Chương 227: Buôn dưa lê

Hoắc Vi Vũ khẩn trương, tim đập mạnh.

Cô cười khan vài tiếng, giải thích nói: “Không phải tôi nói, là mọi người buôn dưa lê.”

“Cho nên, cô cảm thấy kỹ thuật tôi tốt?” Cố Cảo Đình hỏi lại, nhếch lên khóe miệng, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, tà tứ lợi hại.

Hoắc Vi Vũ nhớ tới lần đó, anh giúp cô cái kia.

Cô căn bản không thể khống chế suy nghĩ của mình, mặt đỏ bừng.

Trừ bỏ lần đó uống say, cái gì cô cũng không nhớ rõ.

Cô không có kinh nghiệm với những người khác.

Cho nên, cũng không giống vậy.

Nhưng mà, cô mơ hồ cảm thấy, kỹ thuật Cố Cảo Đình hẳn là không tồi.

nếu cô nói kỹ thuật anh tốt, không phải ám chỉ anh tiếp tục chuyện lần trước chưa có làm xong sao?

Nhưng mà, nói anh không được, khẳng định anh sẽ tức giận, kết quả, nói không chừng, cô sẽ thực thảm.

Đinh một tiếng

Thang máy mở ra.

Hoắc Vi Vũ buồn đầu, từ phía dưới cánh tay anh chui ra, nói: “Tôi không biết.”

Còn không có bước ra thang máy, Cố Cảo Đình cầm cánh tay của cô.

Anh lôi kéo, cô đụng vào trong lòng ngực anh.

tay anh ôm eo cô, xoay tròn, đem cô áp tới trong góc.

thân anh cao lớn hoàn toàn bao phủ cô.

trong hơi thở, đều là mùi vị nam tính.

Hoắc Vi Vũ tâm hoảng ý loạn.

“Vậy cô muốn biết sao?” Cố Cảo Đình ý vị thâm trường hỏi

“Không muốn biết.” Hoắc Vi Vũ không cần suy nghĩ trả lời.

“Tôi muốn cho cô biết.” Cố Cảo Đình bá đạo nói.

“Không phải nói, cho tôi thời gian ba ngày sao? Hiện tại một ngày đều chưa có qua đâu.” Hoắc Vi Vũ đàm phán nói.

Cố Cảo Đình đột nhiên trở nên lạnh, không có che dấu tức giận, “chúng ta hiện tại đều lớn, cô lại nói với tôi ba ngày sau, không cảm thấy gây mất hứng sao?”

Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, “kỹ thuật tốt, là làm cho đối phương cái kia đi, mà không phải chính mình cái kia, chính anh cái kia, chỉ có thể chứng minh đối phương kỹ thuật tốt.”

“Cái kia cái gì? Lời nói đều sẽ không nói?” Cố Cảo Đình nhìn xuống cô.

Hoắc Vi Vũ cảm thấy anh là cố ý.

Anh như vậy thông minh, không rõ cô nói chính là cái gì?

Anh chính là cố ý muốn cho cô xấu hổ.

Hoắc Vi Vũ bực bội nói: “Nóng chết. Tránh ra.”

“Cái gì nóng?” Cố Cảo Đình hỏi, đánh giá cô.

Hoắc Vi Vũ xem anh nghiêm trang, nhưng mà, những lời này từ trong miệng của anh ra tới, mang theo ái muội và hàm xúc, làm người mặt đỏ tim đập.

“Trên thân tôi bẩn thỉu dơ dáy, lăn lộn ở thùng rác, cực kỳ thối, tôi muốn tắm rửa.” Hoắc Vi Vũ đẩy anh ra.

Cố Cảo Đình buông tay ra, “nên tắm rửa.”

“Tự tôi tắm.” Hoắc Vi Vũ nhấn mạnh.

“Chưa nói giúp cô tắm.” Cố Cảo Đình xoay người, từ trong thang máy đi ra ngoài.

Hoắc Vi Vũ cạn lời, cúi đầu đi theo ra tới.

Cô nhìn đến bọn trung tá Thượng đã ở đó, chỉnh tề đứng ở cửa phòng cô.

“ chừng nào anh đi?” Hoắc Vi Vũ thúc giục nói.

“Tôi ăn mì xong, nhìn cô uống thuốc rồi sẽ đi.”

“không phải thuốc anh đều đã mang đi sao? uống thuốc cái gì!” Hoắc Vi Vũ âm dương quái khí nói xoay mặt.

Ngày đó, lúc anh dọn đồ đi, thật ra thực quyết liệt.

Người không có, thuốc không có, kem đánh răng bàn chải đánh răng đều không có.

Cố Cảo Đình dừng lại bước chân, khó hiểu liếc Hoắc Vi Vũ một cái, ánh mắt chậm rãi phóng tới trên mặt trung tá Thượng.

Trung tá Thượng biết chính mình gặp xui xẻo.

Thà rằng đắc tội tư lệnh, cũng không cần đắc tội phụ nữ của tư lệnh.

sắc mặt anh tái nhợt tiến lên một bước, giải thích: “lần trước tôi đem đồ vật tư lệnh để ở nơi này cầm đi rửa sạch, khả năng, nhất thời không cẩn thận, cầm thuốc đi.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện