Quyển 8 - Chương 27: Phá bầu trời
Người dịch: Zerog31
Biên tập: No_dance8x
Drebber thoát ra từ trong đống gạch đá vụn, sau đó vặn người cực kỳ khó tin trên không nhằm tăng tốc độ lao về phía Vương Hủ.
Con dao nhỏ không biết đã trở về tay hắn từ lúc nào. Nó đang đâm tới cổ họng của Vương Hủ cùng với tiếng xé gió. Thế nhưng, đợt tấn công sắc lẹm trên vẫn không có tác dụng. Vương Hủ từ từ giơ tay lên chụp lấy cổ tay của Drebber. Mũi dao cách da của Vương Hủ vài centimet thì không thể nào tiến thêm được nữa.
“Ngươi không còn cảm thấy đau đớn phải không? Không sao, ta sẽ trả lại cảm giác đó cho ngươi.”
Vương Hủ cầm lấy cánh tay của Drebber, theo đó vung cơ thể nặng nề kia lên và đập mạnh xuống đất.
Drebber ngẩng đầu lên cùng với vẻ kinh hãi. Hắn đang định nói chuyện thì lại bị Vương Hủ vung về một phía khác. Lần này, phía mặt của hắn chạm đất trước. Máu me ọc ra đầy miệng.
“Ngươi... tại sao... rõ ràng ngươi bị thương đến mức không động đậy được nữa...”
“Phải rồi! Lúc nãy đúng là ta không thể động đậy được! Mẹ kiếp! Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chết ngay trước mặt mình!”
Vương Hủ bóp cổ Drebber rồi tung người nhảy lên. Hắn nhảy cao đến mức tưởng như biết bay.
Ở đằng xa, Miêu Gia ngẩng đầu nhìn lên rồi thở dài:
“Haiz, dù sao hắn ta chỉ là công cụ của thần mà thôi. Nói cho cùng, ngoài lực lượng vốn có của bản thân thì hắn không thể lý giải được những loại năng lượng kiểu như linh lực. Khi tức giận, cường độ linh thức mà Vương Hủ bộc phát đã đạt đến cấp bậc của Thập Điện Diêm Vương. Người có được linh thức như vậy, lại còn vận dụng thêm Hồi Khí Quy Nguyên Thuật và Linh Thức Tụ Thân Thuật, e rằng hiệu quả sẽ được khuếch đại thêm vài lần nữa.”
Drebber bị Vương Hủ kéo lên trời nên cứ tưởng rằng mình sẽ bị ném trở lại mặt đất. Tiếc rằng, sức tưởng tượng của hắn không đủ để hình dung hai chữ "tàn phá". Chỉ thấy Vương Hủ cầm lấy thanh kiếm ngắn vạch ngay giữa kết giới trên không. Độ cao của hai người tiếp tục tăng lên và đã vượt qua khỏi kết giới.
“Ngươi... muốn làm gì?”
“Hừ! Hỏi vớ vẩn! Đã nói là ta muốn lấy mạng của ngươi!”
Vương Hủ dùng hai tay kẹp lấy Drebber, đổi sang tư thế quay ót xuống phía dưới và bắt đầu rơi xuống cực nhanh.
Đây chính là chiêu cuối của Krillin trong Dragon Ball - Thiên Không Thập Tự Lạc. Tuy gã trạch nam Vương Hủ không thể dùng Kamehameha và các biến tấu dạng trảm nhưng hắn vẫn bắt chước được kiểu va chạm vật lý như trên, thậm chí còn có thể tăng thêm lực.
Drebber rơi từ hơn trăm thước xuống, đúng hơn là bị ép rơi. Trong nháy mắt lao ra khỏi kết giới, hắn cũng đã cảm thấy đau đớn. Mặc dù cảm giác đó không rõ ràng lắm nhưng chắc chắn tồn tại. Hắn không biết rằng nó sẽ kết thúc hay trở nên lớn hơn khi mình trở lại kết giới, chỉ biết lúc chạm đất ắt hẳn không dễ chịu chút nào.
Tốc độ của cả hai càng ngày càng nhanh, Drebber gắng hết sức vùng vẫy nhưng vô ích.
Đùng!
Đá vụn bắn tung tóe, bụi bay mù mịt khắp trời. Nếu là người bình thường thì không cần xem cũng biết kết quả không có gì khác ngoài tan xương nát thịt. Tuy vậy, cơ thể của Drebber vẫn còn nguyên vẹn, chỉ trầy trụa và chảy một ít máu.
“Ha ha.”
Hắn lại cười.
“Thôi được, ta đánh không lại ngươi. Mặc kệ ngươi phẫn nộ đến mức nào thì người phụ nữ của ngươi cũng đã chết rồi. Chưa kể, ngươi không thể giết được ta. Chỉ cần ở trong kết giới này thì ta không bao giờ chết!”
Vương Hủ cầm lấy cổ áo của hắn rồi nhấc lên:
“Ta không ngại thử thêm vài lần.”
“Ha ha ha! Ha ha ha ha! Lại thử? Ngươi nhìn lên mà xem!”
Không cần nhìn, Vương Hủ tự biết rằng vết rách trên kết giới đã tự khôi phục với tốc độ nhanh hơn lần trước vài phần.
“Chính cái thứ quái quỷ này che mất bầu trời, che mất tính người, che mất nhân quả báo ứng của thế gian.”
