Q3 - Chương 190: Kẻ ngoài cuộc
Nhìn Cattleya lặng thinh, Klein bỗng hơi ái ngại.
Hắn chẳng nói gì thêm mà quay người nhảy khỏi tảng đá, bước tới cánh cửa mở một nửa – lối đi dẫn vào tu viện đen.
Các dãy nhà và tháp cao vây kín quanh quảng trường. Mặt đất sót lại dấu vết của chiến tranh như các tàn lửa nằm rải rác, vô vàn mũi tên khổng lồ găm khắp nơi với phần đuôi gãy lung lay theo gió.
Frank Lee vẫn đang đào hố trồng thứ gì đó, song bên chân anh ta không phải thức ăn mà là một bãi máu thịt nhão nhoét.
“Anh định làm thí nghiệm gì với chúng?” Đi ngang qua, Klein không kìm mình được phải hỏi một câu.
Frank hào hứng cười nói:
“Nhiều lắm luôn!
Chẳng hạn như, tất cả những gì tôi cần là một con trâu có thể thỏa mãn nhu cầu về thịt của toàn bộ thuyền viên. Mỗi lần cắt một bộ phận là nó lại tự mọc ra như mới!”
…Sao cứ phải là trâu vậy? Klein nhất thời câm nín, chỉ đành vẽ một mặt trăng đỏ trong lòng.
Dọc đường đi đến đại sảnh chứa đầy các bích họa, hắn lại gặp hoa tiêu Otolov đang ngồi trên nền đất, Nina uống say mèm sắp thoát y đến nơi, Heath Doyle im lìm trốn trong bóng tối của một góc nhà.
Không biết tự lúc nào, Anderson Hoods đã cụ thể hóa một cái ghế bành và thư thả ngồi vào, quan sát các bích họa thần thánh mang phong cách tôn giáo trên trần nhà mái vòm.
“Hầy, cuối cùng cũng sắp rời khỏi cái vùng biển chết giẫm này rồi. Chắc chỉ hai hay ba lần luân phiên đêm trưa nữa thôi!” Nhìn thấy Gehrman Sparrow từ đằng xa tiến tới, ‘Thợ Săn Mạnh Nhất’ thở dài từ tận đáy lòng, “Miễn là thành công thoát khỏi đây, mình sẽ chẳng phải lo về bất cứ vấn đề còn tồn đọng nào nữa.”
Klein vốn định bảo Anderson ngậm miệng vào, nhưng nghe như thể anh chỉ đang tự nói với bản thân chứ không dính dáng đến người khác, hắn cũng bỏ qua mà thuận miệng hỏi:
“Ngươi là người Intis à?”
“Rưa rứa vậy. Cha tôi là người Intis, còn mẹ tôi là người Segar.” Anderson trả lời với tâm thế cực kỳ muốn tán gẫu.
Klein tiếp tục tiến thêm vài bước:
“Vậy tôn giáo ngươi tín ngưỡng là Mặt Trời Rực Chói Vĩnh Hằng, Thần Hơi Nước Và Máy Móc, hay Thần Tri Thức Và Trí Tuệ?”
Vẻ mặt Anderson bỗng chốc hơi kỳ cục:
“Tôi vốn tín ngưỡng Thần Tri Thức Và Trí Tuệ, nhưng mục sư của bọn họ khó chịu bỏ xừ ra. Chỉ vì tôi lỡ tạch bài kiểm tra thôi mà họ dám làm lơ gương mặt đẹp trai phổ biến này, còn dám đối xử với tôi như rác nữa chứ. Phì! Chẳng qua là tôi học lệch tí thôi, chứ trí thông minh của tôi thuộc hàng thượng thừa nhá! Mắt thẩm mỹ và kiến thức hội họa cơ bản của tôi hơi bị xuất chúng đấy! Haha, trước khi trở thành thợ săn, ước mơ của tôi là làm họa sĩ á.
Tất nhiên là sau khi ra biển, ít nhiều gì cũng sẽ tin vào Chúa Tể Bão Táp.”
