Q.15 - Chương 47: Thuần Khủng Bố Trở Về

Đối với đám máu tươi tanh tưởi phun lên mặt mình, Diệp Tưởng căn bản không để ý tới, hiện tại nắm đấm của hắn có sức mạnh đáng sợ như thế nào, hắn rất rõ ràng!

Ở dưới một sức mạnh như vậy, trước mặt Diệp Tưởng chỉ còn là một đống thịt nhão kết hợp với nước mủ.

"Hô. . . Hô. . . Hô. . ."

Diệp Tưởng thở dốc, hắn không nhớ lần thở dốc lợi hại như vậy đã cách đây bao lâu rồi…

Trong kịch bản miêu tả dù sao sẽ có rất nhiều chi tiết nhỏ không viết ra. Bây giờ nhìn tình huống thực tế cùng tưởng tượng của mình là hoàn toàn khác nhau.

Đối với Diệp Tưởng bây giờ mà nói, linh hồn bất diệt chính là bất tử. Bất cứ tổn thương gì đối với hắn đã không còn bao nhiêu ý nghĩa, thế nhưng hôm nay hắn lại phải thở dốc?

Hắn cúi người xuống, đem hai chân kéo ra từ bên trong đống thịt rữa, lại tiếp tục tiến về phía trong rừng cây.

Nhưng theo thời gian trôi qua, Diệp Tưởng cảm giác không đúng, hắn cảm giác hai tay có một loại cảm giác tê tê ngứa ngứa, tựa như có một cái gì đó đang nhúc nhích ở trên tay?

Hắn lập tức giơ tay lên, nhìn thấy trên mu bàn tay, một mảnh thịt nát bám vào đó cư nhiên…

Từng khối từng khối bắt đầu trở nên to hơn, hơn nữa trên từng mảnh thịt dần dần sinh ra ngũ quan của người!

"Không!"

Diệp Tưởng tự nhiên muốn lấy nhứng khối thịt này xuống, thế nhưng làm cách nào cũng không có tác dụng! Những khối thịt ấy giống như có keo dính, làm cách nào cũng không thể đẩy xuống được!

Những cái ngũ quan vặn vẹo kia, càng nhìn càng thấy giống quỷ bài!

Sau đó, từng khối thịt lại một lần nữa dung hợp, dường như muốn một lần nữa biến thành mặt quỷ vặn vẹo! Càng dùng sức kéo ra lại càng bám chặt vào da thịt.

"Lăn. . . Cút!"

Diệp Tưởng dùng hết mọi thủ đoạn cũng không có cách nào kéo những khối thịt này ra khỏi người.

Sức mạnh thuộc huyết thống Diêm La cho dù phóng thích toàn diện cũng không có chút tác dụng nào đánh tan những khối thịt này! Chúng như mọc rễ, dính chặt vào người hắn!

"Không!"

Diệp Tưởng đáng thương phát hiện, bây giờ trên người hắn, ngoại trừ aura, hắn không còn gì khác! Nếu như Nguyên Huyết Tầm sắp xếp cho hắn biểu diễn một vai phụ nào đó, vậy hắn chắc chắn sẽ phải chết!

Hắn sao lại có thể lưu lạc tới mức độ này?

Bất quá, vượt qua bao khó khắn, tâm chí Diệp Tưởng sớm đã luyện tới kiên nghị như sắt thép. Bây giờ coi như hắn đối diện với loại cục diện này, vẫn như trước không thể lay động tâm trí hắn!

Chí ít. hắn còn có "aura nhân vật chính " có thể khiến hắn sống tiếp. Hắn nhất định phải trước lúc đó tăng lên thực lực của chính mình, cuối cùng sống sót rời khỏi đây!

Một màn kịch cuối cùng… kịch bản không viết. Đối với Diệp Tưởng mà nói, chính là không biết tuyệt đối!

Hắn cắn chặt răng, ngửa mặt lên trời thét dài!

Vào giờ phút này… hắn lựa chọn ứng phó toàn lực!

Âm khí nồng nặc điên cuồng tản mát.

Hai mắt Diệp Tưởng lúc này trở nên hung tàn.

Âm khí tản ra khiến những gốc cây xung quanh khô héo không nói, mà trên mặt những lá bài găm lên thân cây đều rách nát!

Rốt cục những khối thịt rữa trên người Diệp Tưởng mất đi sức sống, từng khối từng khối rơi trên mặt đất.

Lần này, Diệp Tưởng không chỉ toàn lực ứng phó, hơn nữa còn phát huy siêu trình độ, đạt tới cực hạn hắn có thể làm được mới miễn cưỡng chống đỡ.

Bộ phim này mới chỉ bắt đầu bao lâu? Hắn đã phải dừng sức mạnh tới trình độ này?

Diệp Tưởng nắm chặt nắm đấm!

Nhất định phải nghĩ biện pháp tìm ra bí ẩn của bộ điện ảnh này. Tìm kiếm chân tướng ẩn giấu sau lưng Tử Thủy Đảo!

Nhất định!

Sau đó hắn vẫn tiếp tục tiến lên, chỉ là lúc này cảm giác cả người mệt mỏi, giống như mới tham gia một cuộc thi chạy đường dài, không chỉ hơi thở thêm dồn dập mà tốc độ bước đi cũng giống như một đứa trẻ!

Cứ thế đi một hồi lâu, thời gian cũng điểm tới mười một giờ rưỡi.

Chỉ còn nửa giờ cuối cùng, ba mươi phút nữa Cốt Dạ Tiết sẽ kết thúc.

Vào giờ phút này, Diệp Tưởng điều chỉnh khí trong cơ thể, hy vọng có thể đem sức mạnh của mình khôi phục. Cho dù là muối bỏ biển cũng được, phải chống đỡ qua thời gian cuối cùng này. Hắn không thể giữ tình trạng suy yếu như hiện tại.

Tuyệt đối không thể!

Đột nhiên, trong tầm mắt phía trước, Diệp Tưởng nhìn thấy. . .

Một ngọn núi nhỏ do những lá bài tú lơ khỏ hình thành, cao tới năm sáu mét!

Đến rồi. . .

Diệp Tưởng biết, Hoàng Thiện Vân cũng chính là Khương Thư Nghiên đang ở bên trong!

Diệp Tưởng vốn sẽ định rời đi, nhưng hắn sẽ nhanh chóng nhìn thấy phía dưới mặt đất, trước núi bài là một chiếc giầy!

"Thiện? Thiện Vân?"

Hứa Duẫn có tình ý thắm thiết đối với Hoàng Thiện Vân, lúc này nhìn thấy giày của nàng tự nhiên cũng sẽ để ý hơn tới núi bài tú lơ khơ.

"Thiện Vân!"

Diệp Tưởng tiến thẳng tới, liều mạng bới tung núi bài lên!

"Thiện Vân? Ngươi có ở trong này không? Thiện Vân!"

Cuối cùng Diệp Tưởng đơn giản thọc hẳn tay vào bên trong, ý đồ kéo Hoàng Thiện Vân từ bên trong ra.

Nhưng. . . Ngay vào lúc này, Diệp Tưởng bỗng cảm nhận bên trong núi bài, có một bàn tay bắt lấy tay hắn… đem cả người hắn kéo vào bên trong núi bài!

Núi bài tú lơ khơ vẫn như trước. . . Yên tĩnh, lặng im đứng đó.

"Thiện Vân? Thiện Vân?"

Diệp Tưởng bị một đống các lá bài ép tới từ bốn phương, hoàn toàn không thể động đậy!

"Hứa Duẫn?"

Lúc này Diệp Tưởng nghe được giọng nói của Khương Thư Nghiên!

"Thiện Vân! Là ta! Ngươi… chẳng lẽ cũng rút trúng quỷ bài sao?"

"Phải. . ."

Tuy rằng có thể nghe thấy tiếng nói của nhau nhưng lại không cách nào chạm được vào người đối phương!

Khoảng cách tới lúc kết thúc Cốt Dạ Tiết đã không còn bao nhiêu thời gian, thế nhưng đoạn thời gian này lại có thể khiến nam nữ chính rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!

Theo thời gian trôi qua, Diệp Tưởng bắt đầu chú ý tới. . .

Đầu tiên, hắn không có cách nào thoát ra ngoài. Từ bên ngoài nhìn vào cùng lắm chỉ cao mấy mét mà thôi, thế nhưng mặc hắn giãy dụa ra sao cũng không thể thoát ra!

Thứ hai… cũng là quan trọng nhất. . .

Một luồng sức mạnh mạnh mẽ không ngừng đè ép lên thân thể Diệp Tưởng, đem thân thể hắn cùng Khương Thư Nghiên không ngừng ép xuống phía dưới. Đại khái mấy phút trôi qua, Diệp Tưởng đã có thể xác định, hắn chí ít đã bị ép xuống dưới phải hơn mười mét!

Đùa à? Sao có thể có chuyện đó?

Thế nhưng việc hoang đường như thế lại thực sự đặt ở trước mặt hắn!

"Thiện Vân, chúng ta có phải đang bị… không ngừng ép xuống phía dưới?"

"Đúng thế. . . Từ vừa mới bắt đầu… vẫn luôn dần dần ép xuống mặt đất."

"Ta sẽ cứu ngươi đi ra ngoài, Thiện Vân, ta nhất định!"

Hai người bị ép bên trong núi bài tú lơ khơ…chẳng lẽ những là bài này muốn ép bọn họ xuống… địa ngục sao?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện