Q.7 - Chương 8: Chương 8
Giọng nói của Quân Thanh rất trầm ổn, từng từ từng chữ truyền đến rõ ràng trong đại thính: “Minh vương cho rằng Quân Thanh là kẻ không thèm đếm xỉa đến uy danh trăm năm của Quân gia, tiểu nhân vô sỉ giở thủ đoạn đê tiện?” Nói đoạn hắn liền nhìn về phía Thương Nhan, khẽ gật đầu ra hiệu một cái.
Thương Nhan đứng lên nói: “Từ khi Minh vương ngụ trong cung điện đến giờ, nhất cử nhất động của Minh vương đều được giám sát nghiêm mật. Đặc biệt là trong khoảng thời gian Tôn Tử đại sư giải ra phương hướng phục binh, đến khi xuất quân vây quét phục binh, mỗi một động tác, mỗi một người tiếp xúc, mỗi một câu nói của Minh vương, chúng ta đều nghiêm túc phân tích. Mặc dù Minh vương có vài động tác khiến người ta cảm thấy kỳ quái, nhưng ta dám cam đoan, Minh vương tuyệt đối không có thời gian truyền tin tức cho phục binh.”
Thần kinh căng thẳng của Phượng Minh hơi thả lỏng một chút, chợt nghiến răng, thiếu chút nữa thì bị đám người này hù cho phát bệnh tim. Có điều, nếu như mỗi một động tác đều bị bọn họ theo dõi, vậy khi hắn thay quần áo tắm rửa, chẳng phải cũng… Sau này khi tắm rửa nhất định phải mặc quần áo, miễn cho chịu thiệt.
Tà Quang bổ sung: “Hơn nữa, chúng ta căn cứ vào dấu vết do phục binh lưu lại, đã có thể kết luận nhân số kia là của Bắc Kỳ quốc. Gian tế nếu là Minh vương, vậy những phục binh đó hẳn phải là của Tây Lôi mới đúng.”
Đúng vậy a! Phượng Minh tỏ vẻ vô cùng đồng ý, tán thưởng mà liếc nhìn Tà Quang. Bất quá Tà Quang bởi vì vây quét phục binh bị sập bẫy, vừa tổn thất người ngựa lại vừa mất thể diện, phân tích mặc dù rất quy củ, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như trước.
Một gã tướng lĩnh rầu rĩ nói: “Nói như vậy, trong số chúng ta còn có một tên gian tế khác?”
“Không sai, hơn nữa, chúng ta nhất định phải bắt được hắn trước khi Đông Phàm phát động tiến công.”
Quân Thanh hơi nâng tay lên, tất cả mọi người đều ngừng nghị luận.
Quân Thanh lạnh lùng nói: “Mọi người yên tâm, thiên hạ không có gian tế không có sơ hở, chuyện này, đêm nay chắc chắn sẽ tra ra rõ ràng. Hiện tại tạm ngừng hội nghị, bất luận kẻ nào cũng không được rời khỏi quân vụ nghị thính.”
Hội nghị ngừng giữa chừng, các tướng lĩnh lại bắt đầu tụm năm tụm ba khe khẽ nghị luận. Hiển nhiên không ai lại cùng Phượng Minh tán gẫu, hắn nhìn trái nhìn phải, đang định đứng lên thả lỏng gân cốt một chút, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Quân Thanh truyền đến từ phía sau: “Thỉnh Minh vương đi theo ta.”
Phượng Minh thoáng ngạc nhiên, dưới ánh nhìn lom lom của mọi người, bước nhanh theo bóng lưng Quân Thanh ra khỏi quân vụ nghị thích.
Tuyết đã ngừng rơi, gió cũng không quá mạnh. Quân vụ nghị thính giống như một nhà tù độc lập, thị vệ bốn phía vẻ mặt nghiêm túc.
Tướng lĩnh tối cao của quân đội Đông Phàm, cùng Minh vương đến từ Tây Lôi sóng vai mà đi. Phía sau hai người, xa xa có vài gia vệ tâm phúc của Quân Thanh đi theo.
Quân Thanh mặc phục sức trang nghiêm của Quân Lệnh ti, hai tay chắp sau lưng, giữa mảnh đất tuyết chậm rãi cất bước.
Phượng Minh từ trong phòng ấm áp dễ chịu đi ra, gặp một cơn gió lạnh nghênh diện liền hắt xì một cái thật to, thấy phong độ thản nhiên của Quân Thanh, không khỏi bội phục. Có phải những hảo hán họ Quân này đều không sợ lạnh không? Trong phòng ấm áp không ngồi, lại muốn ra ngoài tản bộ.
Oán trách thầm trong bụng, Phượng Minh cũng không chịu tỏ ra yếu kém, chạy lên vài bước, cùng Quân Thanh sóng vai.
“Minh vương dự định thế nào?” Quân Thanh thuận miệng hỏi.
Phượng Minh lộ ra biểu tình mù mịt: “Hả?”
“Bệnh tình của quốc sư, đã đến tình trạng không thể xem thường, việc này ta và ngươi trong lòng đều biết rõ.” Đôi giày quân đội nặng nề giẫm lên mặt tuyết, phát ra âm thanh soạt soạt. Quân Thanh trầm giọng nói: “Sau loạn tế sư viện, liên tiếp mà đến chính là Minh vương tham gia quân vụ, quốc sư lâm trọng bệnh, bên ngoài đô thành xuất hiện phục binh. Dòng chảy ngầm đang mãnh liệt cuộn trào dưới chân chúng ta, mối nguy đã ở ngay trước mắt.” Hắn đột nhiên dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn về phía Phượng Minh: “Minh vương nên cho ta một câu trả lời thuyết phục.”
Phượng Minh vò đầu vô tội: “Ta còn tưởng Quân Lệnh ti gọi ta ra ngoài là vì chuyện nội gián kia chứ, đang dốc sức nghĩ xem phải giải thích với Quân Lệnh ti thế nào. Ai ngờ Quân Lệnh ti đột nhiên lại hỏi ra vấn đề kỳ quái như vậy, Quân Lệnh ti muốn ta trả lời như thế nào mới tốt?”
Ánh mắt sắc nhọn của Quân Thanh dừng trên mặt Phượng Minh, thấy hắn vẫn một bộ dạng tử hồn nhiên ngờ nghệch không gì sánh được, nhịn không được cười khổ, lắc đầu nói: “Minh vương không cảm thấy mình mạng lớn sao? Thiếu chút nữa ta cũng phải tin Minh vương xác thực là người được thần linh sủng ái. Nói thật với Minh vương, nếu không phải thế cục Đông Phàm đang ở vào thời điểm vi diệu, Minh vương hiện tại tuyệt đối không có khả năng đứng ở chỗ này cùng ta nói chuyện. Không phải Quân Thanh khoác lác, ở trong Đông Phàm, không có người nào mà ta giết không được. Quốc sư có lẽ cũng nhìn ra được điểm này, mới yên tâm đề cử Minh vương, cùng ta chính diện giao phong.”
Phượng Minh chớp chớp mắt, nhìn về đám thị vệ phía xa xa, mặc dù nghe không hiểu lắm, bất quá có một câu nói hắn khá đồng thuận, Quân Thanh muốn cái mạng nhỏ của hắn là việc không hề khó khăn, nói không chừng ngoắc ngoắc đầu ngón tay là đã có thể rồi. Nghĩ đến đây, không khỏi giơ tay lên sờ sờ cổ mình, ừm, cổ của hắn cũng không thô, nhẹ nhàng một đao là đã có thể giải quyết.
Hiện giờ tất cả mọi người đều nói thế cục vi diệu, hắn cũng biết thế cục vi diệu, nhưng đến tột cùng là vi diệu ở chỗ nào? Thật là có chút xấu hổ, kỳ thực hắn cũng không rõ.
Nếu Dung Điềm ở đây thì tốt biết bao, không cần hắn phải động não.
Nhăn mặt suy nghĩ một hồi lâu, Phượng Minh dứt khoát mở hai tay ra, nói: “Quân Lệnh ti đã có thành ý cùng ta nói chuyện, ta cũng nói thẳng nói thực vậy. Quốc sư trọng bệnh, đây cũng không phải là điều bí mật, quốc sư muốn đẩy ta ra thay thế vị trí của hắn, việc này Quân Lệnh ti đại khái cũng đã đoán được. Việc này chúng ta không mập mờ nữa. Đương nhiên, về phía ta mà nói, căn bản không định cùng Quân Lệnh ti tranh đoạt cái vị trí gì. Điều ta nghĩ không ra chính là, những việc làm ngông cuồng của quốc sư, là vì lo nghĩ cho Đại vương, Quân Lệnh ti đương nhiên cũng là người trung thành với Đại vương, mọi người cùng một mục tiêu, hẳn lẽ sẽ không có mâu thuẫn quá lớn mới đúng. Vì sao Quân Lệnh ti lại phải đối phó với quốc sư vào thời khắc then chốt này chứ?”
Ngươi đối phó với Lộc Đan thì thôi khỏi tính, còn muốn đối phó với cả ta nữa, thì thật không công bằng.
Quân Thanh chăm chú nhìn Phượng Minh, trong mắt nhiều hơn một tia tán thưởng, khóe môi dật ra tiếu ý không dễ dàng nhìn thấy, vừa tiếp tục tản bộ, vừa nói: “Minh vương quả nhiên là tính tình trung gian. Kỳ thực, Quân Thanh không phải không biết nỗi khổ tâm của quốc sư. Lòng trung thành của quốc sư đối với Đại vương, thật khiến người ta cảm động. Cho nên, khi ta nghe tin quốc sư lâm trọng bệnh, cảm giác đầu tiên tuyệt đối không phải vui mừng, mà là buồn bã.”
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Phượng Minh, bèn giải thích: “Minh vương không cần kinh ngạc. Người mà quân nhân kính trọng nhất, thường thường chính là địch nhân của mình.”
“Vậy giữa Quân Lệnh ti và quốc sư…”
“Minh vương đến bây giờ vẫn chưa minh bạch mấu chốt mâu thuẫn giữa chúng ta.” Ngữ khí của Quân Thanh xem như không tệ, chậm rãi nói: “Mâu thuẫn lớn nhất giữa quân đội và quốc sư, là ở chỗ quốc sư chỉ trung thành với một mình Đại vương, mà đối tượng quân đội nguyện trung thành, là toàn bộ Đông Phàm vương tộc. Nói như vậy, Minh vương hẳn là minh bạch rồi chứ.”
