Chương 069

Chương 69: Thơ

Vị chủ quan Liễu Đại Thiện Nhân ngồi chính giữa ho khan một tiếng, đứng lên nói: “Trước so qua cầm kì, kết quả như thế nào chúng ta không cần phải nói, mọi người cũng đã biết, còn chủ đề lần này là thơ, dựa theo quy tắc cũ, mỗi đề sẽ cho hai chữ, người thi sẽ phải làm hai câu thơ, nhưng hôm nay chúng ta đã quyết định không theo quy tắc cũ nữa, sẽ có sự đổi mới, hôm nay chủ đề thứ ba cũng là thơ nhưng nội dung đa dạng, chúng ta sẽ chú ý đến phần từ đối trong hai câu thơ, tuy rằng từ đối đơn giản, nhưng trong đó lại ẩn giấu thâm ý văn học, cho nên bốn vị cũng không nên coi thường.”

Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu thấy Liễu Đại Thiện Nhân run rẩy đứng ở đó, lần đầu tiên cảm thấy người này thiện lương lại có một loại khí chất khó tả, người quả thực như phi tiên giáng trần, mà so với bộ dáng của một vị tiên, có thể nói là còn đẹp hơn, vốn nghĩ viết chữ là chết chắc rồi, hiện tại lại không cần nữa, Liễu Đại Thiện Nhân, ta thật sự là yêu ông chết mất thôi.

Quanh co một hồi, Lục Tiểu Thanh nóng lòng muốn thử, liên tục vẫy tay tứ phương, không nghĩ tới động tác tiêu sái suất khí như thế lại đưa tới tiếng cười của mọi người, a, đã quên, làm người phải khiêm tốn, khiêm tốn.

Liễu Đại Thiện Nhân bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh một cái, nói tiếp: “Về phần từ đối này, chúng tôi không bắt bẻ nhiều lắm, chỉ là tuyệt đối tránh những câu đã được lưu truyền từ xưa tới nay, không được giống, như vậy chỉ đành dựa vào khả năng của bốn người các vị.”

Sau khi Dương đại tài tử, Quách gia nhị thiếu, Minh Đại Sinh tài tử, Lục đại công tử ngồi xuống chỗ của mình, lão nhân tóc hoa râm ngồi bên cạnh Liễu đại thiện nhân đứng lên nói: “Câu đối thứ nhất.” Một tay vung lên, liền thấy một tiểu đồng tử đi ra, trình ra một vế trên sớm đã được chuẩn bị tốt, vài chữ rồng bay phượng múa khá to, nét chữ thoăn thoắt, dứt khoát, thấy được thư pháp của người này tốt hiếm có.

Lục Tiểu Thanh vừa thấy lập tức lo lắng, đây là chữ gì vậy? Ta không biết. Liếc mắt nhìn ba người bên cạnh đã suy nghĩ thật lâu, xoa xoa hai tay nói: “Ta bị cận thị a..., mắt không tốt nên thấy không rõ lắm, phiền toái đọc giùm được không?”

Lý Quỳnh ngẩn ngơ nói: “Tiểu ca mắt không tốt từ khi nào? Người không phải cái gì cũng đều thấy rõ sao? Hiện tại chữ lớn như vậy, người lại nói nhìn không thấy?”

Ngô Lệ Hoa cũng không hiểu, lắc đầu nói: “Không rõ đại ca muốn làm cái gì?”

Lý Quân Hiên cũng có chút nghi hoặc, nhìn sang lại thấy Hồng Ngọc đang che miệng cười đến nước mắt đều chảy ra, cười hỏi: “Hồng Ngọc, ngươi biết đại ca ngươi đang làm cái gì không?”

Hồng Ngọc nghe Lý Quân Hiên hỏi, lại thấy Lý Quỳnh cùng Ngô Lệ Hoa đều nhìn về phía mình, khóe miệng cười nói: “Đại ca không phải đang làm cái gì, đại ca chính là không... biết chữ mà thôi.”