Nghe Anderson kể lại, Klein bỗng nghĩ ra một câu đùa — “Rất có thể mục sư của Thần Tri Thức Và Trí Tuệ sẽ bảo: Trượt bài kiểm tra sao? Đứa nhóc này vô vọng rồi, chôn nó.”
Hắn muốn dẫn dắt Anderson sang chủ đề về cuộc sống thợ săn của anh, vì dù gì trong thế giới mơ này, ngoài ‘Nữ Vương Thần Bí’ ra thì chỉ có mỗi anh sở hữu khả năng giao tiếp bình thường. Nhưng đúng lúc ấy, một tiếng mở cửa ken két vang lên.
Từ sâu trong đại sảnh chứa đầy bích họa, tiếng cửa mở vang lên ken két!
Cái tên Anderson này vừa mới bảo miễn là thành công thoát khỏi nơi đây xong… Klein tê cả da đầu, không cảm xúc nhìn về vị trí phát ra âm thanh.
Ngay sau đó, hắn trông thấy một người đàn ông mặc áo sợi đay ngắn chạy vụt ra từ sâu bên trong đại sảnh bích họa và hướng thẳng tới chỗ họ.
Ông ta có một mái tóc đen nhánh sáng bóng, song gương mặt lại hằn sâu các nếp nhăn như thể đã phải gánh chịu bao cơ cực.
Hắc Thánh Giả Leomaster! Nhân cách thiện của Leomaster! Klein nhận ra đối phương, cũng lập tức phát giác một bóng người cao lớn xuất hiện ở sâu trong đại sảnh bích họa.
Bóng dáng ấy khoác một bộ giáp đen huyền dày nặng, hai hốc mắt lóe lên sắc sáng đỏ rực.
Y nắm trong tay một thanh cự kiếm thẳng, hùng hổ đuổi theo Leomaster phía trước.
Kịch! Kịch! Kịch!
Đôi giày giáp của y liên tục đập chan chát trên nền nhà, phát ra âm thanh sắc bén và dồn dập.
Leomaster thật! Nhân cách chính của Hắc Thánh Giả! Trông hai bóng người đang càng lúc càng gần, Klein vô thức quay người và vội vàng rút lui.
Hắn lập tức treo người trên bức tường đại sảnh rồi nhận ra, không biết tự bao giờ Anderson cũng đã nhảy khỏi ghế bành và dán mình lên bức tường đối diện.
Cảm nhận được ánh mắt của Gehrman Sparrow, Anderson nhếch mép, nở nụ cười kiểu “Hóa ra anh cũng như tôi thôi à”.
Ai giống ngươi? Còn lâu ta mới hèn thế nhé. Nếu không có ngươi ở đây, ta đã rút Quyền Trượng Hải Thần ra đại chiến tám trăm hiệp với Hắc Thánh Giả rồi! Cơ mà mình vẫn luôn tự hỏi, nếu mình giúp Leomaster thiện giết chết nhân cách chính của y trong mơ, thì thế giới hiện thực sẽ thay đổi ra sao nhỉ…
Ừm, ngoài kia có thuyền viên Tàu Tương Lai. Nếu nhân cách chính của Leomaster thực sự phát điên, ‘Nữ Vương Thần Bí’ sẽ ra tay thôi…
Việc hai kẻ này rời khỏi giấc mơ của bản thân và chạy ra tới đây chẳng có vẻ gì là trùng hợp cả… Ở thế giới hiện thực, hai bên đã rất gần rồi sao? Chẳng lẽ ai đó đã dẫn dắt Leomaster thiện qua đây, ‘Nữ Vương Thần Bí’ chăng? Vô số ý tưởng xoay vòng vòng trong tâm trí Klein.
Leomaster mặc áo ngắn bằng sợi đay trông thấy có người đằng trước, toan mở miệng kêu cứu, nhưng chỉ trong chớp mắt đã chứng kiến họ đều vọt qua hai rìa đại sảnh để tránh thoát, làm bộ mắt nhắm tai ngơ.
