Q.15 - Chương 33: Cốt Dạ Tiết, Quỷ Bài Du Hí
Nước biển không ngừng vỗ lên bờ cát, gió nhè nhẹ thổi.
Hải dương xanh thẳm kéo dài một mực tới cuối chân trời. Chỉ là, mặc cho ánh mặt trời sáng rạng rỡ lại không hề thấy bất kỳ con hải âu nào bay lượn trên mặt biển.
Cái chết sinh linh.
Hòn đảo này, thậm chí hải vực xung quanh giống như cự tuyệt tất cả sinh linh tồn tại.
Hoàng Thiện Vân dạo bước bên bãi biển.
Nàng vĩnh viễn đều khoác trên người một bộ váy dài màu đen, bất luận ở nơi nào cũng giống như con quạ đen, vô cùng bắt mắt, thậm chí khiến người ta cảm giác, lớp váy đen kia không phải quần áo, mà giống như một phần thân thể nàng, một lớp lông vũ che phủ cơ thể.
"Ngươi quả nhiên ở nơi này."
Hoàng Thiện Vân dừng bước chân, một gương mặt đẹp thoát tục chuyển về phía Hứa Duẫn.
Ánh mắt của nàng vô thần giống như người chết, không nhìn thấy nửa phần cảm xúc của người sống.
Sóng biển vỗ lên mặt cát, làn sóng sau cao hơn làn sóng trước.
Hứa Duẫn bước về phía nàng, rất nhanh đã đứng trước mặt nàng. Hai người lúc này ở rất gần nhau, thậm chí có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.
"Ngươi sẽ không thật sự muốn rời khỏi hòn đảo này chứ?"
Hoàng Thiện Vân nghe thấy lời nói của Hứa Duẫn, ánh mắt lại di động tới mặt biển.
"Ta không nhớ ta có nói như vậy."
"Ngươi đã nói."
"Vậy ngươi cứ quên đi."
Một cơn gió thổi tới, cuốn mái tóc dài của Hoàng Thiện Vân phất qua gương mặt Hứa Duẫn.
"Cùng ta trở về đi, nơi này rất lạnh. Vả lại ngươi không quên hôm nay là ngày gì chứ? Đến đêm sẽ không thể đi ra ngoài."
Hắn nói xong không đợi Hoàng Thiện Vân trả lời đã nắm bàn tay thon nhỏ của nàng kéo đi. Thiện Vân cũng không nói cái gì, mặc cho Hứa Duẫn kéo tay nàng.
Tử Thủy đảo...
Một hòn đảo gần như cô đảo phong bế với bên ngoài. Hòn cô đảo này không thuộc bất cứ lĩnh thổ quốc gia nào, ở trên bản đồ cũng tuyệt đối không tìm thấy hải vực. Những người ở nơi này hoàn toàn là sinh hoạt tự cấp tự túc, không có nửa phần giao lưu với thế giới.
Giống y như… hòn đảo hoang của Robinson.
Nhân số trên hòn đảo này bất quá chỉ khoảng ba ngàn người mà thôi. Trong đó đa phần sinh hoạt tại tiểu trấn ở trung tâm hòn đảo, mà một số người thì sinh hoạt ở gần bờ biển hoặc thôn làng bên trong thâm sơn. Chất đất trên hòn đảo này thích hợp với trồng trọt, người dân chủ yếu dựa vào trồng tiểu mạch và nông sản sinh sống. Bởi vậy, món chính trên đảo cũng không phải là gạo mà là bánh bột. Mà quan trọng nhất chính là… hòn đảo này vì nguyên nhân quỷ dị nào đó tồn tại một hiện tượng nổi tiếng " cái chết Sinh linh", trực tiếp dẫn đến chỉ có nhân loại mới sống được trên hòn đảo này. Từ góc độ sinh học mà nói, là hiện tượng không hề bình thường. Dù sao thực vật và động vật là quan hệ bổ trợ lẫn nhau, vô cùng quan trọng. Tỷ như hoa cần bươm bướm thụ phấn, nhưng bên trên hòn đảo này lại tồn tại một hiện tượng hoàn toàn không hợp lý.