Lý Quân Hiên đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo khóe miệng càng kéo cao, nửa ngày cười ha ha nói: “Ta thật sự chết với nàng, lần trước thấy nàng văn thơ tốt như vậy, nghĩ là nàng từng đọc qua tứ thư ngũ kinh, xuất khẩu thành thơ, là đại tài nữ, lại không nghĩ rằng nàng ngay cả chữ cũng không biết, ha ha, không biết mấy câu thơ trước kia là ở đâu ra nữa, ta cư nhiên cũng bị nàng che mắt mất rồi, ha ha ha ha.”

Ngô Lệ Hoa dở khóc dở cười nói: “Đã như thế, nàng còn dám tới tham gia đại hội này mới chết chứ, ta xem đại ca của chúng ta thật đúng là muốn tiền đến điên rồi, trời ạ, sao ta lại đề cử nàng vào chung kết này a, nàng quả thực chính là muốn phá đám mà.”

Lý Quỳnh hoàn toàn không kìm được, cười đến muốn nằm cả trên sàn, ôm bụng kêu đau, nàng cười đến đau sốc hông nói: “Tiểu ca chính là tiểu ca, cho tới bây giờ vẫn đều không giống với người khác, muội sớm nói qua tiểu ca là một kẻ quái thai, một nhân vật như thế, muội nghĩ khắp Đại Đường này có kiếm cũng không thấy người nào có thể so sánh với tiểu ca.”

Mấy người bên này đang cảm thán, lão nhân tóc hoa râm tóc kia trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh một cái, nhưng vẫn đọc: “Nước rượu lạnh, một giọt nước, hai giọt nước, ba giọt nước.”

Hãn, ta còn tưởng câu đối gì khó lắm, ta đã từng nghe qua nên căn bản không cần tự hỏi, Lục Tiểu Thanh giơ lên lệnh bài nói: “Hoa đinh hương, trăm khóm hoa, ngàn khóm hoa, vạn khóm hoa.”

Hiện trường vốn đang nháo loạn rừng rực, lập tức yên tĩnh, vô số ánh mắt nhất tề bắn phá về phía Lục Tiểu Thanh, ba người đang ngồi tự hỏi bên cạnh, khó tin ngẩng đầu nhìn Lục Tiểu Thanh, thiên tài a, đây chính là một câu thiên cổ tuyệt đối a, vài thập niên qua không ai đối được, tinh tế nhất phẩm, đối ngay cả bên trong, bên ngoài đều hợp tình hợp lý.

Lão nhân tóc hoa râm vốn vẻ mặt khinh bỉ, trợn mắt nhìn Lục Tiểu Thanh, thì thào thuật lại một lần nói: “Hoa đinh hương, trăm khóm hoa, ngàn khóm hoa, vạn khóm hoa. Tốt, rất tinh tế, câu hay, đối hay.” Ánh mắt nhìn Lục Tiểu Thanh thay đổi, vẻ mặt tươi cười nói: “Đối hay, câu đối lão phu nhiều năm suy nghĩ khổ tâm như vậy, hôm nay lại gặp được người tài ba chỉ giáo, đây quả là may mắn của lão phu.”

Người ở đây đa phần là người đọc cũng không ít sách, có thể biết được câu thiên cổ tuyệt đối này, vừa nghe Lục Tiểu Thanh đối, lại nghe vị trọng tài nói như thế, không khỏi nhìn Lục Tiểu Thanh với cặp mắt khác xưa, Lục Tiểu Thanh ngồi ở giữa, khẽ phe phẩy quạt giấy, khí suất lãnh khốc lại như đùa giỡn, không biết bao nhiêu các đại nương, đại tỷ, tiểu muội xung quanh bị dáng vẻ đó của nàng làm ê mệt.