Phượng Minh “A” một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ.
Đông Phàm có lẽ là quốc gia có tính dân chủ nhất trong thập nhất quốc của thời đại này. Mặc dù Đông Phàm cũng có Đại vương, nhưng Đại vương không thể hoàn toàn quyết định quốc sự trăm phần trăm, trước kia, chí ít còn có hệ thống như tế sư viện, hoặc đại tộc lâu năm như Quân gia này, có thể phát biểu quan điểm của mình, cũng có được một phần quyền quyết định.
Ừm, dường như có chút giống với chế độ nghị viện của La Mã cổ đại.
Nhưng tình yêu của Lộc Đan dũng cảm mưu trí đối với Đông Phàm vương, đã phá vỡ truyền thống này.
Nếu nói nguyện vọng của Lộc Đan là khiến cho Đông Phàm vương có được vương quyền lớn nhất, để Đông Phàm vương làm mưa làm gió, không người dám trái nghịch, thì chí hướng của Quân Thanh, chỉ sợ lại là giữ gìn chính cục ổn định, bao gồm cả thỏa hiệp quyền lợi trong vương tộc. Nói cách khác, Quân Thanh không tán thành vương quyền chuyên chế tuyệt đối.
Hơn nữa, dưới tình hình Đông Phàm vương hiện tại cũng không phải một vị vương anh minh, một bên muốn cho hắn quyền lợi trọn vẹn, một bên lại tận lực khống chế phạm vi quyền lợi của hắn, không để cho hắn làm ra quá nhiều quyết định sai lầm, vậy Lộc Đan và Quân Thanh làm sao còn có thể thương lượng thỏa hiệp?
“Trước kia còn có tế sư viện khống chế quốc sư, cho nên Quân Lệnh ti cũng không lên tiếng. Nhưng sau khi thế lực của tế sư viện bị đả kích, để tránh cho quốc sư hoàn toàn thao túng việc triều chính, Quân Lệnh ti sẽ không thể không ra mặt.” Phượng Minh cuối cùng cũng hơi hiểu được một chút.
Quân Thanh thấy lực lĩnh ngộ của hắn không tồi, thở dài nói: “Quốc sư bệnh nặng, nếu hắn không có động tĩnh quá lớn, quân đội sẽ không làm ra bất cứ phản ứng gì. Bởi vì Đông Phàm mất đi quốc sư, sẽ không xuất hiện cục diện một người quyết định sinh tử của cả nước. Không nghĩ tới, quốc sư lại đẩy Minh vương ra mặt.”
Phượng Minh vội vàng xua tay nói: “Quân Lệnh ti không cần dùng ngữ khí nghiêm trọng như vậy để nói chuyện với ta. Kỳ thực ta một chút tâm tư tranh quyền đoạt lợi cũng không có, tốt nhất là mọi người cùng bắt tay làm hảo bằng hữu. Bất quá có điểm khiến ta thấy rất kỳ quái, nếu như Quân Lệnh ti phản đối, hẳn là có thể ngăn cản ta tiến vào hệ thống quân vụ, thậm chí có thể một đao giết ta a.” Đương nhiên, ngươi ngàn vạn lần đừng thực sự làm như vậy.
Quân Thanh thẳng thắn đáp: “Muốn giết một người thì có gì khó? Nhưng có hai nguyên nhân khiến ta không lựa chọn loại phương pháp dã man này. Thứ nhất, quốc sư đã chọn một thời điểm thích hợp để đưa Minh vương tham dự vào chính cục Đông Phàm, lúc này ta đang cố gắng hết mức để không làm bất cứ chuyện gì có thể dẫn đến Đông Phàm động loạn. Thứ hai…” Hắn nhìn Phượng Minh, đường nét khuôn mặt bỗng nhu hòa đi rất nhiều, mỉm cười nói: “Quân Thanh vẫn luôn bội phục trí tuệ của quốc sư, có thể được quốc sư lựa chọn làm người thay thế cho mình, nhất định phải là người có thể mang đến cho Đông Phàm những lợi ích không tưởng được. Nhân tài hiếm có như vậy, Quân Thanh không muốn hủy diệt. Đương nhiên, nếu người như vậy cố chấp trở thành trở ngại cho sự ổn định của Đông Phàm, Quân Thanh cũng không thể không hạ thủ đối phó.”
Phượng Minh ban đầu còn mỉm cười gật đầu biểu thị sự tán đồng, nghe đến câu cuối cùng liền lắp bắp kinh hãi, cường cười nói: “Ta yêu nhất ổn định, tuyệt đối sẽ không trở thành trở ngại cho sự ổn định.” Bất quá ta yêu nhất chỉ là ổn định của Tây Lôi mà thôi.
“Đây là câu trả lời của Minh vương? Minh vương đáp ứng tương lai trở thành phụ chính sẽ không thi thành chế độ chuyên quyền một người, sẽ khiến thế lực khắp Đông Phàm cân bằng?” Quân Thanh ha hả cười, giơ bàn tay to đầy vết chai ra nói: “Nếu vậy để chúng ta đập tay lập thệ. Kể từ hôm nay, Quân Thanh xem Minh vương như đồng minh, tận lực phụ trợ Minh Vương trở thành đại thần phụ chính của Đông Phàm. Mà Minh vương cũng cần cam đoan với quân đội, Đông Phàm sẽ không biến thành vương quyền chuyên chế tuyệt đối.”
Dư quang khóe mắt của Phượng Minh quét qua vài người thị vệ Quân gia thân hình cao lớn tay nắm lợi kiếm, giật mình phát hiện trong lúc tản bộ đã bất tri bất giác đến một góc nào đó không một bóng người.
Quân Thanh dụ hắn đến đây, nói không chừng đã tồn tâm thương lượng không được liền động thủ. Nghĩ vậy, Phượng Minh làm sao còn để ý tới cái gì khác, lập tức giơ tay ra, hào sảng nói: “Quân Lệnh ti cảm thấy Phượng Minh là người tán thành vương quyền chuyên chế sao? Bất quá ta muốn thêm một yêu cầu, Quân Lệnh ti nhất định phải thề sẽ trung thành với Đại vương, vua và quan mặc dù có thể tồn tại ý kiến bất đồng, nhưng Đại vương vẫn là Đại vương. Bằng không, ta sao có thể ăn nói với quốc sư đây?” Giao hẹn một chút như vậy, có khí thế lại dễ nghe, bảo đảm Quân Thanh sẽ cảm thấy hắn đối với Đông Phàm vương là trung tâm cảnh cảnh (trung thành và tận tâm).
Quân Thanh hừ lạnh nói: “Minh vương cho rằng Quân Thanh là kẻ không trung thành sao? Đại tộc Quân gia bao đời, chưa từng ra một kẻ phản bội.”
“Được!”
Hai người đập tay lập thệ, đều cười ha hả.
Phượng Minh trong lòng làm một cái mặt quỷ thật to.
Bây giờ nhớ tới, phép giả chết của Dung Điềm kể cũng không tồi, nếu không phải bọn họ cho rằng Dung Điềm đã chết, hạ thấp cảnh giác, tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt như vậy xuất hiện.
Lộc Đan bởi vì cái chết của Dung Điềm mà cấp cho Phượng Minh cơ hội, Quân Thanh cũng bởi vì sự yên tâm của Lộc Đan đối với Phượng Minh mà cấp cho Phượng Minh cơ hội.
Sâu xa bên trong, lẽ nào thực sự có thiên ý?
“Chúng ta ra ngoài đã lâu rồi, hiện tại nên trở về thôi.”
Hai người xoay lưng, sóng vai đi hướng về phía đường cũ.
Quân Thanh vừa đi vừa hỏi mạn bất kinh tâm: “Tôn Tử đại sư tuổi tác đã cao, không biết có mấy người đồ đệ?”
Phượng Minh thầm nghi trong lòng: wow, mồi nhử của thái hậu lão nhân gia người đã có cá cắn câu rồi. Một vẻ thành thật trả lời: “Chỉ có một người đồ đệ không có bao nhiêu tác dụng là ta, những gì sư phụ dạy nhiều nhất ta chỉ học được năm phần.”
“Ồ,” Quân Thanh gật gật đầu không tỏ rõ ý kiến, đi được ước chừng hơn mười thước, khi Phượng Minh gần như tưởng rằng đề tài này đã kết thúc thì Quân Thanh lại nói: “Tướng lĩnh bên dưới ta có rất nhiều, người thông tuệ cũng không ít, đáng tiếc, lại không có một ai so được với Minh vương. Nếu Minh vương tự nói mình vô dụng, chỉ e thiên hạ không còn người hữu dụng nữa rồi.”
Phượng Minh trong nháy mắt liền phúc chí tâm linh, mở miệng nói: “Sao có thể? Thập Tam quân tá chính là một tướng tài hiếm có. Bên trong có khí chất tướng lĩnh rất đậm, Thập Tam quân tá xuất từ thế gia, có được phong độ đại tướng hiếm thấy, chỉ cần tiếp tục rèn luyện thêm vài năm, học thêm một chút binh pháp, nhất định sẽ trở thành mãnh tướng thiên hạ vô song.”
“Quân Đình dù sao vẫn là con gái.”
“Quân Lệnh ti ngàn vạn lần đừng xem thường phụ nữ.” Phượng Minh dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sức bền của phái nữ mạnh hơn nhiều so với phái nam, lại cẩn thận tỉ mỉ, suy xét chặt chẽ những điểm mạnh, ở trên chiến trường cũng thập phần quan trọng. Vào lúc cần thiết, sức mạnh mà phái nữ bộc phát ra, nói không chừng sẽ còn hơn xa phái nam. Đương nhiên, điều này cũng còn phải tùy thuộc vào cách nhìn nhận con người ở từng nơi cụ thể.” Lời này mà để cho những người nữ quyền chủ nghĩa ở hiện đại nghe thấy được, nhất định sẽ cực kỳ biểu dương Phượng Minh.
Quân Thanh tinh thần chấn động, không khỏi lộ ra nét hoan hỉ: “Minh vương nói có lý.” Hắn chỉ có một người con gái, vẫn luôn ưu sầu chỉ sợ con gái khó có thể thuận lợi kế thừa chức vị Quân Lệnh ti, nghe xong những lời Phượng Minh nói đương nhiên đại sinh đồng cảm.
Phượng Minh lanh lợi phi thường, vội vàng vỗ ngực bảo chứng: “Thập Tam quân tá tài giỏi như vậy, sư phụ ta nhất định rất thích. Quân Lệnh ti cứ yên tâm.”