“…” Ông ta tiếp tục liều mạng chạy khỏi đại sảnh chứa đầy bích họa.
Sắc đỏ lập lòe trong đôi mắt kỵ sĩ mặc giáp đen tối dần. Y theo sát mục tiêu, hoàn toàn ngó lơ Klein và Anderson đang treo mình trên hai bên tường sảnh.
Ngay sau khi hai kẻ đó biến mất khỏi đại sảnh, với suy đoán gì đó trong đầu, Klein dứt khoát sải bước, đuổi vụt theo như một con báo săn.
“…” Anderson giơ tay phải ra nhưng chỉ tóm vào không khí, không kịp cản Gehrman Sparrow lại.
“Nãy tên này vẫn còn lý trí lắm mà, sao giờ tự dưng lên cơn điên rồi? Hắn phát hiện ra cái gì chăng? Người gì đâu mà khó hiểu quá à…” Nhìn quảng trường bên ngoài, Anderson chần chừ một chút rồi vẫn chọn đi theo.
Cuộc rượt đuổi kéo dài ra khỏi bên ngoài tu viện đen và đến gần khu vực có ‘Thượng Tướng Ánh Sao’. Klein trông thấy Leomaster chạy quanh một tảng đá khổng lồ để trốn tránh nhân cách chính. Đồng thời ông ta cũng nhân cơ hội nhìn ra hình chiếu của Vương đình Cự Nhân ở phía ngọn núi đối diện, khẩn cầu bằng tiếng Hermes cổ:
“Hỡi Chúa sáng tạo hết thảy;
Ngài là đấng toàn trí toàn năng…”
Lại chạy thêm một vòng nữa, Leomaster thiện tiếp tục tụng niệm:
“Ngài là nguồn gốc của mọi điều vĩ đại, ngài là khởi đầu, cũng là kết thúc;
Ngài là thần của các vị thần, ngài là kẻ chi phối của Tinh giới mênh mông!”
Đoạn tôn danh vừa được xướng lên, biển mây vô ngần chia cách hai ngọn núi đột ngột khuấy động. Chúng chầm chậm tách ra, để lộ một vực thẳm sâu hun hút.
Ở nơi xa, hình chiếu của Vương đình Cự Nhân trên ngọn núi đối diện thình lình nuốt chửng lấy hoàng hôn đông cứng!
Song, không còn gì xảy ra nữa.
Klein lờ mờ nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn những tòa nhà gần lối vào tu viện đen. Hắn trông thấy đằng sau ô cửa sổ sát đất sạch sẽ kia, ‘Nữ Vương Thần Bí’ Bernadette xinh đẹp mà xa cách đứng đó, trầm ngâm quan sát toàn bộ mọi chuyện.
Người khiến Leomaster thiện thoát khỏi giấc mơ của bản thân và chạy đến đây đúng là cô ta thật rồi… Nếu “Kẻ Lắng Nghe” của Hội Cực Quang có thể mang nhóc Jack tới “Vùng đất bị Thần bỏ rơi”, thì rất có thể Hắc Thánh Giả cũng làm được! Khi đã cùng đường và thấy trước mặt là hình chiếu của Vương đình Cự Nhân, chắc chắn nhân cách phân liệt của Leomaster sẽ tìm hướng trốn tới đó. Và rồi, y sẽ thực hiện cách tiến vào “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” cho người đang âm thầm quan sát… Klein dời mắt đi, vô cùng chắc chắn về suy đoán này.
Về lý do Leomaster không thành công, phán đoán của hắn là:
Không đúng địa điểm!
