Q.3 - Chương 24: Niệm Trảm
Cổ Trần vẫn là người mở miệng trước: "Buông tay trước đi, ngươi làm vậy ta cảm thấy rất xấu hổ."
Thủy Ánh Dao buông tay Cổ Trần: "Hừ! Không ngờ người như ngươi lại rất phong kiến. Chẳng lẽ ngươi nhìn chằm chằm vào mặt ta thì ta không cảm thấy xấu hổ sao?"
Cổ Trần chỉ cười xòa: "Ồ... Ngươi đừng so đo những chuyện nhỏ nhặt này... Lại nói ngươi cũng là người săn quỷ, tại sao xuất hiện ở đây đúng lúc vậy? Hay trước đó đã biết ở đây sẽ xảy ra chuyện?"
Thủy Ánh Dao trả lời: "Ta nghe Hoàng Du tiền bối nói bệnh viện này có một lính mới tên là Ripper muốn trợ giúp ta điều tra nguyên nhân sư phụ qua đời, cho nên hôm nay ta đến để gặp ngươi."
"Ta trợ giúp ngươi?" Cổ Trần làm bộ như không nhịn cười được, biểu lộ này rõ ràng là muốn ăn đòn.
"Vậy ngươi là Thủy Ánh Dao, đồ đệ của Miêu gia tiền nhiệm Phó Định An và cũng là người điều tra mấy tháng mà không có tiến triển sao?"
"Ngươi..." Thủy Ánh Dao tức đến bốc khói, vốn tưởng rằng Cổ Trần chỉ là lính mới bình thường nên vào quỷ cảnh bảo vệ hắn, không ngờ gã này lại ác liệt quá xá.
Nàng hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Giọng của ngươi cho thấy ngươi có thực lực hơn người, ta thấy một mình ngươi ứng phó với con quỷ này là đủ rồi."
Dứt lời, nàng quay đầu bước đi và nhanh chóng biến mất tại ngả rẽ.
Cổ Trần lắc đầu cười: "Phụ nữ là thế, không thể nào nói lý được."
Trong bóng tối, giọng nói của một cô gái khác lập tức vọng đến: "Ngươi không nên để nàng đi."
Lưỡi dao lập lòe ánh sáng hồng đã xuất hiện trên tay Cổ Trần, thế nhưng hắn vẫn tỏ ra chưa tỉnh ngủ: "Mình ta đối phó với ngươi là đủ rồi."
"Hừ... Đúng là không biết tự lượng sức mình!" Giọng nói của cô gái kia đột ngột đến sau lưng hắn.
Khóe mắt Cổ Trần chỉ nhìn thấy một đường ánh sáng trắng lóe lên, dường như một lưỡi dao sắc bén đang chém tới sau lưng hắn. Theo bản năng, hắn giơ tay trái lên. Lẽ ra hắn hoàn toàn có thể đỡ một chiêu này bằng tốc độ cùa mình nhưng một màn khó tin lại xuất hiện.
Một lưỡi búa cực bén chém trúng vai phải của Cổ Trần, đâm sâu vào trong thịt. Xương quai xanh bị gãy nên lập tức tạo ra tiếng vang giòn rụm, máu tươi bắn tung tóe, thịt vụn vung vẩy như mỗi khi băm sườn.
Cổ Trần che bả vai, ngã lăn xuống mặt đất. Hắn đau đến mức sắp mất đi tri giác nhưng trong đầu phân tích cấp tốc tất cả những chuyện có thể xảy ra.
Nhờ thế, hắn nhanh chóng có được kết luận: "Ngươi biết sử dụng năng lực linh hồn..."
Cô gái vừa nhìn Cổ Trần ngã trên mặt đất, vừa chuyển mình ra khỏi bóng tối. Chỉ thấy trên mặt nàng đeo một chiếc mặt nạ cười màu trắng. Do mặc sườn xám nên để lộ cánh tay và cặp đùi trắng nhợt, trên tay nàng cầm một lưỡi búa không tương xứng với dáng vóc.
"Có thể coi ngươi là người săn quỷ nên ta sẽ cho ngươi chết trong minh bạch. Ta tên là Hồng Vũ. Âm Dương giới, tam đường chủ Mặc Lĩnh, Niệm Trảm Hồng Vũ."
Hồng Vũ từng giết rất nhiều người săn quỷ nhưng mỗi lần đều nói cho những người đó tên của nàng, bởi nàng cảm thấy nếu một người không thấy bộ dạng người giết mình là gì thì ít nhất cũng phải biết được một cái tên.
Nàng giơ lưỡi búa trong tay lên cao, quyết đoán vung xuống. Nhưng búa chỉ chém nát mặt đất, Cổ Trần nằm trên đó bỗng nhiên biến mất.
Tiếng bật lửa vọng đến, một đốm lửa bùng lên trong một góc tối cách đó không xa, tiếp theo là tiếng phà thuốc vô cùng thoải mái của Cổ Trần: "Nè mỹ nữ, có phải chính ngươi làm lão Trịnh đột tử vì trụy tim hay không? Việc nói chuyện với gia đình người chết là ta làm thay ngươi đó, điều này vẫn làm ta cảm thấy khó chịu đây... Ngươi đụng chạm người không có linh thức với mục đích gì? Là do sở thích bệnh hoạn, hay do có âm mưu gì khác?"
Hồng Vũ nhìn chằm chằm Cổ Trần. Nàng không thể không ước lượng thực lực của hắn lần nữa. Mà người săn quỷ này nói năng vẫn vững vàng, giống như vết thương vừa rồi không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì. Vết thương trên vai đã ngừng đổ máu. Nhưng điều khó tin nhất là việc hắn trúng năng lực linh hồn của mình mà vẫn có thể tự do hành động.
"Chịu công kích của ta nhưng vẫn có thể đứng lên... Xem ra ngươi không giống vẻ ngoài không chịu nổi một kích."
Cổ Trần không có đáp án mình muốn, thay vào đó là một câu nói móc, chẳng qua chuyện này vẫn nằm trong dự liệu. Mà miệng lưỡi đúng là mặt mạnh của hắn, hắn tất nhiên không cam lòng yếu thế: "Đúng là ta định nằm thêm chốc lát. Dù sao dáng người của ngươi không tệ, lại ăn mặc sườn xám. Ta nằm phía dưới, tầm mắt khá thuận lợi."
"Vô sỉ!" Hồng Vũ bước lên trước một bước, thân hình lập tức đến trước mặt Cổ Trần. Mặc dù sử dụng búa nhưng nàng ra tay không hề chậm. Ánh sáng trắng lại lóe lên, lưỡi búa cứ thế liếm cổ Cổ Trần.
Chỉ là Hồng Vũ vẫn không chém trúng bất cứ vật gì như trước.
Thân hình Cổ Trần lóe lên, lại lui khoảng hai mét. Hắn ngậm điếu thuốc, vô tình ngắm nghía Hồng Vũ: "Chắc chắn ngươi có chuyện muốn hỏi ta."
Trong lòng Hồng Vũ cháy bùng ngọn lửa không tên. Nàng giơ tay, thầm đọc chú ngữ trong miệng, sau đó thấp giọng quát: "Trói!"
Quỷ ảnh ẻo lả vây quanh Cổ Trần. Thứ quỷ khí đen đúa quanh quẩn bên người khiến hắn cảm thấy khó nhúc nhích như đặt mình trong bùn chảy, thế nhưng thái độ vẫn vô cùng bình tĩnh: "Ngươi không muốn hỏi cũng không sao, ta vẫn có thể giải đáp nghi ngờ của ngươi. Có lẽ năng lực linh hồn của ngươi thuộc loại quấy nhiễu thần kinh."
Hồng Vũ vẫn không để ý đến hắn, trên lưỡi búa dần lóe ánh sánh. Nàng vung tay lên, một lưỡi dao sáng trắng ập đến Cổ Trần.
"Thông qua quấy nhiễu hệ thần kinh của ta, ngươi làm lệch cảm giác về khoảng cách, cảm giác về phương hướng và cảm giác cân bằng, thậm chí là "nhìn phía Nam thành phía Bắc"." Cổ Trần vừa nói, vừa thoải mái tránh lưỡi dao ánh sáng, chẳng biết quỷ khí trói buộc đã biến mất lúc nào.
