Chương 381: Cho mặt mũi mà còn lên mặt, đánh tốt lắm
Khuê Tử Anh chống lại ánh mắt Cố Cảo Đình, càng thêm xác định suy đoán của mình.
Cô ta nâng cằm lên nhìn Lâm Thừa Ân, "Hai người không phải là người yêu sao? không phải đã làm rồi sao? Trên người cô ta khắp nơi đều là dấu vết của anh, thì chỉ một nụ hôn cũng không có gì, ngay cả hôn cũng không dám, như vậy, khẳng định hai người không phải người yêu, Lâm Thừa Ân, tôi không phải người dễ khi dễ đâu."
Ánh mắt mọi người đặt ở trên người Lâm Thừa Ân.
Trong mắt Mai Tướng quân hiện lên ánh sáng, lập tức mặt mày hớn hở, châm ngòi thổi gió nói: "Cố Cảo Đình, người phụ nữ cậu yêu mến đứng ở trước mặt của cậu, để cho người đàn ông khác hôn, cậu còn không chịu thừa nhận, thật không tốt đâu."
Cố Cảo Đình buộc chặt cằm, nhìn như bình tĩnh, trong mắt đã sớm sóng ngầm mãnh liệt.
"Tôi đảm bảo để cho Lâm Trung Kiệt bình an vô sự." Cố Cảo Đình thấp giọng nói.
Hoắc Vi Vũ nghe rất rõ ràng.
Anh là đang hứa hẹn chuyện mà cô lo lắng nhất sao?
Cô biết, anh không muốn nhịn.
Anh giúp cô, bảo vệ cô, làm thật nhiều vì cô, cũng đã nhịn rất nhiều.
Có điều cô bị người xung quanh nhận đinh là bắt cá hai tay, chuyện đó thì có gì đâu.
Những người kia, cô lại không biết.
Trong lòng cân bằng một chút, Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng lên tiếng, "Ừm."
"Cha tôi không cần loại người như anh bảo vệ." Lâm Thừa Ân lạnh lùng nói.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp một chút, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thừa Ân.
Khóe miệng Lâm Thừa Ân giật giật.
Bản thân anh ta lón lên rất tuấn tú, cười rộ lên, có thể lấy từ khuynh quốc khuynh thành để hình dung cũng không quá phận.
Chẳng qua ánh mắt anh ta nhìn Khuê Tử Anh lại vô cùng lạnh lùng, tràn đầy chán ghét.
"Tôi khi dễ cô khi nào? Là ám chỉ sai lầm của cô, hay là làm tổn thương tình cảm của cô, nếu như tôi nhớ không sai, tôi không nói quá hai câu với cô?" Lâm Thừa Ân hỏi.
"Anh tìm người phụ nữ khác đóng giả bạn gái không phải là khi dễ sao?" Khuê Tử Anh không bình tĩnh chỉ trích Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Tôi và Tiểu Vũ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vốn chính là thanh mai trúc mã, cô có thể hỏi mấy người xung quanh, hỏi những người biết chúng tôi, ai cũng biết." vẻ mặt Lâm Thừa Ân xanh mét nói.
"Nếu là thanh mai trúc mã, vì sao không dám hôn?" Khuê Tử Anh chất vấn.
"Hôn môi thì là người yêu sao? Bây giờ rất nhiều nam nữ, lần đầu gặp mặt, bọn họ đã lăn đến trên người thân mật, bọn họ là người yêu sao? Tôi chỉ thích cô ấy, ngoại trừ co ấy, kiếp này không cưới." Lâm Thừa Ân rõ ràng nói.
Anh xoay người, đối diện Hoắc Vi Vũ, dịu dàng nói: "Tiểu Vũ, chúng ta về nhà."
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm vào Lâm Thừa Ân.
Chân như là mọc rể rồi, xác định trên mặt đất.
Câu nói kia của anh: Tôi chỉ thích cô ấy, ngoài trừ cô ấy, kiếp này không cưới.
Nói rất chân thật, chân thật ngay cả cô cũng đã tin tưởng.
Rõ ràng bọn họ chỉ đóng giả, Lâm Thừa Ân cũng biết người cô thích là Cố Cảo Đình, vì sao còn ở trước mặt mọi người nói lời như vậy, sau này anh sẽ làm thế nào đây.
Lâm Thừa Ân nhìn Hoắc Vi Vũ không hề động, cầm tay của cô kéo đi.
Cố Cảo Đình nhanh hơn một bước kéo cánh tay Hoắc Vi Vũ qua, đề phòng nhìn về phía Lâm Thừa Ân, "Tôi đưa cô ấy trở về."
"Không cần anh đưa, Tiểu Vũ, tới đây." Lâm Thừa Ân trầm giọng nói, trong mắt sát khí rất nặng nhìn về phía Cố Cảo Đình.
Lần đầu tiên Hoắc Vi Vũ nhìn thấy Lâm Thừa Ân như vậy, cùng với Lâm Thừa Ân bình thường nho nhã tuấn dật hoàn toàn khác nhau.
"Tiểu Vũ." Dì Lâm cũng tới đây, ôn hòa cười nói: "Để con chịu ủy khuất, thật xin lỗi, chúng ta về nhà."
"Tiểu Vũ, chúng ta về nhà." Lâm Trung Kiệt cũng đứng ở bên cạnh Lâm Thừa Ân nói.