Bất quá so ra, bên trên hòn đảo này, thứ không bình thường nhất chính là…
Sau khi rời xa bờ biển, tiến vào một mảnh rừng, Hứa Duẫn nói với Hoàng Thiện Vân: " Sau ‘nguyệt tế’ chúng ta sẽ phải tốt nghiệp, ta đã quyết định, trở thành tuần thú 'núi Cấm'!"
Hoàng Thiện Vân nghe tới chỗ này, khẽ giật mình.
"Tuần thú núi cấm?"
"Đúng vậy, ta là một học viên luyện khí sư xuất sắc nhất trong học viện, đương nhiên sẽ gia nhập làm việc tại núi cấm rồi."
"Ngươi xác định? Tuần thú núi cấm quá nguy hiểm, trong mười năm thời gian…"
"Ta đã nói chuyện qua với Linh Tỷ, hắn nói hắn nguyện ý đi cùng ta. Sau khi ‘nguyệt tế’ sẽ cùng đi núi cấm.”
"Đừng đi."
Hoàng Thiện Vân ngừng bước chân, nàng kéo cánh tay Hứa Duẫn giữ lại.
"Thiện Vân?" Hứa Duẫn lộ ra vẻ không hiểu.
"Tuyệt đối đừng đi..." Thiện Vân dùng ngữ khí kiên quyết nói: "Đừng đi... Nhất định đừng đi núi cấm!"
Lúc này, ánh mắt nàng mặc dù bên trong là một mảnh tử khí, thế nhưng Hứa Duẫn lờ mờ nhìn ra được trong đó, có một tia…
Tình cảm nhân loại!
"Ta sẽ không vào núi cấm, tuần thú chỉ là bên ngoài núi cấm mà thôi. Huống chi nhiều luyện khí sư nhiều năm canh giữ bên ngoài như vậy… "
Nhưng Thiện Vân tựa hồ không nghe thấy lời của Hứa Duẫn, nàng nắm chặt ống tay áo Hứa Duẫn, một chút cũng không chịu rời.
Vào lúc này... Hứa Duẫn chợt nhìn thấy một thứ rất không thể tưởng tượng!
"Sao vậy… có chuyện gì sao?"
Hắn thế mà nhìn thấy ở một gốc cây không xa, có một pho tượng đang nằm đó!
" ‘Nguyệt’ tượng?"
Đó là một pho tượng có vết nứt đang nằm trên mặt đất. Pho tượng điêu khắc bóng lưng thon dài màu trắng.
Đúng thế... phía sau! Một pho tượng chỉ điêu khắc phía sau!
Pho tượng này được xưng là "Nguyệt", chính là tượng thần mà mỗi một nhà dân trên Tử Thủy đảo đều tế bái. Mà mỗi một năm, sẽ có một lần "tế nguyệt”, khi đó ‘Nguyệt’ sẽ hiển linh, tỏ cho mọi người biết, năm tiếp theo là năm bội thu, hay là năm tai ách.
Nguyệt, trước mặt này là một pho tượng chỉ có bóng lưng!
"Lại có người đem nguyệt tượng vất đi sao? Không sợ bị báo ứng sao?" Hứa Duẫn lập tức chạy đến ngồi chồm hổm trên mặt đất, thần sắc thành kính xá một cái.
Nhưng Thiện Vân nhìn nguyệt tượng kia lại không ngừng lui lại, bên trong ánh mắt, nguyên bản không có cảm xúc bắt đầu có một loại cảm giác tên là "Sợ sệt" không ngừng tuôn ra!
"Xin Nguyệt đại nhân chớ trách, chớ trách..." Hứa Duẫn sau khi xá vài cái liền đem pho tượng kia đỡ lên, chuẩn bị mang về nhà, nhưng khi hắn quay người lại, phát hiện, Thiện Vân đã không còn thấy đâu nữa.
"Thiện Vân?"
Vào lúc hoàng hôn.
Hứa Duẫn trở về nhà.
"Về rồi sao?" Mẫu thân nhìn thấy Hứa Duẫn trở về, nguyên bản đang muốn nói gì lại thấy nguyệt tượng trong tay Hứa Duẫn!
"Đó là… nguyệt tượng?"
"Phải. Mẹ, không biết là ai lại vứt nó đi."
"Trời... nhưng mà con đem bức tượng người khác vất đi trở về, có thích hợp không? Không bằng mang ra công sở đảo? "
"Công sở đảo sao?"
"Ừm... cũng được. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, không thể ra ngoài, dù sao tối nay cũng là 'Cốt dạ tiết' a."
"Đúng vậy ... Cốt dạ tiết."
Cốt dạ tiết là một ngày lễ rất đặc biệt trên Tử Thủy đảo. Trên đảo này tồn tại rất nhiều những ngày lễ đặc biệt. Mà Cốt dạ tiết chính là một ngày lễ rất đặc biệt trong số chúng.
Cốt dạ tiết cũng không có ngày cố định. Chỉ là trước khi đến Cốt dạ tiết một tuần, nguyệt tượng sẽ xảy ra thay đổi, khi đó, mắt trái sẽ chảy ra lệ mày đen! Một khi nguyệt tượng chảy ra lệ màu đen liền ý nghĩa, một tuần sau sẽ đến Cốt dạ tiết!
Điểm đặc biệt của Cốt dạ tiết là khi trời tối, tất cả mọi người trên đảo phải đợi ở trong nhà, tuyệt đối không thể ra ngoài. Từ bảy giờ trở đi, sẽ có "Người" đến thăm từng nhà, khi đó sẽ phải mở cửa. Đối phương sẽ đưa ra những lá bài, sau đó ngươi được tùy ý rút ra một tấm bài. Mà bất luận như thế nào... Tuyệt đối không thể rút ra hai loại bài, tiểu quỷ bài, cùng đại quỷ bài!
Một khi rút ra tiểu quỷ bài, như vậy, "Người" này có thể tiến vào trong nhà!
Một khi rút ra đại quỷ bài, như vậy người rút bài phải đi ra bên ngoài! Một canh giờ sau mới có thể trở về!
Đương nhiên, "Người" đến thăm này tự nhiên không thể nào là người, mà là quỷ chân chính!
Bất quá đây chỉ là một truyền thuyết, tất cả người đến thăm trong Cốt dạ tiết đều mặc trang phục quỷ dữ. Giống như hallowen, người tới xin kẹo đổi thành tới rút thẻ bài, không ai sẽ coi đám người đó ăn mặc như vậy thật sự là quái vật. Nói ngọn nguồn, thuần túy chỉ là một ngày lễ mà thôi. Chỉ là ngày lễ này phải thành tâm làm theo, trước khi mặt trời xuống núi phải về đến nhà, tuyệt đối không được có ngoại lệ!
"Cốt dạ tiết mỗi năm, con chưa từng rút trúng quỷ bài." Hứa Duẫn đem pho tượng nguyệt một lần nữa cung phụng tốt, nói: "Đương nhiên, rút bài là phải rút."
"Đó là tự nhiên, đây là ngày lễ một mực truyền lưu trên đảo, rất quan trọng, đến lúc đó con phải rút bài a."
"Đã biết, con đi tắm rửa trước."
Buổi tối sáu giờ rưỡi, phụ thân của Hứa Duẫn, thủ tịch thư ký quan công sở đảo trở về.
Làm thủ tịch thư ký quan, phụ thân Hứa Duẫn là một người có vẻ ngoài hoạt bát sáng lán. Sau khi hắn về nhà liền lập tức nhắc nhở: "Ban đêm tuyệt đối không được ra ngoài! Đêm nay là Cốt dạ tiết!"
"Nói ra thì..." Hứa Duẫn bỗng nhiên đưa ra một vấn đề: "Cha, nếu có người đột ngột phát bệnh thì sao? Cũng không được phép đi xem bệnh sao?"
Nhưng câu trả lời của phụ thân lại rất khẳng định.
"Nếu là như vậy...chỉ có thể để bệnh nhân một mình ra ngoài tìm thầy thuốc, trừ ra, những người khác… tuyệt đối không được ra ngoài!"