Chương 386: Bí mật long trời lở đất
"Con nhớ mình còn một số chuyện quan trọng, bác Lưu, con muốn về trước." Hoắc Vi Vũ đỏ mắt nói ra.
Cô hoảng hốt xoay người.
Lâm Thừa Ân nắm cánh tay của Hoắc Vi Vũ, trầm giọng nói:
"Nếu không nghe, làm ra những chuyện sai lầm, em sẽ hối hận đến chết, tiểu Vũ, em muốn lừa mình dối người sao? Hoắc Vi Vũ quả quyết, yêu ghét rõ ràng đi đâu mất rồi?"
Còn chưa nghe được chân tướng, chỉ nghe những lời này, lòng của cô như bóp chặt.
Cô sợ sau khi biết chân tướng, sẽ không chịu nổi.
Cúi thấp đầu, nắm chặt tay.
Lâm Thừa Ân nhìn Lưu Cương Yếu:
"Bác Lưu, người nói đi."
"Cũng do bác không cẩn thận, cùng ngày đó trong bệnh viện nhận được một cái túi, phía dưới viết tên của ba con, bác ký nhận, đặt ở văn phòng ba con. Đột nhiên xuất hiện một nhóm quân nhân, mở túi ra, nói là vật phẩm trọng yếu trong quân đội. Ngay sau đó, bác và Hoắc Viện trưởng bị mang đến quân khu, gặp được Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình nói, muốn ba ba con gả con cho anh ta, chuyện này sẽ lắng lại, nếu không, sẽ xử lý theo quân pháp.
Nếu ra tòa án quân sự, ba ba con sẽ bị người ta phán là gián điệp.
Đắc tội Cố Cảo Đình, chẳng những nhà tan cửa nát, thậm chí là danh dự cũng bị hủy.
Hoắc gia là người trung thành, Hoắc lão gia càng hết sức trung thành, quyết tâm muốn con cái đời sau vinh quang.
Ba ba của con không muốn Hoắc gia bị hủy trên tay anh ta.
Nên ông mới buộc con gả cho Cố Cảo Đình.
Con vừa đi, Cố Cảo Đình liền đến, lúc ba ba của con quỳ trên mặt đất thỉnh cầu, bệnh tim phát tác, được đưa đi bệnh viện, không cứu được. Cố Cảo Đình thấy ba con chết rồi, không cách nào ép buộc, chuyện này cũng không giải quyết được. Bác sợ Cố Cảo Đình sẽ nhắm vào bác, liền chủ động xin hạ chức, đi Bắc Hải, làm bác sĩ của 24 hào hải quân." Lưu Cương Yếu nói.
Trong đầu Hoắc Vi Vũ ông ông, lông mi khẽ run, ẩn nhẫn nước mắt, không cho chảy ra.
Cái chân tướng này, so với tưởng tượng của cô càng tàn nhẫn hơn.
Thế giới của cô vừa mở ra một cánh cửa sổ.
Có một vệt ánh sáng, chiếu sáng phương hướng cho cô tiến lên.
Còn chưa đụng đến được ánh sáng, lại rơi xuống vực thẳm đen tối một lần nữa.
Trước mặt cô, không phải ánh sáng mà là đao kiếm sắc bén.
Cô bất lực tiếp nhận, thật bất lực tiếp nhận.
Trong cơ thể, giống như hồng thủy cuồn cuộn, cọ rửa thế giới của cô.
Cô tình nguyện trực tiếp bị chết đuối, cũng không muốn giống như bây giờ.
"Em không tin, Thừa Ân, em không tin, khi đó Cố Cảo Đình rất ghét em, tại sao anh ta lại cưới em, em cùng anh ta cơ bản không nói được vài câu." Hoắc Vi Vũ kích động hỏi.
"Em cũng biết anh ta chán ghét em, Cố Cảo Đình làm bất cứ chuyện gì đều có động cơ, nhất định là có bí mật, mặc kệ đó là bí mật gì, anh ta chính là người hại chết ba ba của em, em thật muốn thích hung thủ giết ba ba của mình, muốn gả cho anh ta sao?" Lâm Thừa Ân cao giọng nói.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu:
"Em không tin, em không tin! Sao lại như thế được?"
"Tiểu Vũ, bác nghi ngờ vật kia là do Cố Cảo Đình gửi đến, nếu không phải vậy, thì sao vừa gửi đến đã có quân nhân tiến vào, còn có, thời điểm ba ba của con phát tác bệnh tim, bác cũng ở đó, bác dùng tính mạng thề với con, lời bác nói không có nữa câu lừa dối." Lưu Cương Yếu thận trọng nói.
(*) Rối loạn stress sau sang chấn hay Hậu chấn tâm lý (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau khi sự kiện đã kết thúc từ lâu.