Y cần phải đi sâu vào trong vùng biển này, cần phải tìm đúng một địa điểm đặc biệt nào đó tràn ngập mối nguy hiểm và sự kỳ quái. Rồi khi đêm tối kéo tới, phải tụng niệm tôn danh vị Chúa Sáng Thế của Thành Bạch Ngân trong trong mơ, thì lối vào hình chiếu Vương đình Cự Nhân mới mở ra chăng? Tiếp theo, tiến vào nhờ cảnh mơ rồi, sẽ mang theo cơ thể và thuyền xuyên không qua màn sương mù đan dệt giữa ảo ảnh và hiện thực, hòng đến được bờ biển của “Vùng đất bị Thần bỏ rơi”? Klein suy đoán.
Đối với hắn, cách vào “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” không phải thứ đáng để tâm lắm. Nếu muốn, một khi đã thăng cấp Danh sách 4, thực sự lấy được thần tính nhất định, hắn có thể bảo nhóc ‘Mặt Trời’ cử hành một nghi thức hàng lâm hoặc ban thưởng, trực tiếp xuyên qua!
Tuy nhiên, nếu có thể dùng phương pháp đó để đảo chiều cách rời “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” thì cực kỳ hữu dụng rồi, đây chính là điều vô giá đối với Thành Bạch Ngân!
Nhìn từ góc độ đó, quả thực chìa khóa cho việc rời khỏi “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” chính là Vương đình Cự Nhân, nhưng là gì thì mình chưa đoán ra được… Khi hắn còn đang lạc trôi trong suy nghĩ, dây leo đậu hà lan đã nhanh chóng mọc từ dưới đất lên, lập tức biến toàn bộ khu vực bên ngoài tu viện đen thành một khu rừng xanh mướt, đồng thời ngăn cách giữa nhân cách chính và nhân cách thiện của Hắc Thánh Giả.
Rồi, Klein nhìn xuyên qua khe hở dây leo, trông thấy ‘Thượng Tướng Ánh Sao’ Cattleya không còn ngồi ôm gối nữa mà đã đứng lên.
…
Xoẹt!
Derrick thoạt lăn mình rồi nhảy lên vung một rìu vào cái chân khổng lồ rậm rạp lông đen ngắn. Tia sét trắng bạc được kích hoạt đánh xuống con quái vật một mắt, khiến nó run rẩy và đứng hình tại chỗ.
Không bỏ lỡ cơ hội, Derrick lập tức dang rộng hai tay.
Ánh sáng thần thánh chói lòa và thuần khiết hàng lâm, phủ kín Cự Nhân đã biến dị kia.
Trong quầng sáng rực rỡ, quái vật gục xuống với tiếng la thảm thiết, từ cơ thể thoát ra một làn sương đen.
Sau nhiều lần chiến đấu, Derrick phát hiện quái vật xuất hiện từ thị trấn Noon kỳ dị đều sợ hãi ánh sáng mạnh, bất kể chúng có đặc trưng riêng thế nào.
Kinh nghiệm này đã giúp cậu tránh khỏi bị thương, giúp đồng đội cậu giữ được mạng sống.
Một lúc sau, “Kẻ Săn Ma” Colin cũng xử lý xong con quái vật mạnh nhất. Thị trấn Noon quay về với vẻ im lìm, toàn bộ ánh nến vừa cháy cũng đã tắt lịm.
Thủ Lĩnh của Đoàn nghị sự Sáu người quan sát toàn khu vực, thở dài:
“Nghỉ ngơi trước rồi dựng trại.”
Lúc này, các nhóm nhỏ đã tập trung lại, nhân số giảm xuống còn một phần ba, chỉ vỏn vẹn sáu người!
Thực ra mục tiêu chân chính của Colin Iliad là Vương đình Cự Nhân, nhưng cuộc đụng độ nguy hiểm ở thị trấn Noon đã khiến ông nhận ra công cuộc thăm dò không thể hấp tấp. Bởi vì có khi Vương đình Cự Nhân còn cất giấu bí mật ở cấp độ sâu hơn về đại nạn, chứa đựng mối nguy hiểm không thể tưởng tượng nổi. Do đó, cần phải thêm nửa năm, một năm, thậm chí hai năm nữa, mới may ra chuẩn bị và thăm dò sơ bộ để thử mở ra được.