"Năng lực của ngươi rất lợi hại, tuy nhiên không phải không có biện pháp ứng phó. Nói đơn giản thì chỉ cần thói quen là đủ. Đây chính là lý do tại sao ta vẫn có thể hoạt động." Cổ Trần tránh những lưỡi dao liên tiếp của Hồng Vũ, một bên thoải mái nói hết câu.
Hồng Vũ thầm kinh hãi, Cổ Trần xem thấu năng lực linh hồn của nàng trong thời gian ngắn đã rất kinh người, không ngờ hắn lại hoàn toàn bỏ qua năng lực này. Câu nói "chỉ cần thói quen là đủ" quả thực rất đáng sợ.
Khi hệ thống thần kinh con người bị năng lực Niệm Trảm ảnh hưởng thì sẽ như coi đồ vật ngoài mười mét thành trăm mét, muốn đi sang trái thì thân thể sẽ đi lên trước hoặc đi sang phải. Những động tác cơ bản nhất như đi lại đều cần những cảm giác cân bằng hoàn toàn khác nhau ủng hộ.
Thời điểm Cổ Trần nằm trên mặt đất, lập tức muốn di chuyển sang phải theo thói quen thì cần phải hạ lệnh sang trái với đại não, xem đồ vật cách trăm mét thành mười mét, sau đó lại phải thích ứng với cảm giác cân bằng một lần nữa...
"Nè mỹ nữ, nếu ngươi một mực không để ý đến ta thì ta đây sẽ phải chăm chỉ hơn một chút. Đến lúc đó..." Nói xong, Cổ Trần bày bộ dạng vô cùng hèn mọn, bỉ ổi và tà ác.
"Đến lúc đó, ta sẽ bắt ngươi lại, chậm rãi khảo vấn. Ô hô hô..."
Dáng vẻ của hắn coi bộ chỉ thiếu chảy chút nước miếng bên khóe miệng, sau đó tự vươn đầu lưỡi liếm sạch.
Hồng Vũ ngừng thế công, nhìn tấm thẻ trên ngực áo blouse trắng của Cổ Trần: "Cổ Trần, tên hiệu là Ripper... Ta sẽ nhớ kỹ ngươi." Dứt lời, nàng lui vào trong bóng tối. Trong vài giây ngắn ngủi, linh thức và quỷ cảnh cũng biến mất theo đó.
Cổ Trần thu lại vũ khí, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Hắn đi qua ngã rẽ, đẩy một cánh cửa để về thế giới thật.
Thủy Ánh Dao ngồi xem tạp chí trên băng ghế ở hành lang. Khi Cổ Trần đi đến và ngồi xuống bên cạnh, nàng dịu dàng nói: "Cao thủ, hình như ngươi đã để nàng trốn thoát rồi đó?"
Cổ Trần bóp tắt điếu thuốc, khuôn mặt không chút cảm xúc: "Ta phô trương thanh thế, vất vả lắm mới dọa nàng bỏ chạy, còn tưởng rằng lần này sẽ Game Over...."
Thủy Ánh Dao lật tạp chí, không đếm xỉa đến hắn: "Ta thấy ngươi vẫn rất khỏe, chỉ xây xước chút da trên vai mà thôi... Này! Ngươi làm gì vậy?" Cổ Trần bỗng tựa đầu lên vai Thủy Ánh Dao. Hành động này bất thình lình đến mức khiến Thủy Ánh Dao không biết làm gì.
"Ta bị thương rất nặng, không thể động đậy nữa. Phiền người đưa ta lên lầu..." Lúc nói những lời này, Cổ Trần đã nhắm mắt lại. Giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ, còn chưa kịp nói chữ "cấp cứu" thì đã ngất đi.
"Này! Ngươi không sao chứ! Này! Mau tỉnh lại!"
Đến khi Cổ Trần ngã vào trong lòng Thủy Ánh Dao, nàng mới phát hiện sắc mặt Cổ Trần tái nhợt như giấy. Vết thương trên vai nhìn như không nghiêm trọng lại chảy ra rất nhiều máu...