Chương 402: Cố Cảo Đình, cho dù đã thất bại, em cũng gả cho anh
Trái tim Hoắc Vi Vũ giống như bị thắt chặt, vừa chua vừa chat mà thấm vào trong máu.
Từ ngày hôm qua đến bây giờ Cố Cảo Đình ngay cả thời gian ngủ cũng không có, anh còn ngồi máy bay bốn tiếng để đến ăn cơm với cô.
Cô có chút tức giận anh không thương tiếc cho mình như vậy, nhưng càng đau lòng nhiều hơn.
Vì cô anh trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, càng cường đại, càng thành cái đinh trong mắt người khác.
Tổng thống và Phó Thống liên thủ với nhau rồi, đây chính là chứng minh, bọn họ kiêng kị anh, chèn ép anh, thông đồng với nhau đối phó anh.
Người thắng làm vua, người thua làm giặc.
Quả thật không dám tưởng tượng, nếu như cuộc tuyển cử này Cố Cảo Đình thua, sẽ gặp phải chuyện gì.
"Trung tá Thượng, anh nói cho Cố Cảo Đình, cho dù thất bại, tôi cũng sẽ gả cho anhh ấy." Hoắc Vi Vũ cẩn thận nói, trong mắt đầy kiên định.
"Cô thật sự nguyện ý gả cho tư lệnh sao?" Trung tá Thượng nở nụ cười, vì tư lệnh thở dài một hơi.
"Ừ." Hoắc Vi Vũ đáp.
"Tư lệnh nhất định sẽ vô cùng vui vẻ." trung tá Thượng cúp máy, xoay người đi vào phòng họp, gõ cửa.
Cố Cảo Đình đang nói chiến lược bố trí, trong mắt không có mất đi nhìn về phía Thượng trung tá, ánh mắt sắc bén lộ ra một cảm giác kiến huyết phong hầu ( thấy máu đóng yết hầu, nôm na là thấy máu sẽ chết ah) ác liệt lăng lệ.
"Tư lệnh, tôi có chuyện muốn nói với ngài." Trung tá Thượng nhỏ giọng nói.
"Ngày mai rồi hãy nói." Cố Cảo Đình lạnh giọng cự tuyệt nói.
"Về Hoắc Vi Vũ đấy." Trung tá Thượng nhắc nhở.
Cố Cảo Đình có chút dừng lại, xoay người, đi ra phòng họp, nhíu mày hỏi: "Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?"
"Vừa rồi cô ấy điện thoại tới đây, nói cho dù lần này thất bại, cô ấy cũng sẽ gả cho tư lệnh." Trung tá Thượng có cảm giác vui mừng đến phát khóc.
Cố Cảo Đình thâm sâu nhìn chằm chằm vào phía xa, khóe miệng có chút giơ lên, kiên định mà tự tin, "Vậy tôi càng không thể làm cho cô ấy thất vọng rồi, nghe tôi phân phó, bắt đầu áp dụng kế hoạch."
"Vâng." Trung tá Thượng lập tức đi làm.
Quán cà phê
Bên trong có giai điệu âm nhạc rất êm tai, thư giãn làm thoải mái thần kinh người.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ lại nặng nề, như có một tảng đá đè nặng, áp xuống có chút không thở nổi.
Hoắc Thuần ngồi xuống đối diện cô, đeo kính râm, có chút vui sướng khi người gặp họa nhìn cô, giơ lên nụ cười chanh chua, "Muốn hỏi cái gì, thì mau hỏi đi."
"Cô biết Cố Cảo Đình bức tử ba của tôi, vì sao không nói cho tôi biết?" Hoắc Vi Vũ nói thẳng mà hỏi.
"Lúc trước không có nghĩ tới, hôm nay nghe Ngụy Ngạn Khang nói tới việc này, tôi mới nhớ tới mình có chúp được một tấm hình." Hoắc Thuần bình tĩnh nói.
"Tại sao lại ở bệnh viện quân khu?" Ánh mắt Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm cô hỏi.
"Tôi đi tìm ba của tôi, vừa vặn gặp được anh ta." Hoắc Thuần rất tự nhiên nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn khuôn mặt dương dương tự đắc của cô ta, không nhìn ra sơ hở, yêu cầu nói: "Tôi muốn xem hình."
Hoắc Thuần không chút lo lắng, lấy di động ra, mở khóa máy, đưa cho Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nặng nề nhìn ảnh chụp Cố Cảo Đình.
Là bệnh viện quân khu, là anh, ngay cả trong mắt của anh đều là ảnh ngược của đại sảnh bệnh viện.
"Cô thấy rõ không, không có dấu vết pts, hơn nữa, tôi còn đúng lúc chụp được một y tá, y tá này tôi đã giúp cô hỏi thăm, cô ta là y tá trưởng khoa tim, nếu cô không tin, có thể đi hỏi cô ta, đừng cho là tôi cố ý tính kế cô." Hoắc Thuần đắc ý hả hê nói.
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật lạnh nhạt."Không sao, tôi vừa vặn cũng tính kế cô, chúng ta có thể coi như huề nhau."
Hoắc Thuần cả kinh, "Cô có ý gì?"
"Rất nhanh thôi, cô sẽ biết." Hoắc Vi Vũ nói.