Hắn cũng không nói dối. Nếu tương lai Đông Phàm bị Dung Điềm thu phục, Quân Đình quy thuận Tây Lôi, binh pháp gì cũng đều có thể truyền thụ cho nàng, hì.
Giữa lúc nói chuyện, quân vụ nghị thính đã ở ngay trước mắt.
Thương Nhan đang từ cửa nhìn ra xung quanh, thấy bọn họ quay về, liền ra nghênh đón: “Quân Lệnh ti đại nhân đã về, tất cả mọi người đều đang chờ bên trong.” Hướng về phía Quân Thanh gật gật đầu một chút.
Quân Thanh như lĩnh hội được cái gì, sắc mặt bỗng nhiên trầm trọng, chầm chậm gật đầu nói: “Chúng ta vào đi.”
Phượng Minh cũng không phải kẻ ngốc, thấy hai người bọn họ mắt đưa mày lại, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, tức thì nổi lên cảnh giác. Vừa định sải bước tiến vào trong, Quân Thanh đột nhiên giật nhẹ vạt áo hắn từ phía sau.
Phượng Minh quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm nghị của Quân Thanh đập vào tầm mắt.
“Quân Đình còn rất trẻ, có chuyện gì, vẫn xin Minh vương chiếu cố.”
Phượng Minh chẳng hiểu gì cả, chỉ hồ loạn gật gật đầu, đoán chừng là về chuyện thu thêm đồ đệ của “Tôn Tử đại sư”. Như vậy cũng tốt, một bên là con gái của Quân Lệnh ti đại nhân, một bên là người thống trị tối cao của Đông Phàm được Lộc Đan tiến cử, xem ra “Binh pháp Trọng Tôn Tử” thật sự rất được ưa chuộng a.
Hai người tiến vào quân vụ nghị thính, mọi người đang chờ đợi đều đồng loạt đứng dậy. Thế trận bực này, đủ để thấy được trọng lượng của Quân Thanh.
Một gã tướng lĩnh bẩm báo: “Quân báo vừa được truyền tới, đã có bảy đội quân tinh nhuệ chạy về lân cận đô thành, đều tạm trú cùng một chỗ, để tiện điều động.”
Quân Thanh nghe xong, ngồi trở lại chủ vị của mình, thâm trầm quét mắt nhìn quanh một vòng: “Nội gián đã bắt được.”
Lời vừa nói ra, các tướng lĩnh không biết nội tình đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Mang lên đây.”
Mành cửa bị xốc lên, Thương Nhan chẳng biết đi ra ngoài từ khi nào đã trở lại, dẫn theo bốn gã thị vệ cao lớn tiến vào. Trong tay hai gã kéo một khối thân thể nam nhân chỉ biết là còn sống, tiến vào trong phòng, quăng người nam nhân kia ra chính giữa, thối lui về một bên.
Tức khắc, toàn bộ ánh mắt đều tập trung đến người nam nhân kia.
Người này mặc quân phục Đông Phàm, bất quá bị thụ hình nghiêm trọng, y phục gần như đã bị roi da quất thành vải vụn, phần lưng huyết nhục mơ hồ một mảng, vết thương trên người thê thảm đến không nỡ nhìn, tứ chi vặn vẹo mất tự nhiên, rõ ràng đã bị bẻ gẫy.
Thương Nhan hướng về phía Quân Thanh bẩm báo: “Hắn đã nhận tội, gian tế Bắc Kỳ quốc ở bên ta còn có năm kẻ, nhưng cấp bậc đều không lớn, năm kẻ kia đã chịu trói toàn bộ, chờ Quân Lệnh ti đại nhân xử trí. Thuộc hạ còn tỉ mỉ tra xét nơi ở của hắn và những nơi khác, hẳn là không có tướng lĩnh cấp cao nào khác câu kết với hắn.”
Phượng Minh lúc này mới hiểu ra, vì sao vừa rồi Quân Thanh hạ lệnh tất cả tướng lĩnh đều không được rời đi. Đương nhiên để tra ra người nào với người nào, tụ tập lại cùng một chỗ, quá thuận tiện.
Có điều nội gián này rốt cuộc là ai, sao mà thân hình lại thấy có chút quen mắt? Gian tế ngã vật xuống đất, mặt úp xuống lưng hướng lên. Phượng Minh không hề quen thuộc với các tướng lĩnh Đông Phàm, không thể dựa vào tấm lưng để nhận ra.
Tà Quang giận dữ hét: “Đáng hận, lại để cho loại người thế này lén vào quân vụ nghị thính của chúng ta. Tên phản bội, đền cho ta mạng của các binh sĩ mau!” Nói xong liền tiến lên hung hăng đá vào hông người nọ một cú, gian tế bị đá lật ngược trở lại.
Khuôn mặt dính đầy huyết ô đập vào tầm mắt, Phượng Minh tập trung nhìn kỹ, lập tức lắp bắp kinh hãi, chính là Lâm Ấm.
Bất quá bây giờ nhớ lại, cuối cùng cũng có chút minh bạch vì sao hắn bỗng nhiên hận Phượng Minh thấu xương, xúi giục cảm quan của Quân Đình đối với Phượng Minh. Bởi vì Phượng Minh và sư phụ Phượng Minh đã tiết lộ địa điểm của phục binh Bắc Kỳ quốc.
Ngẩng đầu quan sát, lúc này mới phát hiện hôm nay Quân Đình cũng không xuất hiện phía sau lưng Quân Lệnh ti như thường ngày.
Việc này cũng khó trách, vừa đến nơi này liền đụng phải đề tài nội gián, hại Phượng Minh căng thẳng muốn chết, sau đó lại bị Quân Thanh túm ra ngoài đàm phán giữa lúc nghỉ ngơi, ai còn có công phu nhìn xem Thập Tam quân tá khó tính kia có ở đây hay không.
“Quân Lệnh ti đại nhân dự tính xử lý kẻ này như thế nào?”
Một tướng lĩnh lạnh lùng nói: “Kẻ này bán đứng chúng ta, hại Đông Phàm ta tổn thất nhân mã, không thể dễ dàng bỏ qua.”
“Không chỉ như vậy, ngày trước cùng Bắc Kỳ quốc giao chiến, cũng không biết hắn đã từng bán đứng bao nhiêu người chúng ta.”
Không ngờ tới nhất chính là chỉ một chuyện phục binh, đã khiến Quân Thanh lập tức tóm được kẻ nội gián ẩn mình kỹ như thế, xem ra lão gia hỏa này không đơn giản a. Nghĩ đến đây, Phượng Minh không khỏi do nhân cập kỷ, đột nhiên rùng mình một cái.
“Ta cảm thấy nên đem hắn đi lăng trì xử tử.” Phó tướng Tà Quang nhớ tới thủ hạ chết thảm của mình, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ cực điểm.
Ánh mắt Quân Thanh dừng lại trên người Lâm Ấm chỉ còn chút hơi thở, trầm tư nói: “Thật sự rất đáng tiếc, người này là một nhân tài, đáng tiếc không để Đông Phàm sử dụng. Ừm? Sắc mặt Minh vương tựa hồ có chút khác thường, có phải nghĩ đến cái gì không?” Ánh mắt bỗng nhiên chuyển đến Phượng Minh.
Trái tim Phượng Minh đập mạnh, vội vàng ngẩng đầu lên: “À, ta chỉ là cảm thấy kỳ quái, Quân Lệnh ti dựa vào cái gì để kết luận hắn chính là gian tế?”
Thái độ của Quân Thanh đối với hắn rất có cải thiện, mỉm cười nói: “Nói thẳng ra kỳ thực rất đơn giản. Nội gián này chẳng những phải là tướng lĩnh cấp cao của Đông Phàm, mà nhất định còn phải phi thường quen thuộc với vương cung và nội chính Đông Phàm, nắm chắc tình báo nội bộ của Đông Phàm, hiểu rõ thế cục vi diệu trong vương cung Đông Phàm từ sau loạn tế sư viện, mới có thể lựa chọn được thời cơ thích hợp như thế, dùng thủ đoạn cực đoan mà hữu hiệu như vậy để tiến công Bình Tích ta.”
Phượng Minh lúc này mới hiểu ra, Lâm Ấm phụ trách điều tra tin tình báo trong vương cung Đông Phàm, hiển nhiên là nghi phạm cao nhất.
Thương Nhan nói: “Một khi đã có kẻ tình nghi, lại dùng sự bất ngờ và nhanh chóng để khống chế tình thế, muốn tìm ra các loại văn thư làm chứng cứ xác đáng, cũng không quá khó khăn. Bọn ta đã tìm được thư từ qua lại giữa hắn và Bắc Kỳ quốc ở nơi ở của hắn.” Trong tất cả tướng lĩnh, Thương Nhan được phái đi điều tra nghi can nội gián, có thể thấy hắn mới là đại tướng tâm phúc được Quân Thanh tín nhiệm nhất.
Phượng Minh liên tục gật đầu, âm thầm cảm thấy may mắn: may mà thư từ qua lại giữa hắn và Dung Điềm không ai có thể xem hiểu.
Mọi người nào biết tâm tư của Phượng Minh, tiếp tục thảo luận nên xử trí Lâm Ấm như thế nào.
“Thuộc hạ cảm thấy, vẫn cần tiếp tục tra khảo. Hắn ẩn mình trong Đông Phàm ta bao nhiêu năm, nhất định còn có rất nhiều bí mật chưa từng nói ra.”
“Quân Diệu tướng quân, thủ đoạn khảo vấn của Thương Nhan tướng quân ngươi còn không tin sao? Vào tay Thương Nhan tướng quân, ta đảm bảo hắn tuyệt đối không dám giữ lại một chút bí mật.”
Không nghĩ tới Thương Nhan hạ thủ lại độc lạt như vậy, quả nhiên không thể nhìn người qua tướng mạo. Phượng Minh liếc liếc Thương Nhan, vừa đúng lúc chạm phải cái nhìn thân thiện của hắn, âm thầm le lưỡi.
Phó quân tá của Thập Tam quân là một nam nhân có vết sẹo rất đáng sợ trên mặt, nhìn chằm chằm Lâm Ấm dưới đất, âm trầm nói: “Nếu không còn giá trị khảo vấn, chẳng bằng dựa theo quy tắc xử lý gian tế của Nam Mậu quốc lần trước, trước tiên đưa hắn đi dưỡng hảo trọng thương, ăn uống đầy đủ, rồi lột sống da hắn xuống, để hắn chết đi từ từ.”
Phượng Minh nghe đến nỗi sống lưng phát lạnh.
Giữa lúc nghị luận sôi nổi, rèm cửa bất chợt bị xốc lên. Mọi người cùng nhìn về phía cửa, đột nhiên ngừng nói chuyện, cả phòng im lặng.
Quân Đình tay phải đặt trên chuôi kiếm, ánh mắt sắc nhọn lần lượt lướt qua từng gương mặt chúng tướng, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống Lâm Ấm đầy người máu me đang nằm trên mặt đất. Con ngươi đen sâu thẳm, nơi tận cùng bỗng gợi lên một tia gợn sóng, trong nháy mắt đông lại thành băng.
Quân Thanh trầm giọng: “Ta sai con đi phụ trách tiếp ứng các quân đang chạy về đô thành, vì sao giữa đường quay lại?”
Ánh mắt Quân Đình dừng trên người phụ thân, đường nét quật cường hiện ra giống hệt Quân Thanh, cần cổ thẳng thắn, không hề lên tiếng, chỉ chậm rãi cất bước đi đến trước mặt Lâm Ấm, không để ý ánh mắt chú mục của mọi người xung quanh, đột nhiên quỳ xuống, đưa tay ra nắm lấy bàn tay đã hở hết xương của Lâm Ấm, cúi đầu tỉ mỉ nhìn khuôn mặt đã bị huyết ô làm cho nhìn không rõ nữa, hỏi: “Có lời gì, muốn nói với ta không?” Trong giọng nói tràn đầy ôn nhu chưa từng có.
Quân Thanh tức giận nói: “Quân Đình, ngươi đi ra ngoài cho ta!” Chấn động đến nỗi nóc nhà cũng phải tuôn rơi một trận tro bụi.
Quân Đình như không nghe thấy, đôi mắt óng ánh chăm chú nhìn Lâm Ấm, đúng là trìu mến nói không nên lời, dịu dàng nói: “Ta đã vội vã trở về, ngươi không phải chịu khổ nữa rồi.”
Mọi người nhìn thấy đều cả kinh. Quân Thanh tức giận đến nỗi tay chân loạn chiến: “Người đâu, lôi Thập Tam quân tá xuống!”
Vài tên thị vệ dũng mạnh đi tới, Quân Đình đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng quét mắt liếc bọn chúng, ý tứ lãnh liệt khiến mấy người họ kìm lòng không đặng thối lui hai bước.
Quân Đình lại cúi đầu xuống, lẳng lặng nhìn Lâm Ấm.
Lâm Ấm mỉm cười, thì thầm phun ra mấy chữ. Hàm răng của hắn đại khái đều đã bị đánh rụng hết lúc thụ hình, môi vừa động, chỉ có máu tươi từ trong miệng trào ra, sao có thể nghe thấy cái gì?
Quân Đình lại gật đầu nói: “Ừ, ừ…” Nhìn hắn thật sâu, chậm rãi ứng vài từ.
“Quân Đình, ngươi muốn vũ nhục thanh danh của Quân gia bao đời sao?” Quân Thanh cuối cùng nhịn không được nữa, đột nhiên đứng lên. Hắn biết rõ không kẻ nào dám đối phó với nữ nhi của mình, liền tự mình đi xuống bậc thang, nộ khí xung thiên đi về phía Quân Đình: “Ngươi nếu không nghe lệnh ta…” Còn cách Quân Đình ba bước chân, tiếng bảo kiếm rút ra khỏi vỏ chợt xé gió vang lên.
Ánh mắt trìu mến của Quân Đình nhìn chăm chú Lâm Ấm chợt lãnh lẽo, đứng thẳng người lên, rút ra bảo kiếm liền đâm xuống. Âm thanh lưỡi kiếm sắc nhọn nhập vào da thịt vang lên trong đại thính tử tịch khiến người ta kinh tâm động phách, máu tươi phi tiên giữa không trung.
Trong nháy mắt, gần như tất cả mọi người đều bị huyết sắc tiên diễm bực này làm chấn động đến vô pháp nhúc nhích.
Quân Đình đâm một kiếm vào tim Lâm Ấm, lẳng lặng nhìn khuôn mặt Lâm Ấm khí tuyệt ngay tức khắc, chậm rãi thu hồi bảo kiếm, dùng tay áo tùy ý lau vết máu trên mũi kiếm, thu kiếm vào vỏ, lúc này mới xoay người nói với cha nàng: “Lâm Ấm là thuộc hạ của nữ nhi, để nữ nhi tự tay xử lý, cũng không quá đáng chứ.” Bên môi gợi lên một mạt tiếu ý nhàn nhạt, lại khiến tất cả mọi người phải thầm chấn động.
Ngay cả Quân Thành tựa hồ cũng đánh mất vẻ trấn định thường ngày, trầm mặt không đáp.
“Phụ thân nếu không còn phân phó gì khác, nữ nhi đi về trước phụ trách việc nghênh tiếp các quân.” Dưới ánh nhìn trừng trừng của mọi người, Quân Đình tự nhiên như thường mà hành lễ cáo lui, xoay người đi tới cửa, vén tấm mành dày lên, bất chợt khẽ quay đầu lại, ánh mắt đảo qua Phượng Minh, cơ hồ khiến huyết dịch toàn thân của Phượng Minh đông kết ngay lập tức.
Trong bầu không gian yên tĩnh tử tịch, thân ảnh Quân Đình biến mất sau tấm rèm cửa.
Một lát sau, Thương Nhan mới như vừa từ trong cơn chấn động hồi phục lại, không dám tái đề cập đến chuyện nội gián, vội vàng tìm một đề tài khác để thay đổi: “Trước mắt phục binh còn đang ở ngoại thành, theo chúng ta phỏng đoán, nhân số không ít. Ta cảm thấy sau khi lực lượng bên mình khẩn cấp chạy về, nên lập tức tiễu trừ phục binh bên ngoài, nhân lúc bọn chúng còn chưa làm tốt công tác chuẩn bị.”
“Ta tán thành.”
“Có điều phục binh rốt cuộc ở đâu? Tiến công như thế nào đây?”
Mọi người thấy sắc mặt Quân Thanh xanh mét, nào dám tái đề cập đến chuyện Quân Đình và Lâm Ấm, đều vội vàng đem lực chú ý chuyển về việc quân.
“Bên ngoài thành có thể có nơi bị trọng binh mai phục, ta nghĩ hẳn là nơi này…”
Bản đồ quân sự khổng lồ được mở ra, thi thể của Lâm Ấm sớm đã được mấy người thị vệ nhanh chân lẹ tay khiêng xuống vô thanh vô tức, ngay cả vết máu trên sàn nhà cũng dùng vải bố lau một lượt, chỉ còn lại một chút dấu tích hồng hồng cùng mùi huyết tinh khó ngửi trong bầu không khí.
Phượng Minh bị một cái liếc mắt của Quân Đình trước khi đi làm cho sợ hãi trong lòng, mơ hồ cảm thấy trái tim co rút đau đau, dường như thở không nổi. Nhìn chúng tướng vây quanh bản đồ trước mặt đang hưng trí bừng bừng, không biết quân vụ hội nghị này còn phải kéo dài bao lâu, bèn lặng lẽ đi đến bên cạnh Thương Nhan, kéo nhẹ tay áo hắn, thấp giọng nói: “Thương Nhan tướng quân, ta cảm thấy không thoải mái, có thể xin nghỉ được không?” Tâm tình Quân Thanh hiện tại không tốt, đương nhiên không chọc vào là tốt nhất.
“Sắc mặt Minh vương thực sự rất không tốt.” Thương Nhan đang nghiên cứu kế hoạch vây quét, nghe vậy liền quay đầu lại, đánh giá Phượng Minh một phen, lộ ra thần tình lo âu: “Có cần truyền một ngự y tới xem không?”
Phượng Minh thầm nghĩ: tám phần là do bị kinh hách quá độ, người trong quân đội Đông Phàm các ngươi ai cũng đều có tài nghệ hù họa người khác. Bèn lắc đầu nói: “Không cần, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao.”
Thương Nhan gật đầu nói: “Vậy được, Minh vương về trước đi, lát nữa ta sẽ bẩm báo với Quân Lệnh ti đại nhân.” Xem ra hắn cũng biết thời điểm này không thể chọc vào Quân Thanh.
Phượng Minh lộ ra một nụ cười mỉm cảm kích, tự bước ra ngoài, leo lên ngựa phóng đi. Phía sau đương nhiên còn có mấy thị vệ cưỡi ngựa đuổi theo.
Đầu óc quay cuồng trở lại cung điện, mới phát hiện thời gian trôi qua rất nhanh, trời đã gần tối, thái hậu cũng đã ăn xong cơm chiều.
Phượng Minh kể lại một cách đại khái về chuyện ngày hôm nay cho thái hậu nghe, lo lắng không biết có bao nhiêu người đang nghe lén và rình trộm, bèn cắt bỏ những chi tiết không thích hợp, tỷ như Lộc Đan nói muốn dùng thọ mệnh còn lại của y để khôi phục lại nguyên khí bị hao tổn cho hắn.
Thái hậu nghe thấy việc Quân Đình tự tay giết Lâm Ấm, suy tư một hồi, thở dài nói: “Nề nếp của Quân gia này, lại tàn nhẫm như vậy.”
Phượng Minh ủ ê. Chẳng biết tại sao, từ Lâm Ấm lại nghĩ tới Dung Điềm, đột nhiên một trận hoảng hốt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của thái hậu, ý nghĩ cực muốn biết về tình hình của Dung Điềm trào dâng mãnh liệt trong lòng. Định mở miệng hỏi, lại biết nơi nơi đều có tai mắt nghe lén. Trong đôi mắt bình tĩnh như mặt nước chợt nổi lên sóng gợn, từng vòng từng vòng sóng lớn cuộn dâng, kích động đến vô pháp tự kiềm chế.
Thái hậu kinh ngạc: “Minh nhi làm sao vậy?”
Phượng Minh ngẩn ra, lắc đầu nói: “Không có gì. Đói bụng rồi, con đi ăn cơm đã.” Nói xong liền đứng dậy phủi phủi quần áo, bất chợt nhíu mày, đột nhiên ấn tay lên ngực kêu to: “Đau quá!” Thân hình ngả nghiêng mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.