Vương Hủ nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi cho rằng thứ này có thể bảo vệ ngươi? Ngươi quên rằng mình đã chết như thế nào à?
Biểu hiện của Drebber bỗng thay đổi. Hắn gầm lên một cách giận dữ. Tuy nhiên, hắn không giải thích cũng như không còn sức chống trả trước sự hùng mạnh của Vương Hủ.
...
Đêm khuya, trời tối đen như mực. Trong căn nhà hoang, khuôn mặt Drebber trở nên co rúm lại. Mặt mày của hắn không còn chút máu khi thấy rõ tướng mạo của Hope. Hắn vừa lui về phía sau, vừa run rẩy. Mấy giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy dài trên trán.
Sau nhiều lần suýt chết, Drebber đã chạy trốn khắp các quốc gia từ châu Mỹ đến châu Âu chỉ đến né tránh sự truy sát của Hope. Hắn là một người có tiền. Trong khi đó, Hope chỉ là kẻ nghèo hèn, mỗi lần đến nơi khác đều phải tìm công việc trước khi điều tra hành tung của Drebber. Tuy vậy, Drebber không bao giờ dừng lại ở một nơi quá lâu, nhờ đó mới lần lượt thoát chết.
Mỗi khi dùng hết lộ phí và đi đến bước đường cùng, Hope thường nhớ về Lucy, về ông lão Ferrier. Dựa vào đó, hắn có thể vực dậy thêm lần nữa. Suốt hai mươi năm, cuộc đời của Hope đều dành để báo thù. Đến mấy năm cuối, Drebber bắt đầu thư thả. Và sự thật đã chứng minh rằng Drebber đánh giá quá thấp nghị lực của kẻ thù.
Khi Drebber bị Hope chặn lại trong căn phòng đó, Hope đã tự hỏi rằng liệu công sức mình bỏ ra suốt hai mươi năm nay có đáng hay không?
Câu trả lời là... rất đáng giá!
“Ngươi nói xem bây giờ Lucy như thế nào?”
Từng bước một, Hope đến gần hơn.
Drebber lắp bắp trả lời:
“Ngươi muốn mưu sát ta ư?”
“Không thể gọi là mưu sát được! Ai lại mưu sát một con chó dại? Khi ngươi mang người con gái đáng thương mà ta yêu rời khỏi người cha bị sát hại dã man, khi ngươi đưa nàng đến căn phòng cưới vô liêm sỉ của ngươi, liệu ngươi có từng dành chút thương hại nào cho nàng hay không?”
Drebber kêu lên:
“Người giết chết cha nàng không phải là ta!”
“Nhưng ngươi đã giết chết trái tim thuần khiết của nàng!”
Hope hét lên rồi đưa lọ thuốc độc đến trước mặt Drebber:
“Hãy để thượng đế làm trọng tài! Ngươi chọn lấy một viên rồi nuốt đi. Ở một viên là cái chết, viên còn lại là sự sống. Ngươi chọn xong thì ta sẽ nuốt viên còn lại. Để xem còn có công lý trên thế giới này không, hay chỉ là chuyện may rủi.”
...
Cảnh tượng trước khi chết hiện ra trước mắt khiến cảm giác sợ hãi lại nổi lên trong lòng Drebber.
Hope vì hận thù hay vì tình yêu đều như nhau cả. Hoặc chăng là vì hắn tin rằng trên đời còn có chính nghĩa.
Mặc dù Drebber đang đối mặt với kẻ thù khác nhưng linh hồn hắn vẫn run rẩy, sợ sệt. Theo cách nói của Miêu Gia, cho dù Drebber trở thành quái vật mạnh mẽ thì bản chất vẫn là kẻ yếu.
Vương Hủ nhìn vào đôi mắt của Drebber rồi nói:
“Cái thứ thảm hại này...”
Hắn xoay người ném Drebber lên trời như tư thế ném lao.
“Ta đập vỡ nó ra cho ngươi xem.”
Nói xong, Vương Hủ nhảy lên. Bán kính mười mét xung quanh xuất hiện các vết nứt loang lổ như mạng nhện. Tốc độ của Vương Hủ thậm chí còn nhanh hơn tốc độ bay của Drebber.
Sau khi đuổi kịp, hắn tóm lấy gáy của Drebber rồi cho va vào kết giới khổng lồ kia.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, kết giới bị đập rách tan hoang.
Drebber phun một ngụm máu tươi thật lớn. Trên bề mặt kết giới khổng lồ xuất hiện từng đợt sóng gợn. Trông Drebber hệt như con cá bị đập dính vào mặt kính của cái bể hình tròn.
Dưới đất, Miêu Gia đứng dậy sau khi xử lý xong những vết thương của mình. Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời với vẻ lo lắng:
“Đập vỡ nó đi! Hãy để cho thành phố này nhìn thấy bầu trời một lần nữa...”
Giống như nghe thấy lời nói của Miêu Gia, Vương Hủ gầm lên rồi tăng tốc độ đấm nhanh đến mức xuất hiện lớp lớp ảo ảnh. Thân thể của Drebber bị đánh không còn hình người. Máu me không kịp phun ra. Kết giới sau lưng cũng vang lên vài ba tiếng nổ quái dị.
“A!!!”
Vương Hủ thét lên, dùng hết sức lực còn lại tung ra một đòn cuối cùng!