Lục Tiểu Thanh đắc ý dào dạt thầm nghĩ: “Cuối cùng có thể có mặt mũi, bằng không về sau thực ngượng ngùng khi xuất môn.” Vừa nghĩ vừa đắc ý, vứt cho bọn Lý Quân Hiên một nhìn mị lực, Lý Quân Hiên ha ha cười không tiếng động nói: “Bắt chước người.”

Lục Tiểu Thanh vừa thấy khẩu hình của Lý Quân Hiên, nhất thời trừng mắt, lại thấy Hồng Ngọc vẫn đang cười nàng, tiểu phản nghịch, dám nói ra bí mật của tỷ tỷ ngươi, để cho trở về ta tính sổ với ngươi thế nào.

Lạnh lùng hung hăng trừng Hồng Ngọc, lão nhân tóc hoa râm tươi cười nói: “Lục công tử chú ý, câu đối thứ hai.” Vừa nói vừa nhìn đến vế trên của câu đối, không chờ Lục Tiểu Thanh mở miệng, trực tiếp đọc: “Tứ khẩu tâm tư, tư quân, tư quốc, tư xã tắc.”

Lục Tiểu Thanh không chút nghĩ ngợi nói: “Bát mục đồng thưởng, thưởng phong, thưởng nguyệt, thưởng thu hương.”

Vị chủ quản Liễu Đại Thiện Nhân trên đài cao hứng đứng dậy khen: “Đối hay, đối hay, khó tin rằng ngươi chỉ thuận miệng không cần nghĩ ngợi mà lại đối hay như thế, Lục công tử thật là người đại tài, lão Đỗ, người thắng trong đại hội hôm nay đã rõ.”

Lục Tiểu Thanh ha ha cười nhận lấy nói: “Quá khen, quá khen.”

Lão nhân bị Liễu Đại Thiện Nhân gọi là lão Đỗ kích động gật đầu liên tục nói: “Nói không sai, hai câu đối của Lục công tử là khúc mắc nhiều năm của lão phu, bất quá, Lục công tử, thu hương kia là cái gì vậy, có thể thưởng sao?”

Hắc hắc, trực tiếp mượn lại lời kịch kinh điển của Châu Tinh Trì, Lục Tiểu Thanh ho khan hai tiếng nói: “Thu hương này, ở quê của ta là một loại...... Hoa danh, hoa danh a.”

Lão Đỗ ồ một tiếng lập tức nói: “Lục công tử, đây là câu đối thứ ba, ngươi chú ý nghe cho kỹ nha.” Lão Đỗ này cũng thật là, chỉ là đối được hai câu đối thôi, liền kích động như vậy, trực tiếp không nhìn đến sự tồn tại của ba người còn lại, Lục Tiểu Thanh cũng mặc kệ không suy nghĩ nhiều như vậy, phe phẩy quạt, phong độ nói: “Mời.”

Lúc này Dương đại tài tử cùng hai người khác chờ cũng không muốn bị người khác bỏ qua, xoay người nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Thanh, vừa mừng vừa sợ chờ câu đối tiếp theo của Lục Tiểu Thanh. Người xung quanh ngóng cổ nhìn Lục Tiểu Thanh, chuẩn bị nghe thêm câu đối kinh điển từ trong miệng hắn nói ra.

Lão Đỗ không đợi đồng tử mở phong thư, liền nói: “Trung thu trăng tròn, mười sáu ngày rằm, hàng năm trăng tròn tiếp ngày rằm.”

“Giao thừa cuối năm, tân niên năm đầu, hàng năm cuối năm tiếp năm đầu.” Không dừng một giây, trực tiếp thanh thoát trả lời.

Lão Đỗ cả kinh, vui vẻ nói tiếp: “Câu đối cuối cùng, đây chính là danh đối vài ngày trước truyền khắp Giang Nam, vô số Giang Nam chi sĩ không thể đối được, chính là tuyệt đối trong tuyệt đối, Lục công tử, ngươi nên nghe kỹ. ‘Cầm sắt tỳ bà, bát đại vương, vương vương tại thượng’.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện