng càng cao, vì thế cảnh giác cũng càng phải cao độ. Không thể dựa vào nam sủng, không thể dựa vào thị vệ, phò mã cũng không, hoàng đế lại càng không, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Cân nhắc khoảnh khắc, cuối cùng Sở Ngọc vẫn hạ bút viết. Nàng gọi Ấu Lam tới dặn dò vài câu. Nhìn vẻ kinh ngạc của Ấu Lam, Sở Ngọc mỉm cười: “Nhớ kỹ, không nghe ngóng, không hỏi nhiều, chỉ làm theo lời ta nói, tự ta có quyết định của mình. Cũng đừng để nhiều người biết”.

-------------------------------------

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Ngọc mặc bộ xiêm y đã được thấm mùi hương cả đêm lên người, do dự một chút rồi mang theo cả túi hương hôm qua của Dung Chỉ, rồi nàng ngồi lên xe để vào cung.

Ngày hôm qua, nàng có căn cứ để tưởng tượng và suy luận ra vài chuyện, nhưng dù sao cũng không có chứng cớ xác thực. Những gì nàng chứng kiến, có thể chỉ là sự trùng hợp. Muốn biết sự thật, phải tự mình kiểm chứng.

Lúc này Sở Ngọc gặp Lưu Tử Nghiệp, không phải là ở trong cung điện vắng vẻ trống không như hôm trước. Hoạn quan đưa nàng đến ngự thư phòng. Trong đó, nàng nhìn thấy một thiếu niên ngồi sau trường kỷ, gương mặt tái nhợt, ánh mắt vừa âm u vừa tàn độc khiến cho người ta sợ hãi.

Vẻ mặt hắn không che đậy chút nào mà hiện lên đầy sát ý, dường như nội tâm đã sớm bị nhuộm đen khiến Sở Ngọc không khỏi thấp thỏm lo lắng.

Tuy nam sủng trong phủ của nàng có thể khó đo lường đánh giá tâm địa, nhưng không ai có cái vẻ bạo ngược không hề khắc chế như người thiếu niên kia. Bọn họ làm việc dù sao cũng trong tầm kiểm soát của nàng, vì phải dè chừng thân phận của nàng.

Còn Lưu Tử Nghiệp ư? Hắn thân là đế vương, quyền lực trong tay không hạn chế, nếu mà hắn hỉ nộ vô thường…

Lúc này hình như Lưu Tử Nghiệp đang tức giận. Hắn đưa mắt lên nhìn, thấy Sở Ngọc ở ngưỡng cửa, không chạy đến giống như ngày hôm qua mà chỉ âm u nói: “Vương tỷ, ta muốn giết người”. Hôm nay Lưu Tử Nghiệp không chạy tới chỗ nàng, mà phân biệt thân phận quân thần, khiến Sở Ngọc càng lo lắng.

Sở Ngọc trong lòng thấp thỏm, ngoài mặt lại phải tỏ vẻ bình thản, nàng tiến đến nói khẽ: “Bệ hạ muốn giết ai?” Sẽ không phải nàng chứ? Hiện tại có nên tới gần hắn không?

Hương thơm ôn hòa tỏa ra trong không khí, tựa như những sợi tơ nhẹ nhàng mơn trớn thần kinh đau nhức của Lưu Tử Nghiệp. Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt đã bớt tàn bạo đáng sợ một chút, nhưng ánh mắt vẫn âm trầm như trước: “Có một kẻ thật đáng chết, mỗi ngày đều dâng sớ giáo huấn ta, ta thật không muốn nhìn thấy hắn nữa”.

Sở Ngọc chậm rãi ngồi xuống cạnh Lưu Tử Nghiệp, ánh mắt liếc qua tờ sớ can gián trên bàn, một vài dòng chữ đập vào mắt, đại ý là tiểu hoàng đế có hành vi sai trái, hạnh kiểm gian tà, làm mất khí độ của quân vương.

Viết sớ can gián thế này thật không khách khí, trong khi Lưu Tử Nghiệp tính tình nóng nảy như vậy. Sở Ngọc cảm thấy vị đại thần này còn sống đến ngày hôm nay, đúng là có ông trời phù hộ.

Lưu Tử Nghiệp vung tay lên, mấy tấu chương bị quét rơi xuống đất. Hắn ngả người nằm xuống gối đầu lên đùi nàng, hít một hơi thật sâu rồi phát ra tiếng kêu rên rỉ thư thái. Một lát sau hắn lờ đờ uể oải kéo tay áo nàng: “A tỷ, sao hôm nay tỷ lại đến nữa? Có phải tỷ thiếu cái gì không, ta lập tức hạ chỉ ban thưởng cho?”

Sở Ngọc lắc đầu, cố gắng đè nén cảm giác khác thường, nhẹ nhàng nỏi: “Cái gì ta cũng không cần. Chỉ là, mấy ngày trước không đến thăm hoàng thượng được, hôm nay ta muốn bồi thường không được sao?” Tuy thân thể này có cùng huyết thống gần gũi với hoàng đế, nhưng về tâm lý, Sở Ngọc đối với Lưu Tử Nghiệp chỉ là xa lạ và sợ hãi. Lưu Tử Nghiệp thể hiện thân mật, tình cảm bao nhiêu thì phản ứng của Sở Ngọc phần lớn vẫn là cẩn thận, dè chừng và sợ hãi.

Dù sao nàng cũng chỉ là một linh hồn lạc đường từ hơn một ngàn năm sau đến, với một ác ma mới gặp hai lần mà có thể thân tình, thật đúng là chuyện hoang đường.

Để ý quan sát vẻ mặt Lưu Tử Nghiệp, từ hung bạo dần trở nên bình thản, lòng nàng trầm xuống: phán đoán của nàng nhìn chung là chính xác. Dù sự thật có thế nào, thì đúng là tâm trạng của Lưu Tử Nghiệp bị ảnh hưởng bởi mùi hương này.

Như vậy, sự ưu ái đặc biệt của hoàng đế dành cho Sơn Âm công chúa, chính là bởi nguyên nhân này.

Cần suy nghĩ tiếp theo là, Dung Chỉ hỗ trợ đắc lực cho mục đích của công chúa.

Ánh mắt nhìn xuống sớ can gián rơi dưới đất, Sở Ngọc lấy tay day huyệt Thái Dương cho Lưu Tử Nghiệp, nhớ rằng ngày hôm qua hắn thích được ấn như thế. Thừa dịp thần kinh hắn buông lỏng, nàng hỏi: “Bệ hạ vừa nói muốn giết người, là muốn giết ai?”

Lưu Tử Nghiệp nói một cái tên, Thẩm Thâm Chi. Sở Ngọc lục tìm trong ký ức, không thấy đã xem trong sử sách cái tên này, cũng chưa từng nghe Dung Chỉ đề cập đến, đoán là một người không quan trọng lắm. Nàng do dự một hồi, chậm rãi mở miệng: “Bệ hạ có thể tha cho hắn được không? Chỉ tước bỏ chức quan thôi?”

“Tại sao?” Lưu Tử Nghiệp bỗng mở to mắt, ánh mắt sắc lạnh đối diện thẳng với Sở Ngọc, khiến cho người ta sợ hãi: “A tỷ, trước đây tỷ có để ý mấy việc này đâu?”

Sở Ngọc gắng áp chế tiếng tim đập thình thịch như trống dậy, mở miệng: “Ta…” Nàng còn chưa giải thích thế nào, Lưu Tử Nghiệp đã cười hì hì chặn lời nàng: “Ta biết rồi, tướng mạo Thẩm Thâm Chi rất được…A tỷ ưng ý hắn phải không, ngày mai ta sẽ ra lệnh cho hắn đến phủ công chúa hầu hạ a tỷ”.

Sở Ngọc cứng họng, định biện bạch cho mình. Nhưng nàng bỗng nghĩ lý do này cũng tốt, chí ít còn hợp tình hợp lý hơn những điều nàng có thể nghĩ ra, đành phải ấp úng đeo lên cái nồi đen này.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện