Chương 226: Không phải nói tôi làm mì rất khó ăn sao?
"Không đi." Hoắc Vi Vũ không hề nghĩ ngợi trả lời.
Lão già này muốn bắt cô trút giận cho cháu gái mình.
Cô đi gặp ông, không phải tìm đường chết sao?
"Được, không đi." Cố Cảo Đình sảng khoái nói.
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, liếc anh, chống lại đôi mắt sâu không đáy.
Trong lòng có loại cảm giác quái lạ.
Cô cảm thấy, Cố Cảo Đình như không giống trước kia.
Anh chiều cô hơn.
Hay là, do cô suy nghĩ nhiều?
Đến nhà, Hoắc Vi Vũ đẩy cửa ra, xuống xe.
Cô thấy Cố Cảo Đình cũng xuống theo.
"Đến nhà tôi rồi." Hoắc Vi Vũ nói.
Ý là, anh có thể đi rồi.
"Ừm, tôi đói quá, nấu cho tôi tô mì." Cố Cảo Đình rất tự nhiên nói ra.
Một tay anh đút vào túi áo, đi đến trước mặt cô.
"Không phải nói tôi làm mì rất khó ăn sao?" Hoắc Vi Vũ vạch tội nói.
"Khi đói bụng, cái gì cũng ăn được, ngoại trừ mì, cô còn biết làm cái khác sao?" Cố Cảo Đình liếc xéo cô.
Hoắc Vi Vũ không thèm nhìn anh, ấn thang máy, rũ mắt nói:
"Bên ngoài có rất nhiều nhà hàng, món Tây, Trung Quốc, nước Pháp, Nhật Bản Hàn Quốc, Thái Lan, muốn gì có đó, sẽ có một món phù hợp với anh."
Cửa thang máy mở ra, cô đi vào thang máy, ấn nút.
Trước khi thang máy đóng cửa, Cố Cảo Đình cũng đi vào, bá đạo nói ra:
"Bây giờ tôi muốn ăn mì do cô làm."
"Nếu như tôi không làm?" Hoắc Vi Vũ khiêu khích nói.
"Vậy tôi liền ăn cô." Cố Cảo Đình nghiêm túc nói, giống như chuẩn bị hành động.
Anh rất nguy hiểm, không cần nói cũng biết, khiến người ta không dám tùy tiện lỗ mãng.
Hoắc Vi Vũ quay mặt sang chổ khác, không nói lời nào.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, bầu không khí lập tức đông lại.
Có một loại mập mờ dập dờn trong không gian.
Bỗng nhiên
Cố Cảo Đình quay người, một tay chống ngang đầu cô, ánh mắt thâm thúy nhìn xuống, hơi thở phả vào mặt cô.
Trong mắt của anh, không che dấu dục vọng.
Khuôn mặt tuấn tú tới gần cô.
Lưng Hoắc Vi Vũ cứng ngắc, lông mi run rẩy, tay đặt lên ngực anh, phập phồng theo hô hấp của anh.
Cô có thể cảm giác được tim anh đập "thình thịch", làm ngón tay cô rung động.
Cố Cảo Đình là người đàn ông rất nguy hiểm.
Anh mê hoặc khiến người ta trở tay không kịp, dễ dàng đánh mất chính mình.
"Trong thang máy có camera đấy." Hoắc Vi Vũ nhắc nhỡ.
"Cho nên?" Cố Cảo Đình không thèm quan tâm hỏi.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn anh:
"Chẳng lẽ anh muốn bị phát sóng trực tiếp, cho quần chúng xem không trả tiền, nói không chừng còn tung lên mạng, nếu kỹ thuật của anh không tốt, sẽ bị xoi mói, bị người ta bàn luận."
Cố Cảo Đình lấy điện thoại di động ra, gọi điện, trầm giọng ra lệnh:
"Tắt camera trong thang máy."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô không cánh nào hiểu được anh:
"Anh đi ra một chút, cản trở tôi hít thở không khí, anh cao rất bất thường nha."
Cố Cảo Đình nhìn chằm chằm cô phát cáu.
Lúc Hoắc Vi Vũ muốn mở miệng, anh cúi người hôn lên môi cô.
"Ưm..." Hoắc Vi Vũ kháng nghị.
Một hồi, anh liền buông lỏng cô ra, giống như nghĩ đến cái gì, hỏi thăm:
"Cô nói tôi kỹ thuật gì không tốt?"
Hoắc Vi Vũ dừng một chút, sắc mặt đỏ bừng lên, không muốn nói ra miệng, hỏi ngược lại:
"Anh nói thử xem?"
Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, ánh mắt từ mắ cô, chuyển xuống đôi môi mềm mại của cô, ý vị thâm trường nói ra:
"Lần trước không thể cho cô thoải mái, hôm nay tôi có rất nhiều thời gian."